Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Không ai để ý tới việc đi thổi tắt nến, trong phòng cũng không mở nguồn sáng khác, ánh nến chập chờn nhảy múa đến đêm khuya rạng sáng, trước khi cháy hết rồi tắt, có một khoảnh khắc nó lại bỗng nhiên sáng lên.
Mượn ánh sáng ngắn ngủi, đôi mắt bị nước mắt và mồ hôi làm ướt nhẹp của Dụ Dao nhìn thấy rõ vẻ mặt của Dung Dã.
Điên cuồng như vậy, giống như là cuối cùng cũng nghiền nát được tất cả sự trói buộc, thỏa thích trút xuống tình yêu mà anh đã sớm không chịu được nữa.
Cũng quý trọng như vậy, xem cô là châu ngọc sẽ bị đụng vỡ, anh muốn giữ lại trong lòng bàn tay mà mặc sức đu đưa, lại cẩn thận nâng niu, chỉ sợ cô thật sự sẽ đau.
Dụ Dao qua loa bắt lấy hỉ phục tản ra ở bên cạnh, đã sớm bị vò nhăn nhúm rồi, cô mơ hồ nhớ tới cái đêm trong nhà kính trồng hoa bằng thủy tinh, hai bộ lễ phục được cố ý làm ra cuối cùng đều bị anh dùng vào loại chuyện không thể nói ra được này.
Đương nhiên cũng coi như là… dùng hết tác dụng của nó.
Dụ Dao ôm chặt anh, sau khi ánh nến hoàn toàn tắt đi, trong phòng quay về bóng tối, cô cũng vứt bỏ chút thận trọng lung lay sắp đổ này, hoàn toàn phóng túng, ghé vào lỗ tai anh nhiều lần gọi “A Dã”, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Sau khi hôn lễ kết thúc, các khách khứa lần lượt rời khỏi hòn đảo, công việc gần đây của Dung Dã đều đã được sắp xếp trước, một vài việc khẩn cấp quan trọng thì được đưa tới tay anh, cũng không vội đi.
Dụ Dang càng không áp lực, giai đoạn tuyên truyền chủ yếu của cô đều đã qua được một khoảng thời gian, trong thời gian ngắn cũng không nhận kịch bản mới, cả thế giới đều biết cô bận chuyện tân hôn, cơ bản không có ai dám đến quấy rầy.
Hai người ở lại trêи đảo gần một tuần, mãi cho đến khi Dụ Dao đã hưởng thụ đủ sự nhàn nhãn bên bờ biển, Dung Dã mới khẩn cấp mà trải qua kế hoạch tuần trăng mật của anh.
Anh liệt kê ra một loạt địa điểm cho Dụ Dao quyết định trình tự, cô nhìn đi nhìn lại, đều là những nơi mà trước kia trong lúc vô tình cô đã từng nói muốn đi, cuối cùng cô quả quyết quyết định đi tắm suối nước nóng trước, nghe nói suối nước nóng có hiệu quả trị liệu rất tốt đối với vết thương cũ, có thể để Dung Dã thả lỏng gân cốt.
Trong quá khứ anh đã phải chịu quá nhiều vết thương lớn nhỏ, có vài vết thương quá nặng hoàn toàn không có cách nào hoàn toàn khôi phục được, Dụ Dao nghĩ hết tất cả khả năng, điều dưỡng vào lúc anh còn trẻ, sau này anh mới không vì những thứ này mà chịu khổ.
A Dã thực sự đã nếm qua quá nhiều cực khổ rồi, lại thêm một chút nữa, cô cũng không chịu được.
Xuất phát từ hòn đảo, thời gian đi máy bay rất dài, trước kia Dụ Dao không thích nhất là ngồi máy bay đường dài, nhưng bây giờ Dung Dã ở bên cạnh, cô hoàn toàn hưởng thụ, hận không thể bay chậm thêm một chút.
Vào lúc hừng đông, cô túm lấy anh nhỏ giọng nói chuyện, cùng anh nhìn ra những tầng mây thật ra cũng không có gì đặc biệt ở bên ngoài, cũng có thể nhìn ra hình bông hoa.
Chờ trời tối, ở trong buồng máy bay mờ tối mà yên tĩnh hôn môi, môi lưỡi quấn quýt cũng không kịch liệt, có đôi khi chỉ là như có như không mà cọ lấy nhau, cũng từ sự rung động nơi đáy lòng, muốn thêm gần anh hơn.
Sau đó Dụ Dao không chịu được mà ngủ mất, chờ đến lúc tỉnh lại, cô trông thấy sắc trời ngoài cửa sổ còn rất tối, ít nhất phải ba, bốn tiếng nữa mới hạ cánh.
Dụ Dao cho rằng chắc chắn A Dã cũng ngủ rồi, không nghĩ tới quay đầu lại liền ngã vào trong đôi mắt màu mực nhạt của anh, ánh mắt sáng ngời dịu dàng.
Đột nhiên cô ý thức được.
Anh vẫn luôn nhìn cô.
Từ lúc cô ngủ đến bây giờ đã trôi qua rất lâu rồi, anh còn không ngại phiền phức mà nhìn chằm chằm.
Dụ Dao chống người lên, câu lấy ngón tay anh: “Không mệt sao?”
