Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Sau khi đi đến cửa hàng thú cưng, Dụ Dao vẫn không nhìn thấu Dung Dã, không biết rốt cuộc là anh có để ý hay không, trong lúc nhất thời cũng không đưa ra được phán đoán chuẩn xác.
Nặc Nặc vẫn luôn là thuộc sở hữu riêng của cô, lại cảm giác dần thoát khỏi khống chế thế này khiến cô vô cùng khó chịu.
Không nghĩ tới tất cả sự bình tĩnh ngoan ngoãn chỉ là biểu hiện giả dối trước ngày giông bão, trong khoảnh khắc đột nhiên bị anh đặt trêи ván cửa tùy ý xâm chiếm, Dụ Dao mới hiểu được anh ghen tuông rốt cuộc hung ác đến cỡ nào.
Hung ác đến mức hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi mà Nặc Nặc sẽ làm.
Nhưng trong miệng vẫn nói lời chua xót cầu khẩn của cún con.
Sự tương phản to lớn khiến Dụ Dao hỗn loạn, thân thể cô lại có bản năng tự nhiên, rất khó kháng cự lại anh, rất nhanh cô đã bị kéo rơi vào vực sâu, đến đêm khuya thì mệt bở hơi tai mà sắp ngủ thϊế͙p͙ đi bất cứ lúc nào.
Cô cố gắng bày tỏ một chút kháng nghị, muốn từ trong ngực anh giãy ra ngoài cũng không thể làm được, thật không dễ gì mới tách ra được một khoảng cách ngắn đã bị anh nắm chặt cổ tay kéo về, từ phía sau ôm lấy cô đến mức chặt không kẽ hở.
Dụ Dao bủn rủn đến mức không ngóc đầu lên được, không thể không tạm thời từ bỏ lý trí, thôi… trước tiên cứ xem anh là Nặc Nặc, chuyện còn lại thì đợi ngày mai rồi nói.
“Nặc Nặc… thả lỏng một chút.” Cô nửa mê nửa tỉnh, không tự chủ mà mang theo ý nũng nịu: “Chặt quá, sẽ đau.”
Nhưng hai cánh tay này cũng không nghe lời cô nói.
Chờ hô hấp của Dụ Dao trở nên đều đặn trở lại, bình yên ngủ trong sự giam cầm của khuỷu tay anh, Dung Dã mới từ trong bóng tối mở mắt ra, hôn tóc cô một cái rồi lại lưu luyến hôn nhiều lần lên thái dương cô, không nỡ dừng lại.
Không ôm chặt thì cô sẽ đi mất.
Không giả vờ không giấu giếm thì có lẽ thêm một phút cô cũng sẽ không giữ anh lại, có lẽ tiếp theo đó cả mối tình này cũng sẽ khiến cô cảm thấy hối hận, thậm chí là buồn nôn.
Anh vẫn luôn biết, chỉ là hôm nay lại bị Dao Dao nhấn mạnh nhiều lần, người cô yêu là Nặc Nặc, mà anh, sau khi bóc đi thân phận của Nặc Nặc thì còn không bằng một người bình thường, anh là ma quỷ mà từ nhỏ đến lớn đều khiến cô kiêng kỵ và rời xa.
Sự sai trái và hiểu lầm trong nhiều năm tháng như vậy, trước khi anh chưa vì cô mà báo thù, chưa giải quyết hết sự uy hϊế͙p͙ của nhà họ Dung thì một câu anh cũng không nói ra được.
Nói thì thế nào?
Bởi vì sự bất đắc dĩ của anh, tình yêu thầm kín mà anh cố chấp đè nén, cô nhất định sẽ lập tức tiếp nhận Dung Dã đang thay thế Nặc Nặc, chấp nhận cả việc sự an toàn của bản thân đều không đảm bảo được, lại còn liên lụy đến cô sao?
Huống chi anh không hy vọng Dao Dao biết được chuyện của Dụ Thanh Đàn rồi lại đau khổ thêm một lần, tất cả chân tướng đen tối nặng nề để bản thân anh gánh chịu là đủ rồi.
Anh không chỉ muốn để hai cha con kia trả giá đắt mà cũng muốn để Dung Thiệu Lương mãi mãi ngậm miệng, nắm toàn bộ nhà họ Dung trong tay, anh mới có tư cách trở lại trước mặt Dao Dao, một lần nữa làm quen với cô.
Cô đã là của anh rồi thì cả đời này đến chết cũng là của anh, đến lúc đó thì cầu xin cũng được, dính chặt lấy cũng được, mạnh mẽ chiếm đoạt cũng được, anh đều sẽ chiếm cô làm của riêng, không có khả năng buông tay.
Màn hình điện thoại của Dung Dã sáng lên.
