Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Sau khi Dụ Dao ở trong phòng học bừng tỉnh lại thì lại một lần nữa cảm thấy sự khác thường quen thuộc.
Cô theo bản năng ngừng thở, xoa nhẹ mắt, cẩn thận phân biệt sự thay đổi rất nhỏ bên người, nghiêm chỉnh mà nói, thật ra trông không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Trong phòng học chỉ có một mình cô, bàn ghế sách vở, bục giảng bảng đen, thậm chí là lớp bụi mỏng lơ lửng trong ánh sáng cũng giống như trước khi cô ngủ, nhưng cô chính là có thể xác định được, người kia lại tới.
Nhớ lại thì hẳn là “anh ta” đã tồn tại từ rất sớm, giống như bóng mờ trong suốt, luôn im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh cô, lặng lẽ giúp cô giải quyết vấn đề, hoặc là chỉ ngồi cùng cô một chút, cẩn thận sờ lọn tóc của cô, nhưng anh ta trốn quá kỹ, chưa bao giờ để bản thân bại lộ trước mặt cô.
Thời gian dài như vậy, Dụ Dao đều chỉ có một chút cảm giác mờ mịt như có như không mà thôi, cũng không có cách nào tìm tòi nghiên cứu quá sâu.
Nhưng không biết là do ma xui quỷ khiến hay là ý trời sâu xa thăm thẳm, bắt đầu từ lúc cô lên đại học, cô càng ngày càng nhạy cảm đối với sự tồn tại của anh ta, gần như mỗi một lần anh ta âm thầm đến thăm, cô đều có thể nhận ra được, muốn quên đi cũng khó.
Cho đến hôm nay năm nhất đại học mới trôi qua gần một nửa, cô vừa trong mười tám tuổi thì đã không có cách nào xem nhẹ anh ta nữa, không khống chế được mà chú ý.
Mặc dù ngay cả anh ta là ai, tuổi tác bao lớn, hình dáng thế nào cũng trống rỗng nhưng Dụ Dao biết, hơi thở trêи người ta anh sạch sẽ mát lạnh, giống như rừng tùng vắng lặng yên tĩnh trong tuyết lớn, cô… mỗi một lần anh ta tới gần, cô đều yêu thích hơn lần trước đó.
Dụ Dao ngồi thẳng người, đè ngực lại, trái tim đang khô khan hỗn loạn chấn động.
Cô từng thấy nhiều đối tượng yêu thầm rồi, nhưng người có cảm giác chân thực giống như anh thì thật tình là gần như không tồn tại.
Loại thực thể sờ không được này, mọi thứ đều nhờ vào đoán thời gian này còn phải qua bao lâu nữa…
Cô muốn đối mặt nhìn thấy anh ta, muốn bắt được cái bóng của anh ta, muốn nghe anh ta mở miệng nói chuyện, nghĩ cách gần thêm một chút, hiểu rõ quá khứ và tương lai của anh ta.
Dụ Dao lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy ra khỏi phòng học, cô đi thẳng đến phòng quan sát của tòa nhà dạy học, tìm cớ với bản vệ là tìm đồ bị mất, kết quả vẫn giống như trước kia, camera giám sát ở khu vực chỗ cô trùng hợp đều hỏng mất, không quay lại được gì.
Cô ủ rũ mấy giây, không cam tâm từ bỏ, đôi mắt hạnh nhân một lần nữa sáng lên: “Xin giúp cháu điều tra thêm bên ngoài tòa nhà, mở rộng khoảng thời gian một chút.”
Bảo vệ cho rằng cô bị mất đồ nên nóng vội, lại thêm dáng vẻ cô thực sự xinh đẹp, lòng ông ta mềm nhũn, dứt khoát để cô ngồi tự mình tùy tiện điều khiển.
Dụ Dao tập trung tinh thần, tìm ra nhìn kỹ đoạn giám sát xung quanh tòa nhà trong hai tiếng đồng hồ, ánh mắt của cô chua xót đến mức muốn rơi lệ, lúc sắp không chịu được nữa, cuối cùng ở một góc màn hình, cô nhìn thấy một bóng dáng lạ lẫm không được tính là quá rõ ràng.
