Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Môi của anh bao trùm lên, không có những sự nhiệt liệt cấp bách kia, chỉ là nhẹ nhàng trằn trọc theo cách kiên nhẫn nhất, hòa lẫn với tiếng than thở và sự quý trọng không vững vàng, giống như trộn vào rất nhiều thời gian, im lặng mà kể cho cô nghe.
Dụ Dao cực kỳ muốn khóc, cô cầm cánh tay anh, muốn cho anh càng nhiều nhiệt độ trêи người mình.
Hôn vẫn chưa thỏa mãn, còn đang không ngừng cọ xát, Dụ Dao liền nghe thấy trêи ghế sô pha vang lên tiếng ngọt ngào nổ tung thơm mùi sữa, còn phối hợp với tiếng vang giòn giã của hai cái tay nhỏ kϊƈɦ động vỗ vào nhau: “Hôn, hôn thêm một chái!”
Dụ Dao nghiêng đầu nhìn sang, Hoa Đào Nhỏ vừa đối diện với ánh mắt của mẹ là lập tức ngượng ngùng giơ tay lên, che trêи mắt, vô cùng vui vẻ mà lắc lư bắp chân, vụng trộm nhìn từ khe hở, một thân thể nhỏ không quá lớn, ngược lại toàn thân bao phủ ánh sáng của người hâm mộ CP đang lóe sáng.
Trong lòng cô vừa thỏa mãn vừa ngọt ngào, cô chống vai Dung Dã bật cười, lại bị tiếng nói non nớt của trẻ con làm cho rất ngượng ngùng: “Anh xem đi, ở trước mặt con, một nụ hôn cũng rất nguy hiểm.”
Dung Dã vòng tay qua lưng cô, hoàn toàn ôm người vào trong khuỷu tay, nghe thấy tên nhóc nói như vậy, sự ôn tồn giữa hàng lông mày càng đậm hơn: “Hôn bà xã là đạo lý hiển nhiên, làm con trai anh, nó nên thích ứng với loại tình cảnh có thể xảy ra bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu này.”
“Có điều…”
Anh giơ một cái tay lên, ra hiệu đơn giản, Hoa Đào Nhỏ giống như nhận được chí thị tối cao, ngoan ngoãn xuống khỏi ghế sô pha, chuyển đôi chân ngắn nhỏ chạy đến bên cạnh anh, trêи chóp mũi thấm mồ hôi, cậu dùng cả tay chân, cố gắng bò lên trêи chân bố, giống như bánh ngọt mềm dính khẽ nghiêng về phía thân thể anh, ngẩng đầu lên trông mong nhìn anh.
Dung Dã đối mặt với con trai, bản thân cũng không nhận ra bên môi vẫn lên vểnh lên: “Nụ hôn tiếp theo không thích hợp với trẻ em, không thể cho con xem được.”
Hoa Đào Nhỏ không hiểu, cũng không cần hiểu, dù sao cậu cũng biết là bố hẹp hòi, không cho phép cậu vây xem mẹ ruột nữa.
Cậu cũng không nhụt chí, lông mi dài ngây thơ chớp chớp, mặt đối mặt nhào tới trước ngực Dụ Dao.
“Không sao,” Cậu siêu dễ nói chuyện, ngọt ngào nói: “Bố không hôn, Đào Đào hôn.”
Hoa Đào Nhỏ hôn một cái vang dội lên mặt Dụ Dao, nhân lúc trước khi bố bắt lấy cậu, cậu giống như con quay nhỏ linh hoạt xoay một vòng, quay về chỗ của Dung Dã, chiếu theo vị trí tương tự của anh mà dán mạnh một cái lên, cho một nụ hôn.
Mỗi người một cái, đừng thấy cậu tuổi tác mới lớn một chút nhưng lại vô cùng công bằng.
Trêи cổ tay Dung Dã được bà xã bôi rượu thuốc, anh xách Hoa Đào lên đưa về phòng ngủ trưa, tên nhóc lăn lộn với chăn mền, thành thật nhắm mắt lại, không cần bố quan tâm chút nào.
Anh kéo cửa lại, ra ngoài trông thấy Dụ Dao đứng trước bàn nấu ăn trong phòng bếp cắt hoa quả, anh trực tiếp đi qua, cánh tay chặn ngang ôm cô, nâng cô xoay mặt lại, phóng túng hôn lên.
Không còn là nụ hôn khắc chế thu liễm vừa rồi, anh như gió táp mưa rào muốn thôn tính cô.
Vết thương trêи tay Dung Dã giống như không tồn tại, anh ở tại chỗ ôm Dụ Dao lên, không cho phép kháng cự mà giữ chặt, mùi trái cây, mùi rượu thuốc nhàn nhạt, mùi trong veo giữa tóc cô và hơi thở lạnh lẽo trêи người anh quấn quýt lấy nhau, khiến Dụ Dao tự nguyện đầu hàng.
Cô không quá nghiêm túc đẩy đẩy anh: “Đây là… phòng bếp.”
“Phòng bếp làm sao?” Môi lưỡi của anh cực nóng: “Là nhà của chúng ta, anh có thể muốn làm gì thì làm.”
Động tác của anh càn rỡ, trong sự xâm chiếm ngày càng hoang dã mạnh lẽ là tình yêu thương nhiều đến trút xuống, anh nhìn chằm chằm cô khàn giọng hỏi: “Nụ hôn không thích hợp với trẻ em, Dao Dao có thích không?”
Dụ Dao không đáp lại được, thân thể đã mất đi khống chế, cứ như vậy mà bị anh ôm lên lầu hai, giam cầm phong tỏa ra một thiếu giới chỉ có anh, đốt thành biển lửa dập không tắt, lại dụ dỗ người ta không ngừng rơi vào.
Trước khi trở lại phòng ngủ thì trước tiên phải đi ngang qua phòng giữ quần áo trang trí bằng kính, Dung Dã trực tiếp đi vào khẽ đẩy cô lên tường, trước mặt Dụ Dao chính là mảng thủy tinh lớn, mơ hồ chiếu ra bóng dáng giao hòa.
Cô cắn môi, cái cổ kéo ra đường cong vui vẻ mà căng cứng, ánh mắt lướt qua bả vai Dung Dã, nhìn tận mắt dáng vẻ anh phản xạ trêи thủy tinh, gân mạch nhô lên trêи cánh tay, đường cong của lưng khi hơi cong xuống trêu chọc cô, xương bướm giống như đôi cánh vô cùng sống động, đối với cô mà nói rất có sức lực và khả năng khống chế mê hoặc.
Bản thân mình lại đỏ mặt, mặc sức đắm chìm như thế nào.
Thời gian cô mang thai sinh con hơn một năm, cho dù sau này Hoa Đào Nhỏ được một trăm ngày, anh đều chú ý đến cô mà không dám tùy tiện làm bậy, mãi đến trước đó thân thể cô hoàn toàn khôi phục lại, không còn một chút khó chịu nào, anh mới cho phép bản thân mình thỏa thích phát tiết.
Sau đó thì chuyện đã xảy ra là không thể ngăn cản cho tới ngày hôm nay.
Ý thức Dụ Dao không rõ mà nghĩ, có lẽ còn phải đến rất nhiều năm sau này.
Trong hai năm sau khi sinh này, Dụ Dao không muốn để cho A Dã lo lắng, cũng không nỡ bỏ lại con trai nhỏ non nớt nên vẫn luôn không nhận nhân vật quá nặng, ngoại trừ đại ngôn tạp chí thì chỉ tham gia vào hai bộ phim lịch sử nhiều nhân vật và phim trọng điểm* có thế trận khả quan, phần diễn không nhiều, đến bây giờ Hoa Đào Nhỏ lớn thêm một chút, cô mới chậm rãi khôi phục lại cường độ công việc lúc trước.
