Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Lý trí của Dụ Dao hoàn toàn không duy trì được trước thế tiến công tuyệt đối như vậy, khoang miệng của cô bị chiếm đóng, môi lưỡi không thuộc về mình, sức lực rất nhanh đã tuôn ra mất hết.
Áo ngoài của cô bị vứt ở phòng khách, hiện tại chỉ mặc một chiếc váy xếp ly, váy đã sớm trượt lên, cô ôm lấy cổ Dung Dã, bàn ta đè trêи tai dựng thẳng của anh mà hôn, trêи gùi anh đã thấm ướt một mảng.
Tên yêu quái đeo tai lông nhung và lục lạc nhìn như là dịu dàng dụ dỗ, ngoan ngoãn phụ thuộc vào cô nhưng hành động lại lớn mật ngay thẳng, ở bên tai cô gọi “chủ nhân” từng lần từng lần một, nói những lời cầu xin khàn khàn trầm thấp kia, khiêu chiến sự nhẫn nại của cô, khiến cô hoàn toàn không còn sức chống đỡ.
Trước khi mất đi sự tỉnh táo, thứ cuối cùng Dụ Dao nghĩ tới chính là một cụm từ, thấy sắc là mờ mắt.
Cô cũng bỗng nhiên hiểu được hôn quân ôm mỹ nhân trong lòng, thật sự rất nhiều lúc không khống chế nổi, cũng không thể trách định lực của mình không đủ, ai bảo lực sát thương của đối phương quá mạnh, lúc bật hết hỏa lực thì cô cũng chỉ có bỏ vũ khí đầu hàng.
Dụ Dao cực kỳ mệt mỏi, mê man đến khi trời sắp sáng mới tỉnh lại, cô vẫn đang ở trong ngực Dung Dã, nằm mặt đối mặt, anh ngủ thϊế͙p͙ đi nhưng vẫn ôm ấp, giống như là hành vi vô thức theo bản năng, hơi thở của cô đều không đủ thông thuận.
Cô không lộn xộn, cẩn thận mà ngẩng đầu, mượn ánh trăng mỏng manh mà nhìn mặt anh.
Một sự không tự chủ nào đó lại hiện ra.
Trong quá trình cô đã gọi “Nặc Nặc” rất nhiều lần, cũng không phải là cô cố ý, càng nhiều hơn chính là phản ứng tự nhiên, lúc thân thể phản ứng kịch liệt liền muốn gọi tên anh.
Nhưng mỗi một lần nói ra hai chữ “Nặc Nặc”, anh đều giống như nhận lấy sự kϊƈɦ thích gì đó, khuôn mặt xinh đẹp lồng lên vẻ lo lắng, động tác trở nên hoang dại mãnh liệt hơn.
Bây giờ nhớ lại, rất giống như là… ghen.
Sự nghi ngờ vốn đã có chút yếu đi của cô lại một lần nữa dâng cao như bão tố, cho dù đi theo một đường đều không phát hiện ra sự khác thường gì, tối hôm qua dụ dỗ cô chắc chắn cũng là hành vi của con trai Nặc nhưng anh để ý đến tên Nặc Nặc như vậy, chẳng khác nào đã chứng minh…
Suy đoán là thật, anh không chỉ là Nặc Nặc, anh còn là một người khác.
Năm ngón tay mảnh nhỏ của Dụ Dao che kín mắt, trong lúc nhất thời như rơi vào vũng bùn, lại càng không biết làm sao, ngay cả ngủ trong ngực anh cũng thấy có chút căng thẳng, nhíu mày không biết làm thế nào.
Thân thể cô không tự chủ được mà căng lên, cô muốn tạm thời chạy trốn đi để tỉnh táo một chút, sắp xếp lại rõ ràng những thứ rối bời trong đầu mình nhưng cô chỉ thử thăm dò mà nhúc nhích hai cái, rất nhẹ nhàng rút khỏi khuỷu tay anh một chút liền bị một lần nữa ôm trở lại, cái ôm càng dùng sức hơn.
“Dao Dao, anh ngoan ngoãn, rất nghe lời…” Giọng nói của Dung Dã có vẻ không quá tỉnh táo, càng giống như hành vi theo bản năng: “Em đừng đi.”
Đầu Dụ Dao sắp nổ tung rồi, trong lòng bởi vì câu nói không liên tục của anh mà vừa chua xót vừa căng ra.
Cô nhất thời không phán đoán được rốt cuộc mình nên đối đãi với anh như thế nào.
Anh vừa là Nặc Nặc mà cũng là một người xa lạ giấu giếm cô, ngay cả thân phận cũng không có cách nào xác nhận được.
Nhưng mặc kệ là hỏi thẳng hay thăm dò thì anh cũng không chịu thừa nhận, ở trước mặt cô lại không lộ ra sơ hở gì rõ ràng, thứ hiện ra cho cô thấy đều là dáng vẻ của Nặc Nặc, thậm chí là lấy thân thể và lông nhung dụ dỗ cô, khiến cô không có cách nào truy cứu được! Chuyện này rất khó xử lý.
Rốt cuộc là anh muốn làm gì! Khôi phục thì khôi phục, có lý do bất đắc dĩ gì mà sao lại không thể nói thẳng cho cô biết?
Dụ Dao đột nhiên lại cảm thấy buồn bã.
