Cả thân hình cao lớn vững vàng của Hắc Mộc Thần sững người lại.
Thời gian như hóa đá mà đọng lại từng chút một.
Anh đứng lặng im ở đó không động đậy, đôi mắt trở nên lạnh lẽo cực độ.
Gân xanh nổi rõ ràng trên bàn tay anh, biểu hiện sự tức giận đang dần bao trùm.
Ấn đường Hắc Mộc Thần nhíu chặt lại, đôi lông mày anh còn không dãn ra mà gần như dính chặt vào nhau.
Từ bóng lưng anh khiến Ngải Tịch cảm thấy sát khi đang bao trùm không khí lúc này, cô đi đến rồi cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Một dòng chữ đầy ám muội hiện ra.
" Tiểu Tịch, anh thật nhớ hương vị của em, sao em lại có thể mê người như vậy hả? Cảm giác ở bên anh có sung sướng bằng Hắc Mộc Thần không? ".
Tên người gửi cũng được hiện ra rất rõ ràng không che đậy: Tần Khuyết!
Vẻ mặt Ngải Tịch trở nên luống cuống, điện thoại trên tay cô cũng đồng thời rơi xuống mặt bàn.
Cô nhìn qua Hắc Mộc Thần, anh đang dùng đôi mắt cực kì giá lạnh nhìn cô.
Cất giọng lạnh băng.
" Em nói xem? ".
Gương mặt Ngải Tịch tái nhợt nhìn anh, cả sống lưng cô bắt đầu lạnh toát vì ánh mắt như muốn giết người của Hắc Mộc Thần, cô nắm lấy cánh tay Hắc Mộc Thần rồi lay lay.
" Thần..anh nghe em giải thích đi! Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu..".
" Chát! ".
Tiếng điện thoại vỡ tan tành vang lên.
Hắc Mộc Thần dùng sức thật mạnh rồi đập nát chiếc điện thoại của Ngải Tịch.
Khóe mắt anh đã hằng lên vành đỏ vì tức giận.
Giọng nói càng trở nên nguy hiểm hơn.
" Em giải thích cái gì? Tin nhắn rõ ràng như vậy em còn muốn nói gì nữa, hả? ".
Đôi mắt Ngải Tịch đã dần mờ tịt vì nước mắt.
Cô lắc lắc đầu bi thương nói.
" Em..anh tin em được không? Thật ra..thật ra em..".
" Đủ rồi! ".
Giọng nói gầm lên của Hắc Mộc Thần cắt ngang lời cô.
" Em bảo tôi tin em như thế nào hả? Trong mấy ngày tôi bị giam em liền đi lăng loàn với Tần Khuyết!? Em thiếu hơi đàn ông như vậy sao? ".
Lời nói của anh lạnh thấu xương.
Cả thân thể Ngải Tịch dần run rẩy, cô buông tay anh ra rồi lau thật mạnh nước mắt trên mặt.
Dùng ánh mắt giá lạnh nhìn Hắc Mộc Thần.
Giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn.
" Phải! Anh nói đúng, tôi thiếu hơi đàn ông đấy! ".
Khóe môi Hắc Mộc Thần cong lên rồi anh nở nụ cười chua chát.
" Tại sao? Tại sao lại làm như vậy với tôi? ".
Ngải Tịch bỗng bật cười mỉa mai, cô gần như thốt ra từng lời nói đầy cay nghiệt.
" Vì sao ư? Nếu anh bị giam rồi ai sẽ cung phụng tôi như bảo bối đây? Nếu anh không cho người phóng hỏa Mạn gia thì sẽ bị giam sao? Hắc Thị cũng vì anh mở trở nên yếu thế, liên lụy cả tập đoàn của tôi.
Anh nói tôi không nên đi tìm người đàn ông mới cho mình à? Tần Khuyết còn yêu tôi hơn anh kia kìa, anh ấy chăm sóc tôi trên giường cực kỳ cực kỳ tốt! ".
Giọng nói Hắc Mộc Thần gầm lên dữ dội.
" Câm miệng! ".
Nói rồi anh giơ tay lên bóp thật chặt vào cổ Ngải Tịch, ép cô đến sát bức tường rồi ra sức bóp chặt cổ cô.
Ngải Tịch bất ngờ vì hành động của anh, cô bị anh bóp nghẹn đến sắp không thở nổi bèn vùng vẫy kịch liệt.
" Buông ra..buông..Anh ép tôi câm thì tôi phải càng nói, Tần Khuyết làm tôi thỏa mãn hơn khi nằm ở dưới thân anh ấy.
Anh ấy dịu dàng chăm sóc tôi cặn kẽ, còn bộ dạng của anh thì sao? ".
Sức bóp chặt cổ cô đang dần tăng lên.
Giọng nói lạnh như âm khí rơi xuống đầu Ngải Tịch.
" Im ngay cho tôi! Nếu không tôi sẽ chính tay bóp chết em! ".
" Anh lộ..bản tính..độc ác của anh..rồi à?..".
Giọng nói của Ngải Tịch vì không đủ sức thốt ra mà trở nên lắp bắp, cô gắng gượng nói ra câu sau cùng ấy.
Quả nhiên câu nói đó thành công khiến Hắc Mộc Thần nới lỏng tay khỏi cổ Ngải Tịch.
" Khụ! Khụ! Khụ! ".
Cô ho dữ dội mà hít thở khó khắn.
Mi tâm Hắc Mộc Thần cau chặt lại, anh nhìn cô đang ho không ngừng nhưng không hề cảm thương, giọng nói đã lạnh xuống âm độ.
" Có ý gì? ".
Ngải Tịch xoa xoa cổ mình, trên đây ngoài mấy dấu hôn đỏ rực do trận kích tình tối qua để lại thì hiện tại lại hằng lên năm dấu tay của người đàn ông dính chặt trên đó.
Cô cất giọng gượng gạo rồi bật cười mỉa mai.
" Ý gì không phải thâm tâm anh nên hiểu rõ ràng sao? Đại ca của hắc đạo? ".
Đôi mắt Hắc Mộc Thần nheo lại, anh nâng cằm cô lên rồi siết chặt không cho Ngải Tịch quay mặt ra chỗ khác.
Bộ dạng Hắc Mộc Thần bây giờ giống như một con thú dữ đang nhìn chằm chằm vào con mồi sắp bị anh tóm lấy này đây.
" Em biết hết rồi? ".
Bàn tay Ngải Tịch thẳng thừng hất tay Hắc Mộc Thần đang giữ chặt lấy cằm cô, nở nụ cười bỡn cợt.
" Phải! Anh che giấu thân phận thật là giỏi đấy.
Bề ngoài là người đàn ông cao cao tại thượng điều hành một tập đoàn Hắc Thị tiếng tăm nhất nhì ở Bắc Kinh, khiến ai nấy đều ngưỡng mộ và tôn sùng anh.
Nhưng mà...có ai mà biết, đằng sau lưng bộ mặt tốt đẹp ấy lại là một đại ca cực kỳ độc ác của giới hắc đạo, giết người không gớm tay chứ? Từ lúc anh phóng hỏa Mạn gia là tôi đã nghi ngờ rồi, một người đàn ông nổi tiếng trên thương trường như anh sao lại có thực lực mà hạ sát trên dưới mười người ở Mạn gia được chứ?! ".
Bỗng anh nở nụ cười chua chát rồi chăm chú nhìn Ngải Tịch, lời nói của cô kích thích sự giận dữ không người anh nhưng anh lại kìm nén lại rồi ra sức bình thản, Hắc Mộc Thần vỗ tay khen ngợi cô.
" Giỏi lắm! Em giỏi