Cứ tưởng mọi việc đã êm xui hẳn đi, nào ngờ.
Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần đang ăn sáng bỗng có tiếng chuông cửa.
Anh buông đũa xuống rồi đi ra ngoài, cô cũng không yên mà đi theo Hắc Mộc Thần.
Vừa mở cửa ra là Mark đã đứng chờ sẵn, anh ta đắc ý nói: " Hắc Mộc Thần! Chúng tôi đã có được bằng chứng mới về việc anh cho người phóng hỏa Mạn gia.
Mời đi theo tôi về điều tra! ".
Ánh mắt Hắc Mộc Thần hiện lên tia lạnh lẽo.
Anh không để ý đến Mark mà quay qua Ngải Tịch, xoa đầu cô rồi nói: " Em ăn đi! Khi nào xong anh sẽ về ".
Lòng Ngải Tịch càng thấp thỏm hơn, cô sắp khóc tới nơi nhưng vì có Mark ở đây nên kìm lại, níu lấy áo anh lắc lắc đầu.
Hắc Mộc Thần mỉm cười khẽ khích lệ cô rồi xoa đầu Ngải Tịch vô cùng ấm áp.
" Ngoan! Đừng lo..".
Nói rồi anh hôn nhẹ lên môi Ngải Tịch.
Mark bên cạnh sáng sớm chưa cho gì vào bụng liền hớt ha hớt hải như nhặt được tiền mà nhanh chóng tới đây đưa Hắc Mộc Thần về đồn.
Nào ngờ lại còn ăn một màn cẩu lương hôn hít này, anh ta khó chịu nói: " Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi! ".
Cô đang sợ hãi có chuyện không may với Hắc Mộc Thần, lòng đầy lo lắng không thôi mà còn nghe Mark đắc ý kiêu căng như vậy thì lại nổi tính tiểu thư, đôi mắt Ngải Tịch trừng lên như muốn xé xác mà nhìn anh ta: " Gấp cái gì hả? Anh phải thông cảm cho những người yêu nhau như chúng tôi chứ! À mà xin lỗi nhé, tôi nghĩ những người làm cảnh sát như anh Mark đây chắc cũng không ai để ý tới..
".
Lời nói của cô khiến Mark xù lông lên, đây là lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ chê mình ế .
Quá nhục nhã rồi!
" Cô..".
Mark tức giận liếc xéo cô, Hắc Mộc Thần liền đứng chắn cho Ngải Tịch, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta.
" Có thể đi được rồi chứ? ".
Mark ngẫm nghĩ anh ta cũng không nên đo co với một người phụ nữ, hơn nữa vì việc quan trọng là phải nhanh chóng tống Hắc Mộc Thần vào tù trước nên dẹp đi sự tức giận đó rồi kéo Hắc Mộc Thần đi.
Trước khi đi anh còn quay lại mỉm cười với cô.
Ánh mắt Ngải Tịch lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh mãi đến khi cả Mark và Hắc Mộc Thần đã khuất xa dần cô mới đem tâm trạng lo lắng đến Thần Tịch.
Cả ngày hôm nay cả tập đoàn Thần Tịch như có cả một bầu sát khí bao trùm.
Nhân viên ai nấy đều mặt mày xanh lè xanh lét mà không dám thở trước sự u sầu lạnh nhạt của Ngải Tịch.
Đến cả thư kí của cô là Tâm Đông cũng giận dữ vô cớ mà bắt mọi người tăng ca thêm giờ do có quá nhiều công việc.
Vì Ngải Tịch đã cho Tâm Đông quyền kiểm soát công việc và nhân viên thay cô nên mọi người đều không cách nào thể hiện ra sự không phục với Tâm Đông.
Chỉ cần có cô thì mọi người sẽ xem như có sự xuất hiện của Ngải Tịch là CEO của bọn họ.
Tâm trạng không tốt của Tâm Đông hoàn toàn lọt hết vào mắt Ngải Tịch.
Cô trước nay chưa thấy Tâm Đông như vậy bèn lo lắng hỏi: " Tâm Đông, em sao vậy? ".
Đầu óc Tâm Đông rối bời, cô cứ nhớ đến chuyện hôm đó ở trên xe với Khang Dụ là lại cảm thấy khó chịu, nếu nói cô không rung động với anh ta thì là giả, nhưng mà Khang Dụ đã hung hăng chiếm lấy cô khi chưa có sự cho phép của cô.
Tâm Đông còn nhớ rõ bộ mặt gian tà của anh ta sau khi đã thỏa mãn, nhìn vết máu dính trên ghế xe mà hài lòng nhếch môi.
Còn cất giọng bá đạo với cô: " Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em! Khang Dụ tôi nói được làm được ".
Tâm Đông cả người như bị rút hết sức lực mà nhìn anh ta bằng ánh mắt không tin được.
Khang Dụ bật cười rồi hôn nhẹ lên vầng trán vịn mồ hôi của Tâm Đông: " Dù gì tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của em..".
Cứ nhớ tới lời nói đó của anh ta lòng Tâm Đông lại trống rỗng, đúng vậy, anh ta nói không hề sai, Khang Dụ là người đàn ông đầu tiên của cô..
Nghĩ về vấn đề đó mà Tâm Đông không để ý đến câu hỏi của Ngải Tịch.
Cô bèn lay lay cánh tay Tâm Đông.
" Tâm Đông! ".
Tâm Đông lấy lại lí trí rồi hỏi lại cô: " Vâng? ".
" Em nghĩ gì vậy? ".
" Không..không..có gì ạ! ".
Tâm Đông lắp ba lắp ba lắp bắp nói.
Ngải Tịch cô cũng đang còn lo lắng cho Hắc Mộc Thần nên không hỏi thêm nhiều.
Bỗng Tâm Đông chợt nói: " Ngải Tổng, em hỏi chị cái này nhé? ".
Ngải Tịch gật đầu chờ cô nói tiếp.
" Nếu như..có người đàn ông nói muốn chịu trách nhiệm với chị thì chị sẽ làm thế nào? "
Câu hỏi của Tâm Đông khiến Ngải Tịch có chút ngẩn ra.
" Chịu trách nhiệm chuyện gì? ".
Gương mặt Tâm Đông bỗng chợt ửng đỏ.
" À..thì cái chuyện..ưm..ưm..".
Cô làm động tác như lời nói rồi biểu hiện ra với