Đêm đã khuya, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người qua đường Giáp Ất Bính đi qua đi lại trên lối đi nhỏ.
Ánh đèn trên lối đi khi sáng khi tối, mông lung giống như cảnh trong mơ, Dương Chi mơ màng bước vào một tiệm xăm.
Ánh sáng trong tiệm tù mù, trên tường dán các kiểu hoa văn họa tiết hình xăm, khiến người ta xem hoa cả mắt.
Trên ghế phía đối diện, một chàng trai mặc áo phông đen đang ngồi chơi game, Dương Chi tiến vào, anh ta không thèm nâng mí mắt, chỉ nói: “Cô tự chọn họa tiết trên bàn đi, chọn xong thì bảo tôi.”
Dương Chi ngồi yên tĩnh trên ghế, sau khi lật vài tờ, nói: “Tôi không cần những họa tiết này.”
“Xăm theo yêu cầu sẽ thêm tiền, từ 400 trở lên, dựa vào độ lớn nhỏ và màu sắc mà thêm nhiều hoặc ít.”
“Được.”
Anh chàng mặc áo đen buông điện thoại, đi đến trước mặt Dương Chi: “Cô muốn xăm theo yêu cầu loại nào?”
“Tôi muốn xăm chữ cái.”
“Cô muốn xăm vào đâu?”
Dương Chi vươn tay, quay cổ tay thon dài mảnh mai của mình ra: “Ở đây.”
Anh chàng mặc áo đen không mấy để ý gật đầu, nói: “Cô cần xăm chữ gì.”
“Tôi cần xăm ba chữ, viết hoa C và viết thường ae.”
Cae.
Anh thợ xăm hình chế mực thuốc, ngồi chuẩn bị đồ đạc, miệng lải nhải: “Trước đó tôi có xăm cho một vị khách, nam, trông rất đẹp trai, cũng xăm chữ cái viết tắt vào tay, tôi nói với anh ta, người anh em, anh thử nghĩ xem, nếu tương lai anh chia tay với bạn gái rồi, thứ này mà để cho cô gái khác nhìn thấy nhất định sẽ làm ầm lên đấy. Anh chàng kia bảo ông đây nói nhảm nhiều, chậc, ông đây tốt bụng nhắc nhở anh ta, không biết thì thôi, ông đây liền đề cử mực thuốc vĩnh cửu, không ngờ tên này liều thật, thực sự dùng mực vĩnh cửu, xăm chữ gì nhỉ… Để tôi nghĩ lại…”
Dương Chi cắt ngang lời anh ta, hỏi: “Mực thuốc vĩnh cửu sẽ không xóa được đúng không?”
“Không phải không xóa được, nhưng rất khó xóa, cũng không dễ phai màu, đắt lắm đấy.”
“Phiền anh dùng cho tôi loại đó.”
Anh thợ xăm hình giật mình, lẩm bẩm nói: “Mùa hè đúng là mùa tốt nghiệp ư? Này cô gái, mới tốt nghiệp cấp ba đúng không, tôi nói này, mấy người các cô đừng kích động, tương lai còn dài…”
“Phiền anh dùng cho tôi loại đó ạ.”
Anh thợ xăm hình lắc đầu, cầm tay Dương Chi, tiêu độc cho cổ tay mảnh mai của cô: “Đúng rồi, anh chàng muốn xăm tên bạn gái trước đó ấy, cô có biết anh ta muốn xăm vào đâu không, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người muốn xăm vào chỗ đó.”
Dương Chi suýt chút nữa hiểu sai, thợ xăm hình lại nói ——
“Anh ta xăm vào lòng bàn tay.”
Ánh đèn trong lối đi nhỏ xa dần.
Dương Chi dần dần thoát khỏi cảnh trong mơ, mở mắt ra, chợt trông thấy cành phong lan bên cửa sổ, cành lá xanh biếc phấp phới, ánh trăng rằm lơ lửng trên bầu trời cao vời vợi, cơn buồn ngủ của cô biến mất, dứt khoát đứng dậy, nhìn bóng đêm mịt mù ngoài cửa sổ, ngẩn người một lát.