*献礼片: Phim quà tặng, hay còn gọi là phim trọng điểm, thường nhằm ca ngợi đảng và đi theo đường lối xã hội chủ nghĩa. Nó thể hiện đầy đủ đời sống xã hội phong phú và muôn màu của người dân hiện nay, đồng thời sử dụng một loại hình nghệ thuật điện ảnh đặc sắc để thể hiện cuộc đấu tranh và thành tựu của dân tộc Trung Hoa trêи con đường trẻ hóa vĩ đại. Lan tỏa năng lượng tích cực.
Dung Dã chưa bao giờ hạn chế sự nghiệp của bà xã, chỉ thấy đau lòng.
Sự nóng ruột nóng gan có lẽ cả đời cũng không có cách nào nói rõ được, biết rõ thân thể cô đều tốt rồi, nhẹ nhàng vui vẻ, đối với công việc thì hăng hái tích cực, nhưng anh nhìn cô thế nào cũng thấy đau lòng.
Dụ Dao ở bên ngoài cũng mang tác phong mạnh mẽ vang dội, ai gặp cũng phải gọi một tiếng chị Dao Dao, cái từ yếu ớt này không có quan hệ gì với cô nhưng ở trong mắt Dung Dã, cô mãi mãi là cô gái nhỏ mặc váy trắng của trước kia, vừa gầy vừa mỏng manh, gió thổi qua là bay mất, quý trọng như thế nào cũng không thể đủ, anh nhất định phải bảo vệ, để trong lòng bàn tay một mực che chở mới có thể yên tâm.
“Có thể nhận kịch bản, nhưng có điều kiện,” Cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp: “Đừng cách quá xa, để anh đi cùng em.”
Dụ Dao cầm ngón tay anh, lưu luyến ma sát làn da: “Không cho đi cùng, một bộ phim phải vào đoàn mấy tháng, công việc của anh bận rộn như vậy, còn phải thay em chăm sóc con trai nhỏ, nhiều nhất là cho anh đi thăm.”
Dung Dã mím môi, đưa ra kết luận: “Em không nhớ anh.”
Dụ Dao thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, cô cười nhìn anh: “Lặp lại lần nữa.”
Đuôi mắt hẹp dài của Dung Dã có chút nhướng lên, anh thêm mắm dặm muối: “Dụ Dao một lòng làm việc, hoàn toàn không nhớ A Dã, vung tay ném qua một bên, nhìn cũng chẳng muốn nhìn một cái, nhẫn tâm để anh ta dãi nắng dầm mưa, không có nhà để về, nên lên top tìm kiếm, anh đều nghĩ xong từ khóa cho em rồi, ảnh hậu say mê sự nghiệp vứt bỏ ông xã đáng thương, là tình yêu nguội lạnh hay là bất mãn với hôn nhân.”
Dụ Dao vừa tức vừa cười, cô bóp mặt anh đẩy anh lên giường, hai tay đè chặt anh, cô cúi đầu xuống, mái tóc dài cố ý trêu chọc môi anh: “Bản thân anh tin không?”
Dung Dã nhìn cô chằm chằm, một lát sau cuối cùng cũng không nhịn được, lộ ra ý cười, anh đưa tay kéo cô, vị trí thoáng đảo ngược: “Không tin, cho nên cầu xin bà xã đồng ý với anh, để anh mỗi ngày đều đi thăm.”
Biết được Dụ Dao chịu nhận vai kính, kịch bản trong tay các đạo diễn lớn ùn ùn kéo đến, Dụ Doa từ bỏ những bộ phim thương mại đắt khách tỷ suất cao kia, tỉnh táo chọn một bộ phim truyện ly kỳ có cảm xúc, không đến một tháng là sẽ xách hành lý chính thức vào đoàn dưới sự đồng hành của Tống Lam.