Nhưng con trai Nặc của cô làm sao bây giờ, cục cưng mà cô dạy nói chuyện tập viết từng chữ một, nuôi lớn từ từng miếng cơm từng ngụm nước, cún con trong lòng trong mắt chỉ có cô, sau này… còn ở đó hay không? Sẽ bị thay thế, biến mất sao?
Có phải là cô sắp mất đi anh không?
Người yêu của cô là Nặc Nặc, nhưng bây giờ người cùng lên giường với cô, ôm cô là ai cô cũng không rõ ràng.
Dụ Dao cắn môi, nhanh chóng xoa mắt, lau đi sự ẩm ướt tràn ra.
Tóm lại là không thể chờ đợi một cách ngốc nghếch như vậy, cô vẫn phải ép anh xé rách lớp ngụy trang này để biết rõ sự thật.
Nếu những thứ thử qua hiện nay đều vô dụng, trong chốc lát cô cũng không nghĩ ra được cách tốt hơn, lòng dạ anh lại nhỏ như vậy, như vậy thì cũng chỉ có thể khiến anh ghen thử một chút, ghen đến khi lộ ra đuôi cáo, ngoan ngoãn nói sự thật mới thôi, anh diễn kịch giấu giếm cô như thế thì cũng nên bị trừng phạt một chút.
Dụ Dao xây dựng định vị nhân vật cho bản thân mình ---
Dụ Dao bị chó tinh đêm qua mê hoặc, hoàn toàn xóa bỏ sự lo nghĩ, tin tưởng anh chính là Nặc Nặc của trước kia, đồng thời càng thiếu nữ hơn, càng dán vào anh không muốn tách rời hơn.
Buổi sáng trời sáng choang, Dụ Dao nắm bắt tốt trạng thái, giống như vừa tỉnh ngủ mà cọ vào ngực Dung Dã, uể oải nói: “Anh cũng không có chừng mực, em sắp bị anh nhào nặn đến nát rồi, có chút đau.”
Dung Dã lập tức ngồi dậy xem cô, Dụ Dao ôm cổ anh lung lay: “Đừng nhúc nhích, để cho em ôm thêm một lát, là Nặc Nặc làm mà, đau cũng không sao cả, em rất vui.”
Cô cười yếu ớt nghiêng đầu, đầu ngón tay chạm vào khóe môi anh: “Bất kể là chuyện gì, em cũng chỉ có trường hợp đặc biệt với một mình Nặc Nặc.”
Dung Dã nhìn cô, nơi đáy mắt là sự u ám cuồn cuộn, vẫn phải tiếp tục đóng vai Nặc Nặc được cô thiên vị một cách không có ranh giới, anh cười hôn cô, ngón tay lại nắm lấy drap giường, muốn đè lấy cô mà xâm phạm, lấy đó để làm dịu đi sự ghen tuông tràn lan kia.
Dụ Dao dán vào mặt anh, vô tội nói: “Ban đêm náo loạn lâu như vậy, vẫn chưa đủ à? Đói bụng rồi… muốn ăn canh bí đỏ.”
Dung Dã mang vẻ mặt thuần khiết ngoan ngoãn, nhịn xuống sự xúc động, anh bọc cô trong chăn rồi tự mình khoác áo lên: “Anh nấu cho Dao Dao, anh biết làm.”
Dụ Dao không để anh đi, ngón tay câu lấy cánh tay anh, không hề che giấu sự lưu luyến của mình: “Em đi với anh, không nỡ để con trai Nặc cô đơn một mình đi làm cơm.”
“Nặc Nặc nhà em…” Cô cong môi: “Được cưng chiều.”
Cô nói hai chữ “Nặc Nặc” một cách mềm mại lưu luyến, chính là muốn cho anh biết, sự yêu thương cưng chiều, đặc quyền và thiên vị của cô đều có mục tiêu duy nhất.
Dung Dã rũ thấp mi mắt, mơ hồ đồng ý, sau đó anh ngẩng đầu, cười đến mức sáng ngời hồn nhiên, ôm cô dậy từ trêи giường.
Dụ Dao liếc nhìn mu bàn tay của anh, gân mạch màu xanh nhạt căng đến mức nhô lên, cô nhìn thấy mà sốt ruột lại mềm lòng.
Cường độ không đủ.
Dụ Dao hạ quyết tâm hôm nay phải quấn lấy anh, dứt khoát buông thả bản thân, mặc sức để anh chăm sóc.
Dung Dã ôm cô đi rửa mặt, cô ngậm lấy bàn chải đánh răng, trêи chóp mũi dính bọt sữa rửa mặt, cô để mặc anh lưu luyến mà xoa nắn, cô không quên khích lệ một cách mơ hồ không rõ: “Cái gì Nặc Nặc cũng biết ---”
Anh lại ở trong phòng bếp trải một tấm đệm dày trêи bàn nấu ăn rồi đặt Dụ Dao đã tắm sạch sẽ ngồi vững vàng trêи đó, buộc mái tóc dài hơi loạn cho cô rồi xắn ống tay áo lên chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Nắng ban mai mờ nhạt, thân thể như ngọc của anh đứng trong phòng bếp, trong lòng Dụ Dao tràn đầy sự không nỡ và thấp thỏm căng lên, cô nhịn không được mà thấp giọng nói ra khỏi miệng: