8 giờ tối, trong vườn hoa của khách sạn Đế Tinh của thủ đô, buổi tiệc chính thức bắt đầu, yến tiệc linh đình, quần áo sang trọng. Đàn ông thì mặc vest đi giày da, cử chỉ nho nhã lễ độ, phụ nữ mặc đầm dạ hội ưu nhã, tay cầm ly rượu, khí chất lỗi lạc, nói cười vui vẻ.
Nguyên Diễn Chi đi vào, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mặc dù đã gần 50 nhưng trông ông vẫn còn rất trẻ, tính cách điềm đạm nghiêm túc, rất ít khi mỉm cười, luôn tạo cảm giác khó gần.
Song lại có phần tương tự với Khấu Hưởng.
Thế nên Từ Gia Mậu luôn nói đùa, thật ra Boss của chúng ta mới là bố ruột của cậu phải không, Khấu Hưởng lạnh nhạt liếc anh ấy một cái, lười nói chuyện. Từ Gia Mậu lại nói: “Mấy năm nay cậu thật sự thay đổi nhiều, so với Khấu Hưởng mặt lạnh bây giờ, tôi vẫn thích khuôn mặt hừng hực như núi lửa của cậu hơn, ít ra trông còn có cảm xúc, cậu bây giờ chẳng khác nào người máy vô cảm.”
Khấu Hưởng nâng ly rượu champagne lên, uống một hơi cạn sạch, không nói gì, Từ Gia Mậu lấy khuỷu tay chọc chọc anh: “Này, hôm nay vợ tôi cũng tới đấy.”
Theo ánh mắt Từ Gia Mậu, nhìn thấy Tống Mạt mặc một bộ váy dài chấm đất màu xanh, đang đứng nói chuyện với mấy người đàn ông, khóe miệng cong lên mỉm cười rạng rỡ, đẹp đến mức làm người khác không dời mắt được.
“Vợ tôi đẹp không.”
“Cô vợ xinh đẹp của cậu còn đang cười nói phong hoa tuyết nguyệt với người đàn ông khác kia kìa, cậu muốn khoe gì với tôi.”
“Đấy là nói chuyện xã giao biết không hả, nếu vợ cậu cũng là ngôi sao thì không tránh được đâu.”
Khấu Hưởng định nói vợ của tôi rất ngoan, sẽ không tốn lời với mấy tên béo ục ịch kia, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn bị anh nuốt xuống.
Lúc này, có tiếng piano nhẹ nhàng du dương từ một góc vườn hoa chậm rãi vang lên. Bục để đàn có thiết kế hình tròn, xung quanh có hoa lan màu trắng, phía trên phủ một khóm dây thường xuân màu xanh và một loài hoa không biết tên màu trắng, giữa sân khấu đặt một chiếc piano trắng tinh khiết.
Còn cô gái nhỏ trên sân khấu lại ngồi yên tĩnh bên chiếc đàn màu trắng, chiếc váy dạ hội màu vàng phác họa dáng người hoàn hảo của cô, áo cup ngực nâng bộ ngực đầy đặn tròn trịa của cô lên, dáng người nóng bỏng làm biết bao cô gái hâm mộ, khiến đàn ông phải thở dốc.
Giai điệu du dương phát ra từ đầu ngón tay cô, là một khúc 《 Cuộc sống hoa hồng 》.
Ánh mắt của đàn ông xung quanh vô tình một cách cô ý rơi xuống bên đàn piano, không nhịn được muốn nhìn cô thêm vài lần. Nhưng mục đích của phần lớn người tới đây là xã giao, kết bạn mở rộng quan hệ, cho nên cũng không dừng lại thưởng thức âm nhạc.
Âm nhạc duyên dáng với phụ nữ xinh đẹp chỉ góp phần làm nền cho buổi tiệc, không phải vai chính.
Những người phụ nữ đứng túm năm tụm ba với nhau, khen ngợi lẫn nhau, trong nụ cười tiếng nói còn chứa cái kim đâm chọc nhau.
