Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Hai câu này ở bên tai Dụ Dao mang âm lượng rất nhẹ, từng chữ đều nhào nặn trêи dây thần kinh nhạy cảm nhất của cô, gần như là cùng lúc nói xong, hơi thở của cô liền bị cướp đoạt, không chịu khống chế nữa.
Đôi môi mở ra của cô cảm nhận được một chút không khí mang theo ý lạnh, lập tức được đôi môi mềm lạnh hơn bao trùm.
Cô không nói rõ được là vì sao, rõ ràng là có cường độ tương tự như khi cô chủ động hôn nhưng trong khoảnh khắc dán vào nhau, cô liền không nén được mà nắm chặt rìa bàn học, bị kϊƈɦ thích đến mức vừa tê vừa ngứa, đốm lửa và dòng điện nhỏ bé vô hình đang làm càn tán loạn.
Mới đầu Nặc Nặc rất cẩn thận, tay còn nâng khuôn mặt cô, chỉ là chậm rãi mà trằn trọc dán vào, dịu dàng thăm dò, anh đè nén trái tim đang điên cuồng nhảy loạn, nhẹ nhàng chậm chạp hôn cô.
Lần này đã cách lần cô phát sốt rồi hôn quá lâu rồi, trong khoảng thời gian bị cô vứt bỏ, mỗi đêm tỉnh lại lúc nửa đêm, anh co mình trong bóng tối suy nghĩ, đều là anh trộm hôn được cô vào lúc cô không tỉnh táo.
Xúc cảm của sự thân mật, anh xem nó như báu vật không thể với tới nhất mà nỗ lực trông coi, cuối cùng vào giờ phút này, anh lại hôn cô, dưới tình huống cô còn lý trí, cam tâm tình nguyện tiếp nhận anh.
Sẽ không bị đẩy ra nữa…
Tất cả sự ghen ghét tra tấn anh đều bị răng môi dán vào nhấn chìm.
Bờ môi Dụ Dao bị cọ xát đến nóng hổi, cô giữ chặt cái bàn đến mức đau tay, bỗng nhiên bị Nặc Nặc giữ chặt tay rồi kéo vòng lấy bên hông anh, lúc Dụ Dao ôm lấy, bàn tay nâng khuôn mặt cô của anh cũng không có cách nào khống chế được mà chuyển qua sau đầu cô, đỡ lấy rồi nâng cao, tuân theo bản năng đang sôi sục kêu gào, anh ʍút̼ đầu lưỡi cô.
Nụ hôn bỗng nhiên được làm sâu thêm khiến Dụ Dao nhắm chặt mắt lại, dùng sức nắm chặt áo anh, trái tim nhảy lên đến yết hầu.
Trong hai ba giây tiếp xúc ngắn ngủi, trong đầu cô vừa trống rỗng vừa căng lên, châm lên ngọn lửa vô biên.
Tí tách.
Có cái gì đó rơi xuống cổ cô.
Một đám đồng nghiệp đoàn làm phim ôm đầu trốn tránh ở bên ngoài hỗn loạn đụng phải cửa phòng học, tiếng ken két ken két vang lên một cách đáng sợ, tiếng thét chói tai thê lương.
Giai điệu âm trầm quỷ dị không biết từ nơi nào bay tới, hòa với tiếng quỷ kêu quang quác của mô hình kinh dị trong phòng học, vô cùng khϊế͙p͙ người.
Tí tách, lại một lần nữa rơi xuống, sền sệt.
Sự nóng bỏng sắp vỡ đê của Dụ Dao không thể không bị ảnh hưởng, cô đưa tay lau một cái, mơ màng mượn ánh sáng yếu ớt để nhìn.
… Bà mẹ nó là máu!
Dụ Dao hoảng sợ đến mức chấn động, môi lưỡi mới dây dưa trong một lát ngắn ngủi bị ép tách ra, trong các giác quan đều là sự tê ngứa khiến cho người ta khó nhịn.
Cô đẩy Nặc Nặc ra, đôi môi ướt át khép mở: “... Máu!”
Trêи trần của phòng học có lắp đặt thiết bị nhỏ máu di động, trước đó là ở bên kia, lúc này vừa khéo chuyển đến phía trêи Dụ Dao, đỏ sậm dinh dính, Dụ Dao vừa quay đầu, hay lắm, hai học sinh một giáo viên, không phải đầu bị chặt nghiêng qua một bên thì chính là trêи mặt máu thịt be bét, cộng thêm miệng bị xé rách, mở to đến tiêu chuẩn kinh khủng không phải người.
Ba con quỷ đứng đồng loạt một hàng, không dám tới gần, họ nhón chân, trong một mảng đen sì không nhìn thấy rõ, họ còn cố gắng nhìn về phía cô và Nặc Nặc, mơ hồ lộ ra sự hưng phấn.