Anh cầm lên, ánh sáng xua tan đi vẻ tươi đẹp, làm hiện ra khuôn mặt lạnh lùng sắc bén.
“Anh, Dung Thiệu Lương đồng ý rồi, buổi tối ba ngày sau nhưng địa điểm yêu cầu thì do ông ta quyết định.”
Dung Dã dự đoán được, anh đưa ra lời đồng ý.
Ban đầu trước khi rời khỏi nhà họ Dung, anh lấy được phần lớn chứng cứ phạm tội của hai cha con, bị tiêm thuốc vào người, đồng thời cũng kéo Dung Thiệu Lương ăn trêи ngồi trước vào cùng, để hai cha con tin tưởng, Dung Thiệu Lương muốn tiêu diệt bọn họ, sẽ không cho một đồng gia sản nào.
Thế là hai cha con quyết tâm, dứt khoát kéo luôn cả người cầm quyền tối cao nhất của nhà họ Dung xuống ngựa, Dung Thiệu Lương không có bao nhiêu sự phòng bị, cũng tự kiêu nhận định rằng bọn họ không dám, đương nhiên là không có kết cục tốt lành gì.
Dung Thiệu Lương bị tiêm vào loại thuốc giống như anh, ông ta đã lớn tuổi cộng thêm sự tức giận sôi sục, tình trạng rất không tốt, bị hai cha con bí mật không chế lại, bọn họ tuyên bố với bên ngoài là ông ta sinh bệnh mất trí rồi danh chính ngôn thuận mà tiếp quản tập đoàn.
Như trong dự đoán của anh, Dung Thiệu Lương lâm nguy trải qua một khoảng thời gian như cái xác không hồn, nhưng lão hồ ly dù sao cũng là lão hồ ly, nào có dễ dàng rớt đài như vậy.
Một khoảng thời gian trước đó, hai cha con cho rằng đã đủ lâu rồi nên buông lỏng cảnh giác, bỏ bê việc quản lý không chế Dung Thiệu Lương, lão hồ ly có được cơ hội, trở lại bình thường dưới sự sắp xếp của thân tính, sau khi tỉnh táo, người đầu tiên ông ta muốn tìm chính là anh.
Dung Thiệu Lương hiểu rất rõ, toàn bộ nhà họ Dung thì chỉ có con dao nhỏ được bồi dưỡng từ nhỏ là anh đây biết được tất cả chân tướng, có thể đoạt lại quyền hành thay ông ta.
Nhưng Dung Thiệu Lương không biết, người tên là Dung Dã này trong hai mươi mấy năm qua trông như là công cụ mà ông ta có thể hoàn toàn nắm giữ và khống chế, một khi quay về nhà họ Dung thì sẽ cùng đưa bọn họ vào chỗ chết.
Dung Dã úp điện thoại xuống, anh nhắm mắt lại, xoay người ôm lấy Dụ Dao còn đang ngủ say.
Anh không còn thời gian nữa… buổi tối ba ngày sau, anh nhất định phải quay về làm nhị thiếu nhà họ Dung của trước đây, gặp mặt Dung Thiệu Lương, lấy được sự tín nhiệm của lão hồ ly, bảo vệ tốt cho Dụ Dao, một mình quay lại vũng bùn kia.
Sắc trời vừa mới hừng sáng, Dụ Dao bị cuộc gọi của Tống Lam đánh thức, người đại diện Tống dùng tốc độ nói nhanh chóng: “Phim chiến tranh tình báo đã được đổi sang đạo diễn lớn mạnh hơn đạo diễn Triệu gấp mấy lần, em là diễn viên nằm trong nhóm tuyển chọn đầu tiên, vòng thử vai đầu tiên vào lúc tám giờ rưỡi sáng, còn hai tiếng nữa, tranh thủ.”
Lúc ấy Dụ Dao lập tức tỉnh táo.
Cô nói thích kịch bản của phim chiến tranh tình báo không chỉ là một cái cớ tùy tiện mà cũng là lời thật lòng, hiện tại mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, phim đã có bước ngoặt mới, cô cũng không muốn bởi vì những xoắn xuýt không có kết luận trong lòng mình mà bỏ lỡ.
“Được.” Cô quyết đoán đồng ý: “Bây giờ em chuẩn bị ngay.”
Dụ Dao quay người lại, Dung Dã đang nhìn cô, anh sáp tới cuộn mình trong ngực cô, yêu thương mà nắn bóp ôm ấp, anh mang theo giọng điệu ngọt ngào ngoan ngoãn của Nặc Nặc, có chút khàn khàn mà thì thào: “Sau này Dao Dao sẽ có rất nhiều phim tốt, có thể lấy được giải thưởng cao hơn, đứng ở đỉnh cao.”