Còn có chút dáng vẻ thiếu niên, cao, thanh tú, thẳng lắp, làn da lạnh mà trắng, đội mũ, vành nón được đè xuống rất thấp nhưng cho dù bên mặt có mơ hồ thì cũng là đẹp đẽ chói lóa không lấn át được.
Dụ Dao không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, mạnh đập nhảy rất nhanh, trực giác đang nhiều lần hô hào, là anh.
Chưa từng gặp mặt, chưa từng quen biết, dù cho bản thân cô cũng biết là rất hoang đường nhưng liếc mắt liền nhận định.
Nhất định là anh!
Ngoại trừ đoạn ngắn này thì không còn gì khác, Dụ Dao lưu lại hai ba giây ngắn ngủi này, buổi tối quay về ký túc xá, cô trốn vào trong chăn nhìn đi nhìn lại mấy chục lần.
Cô càng không hiểu.
Tuổi tác tương tự với cô, dáng dấp xuất sắc như vậy, cũng không có bất kỳ thiếu hụt gì, có thể nhiều lần làm đến mức không dấu vết, không nói thủ đoạn phi thường thì cũng gần như vậy, vậy tại sao anh phải tránh… cũng không chịu lộ mặt, cứ yên lặng như vậy đi theo cô, một lần đi theo chính là rất nhiều năm.
Trời tối người yên, Dụ Dao nhô đầu từ trong chăn ra, nắm chặt tay hạ quyết tâm.
Anh có thể nhẫn, hơn nữa không chừng còn muốn tiếp tục nhẫn thêm mấy năm, nhưng cô thì không thể, cũng không muốn.
Nếu anh đã luôn im lặng, vậy thì đổi thành cô chủ động, không bắt được anh thì không được.
Thiếu nữ Dụ Dao mười tám tuổi nằm trêи giường nhỏ, dùng ánh sáng điện thoại chiếu sáng cho mình, mở vở ra viết chữ, nâng bút cân nhắc hồi lâu, tại phía trêи cùng cô trịnh trọng viết tiêu đề “Kế hoạch bắt thần linh” hơi có vẻ ảo tưởng.
Anh không có tiếng động, lại như bóng với hình, ở trong bóng tối giúp cô cứu cô, không có cách gọi nào chuẩn xác hơn chữ “thần linh”.
Dụ Dao quyết định làm thì sẽ cực kỳ nghiêm túc, căn cứ vào thói quen và quy luật của “anh” trước kia, cô tỉ mỉ liệt kê kế hoạch, chuẩn bị đầu tiên là ôm cây đợi thỏ, dễ bắt anh ngay tại trận nhất.
Ngoại trừ việc cô gặp phải nguy hiểm phiền phức ra thì anh gần như đều hiện thân vào lúc cô trộm đi đến phòng học, bước đầu tiên của Dụ Dao chính là lợi dụng kỹ năng diễn xuất, liên tục vài ngày, trông không có chút dấu vết vào mà đi đến phòng học chung làm mồi nhử, tư thế tùy ý ghé vào trêи mặt bàn, nhìn giống như ngủ nhưng thực tế thì tinh thần kéo căng chặt chẽ.
Nhưng kéo dài gần một tuần lễ, anh cũng không có chút động tĩnh nào, giống như chưa từng tồn tại, chỉ là một trận ảo giác của cô thôi.
Dụ Dao nhịn không được mà cảm thấy mất mát, một tuần sau, cô bắt đầu nghĩ lại xem có phải bản thân mình đã bị bại lộ rồi hay không, kết quả là suy nghĩ quá loạn, vô tình thật sự ngủ mất, chờ đến khi tỉnh lại, cô một lần nữa cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người kia, hối hận đến mức gần như muốn lật bàn.
Tới rồi, cô lại không bắt được!
Quá tinh khôn rồi…
Anh chính là cố ý!
Cô ở ngoài sáng anh ở trong tối, anh lại hiểu cô rất rõ, cô có ngủ thật hay không anh hoàn toàn liếc nhìn qua là thấy ngay!
Dụ Dao quả quyết thay đổi sách lược, suy nghĩ việc cố ý tạo ra việc tổn thương đối với mình, khiến anh không vững vàng, chủ động bại lộ.
Nhưng mức độ này lại rất khó nắm chắc, nhỏ thì vô dụng, lớn cũng không được, bố mẹ đều ở nước ngoài bồi dưỡng, cô không thể thật sự gây ra chuyện gì khiến bọn họ lo lắng được.
Dụ Dao thử mấy lần, cuối cùng đều thất bại, người cô muốn dẫn tới thì không dẫn được, ngược lại bản thân mình thì xanh một miếng tím một miếng, hơn nữa cô có thể ý thức được, anh dường như đang cố ý né tránh, rời xa cô.
… Không nguyện ý bị cô phát hiện như vậy sao?
Nhận thấy được chút manh mối, anh lập tức che giấu càng sâu hơn, anh… không muốn mặt đối mặt với cô đến vậy sao?
Dụ Dao có chút mất mát ủ rũ khó tả, mãi đến hơn nửa tháng sau, trêи tiết mục nghệ thuật của trường học trước khi bắt đầu nghỉ hè, cô đứng trêи chỗ cao giúp đỡ bố trí hiện trường ngoài trời, trong đám người rộn ràng, cô hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng người kia, nhất thời sốt ruột, cô không cẩn thận đạp hụt chân, ngã xuống.
Bạn học và thầy cô cùng nhau tiến lên, đưa cô đến bệnh viện gần đó.
Dụ Dao trông thì nghiêm trọng nhưng thực tế chỉ là vết thương nhẹ, cô khuyên người khác rời đi, bản thân mình ở lại trong phòng bệnh tạm thời, bầu không khí tràn đầy sự bất lực, sau đó cô ở trêи giường nhỏ cuộn mình, khó đến mức muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu, lại thút thít giả vờ ngủ mất.
Mấy phút sau, cửa phòng bệnh bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra.
Dụ Dao vùi vào gối, ngừng thở, trái tim va đập đến mức xương sườn thấy đau, cô nghe thấy người kia dừng lại bên giường cô, cách một lát, anh cúi người, ngón tay mang theo chút thăm dò và cẩn thận dè dặt, dán vào trêи thái dương của cô.
Ngón tay thuộc về nam sinh, mỏng mà thon dài, lạnh buốt, có chút vết chai thô ráp, chỉ là đụng chạm rất nhẹ lại làm cho cô không nhịn được mà ở dưới chăn siết chặt drap giường.
… Là anh, anh thật sự ở đây, quả nhiên vẫn không chống cự được việc cô bị thương yếu ớt, chịu đến xem cô rồi.
Tựa như linh hồn sinh tồn dài lâu trong hai thời không khác biệt cuối cùng cũng tiếp xúc va chạm, mũi Dụ Dao vậy mà lại chua xót, cô không cho anh thời gian chạy trốn, kỹ thuật diễn xuất tự nhiên mà lật người, bất ngờ mở ra đôi mắt sưng đỏ ướt át, thẳng tắp nhìn sang.
Một khuôn mặt va vào trong tầm mắt, lạnh lùng kiêu ngạo, lại như tô như vẽ.
Dụ Dao đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng trong nháy mắt sự chấn động vẫn quá mạnh mẽ, Dụ Dao theo bản năng mà sửng sốt, nhịp tim kịch liệt nhanh chóng, nhưng chính trong một cái chớp mắt, sắc mặt anh đã thay đổi, đôi môi mím chặt, viền mắt bị kϊƈɦ động ra một tầng ửng đỏ, anh lùi về sau hai bước, đột nhiên quay người rời khỏi phòng bệnh.
Dụ Dao nhanh chóng xuống giường đuổi theo, kết quả một loạt y tá đi vào, ngăn cản cô ở bên trong, cô cũng quyết tâm, quả thật là chen tách lao ra, trông thấy bóng lưng kia lên xe, cô nhanh chóng đón xe đi theo, nhưng xe taxi nào có đuổi theo được tài xế đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, chạy theo tới gần một khu biệt thự liền mất đi mục tiêu.
Lượn quanh hồi lâu vẫn không có kết quả, Dụ Dao thực sự không còn cách nào, chỉ có thể quay về.
Lúc chạng vang tối, màn trời trở nên âm u bắt đầu mưa, mưa rơi hung dữ mạnh mẽ, một hồi ngắn ngủi đã không nhìn thấy rõ con đường phía trước, tài xế taxi ở trong cơn mưa to lái xe rất chậm, nhưng tầm nhìn quá thấp, vẫn không thể nào kịp thời nhìn thấy một chiếc xe việt dã đột nhiên lao ra từ phía bên cạnh ngã tư.