Nơi quay phim chính cách nhà hơn hai giờ đi xe, so với từ Thành Nam đến Thành Bắc còn gần hơn, cũng không được tính là nơi xa lạ, nhưng trước khi cô đi, Hoa Đào Nhỏ vẫn ngẩng cái đầu nhỏ tròn vo lên, trong hốc mắt ẩn giấu hai bao nước mắt lớn, mở to nhìn cô.
Dung Dã xách phía sau cổ áo con trai, nhàn nhạt nói: “Nếu như muốn đi thăm mẹ thì phải biết bản thân nên làm thế nào.”
Ý ban đầu của anh là để con trai kiên cường độc lập, đừng tạo thêm gánh nặng trong lòng cho Dao Dao.
Nhưng đầu óc con trai xoay chuyển siêu nhanh, cậu ngẩn người, quay đầu ôm chặt chân bố, giống như cái bánh sữa nước mắt lưng tròng nũng nịu: “Bố, mẹ không cho bố thường xuyên đi thăm mẹ đúng không? Vậy bố mang, mang theo con cùng đi, cứ nói là con quá náo loạn không nghe lời, để mẹ quản lý, mẹ chắc chắn sẽ đồng ý với bố, có được không.”
Dung Dã xoa gương mặt của Hoa Đào Nhỏ, cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được.
Ngày đầu tiên Dụ Dao vào đoàn, quay tới chạng vạng tối mới nghỉ ngơi, sự ồn ào náo động xung quanh tản ra, sự không thích ứng và nhớ nhung của cô liền cuộn trào mãnh liệt dâng lên, thực sự… quá quen với cuộc sống sớm chiều làm bạn rồi, đột nhiên xa hau, dù biết khoảng cách rất gần nhưng cô cũng vẫn cảm thấy trống rỗng.
Kết quả không đợi chút cảm giác mất mát ấy thành hình, cô vừa mới thoát vai đi ra ngoài mấy được thì từ xa đã trông thấy một bóng dáng nhỏ bé đỏ chói lung la lung lay chạy về phía cô, giọng nói nơn nớt vừa mềm vừa ngọt: “Mẹ ơi ---”
Hoa Đào Nhỏ đã sớm biết gọi mẹ một cách tiêu chuẩn rồi, nhưng vào lúc quá vui vẻ thì cũng sẽ mất khống chế lạc giọng.
Dụ Dao kinh ngạc nhìn con trai mặc một thân quần áo hoạt hình đáng yêu non nớt cực kỳ nổi bật, phía sau lưng còn đeo hai cái cánh nhỏ trắng tinh đập phành phạch, giẫm lên ánh trời chiều nhào về phía cô.
Nhưng lúc sắp đến trước mặt, con trai đột nhiên phanh lại, lại quay về chạy về phía sau, mãi đến khi va vào đùi Dung Dã, bàn tay thịt nhỏ đẩy anh lên phía trước: “Bố, bố đi trước đi, bố nhớ mẹ nhất.”
Dung Dã cục mặc chiếc áo len màu đỏ thẫm, trang phục cha con ổn thỏa khiến người bên cạnh ghen tị, anh kẹp con trai lên, đi đến trước mặt Dụ Dao, hơi cúi người, mỉm cười nhìn thẳng vào cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao bây giờ, một lớn một nhỏ đều không thể rời khỏi Dao Dao, mấy tiếng không gặp mà như bị vứt bỏ mấy năm.”
Dụ Dao ôm cả anh và con trai.
Cô phải nói làm sao, cô cũng giống như vậy.
Chỉ mới xa nhau một lúc ngăn ngủi, lại như sống một ngày bằng một năm.
Phim trường yên tĩnh một lát rồi lập tức cuộn lên tiếng thét chói tai nhiệt liệt, người khác không nghe thấy hai vợ chồng trẻ nói gì, chỉ là đơn thuần nhìn hình tượng này thôi thì độ kϊƈɦ thích đã tăng mạnh rồi.