Dung Dã lắc đầu, rất nhẹ mà cười: “Em không biết đâu, tận mắt nhìn em ngủ bên cạnh anh, lại mơ màng tỉnh lại, để em có thể nhìn thấy anh đầu tiên, đối với anh mà nói là chuyện rất tốt.”
Là chuyện mà trong nhiều năm tháng đó, anh chỉ có thể trốn trong góc tối, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Lúc xuống máy bay là buổi sáng ở bản địa, lưu lượng người ở sân bay không được tính là lớn, lần này không để trợ lý đi theo, chỉ có Dung Dã và Dụ Dao, lúc anh dùng tay đỡ hành lý, dắt bà xã đi ra khỏi đại sảnh, Dụ Dao liếc mắt nhìn chằm chằm vào một quán trà bản địa cách đây hơi xa.
Sân bay ở nước ngoài, không có ai nhận ra cô, Dụ Dao ngo ngoe muốn động, liếc nhìn hành lý quá nặng cô, không đành lòng để ông xã chạy theo: “A Dã, anh ở đây chờ em một chút, em mua hai ly nếm thử.”
Dung Dã ôm cô quay lại: “Em yên tâm chờ đó, anh đi mua.”
Dụ Dao tỏ vẻ phản kháng: “Sao cứ phải là anh đích thân làm, em đi một chuyến cũng không mệt.”
Cô nhón chân lên, xoa nhẹ lọn tóc của anh: “Cún con ngoan.”
Câu nói này quả thật như bùa chú, Dung Dã hoàn toàn không có năng lực chống cự, chờ Dụ Dao nhẹ nhàng đi về phía quán trà kia, anh nhìn bóng lưng cô, bên tai mới nổi lên ửng đỏ rất đáng ngờ.
Từ sau khi chấp nhận chính mình là Nặc Nặc, anh cũng không biết làm sao, chỉ cần Dao Dao vừa gọi anh là cún con, trong lòng anh sẽ ngứa ngáy, bị dụ dỗ đến mức muốn làm chút chuyện ác chống lại chủ nhân.
Dung Dã cúi đầu cười, đuổi theo phương hướng của Dụ Dao mà đi qua đó đón cô, nhưng chỉ đi mấy bước, anh đột nhiên dừng lại tại chỗ, thu đuôi mắt hẹp dài lại, giương mắt nhìn một chỗ, trong mắt không còn sót lại chút nhiệt độ nào.
Ở nơi cách anh năm sáu mét có một người phụ nữ trung niên với khí chất ấm áp nhã nhặn ngồi trêи ghế dài, tóc đen mắt đen, vô cùng bắt mắt trong đám người tóc vàng mắt xanh.
Trong tay bà ta dắt một người thiếu niên, trêи mặt mang nụ cười, dịu dàng mà nghiêng đầu nói chuyện với cậu ta.
Dung Dã không hề động đậy, cứ im lặng như vậy mà nhìn.
Mặc dù âm lượng của người phụ nữ không cao nhưng sân bay cũng không ồn ào, có thể nghe được giọng nói của bà ta và nội dung đại khái.
Cho dù tính tình của thiếu niên kém, ngang bướng, bà ta cũng vô cùng kiên nhẫn, mỗi câu nói đều rất dịu dàng.
“Mẹ sợ con chạy lung tung.”
“Đừng để mẹ lo lắng, con muốn gì thì nói, mẹ đều cho con...”
Người phụ nữ vô cùng quan tâm mà nắm lấy cánh tay thiếu niên, dường như cảm nhận được ánh mắt không bình thường, bà ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dung Dã.
Vừa đối diện với Dung Dã, vẻ mặt bà ta còn có chút hoang mang, nhưng trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, bà ta giống như nhìn thấy được nước lũ thú dữ vô cùng đối lập gì đó, ánh mắt trong khoảnh khắc liền bị sự lạnh lẽo oán hận tràn ngập, bà ta lập tức đứng dậy, theo bản năng mà bảo vệ thiếu niên ở sau lưng.
Thái độ hoàn toàn ngược lại.
Một người là bảo bối trong lòng bàn tay.
Một người là vết nhơ hận không thể sớm chết đi.
Trêи mặt Dung Dã không có biểu cảm gì.
Đây là người mà anh chỉ từng thấy ở trong hình.
Lúc nhỏ, anh cũng từng cả ngày lẫn đêm ôm khung hình của bà ta vào trong lòng, khờ dại ngóng trông một ngày nào đó bà ta có thể tới đón anh, để anh gọi một tiếng mẹ.
Không cần giàu có, không cần là con cháu nhà giàu gì, chỉ cần mẹ để anh có một mái nhà rất nhỏ, mặc kệ khó khăn và cực khổ thế nào, anh đều sẽ xem như Thiên Đường.
Nhưng lớn đến thế này, bất kể là anh sống hay chết, bà ta cũng chưa từng xuất hiện.
Bà ta đã sớm thay đổi rồi, có hai đứa con trai, đây hẳn là đứa nhỏ hơn, được bà ta cẩn thận che chở.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người thật, hóa ra bà ta đã già yếu hơn trong hình nhiều.
Dung Dã thờ ơ rũ mắt xuống, đi về phía trước một bước, người phụ nữ cho rằng anh muốn đi về phía bà ta, bà