Xe việt dã va vào từ bên ghế lái, đụng phải cửa xe ở chỗ ngồi phía sau của xe taxi, Dụ Dao ngồi ở bên kia của sự va chạm, mặc dù không bị trực tiếp tổn thương nhưng xe taxi cũ kỹ, bản thân cửa xe đã có trục trặc, cô lại dựa vào đó, cửa xe không chịu nổi lực lượng, chớp mắt văng ra, cô kêu lên ngã ra ngoài, trong tiếng nổ, cô ngã vào trong bụi cây rậm rạp ven đường, huyệt thái dương vừa vặn đụng phải thân cây, dần dần mất đi ý thức.
Khi Dụ Dao tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, mưa vẫn đang rơi, cả người cô được cành lá thấp bé che lại, xe taxi và xe việt dã đã sớm bị kéo đi xử lý, hai người tài xế đều đang trong hôn mê, không ai có cách nào nói ra được ở chỗ ngồi phía sau còn có một cô gái.
Màn mưa như dệt, Dụ Dao ʍôиɠ lung lau đi vệt nước liên tục không ngừng chảy xuống bên mặt, lộ ra cánh tay và bắp chân mảnh khảnh trắng như tuyết, đôi mắt đen ướt át của cô trống rỗng, trong đầu là sự hỗn loạn vụn nát, thứ duy nhất cô có thể nhớ rõ ràng chỉ có một gương mặt một thoáng kinh hồng*.
*Kinh hồng: 惊鸿: xuất hiện trong bài thơ “Lạc Thần Phú” của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần. Một thoáng kinh hồng ý chỉ dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt, khiến người ta khắc sâu.
Dung Dã ngồi trong chiếc xe đang lao vùn vụt, nghe tiếng mưa rơi hỗn độn bên ngoài, ngón tay anh siết chặt, bấm vào lòng bàn tay, khớp xương phát ra màu xanh trắng lạnh lùng sắc bén.
Sau khi đi ra khỏi nhà của nhà họ Dung, hơi thở tàn bạo trêи người anh điên cuồng tăng vọt, chưa từng được đè xuống, tài xế Nguyên Lạc vẫn luôn không nhịn được mà rụt cổ, rõ ràng điều hòa trong xe rất ấm, nhưng cậu ta chính là lạnh đến mức rùng mình.
Trước mắt Dung Dã đều là dáng vẻ Dụ Dao nằm trêи giường bệnh, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh.
Anh nhịn lâu như vậy, cuối cùng vẫn không chịu được việc Dao Dao bị thương tội nghiệp, không giữ vững được ranh giới cuối cùng, bị cô phát hiện ra mình.
Không thể chính thức gặp mặt, không thể nói cho Dao Dao biết anh là ai, thậm chí không thể mở miệng nói một câu nào, điều anh có thể làm là chạy trối chết.
Huống chi… cho dù nói thì thế nào, hiện tại anh nào có tư cách xuất hiện trước mặt cô, anh chẳng qua chỉ là... ma quỷ âm u khi còn bé bài xích cô làm cô bị thương, không có chỗ nào đáng khen, khiến người tránh không kịp.
Nếu như Dao Dao biết thân phận của anh, làm sao có thể theo đuổi để anh xuất hiện, chỉ sợ… trốn còn không kịp.
Nguyên Lạc càng lạnh hơn, toàn thân nổi da gà, cảm xúc của anh cậu vốn tràn ngập nguy hiểm mà lơ lửng, lại bị ép đi vào khu nhà gặp Dung Thiệu Lương, lúc này quả thật quá đáng sợ, cậu ta muốn từ gương chiếu hậu nhìn một cái cũng không có can đảm.
Mưa rơi nhỏ dần, Nguyên Lạc tăng tốc chạy nhanh, muốn nhanh chóng đưa người về nhà, nhưng mà đang lúc muốn giẫm mạnh chân ga, ghế sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Dung Dã, tựa như dây cung kéo căng: “Dừng xe!”
