Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Nặc Nặc nói xong rồi lại cúi đầu, giống như lẩm bẩm lầu bầu mà lặp lại hai tiếng “Bà xã”, anh bị xưng hô mới tinh này làm cho vô cùng ngọt ngào, đôi môi màu đỏ nhạt cong lên một đường cong xinh đẹp.
Giống như giữa anh và Dao Dao cuối cùng cũng đã có sự dung hòa khắc cốt ghi tâm sâu sắc, không thể chặt đứt được nữa.
Anh quyến luyến cọ cọ bên mặt của Dụ Dao, hơi ngẩng đầu, dán vào mi tâm của cô thử thăm dò mà hôn một cái khe khẽ, sau đó nắm lấy tay cô, xoa lên chiếc nhẫn gỗ trêи ngón tay cô, không nhịn được mà kéo dài âm cuối, triền miên gọi cô: “Dao Dao là bà xã của anh---”
Dụ Dao hoàn toàn choáng váng rồi, cảm giác mê muội như khi bị rót hai bình rượu đỏ.
Cô nhất thời lại không phân biệt rõ được là Nặc Nặc chỉ xem từ này là xưng hô thân mật có thể dùng được giữa người yêu với nhau hay là anh thật lòng cảm thấy từ hôm nay trở đi, giữa cô và anh chính là quan hệ kết hôn!
Dụ Dao quả thật muốn thốt ra một đống lời phổ cập khoa học để giải thích, nhưng đối diện với đôi mắt của anh, cô lại theo bản năng mà nghẹn lại.
Anh đón lấy ánh nắng ban mai, nơi lông mi dài màu mực đen như lông vũ đều là điểm sáng rực rỡ, hơi chớp một cái liền tỏa ra ánh sáng lung linh, dồn hết tất cả sự nhiệt tình và hạnh phúc vào cô, anh gọi hai chữ đơn giản thôi lại giống như bắt được cả thế giới mà anh mong ngóng.
Điều này khiến cô làm sao có thể nghiêm túc được.
Nặc Nặc không giục cô đáp lại.
Anh đứng thẳng người một cách đầy quyến luyến, dùng hai tay dâng sổ hộ khẩu và thẻ căn cước cho Dụ Dao, lại lấy ra một cái bì thư ngay ngắn, dính đầy nhiệt độ cơ thể của anh từ trong túi áo, trêи bì thư là ba chữ “Gửi bà xã” cực kỳ duyên dáng mà anh tự tay viết.
Anh lén lút chuẩn bị lúc nào, Dụ Dao hoàn toàn không biết.
Yết hầu của cô chuyển động, cô bình tĩnh nhìn anh.
Nặc Nặc lùi về sau một chút, một cái chân dài thẳng tắp mặc quần tây quỳ xuống, anh đặt bức thư vào trong tay cô rồi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cún con phủ đầy màu nước đâm vào lòng người: “Anh là người, được Dao Dao yêu, có giấy tờ, đủ điều kiện hết rồi, hôm nay chúng ta kết hôn.”
“Dao…” Anh chỉ vào bức thư, có chút ngượng ngùng: “Ở trung tâm nghệ thuật có người đến lấy tượng gỗ, anh đã làm rất nhiều, số tiền kiếm được đều ở trong đó, đưa hết cho em tiêu.”
Dụ Dao không nghĩ tới bên trong đó là tiền.
Cô nhân tiện nhìn tay của Nặc Nặc, trắng nõn thon dài đều đặn, mỏng mà gầy gò, bởi vì cô mà anh đã có rất nhiều vết thương, chúng đều chưa khỏi hẳn, gần đây lại làm không biết bao nhiêu tượng gỗ đếm không hết, phía trêи đó là vết thương mới và cũ to nhỏ trải rộng.
Số tiền mà anh dùng nhiều vết thương như vậy để đổi lấy, anh vui vẻ nhét hết cho cô.
Có nhiều tiền hơn nữa thì Dụ Dao cũng đã thấy rồi, nhưng một cái bì thư này lại đè cho cánh tay cô đau nhức.
Nặc Nặc cười nói: “Sau này anh nuôi Dao Dao, anh dốc sức tích góp tiền, Dao Dao cưới anh.”
Dụ Dao cảm thấy ngọt ngào chua chát xen lẫn, cảm xúc trầm bổng đến mức không bình tĩnh được, cô nghĩ Nặc Nặc chắc chắn là khắc tinh trời sinh của cô, trái tim có ổn định hơn nữa thì cũng có thể bị anh quấy rối.
Rõ ràng là có rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ mà anh đã cầu hôn với cô tận hai lần, chỉ muốn thành công gả bản thân cao lớn một mét tám lăm đi.
Quá ngoan ngoãn, ngoan đến mức Dụ Dao lại muốn bắt nạt anh.
“... Như vậy không được tính là kết hôn.” Dụ Dao cũng ngồi xổm xuống, nghiêm trang đối diện với anh: “Kết hôn là --- anh và em cầm giấy tờ của mỗi người đi đến cục dân chính, nhận lấy thứ mà người ta gọi là giấy chứng nhận kết hôn, đến lúc đó chúng ta liền có thể ở trong cùng một quyển hộ khẩu.”