Thấy Dung Dã không phản đối, chỉ thuận tay che khuôn mặt nhỏ của con trai lại, một đám người nhanh chóng giơ điện thoại lên chụp hình, tranh nhau đăng Weibo khoe khoang, loại hiện trường gặm CP trước mặt quy mô lớn này, dù là ai thì cũng sẽ điên cuồng.
Sự thật chứng minh kế sách của con trai nhỏ thật sự là có ích.
Trước khi Dụ Dao vào đoàn, chính sách đi thăm mà cô vốn đưa ra cho Dung Dã là nhiều nhất chỉ có thể ba ngày đi một lần, nếu không anh vừa đi vừa về thì quá cực khổ.
Thế này rất tốt, quả thật là tuần hoàn ba ngày một lần, trong đó có hai ngày Dung Dã mang theo con trai nhỏ, con trai nhỏ nũng nịu chơi xấu đỏ vành mắt dễ như trở bàn tay, rõ ràng là truyền nhân hoàn mỹ của chó tin, để bố có lý do danh chính ngôn thuận đi thăm, ngày còn lại chính là anh hoàn toàn độc chiếm thời gian riêng tư của Dao Dao.
Hai cha con phối hợp lại quả thật là kỹ lưỡng hoàn hảo, mỗi ngày Dụ Dao như được rót mật, trong lòng biết là một lớn một nhỏ âm mưu với nhau nhưng cô nào còn nhẫn tâm từ chối, quay hình có gian khổ hơn nữa cô cũng cảm thấy ngọt.
Lúc mang theo Hoa Đào Nhỏ đến phim trường, ở trước mặt bất kỳ người nào Dung Dã đều là Dung nhị thiếu kiêu ngạo tao nhã, người chồng người cha tốt chín chắn đáng tin, chăm sóc Dụ Dao từng li từng tí, đoàn làm phim từ đạo diễn đến diễn viên đều đang tự mình cảm khái Dụ Dao đã sống thành nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngọt sủng.
Dụ Dao chỉ có thể lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa để đáp lại.
Thứ mọi người nhìn thấy là tiểu thuyết ngọt sủng bình thường, thứ không nhìn thấy thì đặc sắc lắm.
Vì để cô nghỉ ngơi tốt, Dung Dã chuẩn bị nhà ở gần nơi quay phim, đang mùa hoa đào mà, quả thật là chuyên tâm cho cô dưỡng thân thể.
Nhưng trong thời gian riêng tư anh không mang Hoa Đào Nhỏ qua đây, con thú dữ phóng túng không cần ngụy trang nhã nhặn nữa, phòng khách, bàn ăn, bên cửa sổ với màn xếp dày, bồn rửa tay trong phòng tắm, thậm chí chỉ là một đôi khuỷu tay của anh, cô đều nhiều lần trải nghiệm.
Người nào đó hoang dại đến lật trời, thỉnh thoảng Dụ Dao sẽ không nhịn được mà cắn anh, trong toàn bộ thời gian quay phim, bả vai và xương quai xanh của anh luôn có mấy vết đỏ, không đợi tan đi, lần tiếp theo sẽ chỉ đậm màu thêm.
Dụ Dao nằm ngửa tổng kết cho bản thân.
Tiểu thuyết Tấn Giang với nội dung ban ngày tích cực gây dựng sự nghiệp, ban đêm thỏa thích xuyên, hai ngày ngọt ngào chiều chuộng mang theo con trai, tiểu thuyết Hải Đường* mạnh bạo miêu tả các loại chi tiết về tiêu chuẩn siêu lớn của một ngày, cuộc sống chính là giản dị tự nhiên như thế.
*Đây là một trang web văn học thuộc NXB văn hóa Long Ma Đài Loan, các tác phẩm trêи trang web này nằm ở mức độ sẽ bị hệ thống đánh giá của TQ loại bỏ. (Chắc là có 18+ á.)