Nguyên Lạc theo phản xạ phanh lại, nhưng vẫn đi về phía trước vài mét mới dừng lại, cậu ta đang muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới cậu ta còn chưa kịp quay đầu, thậm chí xe cũng chưa hoàn toàn dừng hẳn, cửa hàng ghế sau đã bị thô bạo đẩy ra, Dung Dã vọt thẳng vào màn mưa.
Dung Dã không dám chớp mắt, trừng trừng nhìn chằm chằm vào một cái bóng yếu ớt như ẩn như hiện ở phía trước.
Toàn thân thiếu nữ ướt đẫm, mái tóc đen dài rũ xuống ngực. cô sợ hãi núp bên cạnh cành lá rộng lớn, một chút âm thanh liền khiến cô sợ hãi ôm chặt hai chân, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, tái nhợt lại thuần khiết.
Dung Dã muốn chậm rãi đi về phía cô, đến xác định xem đó có phải là ảo giác hay không, nhưng bước chân hoàn toàn không bị khống chế, anh giẫm lên mặt nước đọng chạy đến trước mặt cô, đối diện với đôi mặt hạnh nhân sạch sẽ ẩm ướt, run rẩy nâng lên của cô, lông mi màu đen dán vào nhau, còn đang nhỏ xuống từng giọt nước.
Nhịp tim và hơi thở của anh dừng lại vào giờ phút này, ngưng tụ thành sương tuyết, lại cháy thành ngọn lửa che trời lấp đất.
Thiếu nữ bất lực cuộn tròn trong màn mưa, ngẩng đầu nhìn qua Dung Dã, lúc xác nhận khuôn mặt kia, sự phòng bị trong con ngươi lập tức tiêu tan, lóe ra vẻ nhiệt liệt, cô tuân theo bản năng, bối rối kéo ống quần anh, sau đó dán mình lên, ngoan ngoãn ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: “... Anh, anh ơi, lạnh.”
Cái miệng của Nguyên Lạc mở lớn đến mức có thể nuốt cả cái trứng gà.
Thế giới này nhất định là điên cuồng rồi, lúc còn sống, cậu ta thế mà lại có thể tận mắt nhìn thấy Dung Dã ôm một cô gái, hoàn toàn không để ý đến nước mưa và vết bẩn, giống như đối đãi với của hiếm vật lạ có một không hai gì đó, ôm ở trong ngực mang về xe, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô ấy, ngón tay lau đi vệt nước trêи lông mi cho cô ấy, ngay cả tạm thời đặt trêи chỗ ngồi của xe cũng không chịu.
“Ngẩn ra gì vậy, lái xe! Bảo bác sĩ Triệu mang theo đồ đến nhà!”
Nguyên Lạc bừng tỉnh, nghe ra được giọng nói của Dung Dã khàn đến mức sắp nói không thành câu, một cước giẫm chân ga, nhanh như chớp chạy gấp về phía nhà riêng an toàn duy nhất.
Mẹ nó, sơ suất rồi, chẳng lẽ là chị dâu nhỏ?!
May mà nơi chị dâu nhỏ xuất hiện đã đủ xa khỏi phạm vi kiểm soát của Dung Thiệu Lương, cộng thêm mưa to, sẽ không có ai biết được chuyện ngoài ý muốn này.
Nhà riêng ẩn giấu trong gara tầng ngầm đúng lúc đã xử lý xong có thể sử dụng, còn là đồ mới tinh, Dung Dã ôm Dụ Dao nửa hôn mê đi vào, bác sĩ Triệu nhận được tin đến sớm, thấy thái độ của Dung Dã thì kinh hãi đến mức không dám lên tiếng, vội vàng đuổi theo.
Dụng cụ có thể mang theo đều được mang đến rồi, cộng thêm kinh nghiệm phán đoán cùng với mẫu máu được gửi đi chờ kết quả, gần một tiếng sau mới được xem như là kiểm tra xong, trong thời gian đó, Dung Dã cũng đã hiểu rõ nguyên nhân hậu quả.
Dụ Dao không có vết thương bên ngoài gì, ngoại trừ gặp mưa thì chính là huyệt thái dương bị va chạm nghiêm trọng, hiện tại còn sưng đỏ.