Chỉ có một người, ánh mắt sâu thẳm đen nhánh như mực vẫn luôn nhìn cô từ đầu đến cuối, không hề dời đi.
Giống như vô số lần nhìn thấy cô trên quảng cáo TV hoặc bìa của tạp chí, bất kể phong cách trang điểm ăn mặc của cô thay đổi như thế nào, cô vẫn là cô gái ngây thơ non nớt tràn ngập sức sống, luôn mặc đồng phục rộng thùng thình, khi thì thẹn thùng khi thì chơi xấu trong trí nhớ của anh.
Anh siết chặt tay phải, không có thứ gì mà thời gian không thể thay đổi, ba năm, khuôn mặt anh đã bớt đi vài phần ngây ngô non nớt, thêm vài phần thành thục chính chắn, mà trái tim anh cũng trở nên kiên nghị hơn.
Thứ thời gian chẳng thể thay đổi… Có lẽ, chỉ có hai chữ vĩnh viễn không phai màu trong lòng bàn tay anh.
Đó là mối tình đầu của anh, là thứ tình cảm chân thành cả đời không đổi thay của anh.
*****
Tiếng piano đột nhiên im bặt, Dương Chi có dự cảm gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía đám đông trong vườn hoa, giữa những người quần là áo lượt cũng không nhìn thấy hình bóng quen thuộc, tiếng piano bị gián đoạn nhanh chóng tiếp tục.
Cô thoáng nhíu mày, cảm giác vừa rồi có người đang nhìn co.
Trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc, đắng chát.
Đã rất nhiều năm chưa từng có.
Dương Chi bắt đầu hòa vào bản tấu, đàn piano là chuyên ngành bắt buộc ở đại học của cô, căn cứ vào độ nghiêm khắc của lớp, gần như mỗi ngày đều phải tập luyện nhạc cụ, Dương Chi vừa có thiên phú âm nhạc lại vô cùng chịu khó, dốc lòng học tập mấy năm qua, giờ cũng đã có thể lên sân khấu biểu diễn, không hề thua kém những ai đã luyện đàn từ nhỏ.
Cô luôn cho rằng, âm nhạc có liên hệ với nhau, cô vừa học tập dòng nhạc thịnh hành, vừa đi theo thầy Hổ Sơn học rap, đến trình độ bây giờ, Dương Chi phát hiện thật ra hai dòng nhạc này cũng có lúc hỗ trợ lẫn nhau.
Sau khi chơi piano xong, cô đứng dậy cảm ơn, tiếng vỗ tay vang lên không dứt, những người đàn ông bắt đầu chú ý tới cô, ánh mắt có thêm ý tứ nào đó.
Đàn ông ở đây đều là những doanh nhân thành đạt, không ai còn trẻ, trong đó có những người đã trải qua với rất nhiều kiểu phụ nữ, ánh mắt tất nhiên cũng sắc bén hơn, cho dù như thế, lại vẫn bị khí chất thanh nhã của Dương Chi hấp dẫn.
Từ Gia Mậu tìm thấy Khấu Hưởng bên bàn tiệc buffet: “Nguyên tổng đang chuẩn bị giới thiệu cậu cho đối tác làm ăn của ông ấy đấy, cậu thì ngược lại, chỉ chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu, mau đi với tôi.”
Khấu Hưởng buông ly rượu, đi cùng với Từ Gia Mậu.
Bên hành lang cách đó không xa, Nguyên Diễn Chi đang trò chuyện gì đó với mấy người đàn ông, thấy Khấu Hưởng đến đây, ông duỗi tay ôm lấy bờ vai của anh, trịnh trọng giới thiệu anh với đối tác làm ăn.
Những người đàn ông có thể nói chuyện cùng với Nguyên Diễn Chi đều là những nhân vật quan trọng, là đối tượng mà tương lai công ty Khấu Hưởng quản lý sẽ giao thiệp, cũng là các mối quan hệ vô cùng quan trọng.