“Có điều trước lúc đó còn phải trải qua quá trình yêu đương, phải thông báo cho bạn bè người thân, làm đám cưới, còn phải mua nhà, đừng quan tâm lớn hay nhỏ nhưng cũng không thể dùng một căn nhà thuê được ---”
Dụ Dao thở dốc một hơi, sau đó cô còn đang muốn nói là “Em quay thêm mấy bộ phim, kiếm đủ tiền đặt cọc nhà”, không đợi phát ra tiếng thì Nặc Nặc đã lôi kéo cô, vội vàng hỏi: “Nhà đắt không, tiền trong bì thư còn thiếu bao nhiêu?”
Dụ Dao nghĩ đến sự chênh lệch kếch xù kia, cô dừng lại một chút rồi dịu dàng nói: “Chỉ thiếu một chút xíu nữa.”
Nặc Nặc dùng mu bàn tay qua quýt xoa xoa khóe mắt có chút nóng bỏng.
Anh vẫn không thể kết hôn với Dao Dao.
Số tiền anh kiếm được không đủ.
Dụ Dao không muốn giải thích nhiều về thế giới hiện thực như vậy nữa, Nặc Nặc của cô nên sống trong lâu đài, cô dùng ngón tay nâng cái cằm phát lạnh của anh: “Chuyện kiếm tiền không vội, có điều… nếu như anh thích, lúc không có ai thì cho phép anh gọi em là bà xã.”
Lúc này Nặc Nặc mới buông môi dưới mỏng mềm bị cắn in dấu răng ra, phía trêи đó nhanh chóng tràn đầy màu máu chói mắt hơn.
Dụ Dao nhìn chằm chằm rồi nuốt nước bọt một cái.
Nói đến thì Nặc Nặc đã xuất viện được mấy ngày rồi, cô vẫn chưa có ý vượt rào.
Nụ hôn đầu tiên mượn rượu mà mơ mơ hồ hồ mất đi, đến bây giờ cô cũng không nhớ được cụ thể là có mùi vị gì, bây giờ mặc dù đã xác định quan hệ với Nặc Nặc nhưng cô chính là sợ vừa tiếp xúc với hôn, chuyện không thích hợp với thiếu nhi ở phía sau đó sẽ theo nhau mà tới, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong cho nên mới vô tình hay cố ý mà tránh né.
Vào giờ phút này, sắc đẹp trước mắt, cô có chút không chịu đựng được.
Bàn tay Dụ Dao đi xuống, nắm chặt cổ áo khoác của Nặc Nặc rồi kéo đến trước mặt mình một cái.
Môi và môi có thể chạm vào nhau bất cứ lúc nào, hơi thở tăng nhanh đều đã phun lên da của đối phương, đang trêи bờ vực của sự thân mật thì bên kia của hành lang lại bất ngờ truyền đến tiếng bước chân, hai cảnh sát đi ngang qua đồng loạt “Ồ” một tiếng, đập vào tấm nhựa trang trí rất lớn treo trêи tường vang lên tiếng đùng đùng.
“Ôi! Ở cục cảnh sát mà làm gì vậy!”
Chân Dụ Dao mềm nhũn, ngã vào trong khuỷu tay của Nặc Nặc.
Cô nhanh chóng đứng dậy, quay đầu che mặt đi, thề với trời, cô sống hai mươi ba năm rồi nhưng chưa bao giờ ngượng ngùng như vậy, muốn bay thẳng ra khỏi trái đất.
Kế hoạch ban đầu của đoàn làm phim “Ngọn Núi Mộng Mơ” chính là kết thúc kỳ nghỉ vào một tuần trước và bắt đầu quay phim, nhưng bởi vì những phần đã được quay xong của phim khác trong series xảy ra vấn đề, đạo diễn đi quay bổ sung nên mới làm trễ nải tiến độ, đúng lúc cho Dụ Dao thời gian cùng Nặc Nặc làm những giấy tờ quan trọng.
Trưa hôm đó trở về từ cục cảnh sát, Dụ Dao liền nhận được thông báo, chậm nhất là ngày mai cô phải tới đoàn làm phim, tiếp tục quay hết phần diễn còn lại.
Mặc dù cũng phải đi Vân Nam nhưng lần này không ở trong núi, đổi thành vùng xung quanh thành phố, điều kiện tốt hơn trước đó không ít.
Dụ Dao vội xử lý thẻ căn cước cho Nặc Nặc chính là vì có thể dẫn anh đi cùng, bình thường mua vé đi máy bay, từ nay về sau mặc kệ là đi đâu, cô cũng sẽ không để lại anh một mình nữa.
Đám người của đoàn làm phim cho rằng Dụ Dao vẫn quay lại một mình, tuyệt đối không ngờ tới lần này bên cạnh lại mang theo trợ lý cực đẹp trai cực ngầu cực đáng yêu trong truyền thuyết.