Bác sĩ Triệu rầu rĩ ủ ê, ấp úng nói: “Vết thương đều không nặng, nhưng nhìn tình hình thì cô ấy đối với bản thân mình không có ký ức gì, hoàn toàn không biết thân phận và người nhà, ngôn ngữ cũng không quá trôi chảy, thậm chí ngay cả có vài kỹ năng sinh hoạt cơ bản cũng không thuần thụ, đương đương với… trêи cơ bản chính là đứa trẻ thiếu năng lực hành động, cần người ở bên cạnh chăm sóc.”
Trong một tiếng đồng hồ này, Dung Dã không có một khắc nào rời khỏi Dụ Dao quá một mét.
Sau khi tỉnh lại, cô sợ hãi bác sĩ Triệu, sợ những vật dụng chữa bệnh xa lạ kia, cũng sợ Nguyên Lạc, người duy nhất thân cận chỉ có Dung Dã, cô ôm cánh tay anh, nắm thật chặt ngón tay nóng hổi của anh, có đôi khi dùng sức lớn, cô lại cẩn thận ngẩng đầu, trông mong nhìn xem anh có tức giận hay không.
Đôi mắt căng tròn, vừa đen vừa trơn bóng, tràn đầy bóng dáng của anh.
Loại trạng thái và ánh mắt này tương đương với việc buộc Dung Dã trêи pháp trường giết từng lần một.
Bao nhiêu năm rồi, ngay cả việc viện Dao Dao ở khoảng cách gần cũng là sự xa xỉ đối với anh, anh chỉ có thể đứng ở xa xa, nhân lúc cô ngủ, dưới mỗi một tình hình cô không chú ý đến, anh mới có thể thử thăm dò đụng chạm một chút xíu.
Nhưng bây giờ, cô giống như con mèo con ngây thơ yếu ớt, chỉ xem anh là chỗ dựa, thân mật không kẽ hở dán vào anh.
Dung Dã cố gắng khống chế mới có thể khiến cho cánh tay mình ổn định, không run lên trong lồng ngực mềm mại của cô.
Bác sĩ Triệu cân nhắc hỏi: “Chắc chắn cậu không có tinh thần sức lực chăm sóc cô ấy, nếu như không có chỗ để đi, không vằng đưa đến chỗ tôi trước ---”
Dung Dã ngước mắt, bác sĩ Triệu cứng đờ, lập tức ngậm miệng, mồ hôi sinh lý từ sợi tóc ứa ra ngoài, ông ta cũng nhiệt tình, làm sao lại giống như to gan lớn mật đe dọa đến tính mạng của Dung Dã vậy.
“Có tinh lực.”
“Cô ấy không đi đâu cả.”
“Tôi chăm sóc cô ấy.”
Dung Dã nói đến mức rất bình tĩnh, nhưng anh cắn chặt từng chữ, thấm đẫm sự cuồng nhiệt và bướng bỉnh vô hình, giống như cười lại giống như rơi lệ.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Dụ Dao, vén mái tóc dài rũ xuống ra sau tai cho cô.
“Ở lại đây… từ hôm nay trở đi, Dao Dao là của anh, anh chịu trách nhiệm hoàn toàn với em, đừng để anh tỉnh mộng quá nhanh, được không.”
Dụ Dao nghe không hiểu những chữ khác, tự động loại bỏ, chỉ nghe được ba chữ “Ở lại đây”.
Cô biết mình được người duy nhất mình muốn dựa vào giữ lại rồi, đôi mắt ướt sũng cong lên, nhẹ giọng reo hò, nhào tới ôm lấy cổ Dung Dã, giống như tập tính của con thú nhỏ non nớt, cô dùng gương mặt mềm mại của mình mặc sức cọ vào bên cổ anh, ma sát ra nhiệt độ đốt người.
Dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô lại chớp lông mi, đến gần, ghé vào bên tai anh đặt xuống một nụ hôn nhàn nhạt để bày tỏ lòng biết ớn.
Đôi môi cô gái vừa mềm vừa nóng, còn có hơi ẩm ướt át, xúc cảm như thạch sữa, in dấu trêи làn da anh.
Làn da ở vai cánh tay Dung Dã nháy mắt kéo căng, trong đầu nổ tung pháo hoa chói mắt.
… Sắp điên rồi.
