Ánh mắt Hắc Mộc Thần sắc bén nhìn Mark, anh không hề có chút dao động hay sợ hãi khi nghe anh ta nói như vậy.
Anh nhếch môi bỡn cợt: " Ba ngày? ".
" Phải! ".
Mark nhìn thẳng mắt anh rồi nói.
" Được! Nhưng trước tiên tôi cần liên hệ với luật sư! ".
Nói rồi cả thân người Hắc Mộc Thần lười biếng dựa vào ghế, đôi chân anh tao nhã vắt chéo lên nhau, nút áo cởi ra đến nút thứ hai liền lộ ra vòm ngực thấp thoáng quyến rũ, anh nhắm đôi mắt lạnh lẽo lại nghỉ ngơi, không hề nhận ra tia mệt mỏi hay căng thẳng gì trong đó.
Bộ dạng bình thản như vậy của anh khiến Mark cau mày, anh đang ở đồn cảnh sát cơ mà? Mark càng ghét hơn điệu bộ như cây ngay không sợ chết đứng của Hắc Mộc Thần.
Anh ta nhìn lướt qua anh rồi ra khỏi phòng.
" Khoan đã! ".
Lời nói của Hắc Mộc Thần ngăn lại bước chân của anh ta.
Mark quay đầu nhìn anh.
" Tôi muốn gọi cho bạn gái tôi! ".
Anh ta dùng ánh mắt khó chịu nhìn Hắc Mộc Thần, nhưng vì anh chỉ mới là tình nghi nên có quyền được sử dụng điện thoại.
Thấy vậy Mark liền lấy trong túi mình ra điện thoại của Hắc Mộc Thần rồi đưa cho anh.
Bàn tay Hắc Mộc Thần chìa ra rồi nhận lấy, thái độ lạnh nhạt đến nổi không có tiếng cảm ơn nào.
Mark nhíu mày, nhưng suy nghĩ lại anh ta không muốn vì chút chuyện này mà làm quá lên, như vậy chỉ ảnh hưởng đến chức vụ sếp cao như anh ta mà thôi.
Hắc Mộc Thần mở điện thoại lên, bấm một tên quen thuộc và yêu thích duy nhất ở danh bạ Tịch bảo bối .
Tiếng chuông đổ hai hồi đã có người nhận máy.
Giọng nói lo lắng của Ngải Tịch vang lên bên tai anh.
" Thần, anh sao rồi? Cảnh sát nói thế nào?, Khi nào anh mới về được? Anh có bị liên lụy đến việc phóng hỏa ở Mạn gia hay không? ".
Hắc Mộc Thần có chút dở khóc dở cười, anh chưa kịp nói gì mà cô đã giành lấy lời nói mà hỏi cả đống câu.
" Anh nên trả lời câu nào trước đây? ".
Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói có chút hờn dỗi: " Em đang lo lắng cho anh đấy! ".
" Anh không sao! Chỉ bị giam bảy hai tiếng thôi! Nhưng nếu như cảnh sát bắt được người phóng hỏa thì có lẽ anh không thể ra ngoài được nếu như anh có liên quan đến chuyện này! ".
Hắc Mộc Thần thở dài nói.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Ngải Tịch chút nữa buông thõng, điều cô lo lắng đã đến.
Mọi chuyện anh làm cô đều biết hết, nhưng nếu Vương Xâm thật sự bị bắt thì thế nào? Ngải Tịch không biết nếu anh ta mà khai ra chủ mưu đằng sau là Hắc Mộc Thần thì anh sẽ phải ở chịu tội!
Cô thật sự sắp khóc tới nơi rồi, nhưng vì sợ anh lo lắng, Ngải Tịch giữ lại tâm trạng bình ổn, nói nghiêm túc vào điện thoại.
" Thần! Anh đừng lo! Em nhất định sẽ nghĩ cách để anh ra ngoài, anh đừng nghĩ ngợi nhiều nữa! Mọi việc ở Hắc Thị em sẽ giúp anh giải quyết, anh không cần lo lắng.
Anh cứ yên tâm chờ em.
Cả thế giới đã có em lo cho anh! ".
Câu nói của cô làm lòng Hắc Mộc Thần ấm áp khôn xiết, như có dòng mật ong ngọt ngào đâu đó chảy qua tim anh khiến Hắc Mộc Thần như mềm nhũn ra.
Anh khẽ cất giọng trầm ổn với Ngải Tịch.
" Được! ".
Ngải Tịch tuy không dám khẳng định mình có cách để cứu anh hay không nhưng vẫn chắc chắn nói.
" Đợi em! ".
Nói rồi cô cúp máy.
Hắc Mộc Thần đưa điện thoại cho Mark đang bực bội đứng bên cạnh rồi anh ta cầm lấy điện thoại rồi đi thẳng một mạch ra ngoài.
Cả căn phòng thẩm vấn chỉ còn lại thân hình cao lớn của người đàn ông mệt mỏi tựa vào ghế rồi nhắm lại đôi mắt nghỉ ngơi nhưng trong lòng vẫn vô cùng hạnh phúc với lời nói của Ngải Tịch.
Sau khi ngắt điện thoại của Hắc Mộc Thần.
Ngải Tịch khẽ thở dài một hơi.
Cô bây giờ không nên chùn bước mà phải thay anh đứng ra giải quyết mọi chuyện êm xui.
Nghĩ nghĩ một lát cô cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
Hồi chuông thứ ba đầu dây bên kia mới nhấc máy, giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên.
" Ngải Tổng? Chị có chuyện gì sao? ".
" Khang Dụ! Hiện tại Thần đang bị giam ở đồn cảnh sát vì thuộc diện tình nghi về việc phóng hỏa Mạn gia, anh ấy phải ở đó bảy hai tiếng.
Nếu như sau ba ngày cảnh sát tìm được Vương Xâm thì chắc chắn sẽ liên lụy đến Thần.
Bây giờ chúng ta cần tìm cách nhanh nhất để cứu