Trêи đầu thì có máu nhiễu, quỷ dữ thì vây xem, bên ngoài còn có người đang kêu khóc thê thảm.
Mẹ nó, trong hoàn cảnh này mà cô đã làm gì vậy!
Nặc Nặc hơi thở gấp, cúi đầu áp vào giữa cổ Dụ Dao, xoa lưng cô, giọng nói anh khàn khàn: “Dao Dao, em lại đẩy anh, lại không cần anh.”
“Cần cần cần.” Dụ Dao trấn an mà vuốt xuôi phần gáy của anh: “Quỷ nhiều quá em không mặc kê được, chờ… về khách sạn, nói lời giữ lời.”
Nặc Nặc nhận được lời cam đoan, anh kéo cao áo khoác che khuất đầu Dụ Dao, mặt không biến sắc, anh mang theo cô đi thẳng một đường qua ải.
Dụ Dao hoàn toàn chìm trong màu đen kịt, âm thanh kinh khủng bên tai có kinh dị hơn nữa thì cô cũng không nhìn thấy gì, tay được anh nắm chặt dắt đi về phía trước, cô không cần thị giác, Nặc Nặc chính là đôi mắt và phần mềm hack vô địch của cô.
Sau ba phút nhanh chóng qua cửa, Nặc Nặc vén áo khoác lên, sắc mặt vẫn mang màu đỏ không bình thường, cô nói một tiếng với Nặc Nặc rồi trực tiếp đi tìm đạo diễn.
Nhà ma này là do bạn của đạo diễn mở, đương nhiên là dễ nói chuyện, cô phải xử lý camera giám sát trong phòng học kia.
Tuy nói không để ý đến việc công khai mối quan hệ nhưng cô không hy vọng việc riêng tư như vậy bị người có ý mang ra ngoài công khai.
Dụ Dao không nghĩ tới đạo diễn ở bên trong phòng giám sát của nhà ma, chỉ có một mình, mấy màn hình giám sát đồng thời vận hành, một trong số đó chính là phòng học.
Đạo diễn quay đầu nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, ông ta lắc đầu cảm thán: “Dụ Dao, không nhìn ra, đủ hoang dã đó.”
Dụ Dao tuyệt đối không chịu thua, cô giả vờ nhẹ như mây gió, vén bên tóc mai hơi loạn: “... Thật ra tôi vẫn rất kiềm chế.”
Tuy nói đạo diễn mang theo đoàn phim đến nhà ma nhưng bản thân ông ta sợ ma, có chết cũng không chịu tham gia, sau khi lừa gạt mọi người đi vào đó, ông ta liền đi theo ông chủ, nhàn nhã ngồi trong phòng giám sát nhìn tình cảnh bi thảm của bọn họ.
Nhưng đợi đến khi Nặc Nặc che chở cho Dụ Dao tiến vào phòng học, trong lúc bầu không khác thường một cách rõ ràng, ông ta quả quyết bảo ông chủ tạm thời rời đi, bản thân thì đóng cửa lại nhìn chằm chằm, xem được cảnh hôn mặt đỏ tim run.
Con mẹ nó, so với cảnh hôn quay lúc chiều thì trêu người hơn nhiều.
Dụ Dao nghe xong nguyên nhân kết quả thì cười một cái: “Cảm ơn, đưa đoạn giám sát này cho tôi được không?”
Đạo diễn nhường chỗ, dạy cô cách truy xuất xóa bỏ video như thế nào, vừa ở bên cạnh nhìn vừa hóng hớt: “Tôi nói này, cô và cậu ta thật đúng là quan hệ này à, chơi đùa đúng không?”
Ông ta tự mình phân tích: “Chuyện Dung nhị thiếu qua rồi, tuy nói ‘Minh Hôn’ là phim chiếu mạng chi phí thấp nhưng thấy tình thế cũng không tệ, gia thế trong nhà cũng đã thêm điểm cho cô, còn có có lẽ cô không biết, hiện tại người trong giới đều rất sợ cô, cô mang tác phong của trùm phản diện, họ đều sợ chọc cô bị cô gây khó khăn.”
“Cô thêm chút sức thì tuyệt đối có thể có mùa xuân thứ hai trong sự nghiệp.” Ông ta hỏi: “Điều kiện tốt như vậy, chơi đùa cũng không có gì, dù sao cũng không thể thật sự định… tôi không có ác ý đâu, thật sự định yêu đương với một người có tâm trí không đầy đủ à?”
Dụ Dao bình tĩnh nhìn ông ta: “Phải, yêu đương, kết hôn là mục tiêu.”
