Em có thể thích anh được không? – Khâu Man Ngữ
Editor: Yuu
Ngày hôm sau, Thời Nhan mơ hồ tỉnh lại, nhưng khi vừa cử động cánh tay, cô liền cảm thấy đau khắp người, đầu cũng đau đớn vô cùng. Cô đau đớn rên rỉ hai tiếng, khó khăn quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài, ánh mắt trời chiếu xuống xuyên qua tấm rèm.
Đêm qua, cô lại mơ thấy giấc mơ đỏ rực đáng sợ đó, cái cảnh tượng đáng sợ đó cả đời này cô sẽ không bao giờ có thể quên được.
“Đau quá…” Giọng nói có chút khàn khàn.
Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, ngay lập tức cảm thấy cổ họng mình như bị bỏng rát, cả người cũng nóng bừng không chịu nổi được.
Có vẻ bị cảm lạnh sau trận mưa ngày hôm qua rồi.
Chân cũng đau hơn so với tối qua.
“Nhan Nhan, em tỉnh chưa?”
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Thời Hàm.
“Anh…” Thời Nhan đáp lại một cách khó khăn. Nhưng giọng nói của cô quá nhỏ, người bên ngoài không thể nghe thấy được.
“Nhan Nhan, em sao vậy? Đã dậy chưa? Nhan Nhan…”
Thời Hàm ở bên ngoài cửa gọi rất nhiều lần, Thời Nhan cố gắng đứng dậy, nhưng cô không thể làm được.
Ngoài cửa, Thời Hàm lo lắng vì hồi lâu không thấy cô đáp lại, vội vàng chạy xuống tầng dưới tìm chìa khóa dự phòng. Anh ta mở cửa, vội vàng chạy vào trong phòng, liền nhìn thấy người trên giường sắc mặt tái nhợt, đang chật vật đứng dậy.
“Nhan Nhan, em làm sao vậy?”
Bàn tay vừa chạm vào người cô liền cảm nhận được nhiệt độ như muốn thiêu đốt. Thời Hàm bị nhiệt độ cơ thể cô làm cho hoảng sợ, vội vàng sờ lên trán cô kiểm tra, nóng quá.
“Nhan Nhan, em sốt rồi.”
“Anh, đau quá…”
Đau quá, đau đầu quá, chân đau quá, cả người đều đau.
Đau đến nỗi cô không nhịn được mà muốn khóc.
Di chứng của cái chân đã bao lâu rồi không xảy ra như thế này chứ? Cô cũng quên mất rồi.
“Không sao! Có anh ở đây rồi, để anh đưa em đến bệnh viện.”
Mặt mũi Thời Nhan đều đỏ bừng lên. Thời Hàm lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo ra quấn quanh người Thời Nhan, sau đó nghiêng người bế cô lên, nhanh chóng đi xuống tầng dưới.
Ở tầng dưới, ba Thời đang ngồi trên sofa xem báo chí, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng thì quay đầu lại, liền thấy Thời Hàm vội vàng ôm Thời Nhan đi xuống dưới.
“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Thời Hàm không có thời gian để giải thích, anh ta vẫn tiếp tục bước ra ngoài: “Đến bệnh viện trước đã ạ.”
……
“Chu Mục, Chu Mục…”
Chu Mục đang giải thích sự tình cho người nhà bệnh nhân, đang nói đến điểm quan trọng thì bị một giọng nói đột ngột xông vào phòng khám bệnh cắt ngang. Anh dừng lại một chút, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chu Thanh tự mình đẩy cửa ra, có chút lo lắng mà chạy vào bên trong.
“Xin lỗi, chờ tôi một chút.” Chu Mục nói với người nhà bệnh nhân rồi ngẩng đầu lên nhìn Chu Thanh: “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện đó, chuyện đó…” Chu Thanh chỉ ra bên ngoài, nói: “Xảo Xảo nói cô ấy thấy Thời Nhan được một người đàn ông ôm vào trong bệnh viện, nhìn thoáng qua trông có vẻ ốm rất nặng.”
Chu Mục nhíu mày không nói tiếng nào. Im lặng một lát rồi đột nhiên “Ừ” một tiếng: “Biết rồi.”
Chu Thanh nhìn anh chằm chằm, âm lượng cũng tăng lên vài độ: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Không thì sao?”
“Đi xem cô ấy đi!”
Chu Mục mím môi, liếc nhìn người nhà bệnh nhân trước mặt, ho khan một tiếng, sau đó nhìn về phía Chu Thanh: “Em có việc phải làm, chị ra ngoài trước đi!”
Cô ấy không ngờ rằng phản ứng của anh lại lạnh lùng như vậy, cô ấy còn tưởng rằng anh đối với em gái Nhan rất đặc biệt. Nhưng mà nhìn bộ dạng lúc bây giờ, xem ra còn xa lắm!
Chu Thanh sửng sốt trong chốc lát, cô ấy liếm môi nhìn Chu Mục, vừa lẩm bẩm vừa đi ra ngoài.
Lúc đóng cửa, dường như còn nghe thấy một tiếng cười khẩy nhẹ nhàng.
“…” Chu Mục.