Vậy mà đã ba năm rồi.
“Anh ta xăm vào lòng bàn tay.”
Dương Chi vô thức nhìn về phía chữ cái xăm theo phong cách Gothic trên cổ tay phải.
Cae, đã qua nhiều năm mà hình xăm này vẫn rõ nét như xưa, màu sắc không phai.
Khi ra ngoài, Dương Chi sẽ đeo các loại vòng tay, che đi hình xăm.
“Từ nay về sau, trên thế giới này không còn có Caesar!”
Năm đó, chàng thiếu niên nản lòng thoái chí, nói quyết tuyệt như vậy. Nhưng cô không tin, cô không tin đó là lời nói thật của anh, Caesar, cái tên này chứa đựng những hoài bão nặng trĩu của anh, mà đó cũng không chỉ là hoài bão của riêng anh.
Con đường phía trước nhấp nhô, gian nan hiểm trở, gai mọc tràn lan.
Nếu lý tưởng của anh phủ bụi trần, đừng đau khổ, em sẽ giúp anh nhặt lên.
Dương Chi siết chặt nắm tay.
Đã không còn tâm trạng để ngủ, cô dứt khoát thay quần áo, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, đi thẳng đến một quán bar ngầm cách trường không xa, đó là nơi tụ tập của các rapper trong các trường đại học xung quanh, đương nhiên cũng không chỉ là sinh viên đại học, nơi này cũng có không ít rapper đã dấn thân vào xã hội, người nào cũng có, vàng thau lẫn lộn.
Ban đầu Dương Chi đến đây, người khác nhìn thấy cô sẽ nói cô là học trò Hổ Sơn dẫn dắt, rất trâu bò.
Trong giọng điệu của bọn họ pha lẫn hâm mộ, ghen ghét và một số cảm xúc phức tạp khác, dù sao rapper muốn bái Hổ Sơn làm thầy rất nhiều, nhưng Hổ Sơn lại chọn một cô gái làm học trò, phải biết rằng, ở trong giới, nữ rapper thiếu vô cùng thiếu.
Nhưng mấy năm nay, bằng thực lực bản thân cô đã đánh bại rất nhiều người, không mấy ai còn nhắc đến tên thầy Hổ Sơn, thay vào đó khi mọi người nói đến cô đều sẽ gọi cô là Cae, cô cũng dần dần tạo nên tên tuổi của mình.
Quán bar ngầm Bất Dạ Thành, mặc dù đã sau nửa đêm nhưng vẫn rất sôi động, tiếng nhạc xập xình đập vào màng nhĩ. Cuộc sống về đêm của những người trẻ lúc này mới bắt đầu.
Dương Chi vừa xuất hiện, không khí chợt sôi sục, có không ít người muốn battle với cô, Dương Chi cũng không từ chối, dù sao mục đích cô tới quán bar chính là rèn luyện kỹ thuật và năng lực phản ứng của bản thân.
Thầy Hổ Sơn luôn nói, một mình luyện hai mươi tiếng đồng hồ trong phòng học, không bằng đến bar đấu với rapper chân chính hai mươi phút.
Chỉ có thi đấu thực chiến, trong bầu không khí hồi hộp mà kích thích, đấu với các rapper mang nhiều phong cách khác nhau, cô mới có thể thật sự nâng cao chính mình.
Khí thế của Dương Chi rất áp đảo, đánh bại vài rapper, trận đấu cuối cùng, từ trong đám đông có một người đàn ông đi ra làm cô đứng hình mất hai giây.
Anh ấy đội mũ lưỡi trai, hai phần ba lông mày trái bị đứt đoạn, đôi mắt đào hoa cong lên tràn ngập vẻ ngông cuồng khó kiềm chế của tuổi trẻ.
Từ Gia Mậu.
Dương Chi chỉ kinh ngạc một lát, sau đó lập tức khôi phục trạng thái chiến đấu, cùng với Từ Gia Mậu battle một trận vô cùng tuyệt vời trong nửa giờ, khiến mọi người xung quanh sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đẩy bầu không khí lên cao trào.
Cuối cùng nhờ kỹ thuật của Dương Chi cao hơn một bậc mà đã đánh bại Từ Gia Mậu, cũng coi như trả lại mối thù bị anh ấy diss trong nhà máy bỏ hoang năm xưa.
Lúc sau hai người ra khỏi bar, Dương Chi tháo khẩu trang: “Sao anh lại nhận ra tôi?”
Từ Gia Mậu cười nói: “Cae lẫy lừng, lại là nữ rapper, tôi không cần gặp cô, chỉ nghe thấy cái tên này là đã đoán ra.”
Dương Chi đá cát sỏi dưới chân, không nói gì.
Có một số thứ, không thể nói, chạm vào không được, vừa chạm sẽ đau.
Cô thay đổi đề tài hỏi: “Anh thi đỗ đại học B rồi, mấy năm nay thế nào?”
“Ừ, tôi cũng thi đỗ đại học B.”
Dường như Từ Gia Mậu cố tình chơi xấu, còn nhấn mạnh vào chữ “Cũng” kia.
“Cũng tạm được, tôi với người nào đó học cùng một chuyên ngành, người nào đó học tài chính, tôi học quản lý.”
Vòng đi vòng lại, tóm lại vẫn không thể tách khỏi đề tài…… Người nào đó.
Dương Chi buồn bực không nói nên lời.
Mà Từ Gia Mậu vẫn còn hăng hái, tiếp tục nói: “Tên này sau khi lên đại học còn nỗ lực hơn thời cấp ba nhiều, đứng đầu đại học, hàng năm lấy học bổng xuất sắc, vẫn là học sinh tiêu biểu, mấy đàn em năm nhất năm hai thích cậu ấy đến phát cuồng, mỗi ngày đều có em gái tỏ tình với cậu ấy trước ký túc xá, tên kia lại lanh tanh, không phản ứng, bất kể các em gái có xinh đẹp đến đâu cũng chưa từng nhìn lấy một lần.”
Nghe được tin tức của người kia từ bạn bè, tâm trạng Dương Chi rất phức tạp, không truy hỏi nhưng cũng không cắt ngang, để mặc cho Từ Gia Mậu tiếp tục nói.
“Hiện tại cậu ấy đang thực tập cùng công ty với tôi, ban đầu tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ trực tiếp đến công ty của bố, dù sao cũng là đại thiếu gia của Khấu thị, vào công ty nhà mình không phải là một việc dễ như trở bàn tay sao, không ngờ cậu ấy lại vào tập đoàn Nguyên thị là đối thủ cạnh tranh với công ty của bố, đúng là làm tôi lau mắt mà nhìn.”
Dương Chi không hề kinh ngạc, bởi đây chính là tác phong của anh.
Từ trước đến nay anh chưa từng thích thân phận đại thiếu gia của mình, nếu có thể, anh bằng lòng làm người bình thường, anh thích cảm giác cùng mọi người phấn đấu hơn.
“Hiện tại các anh đều thực tập ở tập đoàn Nguyên thị.” Dương Chi hỏi: “Công việc có vất vả lắm không?”
“Cô hỏi cậu ấy hay hỏi tôi?”
Vòng đi vòng lại cũng không tránh được anh.
Dương Chi lại không nói.
Từ Gia Mậu nhún vai: “Tôi thấy rất nhẹ nhàng, bởi vì tên liều lĩnh kia đã cướp hết việc của tôi rồi, cứ như chỉ cần một phút không làm việc thì xương cốt của cậu ấy sẽ bị bỏ phí vậy.”
Dương Chi biết, Khấu Sâm hôn mê mấy năm nay, công ty được Triệu Gia Hòa tiếp quản, năm đó Khấu Hưởng lựa chọn con đường mà bố hy vọng anh đi, không chỉ bởi đó là nguyện vọng của bố, mà nó còn là trách nhiệm anh phải gánh vác, không thể trốn tránh.
Từ Gia Mậu đưa Dương Chi đến ký túc xá, Dương Chi dặn Từ Gia Mậu không được tiết lộ chuyện cô chính là Cae ra ngoài, rốt cuộc hiện tại người biết được thân phận thật sự của cô ngoại trừ thầy Hổ Sơn thì cũng chỉ có anh ấy.
Độ hot của cô trong giới âm nhạc thịnh hành rất cao, nếu bị mọi người biết Dương Chi chính là Cae, sau này sẽ không dễ đến quảng trường hay quán bar ngầm nữa.
“Tôi có thể không nói, nhưng nói thật, tôi rất tò mò rốt cuộc cô muốn làm gì, Caesar đã mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, cô dùng tên Cae để hấp dẫn sự chú ý của cậu ấy hả.”
Khóe miệng Dương Chi khẽ cong lên, không trả lời.
“Thật ra hoàn toàn không cần như thế, nếu cô còn nhớ thương cậu ấy, cô có thể đi tìm cậu ấy thử xem, nhiều năm qua, ai nấy đều thấy được trong lòng cậu ấy có một người, hơn nữa, người kia vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay trái của cậu ấy.”
Trái tim Dương Chi đột nhiên run lên.
Nhớ lại chàng trai đã xăm tên vào lòng bàn tay trái…… Là anh.
“Tôi về đây.” Dương Chi nói với Từ Gia Mậu: “Đừng nói với anh ấy là anh đã gặp tôi nhé.”
“Này.”
Không đợi Từ Gia Mậu dứt lời, Dương Chi đi thẳng vào ký túc xá.
*****
“Hôm nay trong lúc thi đấu ở quán bar tôi có gặp lại
một người bạn cũ.”
Dương Chi gửi tin nhắn cho anh chàng chấm tròn, chắc hẳn anh chàng chấm tròn vẫn chưa ngủ, cho nên một giây sau đã đáp lại cô —
“?”
“Một người bạn học cấp ba, cũng hát rap.”
“Ồ.”
“Người có thể kiên trì làm một việc thật sự không dễ dàng, rất nhiều người tôi biết đều đã bỏ cuộc.”
“Có một chuyện tôi vẫn luôn muốn biết nhưng chưa từng hỏi cô.” Anh chàng chấm tròn vốn lạnh lùng xa cách đột nhiên gửi tới một tin nhắn: “Vì sao cô lại hát hip-hop?”
Dương Chi do dự thật lâu mới nói: “Ngoại trừ thầy của tôi, tôi chưa từng kể với ai lí do, bởi nếu nói ra có thể sẽ bị diss, nhưng anh cũng coi như là thầy của tôi rồi.”
“Là bởi một chàng trai, âm nhạc hip-hop từng là ước mơ của anh ấy, nhưng vì một lí do không thể phản kháng, anh ấy phải bỏ cuộc. Nhưng tôi muốn giúp anh ấy tiếp tục thực hiện ước mơ này, hy vọng có một ngày anh ấy sẽ trở về.”
“Cô thích cậu ấy ư?”
“Tôi yêu anh ấy.”
Anh chàng chấm tròn không đáp lại Dương Chi, Dương Chi cũng không để ý lắm, vốn chỉ là người xa lạ, anh chàng chấm tròn này chưa từng bày tỏ tình cảm với cô, cô chỉ coi anh ta là một thầy giáo âm nhạc, nhưng có đôi khi, những lời từ đáy lòng có thể nói với người xa lạ.
Từ ngày ấy, Dương Chi không còn gặp lại Từ Gia Mậu ở quán bar nữa, hiện tại anh ấy đã có công việc của mình, thực tập trong tập đoàn lớn mạnh thứ 500 thế giới, tương lai có thể sẽ được ở lại, bản thân không còn nhiều thời gian rảnh nữa.
Anh ấy đã tiến gần thêm được một bước với người con gái mình thích, như vậy thật sự rất tốt.
Còn Mon, trong mấy năm nay cái tên này thỉnh thoảng lại xuất hiện, nhưng tóm lại mọi người đã ít đề cập đến.
