Ở Owlery Café & Brew.
Quán cà phê này gây được ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên nhờ bức tường ở mặt tiền được trang trí khá độc đáo.
Nó được sơn hình tam giác màu vàng nổi bật, kèm với đó là một khung cửa sổ cùng một bộ bàn ghế gỗ ngay cạnh bức tường giúp tạo cảm giác thu hút người đi ngang qua.
Cà phê ở đây có hương thơm rất đặc biệt, khó có thể tìm được ở nơi khác.
Ngoài cà phê, quán có bán cả trà nên nếu bỗng thèm cà phê mà người đi cùng lại thích uống trà hơn thì cũng không phải lo lắng lắm.
Buổi tối quán này có bán thêm cả rượu và bia.
Điển hình có món hot beer chắc hẳn sẽ làm thỏa mãn sự tò mò của du khách.
Một góc bàn nọ, hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau.
Một người phụ nữ kia đã có chút lớn tuổi nhưng vẫn còn giữ được nhan sắc như lúc trẻ.
Còn người đối diện của bà ta là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, gương mặt đẹp đẽ như tiên nữ giáng trần, vóc dáng hoàn hảo, mái tóc dài óng ả bồng bềnh, bộ đồ công sở che đi đường cong gợi cảm.
Cô cũng đối diện ánh mắt với bà ta, quả thật Ngải Tịch bất ngờ vì người gọi cho cô lại là Simle, bà muốn hẹn gặp cô.
Khi cú điện thoại vừa ngắt thì địa chỉ gặp mặt đã được gửi đến cho cô.
" Đã lâu không gặp, Simle tôi đây cũng có chút nhớ cô đấy Ngải Tịch à! ".
Gương mặt Ngải Tịch không biến sắc, ung dung đáp lời lời khiêu khích của Simle.
" Cháu không nghĩ mình có được vinh hạnh để bác nhớ đâu ạ! ".
Nói rồi cô cầm tách Americano lên rồi thong thả thưởng thức.
Ngải Tịch giờ đây đã trưởng thành, cô đã là người phụ nữ hai lăm tuổi chín chắn, không còn vẻ ngây thơ non nớt như lúc hai mươi tuổi nữa.
Nhìn bộ dạng điềm tĩnh của cô như vậy khiến Simle không khỏi mỉa mai vài câu.
" Nghe nói hiện tại cô đã là CEO của tập đoàn Thần Tịch vừa mới lên sàn chứng khoán ở New York? ".
Động tác uống cà phê của Ngải Tịch không hề dừng lại, cô uống một ngụm rồi đặt ly cà phê xuống, nở nụ cười lạnh.
" Nếu đây là lời khen của bác cháu xin nhận.
Bác hôm nay đột nhiên tìm cháu chắc cũng không phải chỉ hỏi thăm cháu thôi chứ? ".
Simle không thích dài dòng liền vào ngay vào vấn đề chính.
" Hiện tại Mộc Thần đang gặp rắc rối, cô muốn làm thế nào để giúp nó? Ngải Tịch à, tôi phải nhắc cô một câu, vì cô mà bây giờ nó mới ở trong nhà giam! ".
Lời nói của bà ta quá thẳng thắn, như vậy Ngải Tịch càng chắc chắn rằng bà ta vẫn chưa biết chuyện cô mang thai và Hắc Mộc Thần đã trả thù giúp cho cô.
Bỗng đôi mắt cô đượm lại tia buồn bã nhưng nhanh chóng biến mất.
Ngải Tịch nâng mắt lên rồi nhìn thẳng vào Simle, giọng nói dần lạnh nhạt và kiên quyết.
" Cháu sẽ tự nghĩ cách cứu anh ấy ra, bác không cần phải lo! ".
Từng câu từng chữ của Ngải Tịch quá kiên định, nếu là người khác nhất định sẽ bái phục cô.
Nhưng mà ở đây là Simle, bà ta không hề tỏ ra thán phục cô mà còn cười mỉa mai.
" Vậy sao? Cô định làm thế nào để giúp nó ra? ".
Câu hỏi của bà ta nhất thời khiến Ngải Tịch im lặng, cô cũng chưa nghĩ ra làm thế nào để cứu Hắc Mộc Thần ra ngoài.
Việc làm cô bây giờ có thể thực hiện chỉ là thay anh quản lưu Hắc Thị còn làm sao để cứu anh cô cũng chưa có cách.
Sự im lặng của Ngải Tịch khiến Simle chắc chắn hơn nữa việc cô chưa có cách, bà ta đắc ý nói.
" Nếu cô không giúp được nó thì tốt nhất nên rời xa Mộc Thần đi! Năm năm trước cô làm được chẳng lẽ năm năm sau cô không dám ư? ".
Nhớ tới năm năm trước, bàn tay Ngải Tịch đang đề dưới gầm bàn bỗng nắm chặt lại.
Cô đè nén sự uất ức mà nhìn thẳng vào mắt Simle nghiêm túc nói.
" Năm năm trước là do tình yêu của cháu chưa đủ chín chắn nên mới rời xa anh ấy.
Còn bây giờ cháu đã trưởng thành thì tình yêu của cháu cháu càng kiên định hơn nữa.
Cháu nhất định sẽ không buông Thần ra..".
Câu nói của cô làm người nghe quá cảm động, như lay được lòng tin của Simle.
Bà ta bỗng thay đổi thái độ chóng mặt, nắm lấy bàn tay Ngải Tịch đang đặt trên bàn xoa dịu, bỗng rơm rớm nước mắt.
" Bác biết năm năm trước bác đã có lỗi với cháu! Bây giờ cháu hãy vì Mộc Thần mà tìm cách cứu nó ra, xem như bác nợ cháu..".
Lời nói của bà ta đột ngột tốt như vậy khiến Ngải Tịch có chút bất ngờ, cô quan sát kĩ Simle rồi dịu giọng đi.
" Bác, bác đừng nói như vậy.
Cháu yêu Thần nên sẽ dùng mọi cách để cứu anh ấy ra! ".
Bên môi Simle nở nụ cười hiền từ rồi bỗng sựt nhớ ra gì đó.
" À bác biết có một người có thể giúp được Mộc Thần! ".
Ngải Tịch mừng rỡ hỏi: " Là ai ạ? ".
Simle nói ra hai chữ khiến cô bất ngờ: " Tần Khuyết! ".
Biểu hiện ngạc nhiên của cô lọt hết vào đôi mắt Simle, không đợi Ngải Tịch lên tiếng