Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao tuyệt đối không thể nhận thua loại khiêu khích này, muốn phản kháng lại anh còn không đơn giản sao, cho dù không muốn, vậy thì cũng có thể diễn xuất rất chân thật.
A Dã muốn chơi, cô theo tới cùng.
Dung Dã bắt lấy cổ tay cô, cô lập tức giãy giụa, từ trong bể nước lùi về sau, ánh mắt cũng chống cự hợp với tình hình, ánh mắt của Dung Dã có chút ngưng kết lại, yết hầu bỗng chuyển động, anh nhảy xuống đi tới gần, cô phản ứng nhanh chóng mà tránh né, không có anh chạm vào.
Ồ quao, đừng nói, còn rất có cảm giác.
Dụ Dao có hứng thú rồi, càng muốn trêu đùa anh, thuận tiện dịu dàng bắt nạt một chút, cô nhập vai rồi là cực kỳ cố gắng để phù hợp với thiết lập nhân vật, nhưng Dung Dã mà thật sự động, bất kể sức lực hay là tính áp bách thì đều là thứ cô không thể ngăn cản được.
Lúc tay lại một lần nữa bị anh nắm chặt, hai người dán vào nhau, mặt nước trong bể bị khuấy đến lay động ào ào, sương mù tỏa hơi nóng thấu xương, dây dưa giữa hơi thở.
Năm ngón tay của Dung Dã như đúc từ thép, không biết là dính mồ hôi hay là nước của suối nước nóng mà vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, thế là cô nâng tay anh lên cắn một cái, vốn dùng sức vô cùng nhỏ, khẽ cắn ở ngoài da, nghiêm chỉnh mà nói thì không khác hôn là mấy.
Nhưng phần đáy cạn của bể nước mà cô giẫm lên không được tính là bằng phẳng, không cẩn thận trượt chân một cái, cô liền không khống chế được mà dùng thêm sức, cắn ra một dấu răng đỏ thẫm trêи mu bàn tay của anh.
Dụ Dao sửng sốt, vừa định cầm tới nhìn kỹ xem anh có bị thương hay không thì nghe thấy trêи đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở trầm thấp của anh, sau đó anh đưa bàn tay bị thương đến bên môi mình, đôi môi ướt át dán vào trêи dấu răng cắn của cô.
Không hôn được cô thì hôn dấu răng cô để lại.
Dung Dã đứng trong bể nước, được sương trắng vây quanh, trêи khuôn mặt câu hồn người ta có giọt nước trong suốt lăn xuống, anh lại làm ra hành động như vậy, dáng vẻ quá kϊƈɦ thích giác quan.
Sự chập trùng trước ngực Dụ Dao rõ ràng đã tăng tốc, có điều vì thỏa mãn hứng thú của A Dã, dưới tình huống xác định anh không chảy máu, thái độ của cô vẫn không mềm đi, cô tiếp tục nhíu mày bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, muốn tránh khỏi sự giam cầm của anh.
Dung Dã lại giống như đột nhiên trở nên nghiêm túc, giữ lấy cô lôi trở lại, xoa cái gáy của cô cưỡng ép hôn sâu, rõ ràng là cô thích thú nhưng vẫn không quên thiết lập nhân vật, trúc trắc từ chối, yếu ớt đẩy bả vai anh.
Rất nhanh anh đã không thể thỏa mãn với nụ hôn đơn thuần, anh nâng cô đến bên bờ của bể nước, một đường nhễ nhại nước của suối nước nóng, trong hơi nóng bốc lên, anh đặt cô trêи nệm êm mới tinh dùng để tạm thời nghỉ ngơi, như gió táp mưa rào mà áp xuống.
Dụ Dao hít thở phí sức, khó nhịn mà cắn ngón tay.
Cún con tự mình nhắc đến, lúc này lại nổi điên.
Hoang dã thành như vậy, có phải là muốn ăn đòn không?
Dung Dã giữ cằm của cô, hơi nước ngưng kết thành thực thể, thuận theo lông mi của anh mà nhỏ xuống một bên mặt nóng bỏng của cô, giọng nói trầm khàn: “Anh hối hận rồi, em không thể phản kháng.”
Cô toát ra sự kháng cự và bài xích, ánh mắt thoáng chuyển sang lạnh lẽo thì anh sẽ bị đâm tổn thương.
Biết rõ là giả, biết rõ Dao Dao đang phối hợp chơi với anh, như thật sự đối mặt, hóa ra vẫn khó có thể chịu được.
Dung Dã đè thấp thân thể, vùi vào trong hõm vai của cô, hoàn toàn vô lại: “Chủ nhân, em vẫn phải chiều anh, vừa rồi hung dữ quá, nhanh nhanh… dùng bản thân mình dỗ anh.”
