Ở khu nhà dành cho năm hai, Thanh Nãi nhanh chóng tách ra khỏi Vũ Tuệ và Lương Bình.
Vũ Tuệ và Lương Bình không nói gì, chỉ lẳng lặng đi tiếp.
Bốn phía không hề yên tĩnh, nhưng Lương Bình lại cảm thấy hắn có thể nghe được cả tiếng hít thở của Vũ Tuệ.
Hắn đẩy đẩy mắt kính, khắc chế bản thân không cho tầm mắt dán lên người Vũ Tuệ, nếu tâm tư điên cuồng, hành vi biến thái của bản thân bị phát hiện, chờ đợi hắn chỉ có kết cục mất hết tôn nghiêm.
Đang giờ cao điểm của học sinh đến lớp, hành lang người đi tới đi lui đông đúc, Vũ Tuệ vẫn liên tục phải né tránh những học sinh vội vã chạy đến lớp chép bài tập, bả vai thỉnh thoảng chạm nhẹ vào cánh tay hắn, Vũ Tuệ ngượng ngùng xin lỗi, sau đó lại lơ đãng thưởng thức vẻ mặt lãnh đạm như không có chuyện gì xảy ra nhưng cơ bắp trở nên căng thẳng do kiềm nén, tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh của hắn.
Một lần hiếm hoi được sánh vai cùng nhau đi trên đường, con đường này dường như lại được kéo dài vô số lần nhưng thời gian lại giống như trôi nhanh hơn rất nhiều, một khắc trước khi bước vào lớp, ma chú được giải trừ, trở về hiện thực.
" Buổi sáng tốt lành Vũ Tuệ."
" Buổi sáng tốt lành."
" Chào Lương Bình, buổi sáng tốt lành."
" Buổi sáng tốt lành."
Đám bạn học đã đến lớp từ trước nhiệt tình chào hỏi, hai học sinh nổi tiếng của Lĩnh Tây cùng nhau tiến vào lớp cũng không tạo bất cứ chủ đề gì cho bọn họ suy đoán, bởi vì từ trước đến nay, trong mắt người ngoài, hai người họ biểu hiện thật sự quá mức "trong sạch".
Vũ Tuệ và Lương Bình, công nhận là bên ngoài xứng đôi, nhưng với tính cách đó của bọn họ thì muốn sát ra lửa cũng không được.
Vũ Tuệ đi đến chỗ ngồi của bản thân, Lương Bình cũng đi đến chỗ ngồi của hắn.
Kinh Thạch hưng phấn bám lấy vai của Lương Bình, " Lương Bình, cậu đoán xem hôm qua tớ gặp được chuyện tốt gì, đoán đúng mời cậu ăn mì sợi!"
" Không muốn ăn!" Lương Bình đối với trò chơi " Cậu đoán xem" này không hề có hứng thú, càng đừng nói là cái trò chơi này không hề có tí khiêu chiến hay khó khăn nào vì Kinh Thạch- tên này gần như đem đáp án viết sạch lên mặt.
" Tên kia, mày có thôi không hả, từ sáng tới giờ cứ như vậy, còn không phải là được em gái đáng yêu nào đó tỏ tình thôi sao?"
" Đến loại ngu ngốc như Kinh Thạch cũng có người thích, tao đã tuyệt vọng với thế giới này rồi....!A a tức quá, tao cũng muốn được một em gái đáng yêu nào đó tỏ tình!"
" Này, mày nói vậy cũng làm tao sôi máu rồi đấy! Nói ai ngu ngốc hả?"
" Em gái đáng yêu? Ai vậy?
" Cái này tao sẽ không nói đâu.
Tụi mày cũng không cần đoán mò làm gì hì hì hì..."
Xung quanh đều là mấy đứa ồn ào nhốn nháo vô cùng ngu ngốc, có đôi lúc Lương Bình sẽ cảm thấy đám người này là những đứa đáng ghét nhất trên đời, có thể so sánh với mấy con sên bò đầy sân, người ta thấy liền muốn rắc muối vào*.
Đỉnh điểm khiến hắn có cảm xúc này nhất là khi đám này đến gần Vũ Tuệ.
//Theo mình được biết thì: Do cơ thể của ốc sên đa phần cấu thành từ nước nên khi rắc muối vào thì muối sẽ hút cạn nước trong cơ thể của ốc sên.
Sau đó, ốc sên sẽ chết vì mất nước.//
" Vũ Tuệ Vũ Tuệ, tớ nói cho cậu nghe cái này..." Kinh Thạch chạy tới trước mặt Vũ Tuệ, lại dùng cái trò chơi " cậu đoán xem" vừa chơi với Lương Bình chơi lại một lần nữa, nhưng bởi vì biểu tình của Kinh Thạch quá mức khôi hài làm Vũ Tuệ bị chọc cười.
" Thật không? Bạn gái kia tỏ tình với cậu đúng là người có mắt nhìn." Vũ Tuệ ôn hòa nói.
" Phải không phải không?!!" Kinh Thạch quả thực không thể tin được, hắn cảm động đến rớt nước mắt, những người khác nghe được hắn có người tỏ tình, đều chỉ biết đả kích hắn, nói bạn nữ kia không có mắt nhìn, đi coi trọng tên ngốc như hắn, chỉ có Vũ Tuệ là nói như vậy, cậu ấy quả thực là thiên sứ mà!!
" Mời, mời, làm ơn để tớ mời cậu ăn mì sợi đi!" Kinh Thạch lớn tiếng nói, kích động đến nổi mặt đỏ ửng.
Vũ Tuệ vừa cười vừa gật đầu: " Được thôi, Mỹ Chi cũng đi chung nhé."