Là nhân vật chính đầu tiên của Dụ Dao khi tái xuất sau sinh, sau khi bộ phim đóng máy thì liên tục được truyền thông chú ý đến, ngành giải trí chính là như vậy, mặc cho bạn đứng cao hơn nữa thì cũng không thiếu người ghen ghét đố kỵ, ngầm mỉa mai Dụ Dao tĩnh dưỡng hai ba năm, đã không theo kịp sự phát triển trong giới nữa, lần này chỉ nhìn thể loại phim thì biết là tướng bị vùi dập giữa chợ.
Dụ Dao không quan tâm, cũng bảo A Dã đừng để ý, sau đó bắt đầu từ khi phim chiếu, trước đó là một loạt suy đoán chất vấn, trong mấy ngày ngắn ngủi đã trực tiếp biến thành con ngựa ô lớn nhất năm với danh tiếng bùng nổ trêи toàn internet.
Thật ngại quá, cô Dụ nuôi con trai, tái xuất là đỉnh cao.
Lúc Hoa Đào Nhỏ ba tuổi rưỡi, bộ phim mới đứng nhất doanh thu phòng vé này của Dụ Dao liền chiến thắng một đám phim hấp dẫn cùng thời kỳ, cô lần lượt thu hoạch được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của ba lễ trao giải lớn của năm, chính thức trở thành ảnh hậu thắng lớn trẻ tuổi nhất trong giới truyền hình điện ảnh.
Bản thân bộ phim cũng lấy được mấy giải thưởng lớn quan trọng, có thể nói là bội thu toàn diện, đạo diễn đã chuẩn bị tiệc ăn mừng thanh thế thật lớn, hô to không say không về.
Dụ Dao làm nhân vật nữ chính, đương nhiên là được nâng ở vị trí cao, từng vòng từng vòng mời rượu chúc mừng, trước kia DỤ Dao không uống rượu ở bên ngoài, nhưng lần này cô không từ chối hoàn toàn như vậy, nhấp môi từng chút một mà cũng dần dần uống được non nửa chén.
Trong bữa tiệc có rất nhiều người cười nghị luận: “Xem tin tức chưa? Tối nay có mưa sao băng, không biết trong thành phố có thể nhìn thấy hay không ---”
“Đừng nghĩ nữa,” Tiếng giội nước lạnh cực kỳ kịp thời: “Ở trong thành phố ngẩng đầu đoán chừng chỉ có thể nhìn thấy đèn đường.”
Mọi người huyên náo nhiệt liệt, tiệc ăn mừng đã muộn hơn thời gian dự kiến một chút nhưng vẫn chưa tan cuộc, Dụ Dao còn thấy lạ hôm nay A Dã lại không gọi điện thoại giục cô, cũng không đến tìm.
Kết quả lơ đãng ngẩng đầu lên, đúng lúc có người đẩy cửa lớn phòng tiệc ra, cô liếc thấy người đàn ông thân thể như ngọc không biết đã đến từ lúc nào, mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, trong tay dắt theo Hoa Đào Nhỏ tay ngắn chân ngắn, đang ở dưới ánh đèn chảy xuôi dựa lưng vào tường, bên môi nhếch lên một chút đường cong, yên tĩnh chờ cô.
Phòng tuyến của Dụ Dao bị phá trong một giây, lòng chỉ muốn về, cuối cùng cô cũng không chờ được nữa, vội vàng chào hỏi đạo diễn rồi cầm túi đi ra ngoài, đi hai bước biến thành chạy chậm cấp bách.
Đến lúc này, tất cả mọi người trong phòng nhìn thấy được tình cảnh bên ngoài, trong bầu không khí náo nhiệt, tiếng ồn ào vang lên liên tiếp, sự hâm mộ bình thường không dám nói ra cũng được hào phóng hô lên.
Loại ông xã thần tiên, con trai thần tiên thế nào, có cho ngân hà vũ trụ cũng không nỡ đổi.
Trong tiếng ồn ào, Dụ Dao chạy về phía