Mục đích Thanh Nãi tìm Vũ Tuệ là vì mượn tiền để mua camera mini.
" Chị mày sẽ không tiêu phí thời gian quý báu để tìm ra cái loại ngu ngốc này, bọn Lương Tử vẫn luôn đuổi theo phía sau chị mày không rời, nếu chị mày bại bởi bọn họ thì mặt mũi mất hết." Thanh Nãi nói.
" Học tỷ!" Mặc dù bây giờ dân phong cởi mở, nhưng mà cái kiểu chơi này cũng sẽ bị người khác phỉ nhổ.
" Chính vì như vậy, cho nên phụ nữ bây giờ sau khi tốt nghiệp liền kết hôn, rồi bị chồng bắt ở nhà dạy con, hoặc là trở thành một nữ cường nhân nhưng vẫn xử nữ, một khi vướng phải vấn đề tình cảm liền đòi sống, đòi chết.
Trên thế giới này có nhiều nam nhân như vậy, phong lưu, bá đạo, lãnh khốc, đại thúc, em trai nhỏ, a, còn có loại hình như học đệ Lương Bình, kiểu người tràn đầy hơi thở cấm dục, mỗi một loại hình phải nếm thử qua mới biết được mình thích loại nào.
Nếu trước khi chết mà chị mày không nếm thử hết các loại hình kia, chị mày chết không nhắm mắt."
Vũ Tuệ đau đầu xoa huyệt thái dương, " Được rồi, học tỷ." Tuy rằng đã đủ tuổi cho phép kết hôn, nhưng mà nói như thế nào bản thân cũng chưa qua hai mươi tuổi, nói mấy chuyện này có ổn không đây? Còn có thể đem những lời ngụy biện nói thành một đống đạo lý rõ ràng nữa.
" Chậc chậc chậc, thật nhàm chán, kiểu người ngây thơ khả ái như em nhất định không thể hiểu được những gì mà bọn chị theo đuổi, cho nên á, em cho chị mượn tiền mua máy cái camera là được rồi." Thanh Nãi nói.
Ngây thơ khả ái? So với những người đặt dục vọng lên trước tình yêu như những gì Thanh Nãi nói, thì Vũ Tuệ quả thật là ngây thơ khả ái, nhưng nàng thật sự chân chính thuộc hệ ăn thịt nha, tuy rằng chỉ có mình Lương Bình có thể làm cô muốn ăn.
" Camera mini à..." Vũ Tuệ rủ mắt nhìn bé mèo Ragdoll trên đùi, tay nhẹ nhàng mơn trớn lưng nó, lông mi thật dài rủ xuống che bóng dưới mắt, vừa vuốt ve đầu mèo, vừa đọc thư đeo dọa của Thanh Nãi.
Lấy khả năng của khoa học kỹ thuật hiện nay mà nói, chỉ cần người kia còn xuất hiện, Thanh Nãi quả thật là rất nhanh chóng có thể bắt được hắn ta....!
" Em biết rồi." Vũ Tuệ nhấc mí mắt lên nhìn Thanh Nãi, ôn nhu nói: " Nhưng mà tiền tiêu vặt tháng này của em không đủ để mua camera, chị đợi thêm hai ngày nữa, em nói ba gửi thêm tiền cho em.
Hai ngày này chị nhẫn nại một chút, cẩn thận một chút vẫn hơn."
Sau khi Thanh Nãi rời đi, Vũ Tuệ trở lại thư phòng mở máy tính ra tra xét dự báo thời tiết, xác nhận mấy ngày tới trời sẽ nắng, ngày gần nhất sẽ có mưa to là ngày hai mươi bảy, nói cách khác là tám ngày sau.
Tám ngày à...!Vũ Tuệ đứng lên, đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, nhìn bầu trời đen mênh mông bên ngoài, thời gian này nên nói là dài hay là ngắn đây? Còn có tám ngày, chỉ còn tám ngày nữa thôi...!
....!
" Con đã về." Lương Bình vừa đổi giày vừa nói.
" Ừ, hoan nghênh về nhà." Đáp lại hắn là một thanh âm có vẻ cà lơ phất phơ, đúng là anh trai của hắn, người vừa mới nhậm chức vụ công tác chính thức ở sở cảnh sát thành phố, anh trai hắn Đồng Bình.
