Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Tình Nào Là Tình Đậm Sâu


trước sau


Yên vị trong lòng Trình Vương, Cố Tiểu Khả vòng tay qua eo anh, hai người trao nhau hơi thở của mùa đông.
"Hai người có gặp nhau?" Anh hỏi cô.
"Có gặp."
"Khi nào?"
"Mấy hôm trước khi còn ở bệnh viện, em có đến tìm cô ấy." Cố Tiểu Khả trả lời rất thành thật.
"San San vậy mà nói ra chuyện này với em? Con bé rất cứng đầu, hôm đó vốn định nói với em rồi, nhưng em lại..." Trình Vương cau đôi mày, mắt hơi nhìn xuống.
Biết mình đã làm sai, hành động mà không kịp suy nghĩ thấu đáo, Cố Tiểu Khả không dám phản kháng, cô thỏ thẻ.

"Là em sai."
Anh xoa xoa đầu cô, hôn lên trán cô.

"Lần sau không được như vậy."
Cố Tiểu Khả hơi bĩu môi làm nũng, cô mỉm cười.

"Sẽ không như vậy."
"Tin em." Anh cười ấm áp, lan tỏa sự tin tưởng đến tận tim cô.
Cô ôm anh chặt hơn, tựa như chỉ hơi nhẹ tay sẽ có người tới cướp mất, cô suýt mất anh một lần rồi, không muốn chơi vơi anh trong lòng bàn tay thêm một lần nữa.


Phải đi đến nửa địa cầu nào để tìm thấy một Trình Vương thứ hai?
"Hôm đó sao em và Á Lệ lại có mặt ở bệnh viện, làm anh không kịp giải thích."
Cố Tiểu Khả suy nghĩ một lúc.

"Thật ra em cũng không biết tại sao Á Lệ lại có mặt ở đó, nhưng em nghĩ cô ấy đi theo Ngô Chí Hào đến."
"Ngô Chí Hào cũng đến?" Anh nhướng mày.
"Ừm! Em không thể nhìn nhầm, em thấy hắn ta ở hành lang bệnh viện, mặt rất khó coi.

Nhất định đã gặp anh và San San ở đó nên không dám tin vào sự thật."
Cố Tiểu Khả nói điệu bộ như bà cụ non đang điều tra vụ án khiến Trình Vương phải nhếch khóe miệng cười khẽ.

Ngắm nhìn bộ dạng này hàng ngày chính là mong ước của anh.
"San San bị ung thư đã di căn đến giai đoạn cuối, anh không thể để con bé một mình, nhưng con bé lại từ chối mọi sự giúp đỡ tài chính từ anh."
"Gi...giai đoạn cuối rồi ư?" Cố Tiểu Khả kinh ngạc, rõ ràng cô thấy San San tuy hơi tiều tụy nhưng vẫn rất khỏe mạnh.
"Ừm.

Tình hình rất tệ." Trình Vương xoa xoa bàn tay cô.
"Em nghĩ chúng ta nên đến thăm trong thời gian sớm nhất.

Không có người thân bên cạnh, nhất định rất buồn." Cố Tiểu Khả tỏ ra sự cô đơn, cho đến thời điểm này mức độ ghét bỏ ban đầu từ San San trong cô đã cạn kiệt, cô rất thương cô ta.
Trình Vương trầm mặc vài giây mới ừm nhẹ để Cố Tiểu Khả yên lòng.

Anh ôm cô, vỗ về cô vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Cố Tiểu Khả dậy thật sớm, lén bước chân ra khỏi giường để chuẩn bị bữa sáng cho Trình Vương.

Bữa sáng xong xuôi cô gọi anh dậy, trong lúc anh đang trong phòng tắm cô có điện thoại, là của Chương Hạo Hiên...
"A lô." Cố Tiểu Khả nhẹ giọng, mắt nhìn phòng tắm.
"Tiểu Khả." Bên kia là một giọng nói hết sức mệt mỏi.
Cố Tiểu Khả chớp

chớp mắt.

"Anh sao thế?"
"Coi như anh xin em, nhỏ lời nói với Trình tổng bảo anh ta tha cho anh.


Gây ra sóng gió như thế công ty anh thiệt không ít."
Trình Vương ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy Cố Tiểu Khả đặt điện thoại xuống bàn liền hỏi.

"Ai gọi em thế?"
Cố Tiểu Khả thở dài, lườm yêu anh.

"Chương Hạo Hiên."
Trình Vương thần sắc tụt giảm xuống âm độ, giọng nói băng lãnh.

"Cậu ta còn dám gọi cho em?"
"Vương, anh tha cho anh ta đi, dù sao cũng là người quen từ nhỏ của em, nể mặt một chút ha?" Cố Tiểu Khả ngọt ngào nài nỉ.
"Là cậu ta tự chuốc." Trình Vương bình tĩnh ăn bữa sáng.
"Đi mà!"
"Đi mà!"
"Vương?"
"Bảo bối?"
Trình Vương hơi rung động, nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào.
Cố Tiểu Khả cười tủm tỉm.

"Ông xã, tha cho người ta đi nha?"
Trình Vương suýt sặc miếng bánh mì trong miệng, đưa tay lên vỗ ngực hai cái.

"Tiểu Khả, em đừng bày ra vẻ mặt đó!" Trình Vương tuy trách Cố Tiểu Khả, xong mặt anh lại hiện rõ hai chữ rất thích!
Hôm qua sau khi biết Chương Hạo Hiên là người đã lén làm trò xấu sau lưng mình, đưa Cố Tiểu Khả đến bệnh viện thì Trình Vương càng thêm phẫn nộ.


Dám nhân cơ hội định tranh đoạt tiểu bảo bối với anh, không thể tha thứ.

Huống hồ nhìn ra được Chương Hạo Hiên không muốn từ bỏ Cố Tiểu Khả từ lâu, Trình Vương muốn dạy dỗ Chương Hạo Hiên một bài học nên không ngừng làm khó việc làm ăn của cậu ta.
"Được rồi, nghe em." Anh không cưỡng lại sự đáng yêu của cô được, lại nhìn thấy cô cười vui vẻ, Trình Vương rất hài lòng.
Vài ngày tiếp đó Trình Vương và Cố Tiểu Khả được Á Lệ mời đến nhà hàng sa hoa ăn một bữa cơm.

Nghe nói là Ngô Chí Hào chủ chi.
Nhìn bọn họ lại hạnh phúc như những năm tháng đầu tiên khiến Cố Tiểu Khả rất vui mừng, nụ cười của Á Lệ từ khi nào lại trở nên tươi tắn thế kia nhỉ?
Tình yêu bốn năm của bọn họ, quả nhiên đậm sâu đến nỗi không ai có thể ngăn chia.
Chỉ là Cố Tiểu Khả không ngờ đến bữa cơm ngày hôm nay, lại chính là ngày trọng đại đối với Ngô Chí Hào.

Ngô Chí Hào cầm trong tay bó hoa hồng cùng hộp nhẫn nhung màu đỏ nho nhỏ.

Mở hộp ra là chiếc nhẫn vàng trạm đá màu đỏ hình trái tim.

"Á Lệ, đồng lý làm vợ anh nhé!".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện