Con mang nói đi luôn cũng được!Ông bà nói xong liền quay ra nhìn nhau cười tủm tỉm.
- Ba mẹ nỡ lòng nào đuổi con đi vậy sao? dù gì con cũng là con của 2 người.
Cô mè nheo nói, chẳng biết cô và anh ai mới là con ruột!
- Tiểu Phong chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho con nên ta không cần lo nữa, nhanh nhanh cho ta đứa cháu đi!
Cô và anh đều sững sốt khi nghe bà Đặng nói, mẹ cô nói vậy khác gì giao cô cho sói lang chứ.
- Ơ, con chưa đủ tuổi.
- Thôi, không luyên thuyên nữa, tiểu Phong đưa con bé về nghỉ đi.
- Dạ!
Trên xe.
- Em còn giận anh?
- Không!
- Anh xin lỗi mà.
- .....
- Em đừng im lặng vậy chứ!
- .....
- Vợ à....
Thật ra trong lòng cô không còn giận anh nữa nhưng vẫn còn trách vì chuyện đấy! đồng ý cho cô ta hôn vẻ mặt còn hưởng thụ nữa chứ!
- Em mà còn giận nữa anh sẽ thịt em!
- Biến thái, im miệng đi!
- Có như vậy em mới chịu nói chuyện với anh chứ. Đừng giận anh nhaa.
- ........
Một lúc lâu vẫn không thấy cô trả lời anh cảm thấy vô cùng bực tức, chả hiểu sao cô lại chán ghét anh đến thế, mọi chuyện đều đã giải thích rồi!
- Em ghét anh đến vậy sao?
Ghét? cô không hề ghét anh! anh đang nghĩ gì đấy!
- Tôi....không có!
- Em cứ thật lòng đi, nếu em muốn hủy bỏ hôn ước....anh không ép em bên cạnh anh đâu!
- Không phải vậy, anh nghĩ ngợi nhiều rồi.
- Từ lời nói tới hành động của em cũng đủ chứng minh rồi!
- Xin lỗi, thật ra thì......tôi không muốn mở lòng nữa.
- Ừ!
Anh vừa trả lời cô xong thì cũng vừa đến nhà, anh không nói gì nữa mà bỏ vào nhà, cô thấy vậy cũng xuống xe theo anh vào trong.
Lên lầu, cô thấy bất ngờ vì hôm nay anh vào phòng ngủ của anh chứ không phải của cô.
Nếu như mọi lần cô đuổi đến mấy anh cũng không rời khỏi phòng cô dù chỉ nữa bước. Cô lỡ nói gì làm anh không vui à?
Đến khuya, cô trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, trước đây đều được ôm anh ngủ chắc cô đã quen rồi, hôm nay thiếu hơi chồng thật là khó ngủ mà.
Lăn qua lăn lại một chút cô đã không chịu nỗi được nữa quyết định qua phòng anh. Nghĩ