Đồng Bình đang ở nhà ăn, trên tay cầm một chén cơm, một chân câu lấy bàn ăn, kiều ghế thò đầu nhìn ra ngoài cửa: " Hôm nay về sớm nha, nghe mẹ nói gần đây mãi đến khuya em mới về nhà, không lẽ là xác định thêm được mục tiêu rồi nên mới nỗ lực như vậy?" Rốt cuộc khi em trai hắn không nỗ lực như vậy thì cũng là một học sinh xuất sắc rồi.
" Nếu đã trở thành người của công chúng, vì dân phục vụ thì làm ơn đứng đắn một chút đi, ngã ra đó bị thương ở mặt coi chừng bị đồng nghiệp nhỏ mọn chê cười." Không trả lời câu hỏi của anh trai, Lương Bình đi đến nhà ăn, mở cửa tủ lạnh, do dự xem có nên đem lon nước trái cây này bỏ vào tủ lạnh hay không.
" Vậy mà dám dạy dỗ cả anh trai, thật là một chút đáng yêu cũng không có.
An tâm đi, cho dù anh mày té bị thương cũng không bị mấy tiền bối xấu tình chê cười đâu, bởi vì anh mày được điều đến công tác ở sở cảnh sát thành phố rồi." Đồng Bình từ trên ghế đứng lên, lại gần Lương Bình, nhân lúc hắn không chú ý cướp đi nước trái cây trên tay hắn: " Cái này cho anh uống đi, đúng lúc trong tủ lạnh không có nước."
Đồng Bình vừa nói vừa muốn mở lon ra, lại không nghĩ tới sẽ bị cướp trở về, tức khắc ngẩn người.
" Muốn uống thì tự đi mà mua." Lương Bình nói xong liền nhanh chóng đi lên lầu, hắn quyết định, vẫn là không nên bỏ tủ lạnh.
Đồng Bình nhìn bóng dáng em trai biến mất ở chỗ ngoặt, cúi đầu nhìn mu bàn tay, nơi đó xuất hiện một vết xước mới mẻ, không đến mức chảy máu nhưng trầy da.
" Làm gì vậy? Không phải chỉ là một lon nước thôi sao?" Tư thế cướp về có cần hung như vậy không, giống như thứ hắn cướp đi không phải đồ uống mà là bảo bối của em trai hắn vậy.
Lương Bình đóng cửa phòng ngủ lại, lấy cặp sách đặt ở trên bàn, đi vào phòng tắm rửa tay.
Dòng nước mát mẻ xả trôi không ít mồ hôi trong lòng bàn tay hắn, nhưng bàn tay vẫn có cảm giác vô cùng nóng rực, giống như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể trên người Vũ Tuệ, hắn có thể cảm giác được da thịt mềm mại của cô ấy cách một tầng áo sơ mi mỏng.
Chóp mũi cũng phảng phất còn ngửi được hương thơm tươi mát trên người cô, hắn hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra, đến nổi phát ra âm thanh hơi run rẩy.
Hắn ở trong phòng tắm hồi tưởng tới lúc tiếp xúc ngắn ngủi kia, càng không thể tự kiềm chế mà trở nên say mê.
Một hồi lâu sau Lương Bình mới ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương, người trong gương thoạt nhìn vẫn là bộ dáng lãnh đạm như thường ngày, nhưng gương mặt hơi hơi phiếm hồng, đôi đồng tử hơi hơi phóng đại đã tiết lộ hắn vừa mới buông thả chính mình, đắm chìm ở nơi nào đó ảo tưởng khoái cảm của bản thân.
Không ai có thể biết được bên trong một cái túi da sẽ cất dấu loại linh hồn gì, trên thực tế, trước khi Vũ Tuệ chuyển vào Lĩnh Tây, tiến vào tầm mắt của hắn, hắn cũng không nghĩ bản thân sẽ trở thành người như vậy, giống như toàn bộ tế bào đều được tổ hợp lại một lần nữa, tựa như linh hồn ngủ say bị đánh thức, linh hồn ấy hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của hắn, bất đồng đến điên cuồng, trầm mê vào khuôn mặt cô, hơi thở cô, và tất cả mọi thứ về cô đều khiến hắn không