Vẻ mặt đạo diễn hiện ra chữ mẹ nó, ông ta cũng không tiện bình luận điều gì, chỉ đơn giản thừa nhận chuyện Hàn Lăng Dịch mượn tay ông ta làm hôm giao thừa: “Vậy đừng trách tôi nhắc nhở cô, biên kịch Hàn thật sự không đơn giản, lúc đón năm mới cậu ta không giữ cô ở lại được, cô lại còn yêu đương, đoán chừng cậu ta sẽ không dừng tay một cách dễ dàng.”
“Nói đến thì cậu ta thật là biết chọn thời cơ.” Ông ta bĩu môi: “Lúc trước Dung Dã phong sát cô trêи mọi mặt trận cũng không thấy cậu ta ra giúp cô cái gì.”
Mấy ngày này Dụ Dao không rảnh rỗi, trong tay đã nắm được khuyết điểm trong nghề không thể để lộ của Hàn Lăng Dịch, cô nhất thời không lên tiếng, đạo diễn tiếp tục nói líu lo: “May mà Dung Dã đã bỏ qua cho cô rồi, nếu không thì với tình trạng bệnh của cậu ta thì đoán chừng cô thật đúng là không lăn lộn được nữa.”
Cô nghiêng đầu: “... Tình trạng bệnh?”
Dung Dã rất bệnh hoạn, nhưng do đạo diễn nói ra thì có phần nghiêm túc, lại có cảm giác không giống bình thường lắm.
Đạo diễn “Ừ” một tiếng: “Trong nhà tôi mấy đời làm nghề hàng không, coi như cũng lăn lộn được, tôi làm phản mới chạy đến nghề điện ảnh, trước kia từng nghe người lớn nói chuyện, nói rằng từ nhỏ Dung Dã đã không phải là đứa trẻ bình thường, tâm lý có vấn đề nghiêm trọng nên bị nhốt trong chỗ kín cổng cao tường, lâu dài không nhìn thấy ánh mặt trời.”
Một câu miêu tả đơn giản khiến mi tâm của Dụ Dao không tự chủ được mà nhíu lại.
Ông ta lại nói: “Sau đó đều là lời đồn vụn vặt, tôi cũng không biết thật giả, nghe nói thân thế cậu ta có vấn đề, nhà họ Dung hoàn toàn không xem cậu ta là người bình thường, nhốt lại giống như dã thú vậy, sau này đoán chừng bệnh cậu ta nặng hơn rồi, sợ là không bị khống chế nên đã tìm tới một đơn vị tâm lý gì đó, muốn để một đứa trẻ không lớn trị liệu cho cậu ta, chuyện đó không buồn cười sao…”
Bàn tay cầm chuột của Dụ Dao nắm chặt lại.
“... Con trai hay con gái?”
“Tôi đây cũng không rõ ràng, đều là lời nghị luận lén lút trong phạm vi rất nhỏ, ai dám nghe ngóng chứ.” Đạo diễn nói: “Dựa vào tiếng xấu ở trong giới của Dung nhị thiếu ở thời điểm hiện tại thì cũng biết là cậu ta chưa khỏi, để mắt tới cô hoàn toàn là do cô xui, không bị cậu ta cắn chết chính là vô cùng may mắn rồi, sau này cô liền cố gắng quay phim đi, tôi vẫn còn muốn khuyên cô, đừng để bị sắc đẹp mê hoặc, tìm phải sự vướng víu cô sẽ hối hận.”
Trong lòng Dụ Dao hiện lên một tầng khác thường.
Cô không khỏi nhớ tới cậu bé mà cô đi trị liệu trong khoảng thời gian dài đến hai năm lúc còn bé, cậu ấy mãi mãi cô độc có gai, cuộn mình trong bóng tối đưa lưng về phía cô, thỉnh thoảng nâng đôi mắt dưới tóc mái lên, ánh mắt đen nhánh vắng vẻ, tràn ngập sự chán ghét, khiến cô sợ hãi.
Làm sao có thể là Dung Dã được, quá không hợp lý rồi.
Đừng nói là lời đồn không có chút xác minh nào, cho dù là thật thì có lẽ cũng chỉ là trùng hợp tương tự mà thôi.
Dụ Dao dừng lại mạch suy nghĩ, không muốn tiếp tục truy đến cùng, con người Dung Dã như thế nào, mặc kệ anh ta là ai, liên quan gì đến cô chứ, suy nghĩ một chút cũng thấy lãng phí thời gian.
Cô lấy video giám sát ra rồi lưu vào trong điện thoại, lặng lẽ híp mắt xem một lần, góc quay còn rất khá, mặt cô hơi nóng lên, cô nghiêm mặt nói: “Đạo