Vì không để Dụ Dao sợ hãi, Dung Dã dùng tốc độ nhanh nhất để người khác rời đi, trong căn nhà to như vậy chỉ còn lại anh và Dụ Dao, trước khi đi, Nguyên Lạc thực sự không yên lòng, mạnh dạn đi một bước quay đầu ba lần mà lải nhải.
“Anh, anh xác định anh có thể chứ, có cần em tìm dì đáng tin đến không? Nếu không thì đưa cô ấy về cũng được, mặc dù bố mẹ cô ấy không ở trong nước nhưng vẫn còn ông ngoại mà, tốt xấu gì cũng là người thân, sẽ không mặc kệ cô ấy.”
“Em, em biết chắc chắn là anh thích cô ấy, nhưng hiện tại cô ấy gặp tình huống như vậy, không hiểu gì cả, chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, rất khó chăm sóc, cái gì cũng phải dạy phải học, anh nào có rảnh..”
“Hơn nữa cô ấy cũng sẽ không yêu đương bình thường, nếu như anh không nhịn được có cái đó cái đó với cô ấy, em sợ ---”
Trong mắt Dung Dã lộ ra ánh sáng lạnh: “Cút.”
Sau khi hoàn toàn yên tĩnh, Dung Dã nhắm mắt lại, anh hiểu rõ tình trạng gia đình của Dao Dao hơn bất cứ kẻ nào, Dụ Thanh Đàn và Trình Mộng đồng thời ở Mỹ bồi dưỡng chuyên nghiệp, gần nửa năm không về nước, về phần ông ngoại kia, đối với Dao Dao cũng không phải thật lòng bảo vệ, anh không thể giao cô gái nhỏ như vậy giao cho bất cứ kẻ nào.
Chỉ có anh…
Chỉ có một mình anh.
Anh chính là ích kỷ tham lam, lợi dụng lúc người ta khó khăn, mượn cơ hội Dao Dao không nhớ gì cả, trời xui đất khiến ỷ lại vào anh, anh không muốn quan tâm gì cả, chỉ muốn không chút kiêng kỵ mà chiếm lấy cô.
Dù là rất ngắn, dù chỉ là một giấc mộng.
Dù là chờ có một ngày Dao Dao khôi phục tỉnh táo lại, biết anh là bệnh nhân thất bại nhất của cô thì sẽ xem anh thành nước lũ thú dữ, xem khoảng thời gian cùng anh sống nương tựa lẫn nhau là bóng ma không dám nhớ lại.
Anh cũng muốn dốc hết tất cả, đổi lấy sự ban ơn của giờ phút này.
Dung Dã xoay người quay về, bước được hai bước liền sững ra tại chỗ, Dụ Dao khoác tấm chăn của anh đuổi tới, tấm chăn quá lớn, bọc cô lại rồi vẫn dư ra một đoạn kéo lê trêи mặt đất, cô để trần đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn, căng thẳng mà giẫm lên nhau, khuôn mặt nhỏ trốn giữa tấm chăn, lo lắng nhìn anh.
Anh vẫn còn cảm giác không chân thực, trong căn nhà âm u trầm lặng này, làm sao có thể thật sự có sự tồn tại của cô…
Dung Dã khó khăn nuốt nước bọt một cái, theo bản năng nhẹ nhàng giang hai cánh tay, khàn giọng gọi cô: “Dao Dao.”
Tới tìm anh, đáp lại anh, để anh xác định được, cô không phải là bóng mờ cho tâm lý anh có bệnh tưởng tượng ra.
Dụ Dao mím môi, bọc kín tấm chăn có mùi của anh, mang theo một chút nghẹn ngào nhỏ xíu hỏi: “Anh phải, đi sao? Không muốn quản em sao?”
Trái tim điên cuồng nhảy lên của Dung Dã giống như bị con dao nhỏ rạch lên nhiều lần, lại thoa lên lớp mật dày nhất.
“Không đi.”
“Quản em.”
“Không đâu cả, anh chỉ ở bên cạnh Dao Dao.”
Dụ Dao vứt tấm chăn xuống, cổ chân của cô bị thương rồi, vẫn có chút không linh hoạt, cô kiên trì chạy về phía Dung Dã, lúc đầu có chút xấu hổ, muốn nắm tay một cái là vui vẻ rồi, nhưng hai cánh tay mở ra vì cô đã sớm không kịp chờ đợi mà kéo qua, ôm chặt lấy cô.