Mọi người thấy Nguyên Diễn Chi rất coi trong chàng trai trẻ này, nhất thời không hiểu tại sao, nhưng trong giới thương nghiệp xưa nay đã như vậy, không cần biết nguyên nhân, chỉ cần hiểu là được, địa vị của chàng trai trẻ này chắc chắn không thấp, thế là đủ rồi.
Vì thế bọn họ cũng đưa danh thiếp của mình qua, nói chuyện với Khấu Hưởng.
Nguyên Diễn Chi đứng bên cạnh, im lặng quan sát anh.
Từ đầu đến cuối Khấu Hưởng vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, sẽ không vì họ là tiền bối thậm chí là chủ tịch lão làng mà a dua nịnh hót họ, trả lời lưu loát trước vấn đề của bọn họ, đồng thời cũng gãi đúng chỗ ngứa, nói năng từ tốn chín chắn.
Trước đây Nguyên Diễn Chi cũng từng đề cử người mới, nhưng biểu hiện của bọn họ đều không như mong muốn, nếu nhà có điều kiện tốt thì thường xuyên nói như rồng leo, làm như mèo mửa, còn nhà điều kiện không tốt, biết chịu khổ chịu nhọc, đôi khi lại khó tránh khỏi việc nịnh hót người ta, điều này làm Nguyên Diễn Chi cảm thấy rất mất mặt.
Vụng về không thể đỡ, thông minh lại qua đầu.
Chỉ duy nhất Khấu Hưởng, gần đây tiếp xúc qua lại khiến ông rất hài lòng, ông không thể không cảm khái, tên không có đầu óc như Khấu Sâm sao lại có thể nuôi ra được một cậu con trai ưu tú biết đối nhân xử thế như vậy?
Vài phút sau, lại có một khúc piano khác chậm rãi vang lên, ly rượu trong tay Khấu Hưởng bỗng nhiên bị siết chặt.
Cả người anh giống như một cái máy tính bị chết máy, lời nói cũng dừng lại.
Ngơ ngẩn.
Nguyên Diễn Chi thấy Khấu Hưởng có vẻ không ổn, lập tức đến giảng hòa, dễ dàng thay đổi cục diện.
Từ Gia Mậu nghe thấy giai điệu của khúc piano kia, dường như chợt nhớ ra gì đó, nhìn Khấu Hưởng: “Đây… Đây không phải là bài…”
《 Lý tưởng ban đầu 》
Đây là giai điệu bài hát 《 Lý tưởng ban đầu 》 mà Khấu Hưởng đã viết tặng Dương Chi vào đêm chung kết New Star.
Những ký ức đã chôn sâu dần dần thức tỉnh, đưa anh quay về những năm tháng trong xanh tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.
Không quên lý tưởng ban đầu, đời này không thay đổi.
Đây là lời mà anh đã từng hứa hẹn với cô.
Mỗi lần hít thở Khấu Hưởng đều cảm thấy đau đớn, đặt ly rượu trong tay xuống, buồn bực nói: “Tôi xin phép đi WC một lát.”
Anh vừa dứt lời, không đợi Từ Gia Mậu phản ứng lại, lập tức đi vào WC.
Dương
Chi trình diễn xong một khúc《 Lý tưởng ban đầu 》, sau đó nghỉ ngơi trong chốc lát, Tống Mạt thấy cô xuống sân khấu, lập tức bưng ly rượu vang đỏ đi về phía cô, nói cười vui vẻ: “《 Lý tưởng ban đầu 》 à.”
Giọng điệu cô ấy chứa ý tứ sâu xa: “Sao đột nhiên lại đàn khúc này, không phải cậu cho rằng người nào đó…”
“Vừa rồi cảm giác quen thuộc tự dưng lại ùa về, giống như anh ấy đang nhìn tớ.” Dương Chi không hề che giấu nói: “Nhiều năm qua, cảm giác này vẫn không thay đổi.”
Vì cảm giác trào dâng, cô đàn《 Lý tưởng ban đầu 》.
“Mạt Mạt.” Cách đó không xa có người gọi Tống Mạt, Tống Mạt đáp: “Em tới đây.”