“Em đến đỉnh cao làm gì?” Ngón tay cô luồn vào tóc anh vuốt ve: “Anh có nhớ không, em quay lại đóng phim là vì nuôi anh.”
Dụ Dao nhìn anh chăm chú, mơn trớn cánh môi hơi trắng của anh: “Kiếm bao nhiêu tiền cũng là vì nuôi Nặc Nặc.”
Dung Dã nắm chặt đầu ngón tay của cô, đặt lên mặt vuốt ve.
Không chỉ như vậy.
Dao Dao yêu quý nghề này, nếu như không phải Dụ Thanh Đàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như không phải vì cái gọi là “Dung nhị thiếu phong sát” thì Dao Dao vốn nên lên như diều gặp gió, có được mọi thứ cô nên có.
Anh muốn trả lại những thứ này cho cô.
Cảm giác nguy cơ của Dụ Dao càng ngày càng nặng, cô không nhịn được mà véo khuôn mặt của Dung Dã: “Mau dậy đi cùng em, mặc kệ em ở đâu, anh cũng phải đi theo.”
Dung Dã ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh không chớp mắt mà nhìn qua Dụ Dao: “Anh và Dụ Dao không rời một tấc.”
Tống Lam đã sớm đến đón ở dưới lầu, đối với nhà ở của Dụ Dao, cô ấy quả thật nhìn mà than thở, ở trêи xe không khỏi nói: “Chỗ này cũng quá đơn sơ rồi, chị sắp xếp cho em đổi chỗ ở mới? Tốt xấu gì thì an ninh cũng tốt hơn một chút.”
Dụ Dao nở nụ cười, lắc đầu từ chối một cách uyển chuyển: “Tụi em đang tiết kiệm tiền, chờ nhận được khoản cát xê thứ lai là có thể mua nhà kết hôn rồi.”
Dung Dã nắm tay Dụ Dao trong lòng bàn tay, vuốt ve vân da nhỏ mịn trêи da cô, giọng nói thấp đến mức nghe không rõ: “Ừm, chúng tôi kết hôn, tôi muốn… kết hôn với Dao Dao.”
Tống Lam khϊế͙p͙ sợ đến mức hít vào một hơi khí lạnh, không ngăn được mà quan sát Dung Dã từ gương chiếu hậu.
Dung… nhị thiếu này rốt là suy nghĩ thế nào vậy, thật sự cho phép Dụ Dao nói chuyện cưới gả với một người đẹp ngốc nghếch à?! Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi, không phải Dung nhị thiếu có loại ɖu͙ƈ vọng thế tục kia với Dụ Dao sao?!
Nơi Dụ Dao thử vai nằm ở một khách sạn vườn hoa, sân bãi rộng rãi, lúc cô bận rộn, sự chú ý cũng chưa từng rời khỏi Dung Dã.
Dung Dã đứng ở vị trí cách cô không xa, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt trêи mặt cô, có mấy lần lơ đãng mà ánh mắt chạm nhau, Dụ Dao đều cảm thấy run sợ.
Ánh mắt anh quá nồng đậm, cứ không nhúc nhích mà bình tĩnh nhìn cô như vậy, hòa với một chút tuyệt vọng và nặng nề khó nói nên lời, giống như là ngày mai sẽ không nhìn thấy được nữa.
Sau đó anh rất yên tĩnh mà ngồi ở một bên, lấy ra quyển vở nhỏ ghi chép công việc lớn nhỏ của cô rồi cúi đầu viết chữ.
Dụ Dao không biết anh viết cái gì nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy được ngón tay anh căng đến mức khớp xương trắng bệch, sức lực của ngòi bút lớn đến nỗi có thể rạch rách mặt giấy.
Vòng thử vai thuận lợi thông qua, đoàn làm phim sắp xếp lịch trình cho Dụ Dao cực kỳ dày đặc, dày đến nỗi một người kính nghiệp như cô cũng cảm thấy bực bội, nhưng tính kỹ thì lại không tìm ra được khuyết điểm gì.
Công việc một ngày đến gần rạng sáng mới kết thúc, Dụ Dao mệt đến mức treo trêи người Dung Dã, mơ mơ màng màng đi tìm điện thoại trong túi.
Điện thoại được chỉnh chế độ im lặng, cô nhìn cột thông báo mới phát hiện ra Lục Ngạn Thời thế mà lại gọi điện thoại tới.
Còn có một tin nhắn Wechat của anh ta: “Có thời gian thì gọi điện thoại lại cho anh, nói với em chuyện quan trọng.”
Dụ Dao không để ý đến anh ta.
Từ lần đó tỏ tình bị từ chối, Lục Ngạn Thời liền giống như bị đả kϊƈɦ nặng nề, nghe nói là đã quay về kế thừa gia sản.