Đám người này bình thường nhiều chuyện, không ít lần lén xem chủ đề về CP Bạch Ngọc nhưng trở ngại trước đó Dụ Dao không dẫn người đến, tính tình cũng không hề tốt đẹp gì nên không ai dám lắm miệng hỏi, lần này tận mắt nhìn thấy, bọn họ dồn dập kêu lên mẹ nó, nhân vật nam chính trong scandal đột nhiên xuất hiện, người thật còn kϊƈɦ thích hơn trăm lần so với hình chụp lén.
Đạo diễn cảm thấy rằng đây chính là nguyên nhân mà Dụ Dao sống chết muốn về nhà vào đêm giao thừa, ông ta nhiều chuyện hỏi: “Ai đây, không giới thiệu một chút à?”
Trước khi đến Dụ Dao đã có nghĩ qua, cô không sợ việc thừa nhận Nặc Nặc với bất kỳ ai, dám dẫn đến thì dám nói, cô là diễn viên, sự nghiệp và tình yêu không liên quan gì đến nhau, cho dù có liên quan thì cô cũng quan tâm đến Nặc Nặc hơn.
Cô định nói hai chữ “Bạn trai”, Nặc Nặc lại tiến lên, hơi ngăn cản cô ở sau lưng, từ từ nói: “Tôi là trợ lý của cô ấy.”
Mỗi ngày anh đều điểm danh trong siêu thoại Bạch Ngọc, đã xem qua rất nhiều bình luận, biết được nữ minh tinh không thể công khai chuyện tình cảm, sẽ rất không tốt đối với cô, vậy nên anh cam tâm tình nguyện làm…
Người yêu trong bóng tối, gọi thì đến đuổi thì đi.
Nặc Nặc thành công hiểu rõ được cụm từ có chút cảm giác thời đại này, anh tin tưởng vững chắc rằng mình tuyệt đối có thể gánh vác được.
Anh nói như vậy rồi, Dụ Dao liền không tiện phản bác trước mặt mọi người nữa, chỉ là trong lòng chua xót thắt lại.
Kết quả là chưa hết hai tiếng đồng hồ, cô khó chịu dữ hơn nữa, đạo diễn gọi cô qua giải thích cảnh phim, thông báo cho cô biết rằng cảnh hôn vốn được quay cuối cùng kia phải chuyển sang quay vào hôm nay bởi vì lịch trình của nhân vật nam chính không tiện.
Dụ Dao từ chối.
Cô biết là có cảnh hôn, nụ hôn rất nhẹ, hơn nữa không cần hôn thật, mượn góc quay là được, trước đó đã quyết định ngày quay, cô cũng đã dự định đến lúc đó tìm lý do đẩy Nặc Nặc đi, không để anh thấy tận mắt.
Anh cố chấp, vừa bướng bỉnh vừa dễ bị tổn thương, cho dù có giải thích thì cũng chưa chắc anh có thể chấp nhận cảnh tượng đó.
Quay trước thời gian như thế, cô lấy cớ gì để đuổi anh đi chứ.
Đạo diễn chỉ sợ thiên hạ không loạn mà hỏi: “Không phải là sợ trợ lý của cô ghen chứ?”
Dụ Dao rất thẳng thắn mà trả lời ông ta một chữ: “Đúng.”
Cũng không có cách nào, cô nhất định phải kính trọng chuyên ngành mà mình theo học, không thể bởi vì chuyện cá nhân mà làm loạn sự sắp xếp của đoàn phim được.
Đạo diễn cười: “Vậy cô tự dỗ đi, đúng rồi, để ăn mừng việc đi làm lại sau khi đón năm mới, tối nay chúng ta kết thúc sớm, tập thể đi đến nhà ma mà bạn tôi mở vui chơi một chút.”
Dụ Dao không rảnh nghĩ đến chuyện này, cô cũng chỉ hy vọng Nặc Nặc vẫn có thể dễ lừa giống như lúc trước.
Cô kéo Nặc Nặc đến dưới bóng cây, vẻ mặt thành khẩn, giọng điệu không nghe ra được chút khác thường nào: “Nặc Nặc, khoảng bốn giờ chiều, giúp em… đi vào thành phố mua bộ quần áo rộng rãi, bây giờ mặc mấy cái này mệt quá.”
Nặc Nặc kiêu ngạo nói: “Mang theo rồi, trong vali của tôi đều là đồ của em, đồ thể thao rộng rãi, anh cầm theo hai bộ.”
Trong lòng Dụ Dao là cảm xúc lẫn lộn, ngọt ngào đến mức cô muốn ôm anh, cô lại càng khó bịa lý do: “Vậy thì tìm quán trà sữa, đặt trà cho cả đoàn phim, bọn họ chăm sóc cho em rất tốt, nên làm vậy.”
Nặc Nặc cầm cổ tay cô, khóe miệng vểnh lên đến mức rất quyến rũ: “Anh đặt trước rồi, trong siêu thoại