Nhưng đúng lúc cô ấy đi ngang qua người Dương Chi, ly rượu vang đỏ trong tay bỗng nhiên nghiêng đi, may mà Dương Chi sớm đề phòng, lùi ra sau, vì thế rượu vang đỏ rực thấm ướt vạt váy cô.
“Ối, thật là xin lỗi xin lỗi, làm ướt mất váy của cậu rồi.” Tống Mạt che miệng hô lên, vô cùng khoa trương: “Làm sao bây giờ, làm thế nào mới tốt.”
Dương Chi cạn lời nhìn cô ấy, giả vờ cái gì mà giả vờ, cách làm cố ý rõ ràng như vậy, cho rằng cô không nhìn ra hay thế nào.
“Cậu định nghịch gì thế.” Dương Chi bất đắc dĩ hỏi cô ấy: “Lại mắc bệnh cũ hả.”
Tống Mạt tỏ vẻ vô tội: “Chi Nhi cậu lại hiểu lầm tớ rồi, tớ thật sự không cẩn thận mà.”
Mấy năm nay Dương Chi và Tống Mạt khá vui vẻ, dù sao hai người đều đã trưởng thành, không còn trẻ con như thời niên thiếu, hơn nữa từ khi Tống Mạt và Từ Gia Mậu ở bên nhau, giữa Dương Chi và Tống Mạt không còn tồn tại thù hận.
Hai người cùng nhau phát triển trong giới giải trí, đôi khi còn giúp đỡ lẫn nhau, suy cho cùng trong cái giới này, thêm một người bạn ngang tài ngang sức còn hơn thêm một đối thủ.
Dương Chi không đoán ra rốt cuộc Tống Mạt định làm chuyện xấu gì.
Vạt váy màu trắng dính vài giọt rượu đỏ tươi, vô cùng rõ ràng, hiển nhiên cô không thể tiếp tục chơi đàn, cần phải xử lý vạt váy.
“Tớ đi WC một lát, tí nữa tớ ra cậu phải cho tớ một lời giải thích thoả đáng đấy.” Cô dứt lời đi vào phòng WC.
Sau khi Dương Chi rời đi, Từ Gia Mậu đi đến bên cạnh Tống Mạt, Tống Mạt oán trách liếc anh ấy: “Cô ấy lại hiểu lầm em rồi.”
“Em cứ coi như mình đang làm việc tốt đi.” Từ Gia Mậu trấn an: “Lát nữa cô ấy sẽ hiểu.”
Tống Mạt cao ngạo xoay người rời đi: “Coi như em đền bù cho sai lầm thời trẻ không hiểu chuyện của mình, nhưng sẽ không có lần thứ hai.”
*****
Khu rửa tay bên ngoài WC công cộng, Dương Chi đang dùng nước gột qua vạt váy, giặt vết rượu đi, may mà mới dính không lâu, lượng rượu cũng không nhiều lắm, sau khi lấy nước giặt loãng sẽ không quá rõ ràng.
WC bên cạnh có người đi ra, bước đi trầm ổn mà nhẹ nhàng.
Dương Chi thoáng nhìn thấy hình bóng quen thuộc, giật mình ngẩng đầu lên, mặt gương phản chiếu người phía sau, người đàn ông thấy bóng dáng cô cũng dừng bước.
Vài giây đó, đối với Dương Chi mà nói giống như trôi qua mấy thế kỷ.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, thậm chí trước nay cô chưa từng nghĩ đến ngày gặp lại, chỉ cần không có mong chờ thì sẽ không thất vọng.
Những năm gần đây, cô khiến bản thân trở nên yên tĩnh bình thản, dường như năm lớp 12 không hề thất tình, bất kể người thân hay bạn bè đều không nhìn ra cô có vấn đề gì, thậm chí bọn họ còn cảm thấy may…
Tóm lại vẫn chỉ là một đứa trẻ, tình yêu trẻ con qua thời gian dài cũng sẽ chậm rãi phai nhạt, dần quên đi.
