Á Lệ đang gỡ khay đồ ăn ra khỏi hộp, bất ngờ bị người ôm lấy từ phía sau suýt cuống tay chân làm rơi đồ ăn xuống đất, đầu hơi quay lại với giọng nói trách móc.
"Cậu ấy à, vẫn còn chưa khỏi bệnh đã chạy linh tinh ra ngoài, mình đi mua cháo về đã không thấy cậu đâu rồi.
Trán mới vừa bớt nóng đã không biết chăm lo cho mình, sau này ốm nặng mình mặc kệ cậu, không quan tâm nữa!"
Nghe những lời tuyệt tình có chút vô tâm này của Á Lệ, Cố Tiểu Khả không những buồn mà còn vui vẻ hơn.
Cô biết trong lòng Á Lệ nhất định rất quan tâm tới mình, miệng nói độc vậy thôi chứ cô sớm đi guốc trong bụng cô ấy rồi.
"Á Lệ, cậu không bỏ mặc mình nữa sao?" Cố Tiểu Khả nhõng nhẽo.
Á Lệ hơi cười, gạt tay Cố Tiểu Khả ra rồi quay mình lại đưa hai tay lên véo nhẹ má cô.
"Ai bỏ mặc cậu hồi nào chứ, muốn bỏ mặc thì cho cậu ở nhà tự sinh tự diệt rồi, không thèm đem cậu đến bệnh viện để cứu!".
truyện tiên hiệp hay
Cố Tiểu Khả cảm động rưng rưng nước mắt, thật là sợ chết khiếp, cô đã suýt mất đi tình bạn đáng quý này.
"Mình đã rất buồn.
Mình sợ cậu thật sự không cần đến mình nữa, oa oa!" Cố Tiểu Khả chồm tới ôm Á Lệ, ngoan ngoãn dụi nhẹ đầu vào lòng Á Lệ như đứa trẻ nhỏ cầu được tha thứ.
Á Lệ đẩy Cố Tiểu Khả xuống giường ngồi ngay ngắn, dí nhẹ tay vào trán cô.
"Vẫn còn là bệnh nhân đấy, mau ăn cho khỏe còn xuất viện."
Trong phòng thơm nức mùi cháo thịt mà Á Lệ đem tới, sữa ấm và có cả hoa quả chín.
Cố Tiểu Khả ăn hết cháo không thừa một giọt nào, ăn xong cảm thấy cơ thể có sức sống hẳn.
"À phải rồi.
Đêm qua..." Cố Tiểu Khả vừa ăn miếng táo vừa hỏi.
"Là Hạo Hiên và mình đưa cậu đến bệnh viện." Á Lệ biết rõ Cố Tiểu Khả định hỏi gì, trực tiếp trả lời luôn không vòng vo.
"Nhưng..."
Còn chưa nói hết câu Á Lệ lại xen vào.
"Trình Vương ấy à, anh ấy đến ngay sau khi liên lạc với cậu không được."
"Ừm." Cố Tiểu Khả mím môi.
Thì ra đêm qua Chương Hạo Hiên và Á Lệ đã đưa cô đến bệnh viện, nhất định khi ấy Á Lệ thấy không tiện gọi cho Trình Vương nên đã gọi đến số của Chương Hạo Hiên.
Sau này cũng nên cảm ơn anh ấy một câu mới được, nửa đêm nửa hôm còn vất vả.
Ba hôm tiếp đó Cố Tiểu Khả bệnh tình đã khỏe hẳn, cô được xuất viện trở về nhà.
Người đón đưa cô và Á Lệ không ai khác là Chương Hạo Hiên.
"Cảm ơn anh." Cố Tiểu Khả cười ngọt để lộ ranh nanh tinh nghịch.
Chương Hạo Hiên ngồi ghế trước, khẽ nhìn lên gương chiếu hậu đằng sau mình, Cố Tiểu Khả và Á Lệ ngồi cạnh nhau rất thân thiết.
"Không cần khách sáo."
Thông qua chiếc gương nhỏ phía trước mà Cố Tiểu Khả thấy gương mặt hơi nhợt nhạt của Chương Hạo Hiên, cô tò mò.
"Mấy ngày nay anh có chuyện gì suy nghĩ à?"
Chương Hạo Hiên hơi sững lại những trả lời ngay.
"Có chuyện gì làm anh phải suy nghĩ."
Cố Tiểu Khả gật gù.
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Chương Hạo Hiên cười khổ một cái, anh tiếp tục lái xe đưa hai người họ trở về nhà.
Tiễn Chương Hạo Hiên đi xong, Cố Tiểu Khả vào trong nhà rót nước cho Á Lệ.
"Cậu không nghe tin gì à?"
"Tin gì?" Cố Tiểu Khả ngơ ngác.
"Cái tên họ Chương đó hình như công ty đang gặp trục trặc." Á Lệ uống một ngụm nước