Dương Chi vẫn thường xuyên liên hệ với Thời Tự, Thời Tự đi lên con đường người mẫu, vóc dáng cô ấy cao gầy, dáng người đẹp, bộ dáng cũng đoan chính, lúc học đại học thì tham gia vào hội người mẫu, sau khi vào giới này, nhận ra bản thân khá hứng thú nên đã bắt đầu con đường làm người mẫu, bây giờ cũng không tồi.
Còn Thẩm Tinh Vĩ sau khi từ chối chức vụ bố đã sắp xếp trong công ty, một mình chạy đến quán bar hát thuê mấy tháng, bây giờ lại làm giáo viên âm nhạc của trường trung học, không ai biết anh ấy nghĩ gì, dù sao tên này làm gì cũng không yên, khó mà nói anh ấy có thể làm giáo viên âm nhạc trong bao lâu.
Bùi Thanh và Tô Bắc Bắc đều chuẩn bị thi lên thạc sĩ, cả hai người thì vùi đầu trong phòng thí nghiệm, người thì vùi đầu viết mật mã, là cặp đôi mẫu mực của đại học B.
Những chàng trai cô gái đó, những người đã từng có chung một lý tưởng theo đuổi, cùng nhau phấn đấu cùng nhau đoàn kết, cuối cũng vẫn một đi không trở lại, mỗi người đều trưởng thành. Mà trưởng thành, cũng có nghĩa hiểu được giữ hay bỏ, chắc hẳn đã học được cách bỏ đi một số thứ.
Đây là điều tất yếu của cuộc sống.
*****
Vài ngày sau, Dương Chi nhận được thông báo từ công ty, nói có bữa tiệc giành cho các nhân vật nổi tiếng gửi thiệp mời cho cô.
Dương Chi biết những buổi tiệc này trong thương giới, mời nữ ngôi sao nổi tiếng như cô đơn giản là muốn cô đến làm đẹp cho buổi tiệc, bồi rượu bồi vui với những người đàn ông được xưng là doanh nhân trong thương nghiệp.
Mấy năm nay Dương Chi cũng gần như nhìn thấu, vào cái giới này, bạn nói bạn vì ước mơ, nhưng không mấy ai thật sự gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, có đôi khi, nhân tại giang hồ thân bất do kỷ (1), có một số việc bạn căn bản không thể say no, giới giải trí có quy tắc của giới giải trí.
Đây là điều Dương Chi thấy rất bất đắc dĩ, làm một nữ nghệ sĩ không có bối cảnh mà phải tự mình tạo nên, cô phải trả giá càng nhiều, càng thật cẩn thận mới có thể bước đi lâu dài hơn người khác.
“Em thật sự không muốn đi đâu chị Lục Diệc.” Cô nói trong điện thoại: “Em còn phải học ở trường.”
Lục Diệc nói: “Trước kia em đã từ chối không biết bao nhiêu tiệc tối rồi, nghe lời chị, lần này ngoan ngoãn đi, đừng từ chối nữa, nếu không chị cũng không biết nói thế nào với công ty.”
Dương Chi buông tiếng thở dài.
Lục Diệc trấn an: “Bữa tiệc lần này rất nghiêm chỉnh, những người được mời tới đều là nhân vật có uy tín, em có đi cũng không gặp phải chuyện gì đâu, đến lúc đó Mạt Mạt cũng sẽ đi với em, chị đã bảo con bé theo em rồi.”
Tống Mạt và Dương Chi cùng ký vào Bắc Ngu, nhưng hướng phát triển khác nhau, Dương Chi phát triển cá nhân, còn Tống Mạt lại theo nhóm, cô ấy ở trong một nhóm nhạc nữ, độ hot cũng rất cao.
Không thể thoái thác, Dương Chi đành phải chấp nhận.
*****
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Nguyên thị, Nguyên Diễn Chi nhìn tài liệu đáng giá mức độ rủi ro của dự án trong tay một lúc, trợ lý Ninh Xuyên đứng bên cạnh ông, quan sát sắc mặt của ông, hiếm khi nhìn thấy ánh mắt Boss nhà mình toát ra vẻ khen ngợi như vậy.
Anh ta biết, lần này đã tìm đúng người.