Tiểu Lục tổng hoàn toàn không nhận thức được vấn đề trọng tâm, giống như cảm thấy bởi vì điệu bộ quần là áo lượt không tiến bộ kia mới dẫn đến việc mình theo đuổi thất bại, thế là anh ta thay đổi hoàn toàn, nhận lấy không ít việc làm ăn trong nhà, người cũng chững chạc hơn một chút nhưng Dụ Dao không tin tính tình một người sẽ hoàn toàn thay đổi.
Hôm nay bỗng nhiên lại xuất hiện liên lạc với cô, có thể có chuyện gì đứng đắn chứ.
Ôn chuyện cũ thì cô không muốn, ai rảnh.
Dụ Dao không nhắc đến chuyện đó với Dung Dã, thuận tiện xóa lịch sử ghi chép, để anh ghen thì anh nhưng cô sẽ không dùng người đàn ông từng có gút mắc với mình để ép anh, quá thấp kém, cô cũng không đành lòng.
Mặc kệ anh thay đổi thế nào, thứ duy nhất Dụ Dao không nghi ngờ chính là tình cảm của cô đối với anh.
Hai ngày liên tục, tiết tấu của đoàn phim rất nhanh, thời gian ăn cơm uống nước của Dụ Dao đều chật kín, đừng nói là nghĩ cách để cún con lộ tẩy, ngay cả thời gian nói thêm mấy câu cũng không có.
Mãi đến ngày thứ ba, đoàn làm phim tạm thời có biến động, kịch bản ban đầu được nghiên cứu thảo luận thay đổi đến tối, thời gian ban ngày liền trống.
Dụ Dao xoa tay, không chờ nổi nữa, nói gì thì cũng phải nhân ngày hôm nay xé toang lớp ngụy trang của Dung Dã, để tảng đá lơ lửng trong lòng rơi xuống, cùng lắm thì uy hϊế͙p͙ dụ dỗ đi thẳng vào vấn đề, cô cũng không tin là không đạt được mục đích.
Nhưng cún con của cô đã phát điên.
Những dự định được đặt ra của Dụ Dao đều không dùng được một cái nào, từ lúc ăn sáng xong, cùng đi vào phòng bếp rửa chén, cô từ phía sau ôm lấy eo Dung Dã, lúc bắt đầu chuẩn bị đặt câu hỏi thì tất cả đều lệch khỏi quỹ đạo.
Anh vội vàng không kịp chuẩn bị mà xoay người, ôm cô lên bàn nấu ăn, run rẩy mà hôn từ môi xuống đến xương quai anh, rồi lại đến dưới cổ áo, lôi kéo mở ra, hoàn toàn bị anh không cho từ chối mà chiếm đoạt.
Sự lạnh lẽo và nóng bỏng đồng thời ập tới, Dụ Dao không nhịn được mà kêu một tiếng rồi cắn mu bàn tay của mình.
Ánh quá biết cách làm thế nào để cô mất khống chế mà phóng túng, mỗi một điểm có thể khuấy động thủy triều nóng bỏng của cô đều nằm trong bàn tay anh.
Đầu gối của Dụ Dao bị túm lấy nâng lên, thân trêи của cô kê trêи gối dựa, vai dựa vào vách tường sau lưng, có vài chai lọ bị cô đụng phải phát ra tiếng vang đinh đang, cô ngoảnh mặt làm ngơ, thêm dùng sức cắn bản thân, ngăn cản sự kϊƈɦ thích mới mẻ không chịu nổi này.
Ánh mắt cô ʍôиɠ lung, cô cụp mắt nhìn qua Dung Dã, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen như mực và cái trán trắng lạnh của anh vùi xuống.
Môi lưỡi anh nóng như vậy, thỏa thích tra tấn cô, thỉnh thoảng anh nâng mắt lên, màu đỏ tươi nóng bỏng trong đôi mắt kia giống như ném cô vào trong biển lửa.
Dụ Dao không đếm hết được anh đã gọi tên của cô bao nhiêu lần, hai chữ giống như ma chú có thể cầm từ người ta cả đời, nhiều lần khàn khàn tràn ra từ trong cổ họng của anh.
Phòng bếp, phòng tắm, bệ cửa sổ, sô pha nhỏ trong phòng ngủ, buổi chiều khi quay lại trêи giường, Dụ Dao khát khô đến mức cần anh tới cho uống nước.
Một buổi chiều, cô nhất định phải dùng để ngủ và nghỉ ngơi thì mới có thể chèo chống công việc của buổi tối, đương nhiên là không có tinh thần sức lực để ép hỏi anh bất kỳ điều gì.
Dụ Dao mở mắt nhìn anh.
Nặc Nặc của cô, vừa ửng hồng vừa tái nhợt, màu trắng ấy lộ ra từ sâu trong làn da, bởi vì đổ quá nhiều mồ hôi, bị chà đạp quá