Cô không rõ ý nghĩa của cái ôm ngạt thở này nhưng không phản kháng, khéo léo vòng tay lên cổ anh, mặc cho anh dùng sức, cô nhỏ giọng nói: “Ôm một cái, em không đau.”
Không đau, tùy tiện ôm, ôm thế nào cũng được.
Dung Dã đâu còn nỡ không chừng mực mà làm cô nữa, anh buông cô ra, nhéo gò má cô, xác định cô thật sự không có chút đề phòng nào, thân cận không muốn xa rời anh, anh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, ở tại chỗ nâng cô gái lên: “Đi, cho Dao Dao nhà chúng ta ăn cơm.”
Nhưng rất nhanh, Dung Dã đã gặp vấn đề khó khăn nghiêm trọng đầu tiên trong đời.
Dao Dao không ăn đồ ăn bên ngoài đưa vào.
Trước đó anh đã bảo Nguyên Lạc chuẩn bị đồ ăn, chỉ sợ Dao Dao không hợp khẩu vị nên đã mua rất nhiều loại nhiều kiểu, nhưng mặc kệ anh cho ăn loại nào, Dụ Dao đều nhăn mũi, nuốt xuống cực kỳ khó khăn nhưng vẫn đang cố sức chịu đựng.
Dung Dã nhanh chóng đẩy hết sang bên cạnh, lau nước canh bên khóe miệng cô hỏi: “Dao Dao muốn ăn cái gì, anh lại cho người đi mua.”
Dụ Dao câu lấy ngón tay anh, nhìn xung quanh căn nhà hoàn toàn không có khói lửa, theo bản năng nói: “Muốn ăn, cháo, bánh bao nhỏ, trong nhà.”
Dung Dã sửng sốt, lúc ấy liền xắn ống tay áo sơ mi lên.
… Làm.
Dao Dao nói cái gì thì làm cái đó.
Trong nhà cái gì cũng có, duy chỉ không có nguyên liệu nấu ăn, Dung Dã vừa mới có căn nhà có thể yên tâm được này không lâu, hoàn toàn chưa từng suy nghĩ đến việc sẽ ở trong tay động tay nấu cơm, anh đối với bản thân luôn hà khắc lại qua loa, không chết đói là được, càng đừng nói đến tự tay làm đồ ăn gì đó.
Trong lúc Dung Dã bảo Nguyên Lạc đưa vật liệu tới, anh nghiêm túc tìm kiếm các bước nấu cháo và hấp bánh bao nhỏ, đột nhiên cảm thấy khuỷu tay hơi ngứa, anh cúi đầu xuống, trông thấy thiếu nữ trắng như men sứ với mái tóc dài đang cố gắng muốn nâng cánh tay anh lên, chui vào trong ngực anh.
Cổ họng anh khát khô, anh phối hợp mà nâng cao tay lên, Dụ Dao hân hoan chen vào trong, thành công chiếm cứ chân của anh, vững vàng ngồi lên, cuộn tròn người lại, kín kẽ khảm vào trước ngực anh, chăm chú nhìn bên mặt của anh.
Nhiệt độ cơ thể, xúc cảm làn da, tay chân nhỏ nhắn và cái cổ xinh đẹp, mái tóc đen rũ xuống của cô, không có chỗ nào không phải là vũ khí sắc bén đâm vào Dung Dã.
Dung Dã bao bọc lấy cô, thề với trời muốn làm cho Dao Dao bánh bao nhỏ ngon nhất trêи đời.
Nguyên Lạc với vẻ mặt kinh hãi để hết công cụ vật liệu xuống, không dám nhìn lung tung một chút nào, vội vàng chạy trốn, Dung Dã ôm Dụ Dao đi vào phòng bếp, vững vàng, bắt đầu vo gạo thêm gia vị nấu cháo, một bên khác cầm con dao sắc bén lập lòe lên, “Bang” một tiếng lên tấm thớt, cắt thịt bò ra.
Sau gần một tiếng đồng hồ, Dung Dã rất hiếm có mà gặt hái một đống cảm giác thất bại.
Nấu cháo bỏ nước quá nhiều, gần như thành canh, bánh bao nhỏ có hình thù kỳ quái, chen chúc nhau