Kinh Thạch lập tức nhìn thoáng qua bộ mặt không chờ mong gì của Mỹ Chi, mặt lạnh nhạt vô cảm xua xua tay: " Không, quên cậu ta đi."
Mỹ Chi nghe được, tức giận quăng bút ra bàn.
Lương Bình mặt không biến sắc lấy sách vở từ cặp ra, Kinh Thạch lại hớn hở chạy về, bày ra vẻ mặt cảm động nói: " Vũ Tuệ quả thực là thiên sứ!"
Còn cần cậu ta phải nói sao?
" Tao thành " fan" của cậy mấy mất rồi!"
Đây là đương nhiên rồi.
" Siêu siêu siêu đáng yêu! Nếu là bạn gái của tao thì tốt rồi!"
Mặt Lương Bình vô cảm nhưng thiếu chút nữa bóp gãy cây bút trong tay, đi chết đi rác rưởi!
.......!
Vũ Tuệ khép cuốn sách < Trăm năm cô độc> lại, thở ra mộ hơi, Hương Cầm nói: " Từ bỏ nữa hả?"
" Ừ, chuyện xưa được kể lại trong quyển sách này khác xa tưởng tượng của tớ, tên của mấy nhân vật trong sách cũng đủ giết chết tế bào não của tớ rồi, một gia tộc bảy thế hệ, lịch sử thịnh suy gì đó của bọn họ tớ hoàn toàn không có chút hứng thú nào, quả nhiên cũng không phải sách Phương Tây nào cũng hợp với tớ, tớ chỉ thích mỗi < Đồi gió hú>." Vũ Tuệ nói.
"Quả nhiên là tính cách y như < Đồi gió hú> mà*, nhẫn nại một chút cũng không được.
Mình thấy cậu chắc chỉ thích xem mỗi tiểu thuyết tình yêu nhỉ?"
// Tên tiếng Anh của < Đồi gió hú> là Wuthering Heights là duy nhất của nữ nhà văn.
Tên của tiểu thuyết bắt nguồn từ một trang viên nằm trên vùng đồng cỏ hoang dã ở nơi những sự kiện có trong tiểu thuyết diễn ra, wuthering là một từ Yorkshire được dùng để chỉ thời tiết thất thường (turbulent weather).
Do vậy mình đoán ý của Hương Cầm muốn nói Vũ Tuệ tính cách thất thường//
" Chỉ là mình tương đối thích những thứ đơn giản, nói trắng ra là đơn giản dễ hiểu, mình rất thích xem những vở kịch của Shakespeare.
Dù là < Romeo và Juliet> hay là < Titus Andronicus>, biểu đạt đơn giản, dễ hiểu, so với những tác phẩm tiêu phí một đống bút mực đi nhuộm đẫm bầu không khí cũng không hề kém cạnh, đều làm người ta chấn động nhân tâm, làm mình đồng cảm như bản thân đã trải qua nó vậy.
Đây có lẽ là lý do tại sao nó lại là một tác phẩm nổi tiếng trên thế giới cả trăm năm qua, mình nhiệt liệt đề cử nó nha."
" Mình vẫn là thích văn học Nhật Bản hơn, nhưng nếu như cậu đã đề cử như vậy, thì mình đọc xong cuốn này cũng sẽ đọc chúng."
" Vậy em cũng sẽ đọc thử!" Cương Nhất học đệ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, nhỏ giọng xen vào, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Vũ Tuệ và Hương Cầm, mặt cậu ta chậm rãi đỏ lên, bởi vì trong tay hắn đang cầm là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường nhẹ nhàng cực kỳ bình thường, cùng với những loại sách mà Vũ Tuệ và Hương Cầm đang nói đến hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Hắn cảm thấy thẹn mà nói: " Thỉnh thoảng...!thỉnh thoảng em cũng muốn đổi thể loại sách khác để đọc...."
Hương Cầm và Vũ Tuệ nhìn nhau, cười.
Sau khi giao lưu đơn giản một lát, họ lại tự mình đọc sách của mình.
Hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, chủ tịch câu lạc bộ giao nhiệm vụ cho mọi người, theo thường lệ là mọi người sẽ viết một bài báo cáo nói về những quyển sách đã đọc nữa tháng qua và nguồn cảm hứng từ chúng.
Chủ tịch câu lạc bộ còn cố ý dặn dò Vũ Tuệ chỉ cần viết cảm thụ về những quyển sách mà bản thân đã đọc là tốt rồi, bởi vì Vũ Tuệ thường lấy rất nhiều sách để xem, nhưng kết quả cô thật sự nghiêm túc đọc hết thì cũng chỉ có mấy quyển, khi viết báo cáo, gần như mấy trang đều là tên sách, có thể nói bản báo cáo chỉ đạt yêu cầu ở số lượng từ, làm cho cô giám sát của bọn họ xem xong mà tức giận, chủ tịch câu lạc bộ cũng thấy được Vũ Tuệ bề ngoài ôn hòa, tươi mát cũng không quá tương xứng với tính cách bên trong.
Vũ Tuệ trộm thè lưỡi, lúc gia nhập câu lạc bộ đọc sách, cô cũng không biết là vào đây sẽ có nhiệm vụ như vậy, hơn nữa còn có cô giáo giám sát và chấm điểm.
Cô giáo giám sát câu lạc bộ đọc sách lại đúng là chủ nhiệm lớp bọn họ, cô ấy vẫn luôn hận đến ngứa răng một đứa học lệch như Vũ Tuệ, mỗi lần đọc < báo cáo đọc sách> của Vũ Tuệ đều kiểm tra rất cẩn thận, lần trước cô giáo còn đưa ra tối hậu thư, nếu lại dùng cách viết tên sách để ăn gian số lượng từ nữa, cô sẽ nhờ thầy dạy