Bảo bối, đừng nghĩ lung tung, nghe anh giải thích đã...Cô trừng mắt nhìn anh và ả ta, cảnh này thật giống lúc cô phát hiện Đặng Tư Khả và Dương Vũ Hải trên giường cùng nhau. Bây giờ vẫn là cảnh này, chỉ là.....chưa kịp làm gì thôi nhỉ?
Cô không nói gì mà nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, khóe mắt cô dần nóng lên, cô quay mặt rời đi, cô không muốn họ thấy cô khóc lúc này, cô cố gắng kìm chế không cho nước mắt trào ra.
Thấy cô rời đi anh liền chạy theo nắm tay cô lại nhưng cô lại nhanh hơn một bước né qua một bên.
- Tư Tư, không phải như em thấy đâu, nghe anh giải thích đi!!
- Anh.....
- Phong à, anh làm người ta đau đó_ Đặng Tư Khả chen ngang lời cô n nũng nịu bám lấy tay anh cọ vào ngực mình khiến cô phát tởm.
- Bỏ ra!_ Anh gằn từng chữ nói với ả ta.
Ả ta nghe vậy có chút sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói tiếp:
- chị ta chỉ là đứa con không mẹ thôi mà, có gì mà anh phải lưu luyến chị ta như vậy!?
- CÂM MIỆNG!_ Cô tức giận hét lên khiến ả ta giật mình rồi ả ta lại tiếp tục khiêu khích.
- Sao? tôi nói đúng quá rồi phải không? chẳng hiểu sao Phong lại nhìn trúng chị đấy_ Ả thấy anh không lên tiếng nên đắc ý làm tới.
Anh chẳng muốn cô phải tức giận thêm nên lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ đang đứng canh cửa lên lôi Đặng Tư Khả ra ngoài.
- Aaaa....buông raaa, chị bị điên à!!!
Nào ngờ, anh chỉ định bấm số gọi thì đã thấy tiếng kêu của ả ta, nhìn qua thì thấy cô đang nắm chặt tóc của ả ta. Cô hỏi:
- Mày vừa nói gì?
- Chị bị điếc sao? buông tôi raa!!
Ả càng nói cô càng tức giận, trực tiếp nắm tóc ả ta kéo xuống lầu, đi đến cửa, cô đẩy mạnh làm ả ta té sấp mặt.
- Cút khỏi mắt tôi!
- Chị có quyền gì mà đuổi tôi ra khỏi nhà anh Phong?
- Quyền? tôi vợ anh ấy, còn cô lấy quyền gì mà vào nhà chúng tôi?
- Được lắm, tôi sẽ nói với bố mẹ xử chị sau!_ nói rồi ả ta rời đi.
Cô mệt mỏi quay người trở về phòng, lên tới phòng, cô mở cửa đã thấy anh ngồi sẵn trên giường. Cô ngó lơ anh mà đi tới giường, nằm gọn sang 1 bên rồi đắp chăn lại.
- Bảo bối..?