Chỉ có mình Dương Chi biết, biết bao nhiêu đêm dài đằng đẵng cô thức trắng trằn trọc nhung nhớ một người như thế nào. Dù rằng mối tình không bệnh mà chết kia có lẽ chỉ là tình yêu xúc động thời niên thiếu, nhưng xúc động như vậy, đời này có lẽ sẽ không còn gặp lại.
Dương Chi luống cuống lấy giấy lau vết bẩn trên váy, chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua người Khấu Hưởng, anh chợt duỗi tay nắm lấy cổ tay cô.
Xúc cảm ấm áp từ trên da len lỏi vào trái tim, cơ thể hai người cùng run lên, sau đó đồng thời như điện giật mà tách ra.
Hai người đứng cách nhau chừng nửa mét, Dương Chi cảm thấy không khí xung quanh bỗng trở nên khô nóng. Ngần ấy năm, trên khuôn mặt anh đã rút đi vẻ ngang tàng sắc bén góc cạnh thuở niên thiếu, thay vào đó là thành thục chín chắn, chỉ duy có đôi mắt phượng xếch lên kia vẫn mang thần thái quen thuộc.
Dưới khóe mắt, hình như vết sẹo kia lại càng nhạt hơn.
Năm đó khi chia xa, hai người đều mặc đồng phục màu anh ngây ngô, mà giờ gặp lại, một người mặc vest phẳng phiu, một người mặc váy ưu nhã, hai người cùng nhìn nhau từ xa.
Dương Chi lễ phép cười chào anh: “Anh Hưởng, đã lâu không gặp.”
Cách xưng hô này, đúng là đã lâu không được nghe.
Khấu Hưởng rũ mắt, che đi gợn sóng cuồn cuộn: “Đúng là đã rất lâu không gặp.”
“Anh cũng tham gia buổi tiệc này hả, Tống Mạt chẳng nói với em.”
“Từ Gia Mậu cũng không nhắc anh rằng em sẽ đến.”
Dương Chi bỗng nhiên nhớ tới hành động kỳ lạ vừa rồi của Tống Mạt, chợt hiểu ra.
“Nếu biết em sẽ đến, anh có còn…” Dương Chi vốn định làm bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng mới nói được một nửa lại nuốt ngược trở lại, thầm mắng bản thân ngu ngốc, hai người đã nhiều năm không gặp, sớm không còn thoải mái tự tại như xưa, cô có tới hay không thì liên quan gì đến anh, cô cũng đâu quan trọng.
Đêm nay đầu óc bị úng nước hay sao ấy?
Nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Dương Chi, Khấu Hưởng cười bâng quơ: “Nếu biết em đến, anh sẽ chỉnh trang lại cho thật đẹp.”
Anh duỗi tay chỉnh lại cà vạt, dễ dàng xóa tan sự xấu hổ của cô.
Dương Chi cũng cười, cho dù nụ cười này chất chứa nỗi chua xót.
“Chú có khá hơn không ạ?” Cô hỏi.
Khấu Sâm tỉnh lại vào một năm trước, sau đó vẫn luôn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
“Bố khá hơn nhiều rồi, có thể ăn có thể uống, có thể nói có thể cười, còn biết lấy dây đánh người ta cơ.”
Thế nên tâm trạng anh cũng thả lỏng hơn.
“Vậy là tốt rồi.”
Đúng lúc này, Khấu Hưởng đột nhiên đến gần cô, cô ngơ ngác nhìn đầu ngón tay thon dài của anh đặt lên lọn tóc bên tai cô, nhẹ nhàng vén ra sau.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của anh chạm vào vành tai mình.
Vẻ mặt anh dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm khẽ rung động, giúp cô vén lọn tóc bị rơi xuống ra sau, đây là động tác theo bản năng, giống như năm xưa đã vô số lần dịu dàng giúp cô vén tóc.
Dương Chi giật mình, lại thấy anh duỗi tay vỗ vỗ gáy cô, thoải mái cười nói: “Thời gian trôi đi thật nhanh, em cũng đã lớn như vậy rồi.”
Hết chương 71