Dụ Dao thề, nếu cô còn tin sự tà ác của cún con này nữa thì cô đã sống uổng phí mấy năm nay rồi, nhưng mà sự thật chứng minh, có đôi khi sống uổng phí cũng không phải là một loại sai lầm.
Đối mặt với loại đại yêu tinh này, thỉnh thoảng cô không chịu được sự mê hoặc, giẫm vào hố rơi xuống bẫy, tự dưng ném mình đó cũng được xem như là hành động bình thường.
Dụ Dao và Dung Dã ở trong khách sạn suối nước nóng bảy tám ngày, mãi đến khi cô thực sự cảm thấy gân cốt của A Dã đã thả lỏng, thật sự có chỗ có lợi, cô lập tức quyết định sau này hàng năm sẽ tới ít nhất một lần.
Tuần trăng mật đến đây vẻn vẹn chỉ mới bắt đầu, một tháng sau, Dụ Dao theo A Dã đi đến khắp nơi, vừa đi vừa nghỉ.
Nhìn anh thỏa thích đắm chìm, cũng nhìn anh nhíu mày giải quyết công việc từ xa, ở trong cuộc họp lạnh nhạt quả quyết, một cái nhướng mày rũ mắt đơn giản liền khiến một đám ông già của tập đoạn mặc âu phục mang giày da ở đối diện kính cẩn nghe lời, so với dáng vẻ trước mặt cô tưởng như hai người khác nhau.
Cô thường xuyên nhìn một cái là mất hồn, phát hiện ra không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm của mình đối với anh đã sâu đến mức không thấy đáy nữa.
Vuốt ve an ủi, hơi thở tàn bạo, yếu ớt quần người, làm càn chiếm hữu, cô đều muốn.
Trêи đời này có một người yêu cô như vây, cũng đáng được cô yêu như thế là may mắn lớn nhất của cô.
Trong hành trình ban đầu do Dung Dã lập kế hoạch còn hai nơi nữa chưa đi, nhưng ngày kỷ niệm thành lập trường Trung Hí sắp tới gần, nhân viên nhà trường liên lạc với Dụ Dao, hy vọng cô làm đàn chị xuất sắc đứng đầu trong ngành hiện nay có thể tới trường học gặp mặt các đàn em một lần, tất cả mọi người đều hy vọng cô tới.
Sau khi nhận được cuộc gọi, Dụ Dao xoay người lại nhìn Dung Dã.
Nếu nói giao cho anh định đoạt thì đó là nói dối, tương đương với việc ép anh đồng ý.
A Dã xưa nay sẽ không từ chối yêu cầu của cô.
Cho nên Dụ Dao đi đến trước mặt anh, nghiêm túc cam đoan: “Cùng em đến trường, chờ đến khi công việc của anh thong thả, em cũng không nhận phim, đến lúc đó chúng ta lại đi, đi hết từng nơi còn lại trêи danh sách, còn có nhiều nơi chưa được viết lên.”
Dung Dã cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy cô, dùng giọng mũi khe khẽ chậm rãi: “Được, mặc kệ là cùng em đi đâu thì đều là tuần trăng mật.”
Tiền bối trong giới tham gia kỷ niệm thành lập trường nhiều không kể xiết, Dụ Dao thấy mà quả thật hoa mắt, cô thoải mái dắt ông xã tân hôn, đi khắp nơi chào hỏi.
Lý lịch của những người này có sâu hơn nữa thì chung qua cũng chỉ chìm đắm trong giới truyền hình điện ảnh, bức tường ở giữa với Dung Dã thực sự quá dày, cao đến mức khó trèo.
Bình thường khó gặp Dung nhị thiếu, còn không nắm chắc cơ hội này mà vây quanh hai vợ chồng son, cũng không đoái hoài tới thận trọng hay không thận trọng gì.
Trêи buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Dụ Dao làm ảnh hậu chục tỷ danh xứng với thực được mời lên sân khấu, cùng giáo viên và học sinh của trường chia sẻ kinh nghiệm.
Cô đứng trêи sân khấu của hội trường lớn, chùm sáng chiếu trêи người cô, trước khi mở miệng lên tiếng, cô đầu tiên là nhìn về phía khán đài dưới sân khấu.
Dung Dã ngồi ở nơi gần cô nhất.
Anh nhìn không chớp mắt.
Điều Dao Dao không biết là, năm đó khi cô lấy thành tích đứng đầu trong cả hai lần thi văn hóa và nghệ thuật để thi vào đây, buổi lễ nhập học hôm ấy, cô cũng đứng ở vị trí như vậy, ở trong hào quang như vậy, làm đại diện phát biểu cho