Dự án lần này, ngay cả người đánh giá mức độ rủi ro nhậm chức lâu năm trong công ty cũng phải mất mấy ngày đêm, đưa ra bản đánh giá theo khuôn phép cũng không làm Boss hài lòng, mấy sinh viên thực tập mới đến, vốn dĩ chỉ định giao cho bọn họ luyện tập, không ngờ lại có thể tạo ra thành quả ưu tú đến vậy.
“Là ai làm.” Nguyên Diễn Chi mở miệng hỏi.
Ninh Xuyên nơm nớp lo sợ nói: “Do mấy thực tập sinh làm ạ.”
“Thực tập sinh?” Nguyên Diễn Chi nhàn nhạt nói: “Mấy tên khôn lỏi bên chỗ tài vụ kia còn không bằng mấy thực tập sinh mới đến làm việc, xem ra phải thay đổi nhân sự rồi.”
Ninh Xuyên chần chừ nói: “Thực tập sinh mới đến quả thật rất ưu tú ạ, cậu ấy học khoa quản lý của đại học B.”
“Tên là gì.”
“Khấu Hưởng, còn có một người nữa là Từ Gia Mậu ạ.”
“Khấu Hưởng?” Nguyên Diễn Chi nghe thấy cái tên này, nhướng mày.
“Sao thế ạ, Nguyên tổng quen cậu ấy hả?”
Khóe miệng Nguyên Diễn Chi đột nhiên nở nụ cười làm người khác khó hiểu: “Tiểu thiếu gia nhà họ Khấu, con trai đối thủ một mất một còn của tôi, năm xưa ngông nghênh khó kiểm soát, tính cách nóng nảy khó thuần phục, hiện giờ lại có thể nghiêm túc tới công ty đi làm, xem ra Khấu Sâm xảy ra chuyện đã ảnh hưởng không nhỏ đến thằng bé.”
Ninh Xuyên giật mình hiểu ra, lập tức nói: “Hơn nữa còn tới tập đoàn Nguyên thị của chúng ta.”
“Đến đây luyện tập, chắc chắn chúng ta không giữ được thằng bé.” Nguyên Diễn Chi nhấp một ngụ, trà: “Cậu phân công cho thằng bé nhiều việc vào, tìm người có kinh nghiệm dẫn dắt thằng bé, để nó được trải nghiệm nhiều hơn.”
Ninh Xuyên biết chủ tịch muốn bồi dưỡng Khấu Hưởng, vì thế liên tục đáp lời, đúng lúc định ra ngoài, Nguyên Diễn Chi chợt lên tiếng: “Đúng rồi, hai ngày nữa có một buổi tiệc, cậu cho thêm hai thực tập sinh kia đi cùng đi.”
Mặt Ninh Xuyên đổi sắc: “Nguyên tổng, ngài muốn tự mình dẫn dắt bọn họ ạ?”
Phải biết rằng bữa tiệc thế này, toàn bộ nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân của thành phố đều tụ hội về đây, là một cơ hội tốt để làm quen hợp tác với nhiều người, trong công ty có không ít lãnh đạo cấp cao đều hy vọng có thể đi theo Boss trải nghiệm.
Không ngờ Nguyên Diễn Chi lại muốn dẫn theo hai thực tập sinh?
Nguyên Diễn Chi cảm khái nói: “Ông ấy xảy ra chuyện, con trai ông ấy… Tôi cũng nên chiếu cố.”
Nhớ lại những năm 90 tràn đầy nhiệt huyết, ông cùng với Khấu Sâm đã dốc sức làm ngang làm dọc, từng bán đĩa dưới chân cầu, cũng từng chiếm quầy bán hàng trên lối đi nhỏ, nhiều năm vai kề vai tung hoành thiên hạ, ông chín chắn bảo thủ, Khấu Sâm quả cảm quyết đoán, hai người cùng nhau kiến thiết nên một giang sơn hùng mạnh.
Mà nay tuổi đã xế chiều, ân oán tan hết, con trai của ông ấy, ông cũng nên chiếu cố.
Hết chương 70
(1): “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ” nghĩa là ở đời có biết bao chuyện mà bản thân chẳng thể làm chủ được.