……
Sau khi rời khỏi văn phòng của Chu Mục, Chu Thanh muốn xuống dưới tầng dưới để tìm Thời Nhan. Nhưng còn chưa đi đến thang máy, cô ấy đã bị người nhà bệnh nhân kéo lại nói chuyện. Nói chuyện xong thì cũng đã trôi qua gần nửa tiếng, cô ấy lại quay đầu lại nhìn phòng khám bệnh của Chu Mục, thấy người bên trong vẫn còn chưa đi ra ngoài, hết hy vọng mà một mình xuống tầng dưới tìm người.
Ở tầng dưới, cô ấy tìm một vòng nhưng vẫn không thể thấy bóng dáng Thời Nhan đâu. Hỏi y tá ở quầy mới biết được tình trạng của Thời Nhan có chút nghiêm trọng, cô cũng đã nhập viện rồi.
Sau khi lấy được số phòng bệnh, Chu Thanh gửi tin nhắn cho Chu Mục rồi mới đi thang máy xuống khu nội trú.
Thời Nhan nằm ở trong phòng đơn VIP, lúc ra vào cần phải quẹt thẻ. Nhân viên bảo vệ ở cửa khá quen thuộc với Chu Thanh, vừa nhìn cô ấy liền lập tức cho vào.
Cô ấy đứng ở ngoài phòng bệnh, loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Cửa đóng không chặt, hơi đẩy ra một chút liền có thể nghe rõ người bên trong nói gì.
“Bác sĩ, chân của con bé đã lâu không xuất hiện triệu chứng gì rồi. Tôi cũng không biết nó có liên quan gì đến lần cảm lạnh này không.”
“Theo như phim chụp thì hai việc không liên quan gì đến nhau, nhưng cũng không loại trừ khả năng đó. Như hai người cũng vừa nói thì chân cô ấy đã từng bị thương nặng, phải hơn một năm mới có thể đứng lên được. Hơn nữa, bác sĩ bên Mỹ cũng nói hồi phục rất tốt, nhưng bây giờ mới xảy ra trường hợp như này, cũng không loại trừ khả năng là do tâm lý. Trong y học cũng đã có rất nhiều trường hợp như vậy, rõ ràng bệnh nhân đã khỏi hẳn nhưng trong một tình huống đặc biệt nào đó, bệnh nhân sẽ cảm thấy mình vẫn chưa khỏi hẳn, thậm chí còn cảm thấy tình trạng của mình ngày càng tồi tệ hơn. Nhưng tất cả đều là do chấn thương tâm lý gây ra, theo trường hợp của cô Thời thì rất có thể chính là như vậy. Là bác sĩ, chúng tôi kiến nghị gia đình nên liên hệ với bác sĩ tâm lý của cô ấy trước đây, tiến hành kiểm tra với cô ấy lại một lần nữa. Nếu không, càng về sau những chuyện như này càng xảy ra nhiều hơn nữa.”
Nghe xong lời bác sĩ nói, ba Thời không khỏi đỏ bừng hai mắt, gương mặt đầy sức sống trong nháy mắt hiện ra nét u sầu thuộc về những người ba lớn tuổi.
Ông quay đầu đi, im lặng không nói gì. Nghe bác sĩ dặn dò xong, ông cũng chỉ gật đầu.
“Cảm ơn!” Giọng nói của ông mang theo sự nghẹn ngào.
Sau khi bác sĩ rời đi, ba Thời kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mép giường, dùng đôi tay run rẩy của mình nắm chặt lấy bàn tay tái nhợt nhưng nóng bỏng của con gái trên giường.
Thời Hàm rót một cốc nước đưa cho ba Thời: “Ba uống chút nước đi!”
“Không cần.”
Nói xong, những giọt nước mắt nóng hổi trong đôi mắt của ba Thời rốt cuộc không kìm được mà trào ra.
“Con bé đã vất vả hơn ba năm mới thoát ra khỏi vụ tai nạn đó, tại sao bây giờ lại thành bộ dạng này chứ, tại sao con gái tôi lại đáng thương như vậy.”
“Ba, chúng ta đều đã sai rồi. Thật ra Nhan Nhan, con bé… Chưa từng
Ngoài cửa, Chu Thanh đem những lời vừa rồi bỏ vào trong tai không sót từ nào. Giờ phút này, tâm trạng cô ấy ngoại trừ bàng hoàng ra thì không thể tìm được từ nào khác để hình dung.
Cái gì mà chấn thương nặng rôi chấn thương tâm lý, cái gì mà hơn ba năm mới thoát ra được, sau đó lại không thoát ra được…
Chu Thanh gần như không thể tiêu hóa được những tin tức chấn động này, nhưng cô ấy vẫn có thể nghe được, cô gái nhỏ luôn nở nụ cười tươi trước mặt cô ấy đã từng trải qua một vụ tai nạn rất nghiêm trọng. Và tai nạn đó đã để lại trong tim cô gái nhỏ đó những vết thương khó có thể xóa nhòa được.
Gương mặt tươi cười đáng yêu kia đột nhiên hiện lên trong đầu, nhưng Chu Thanh lại không cảm thấy vui vẻ như trước. Lúc này, càng thêm đau lòng hơn.
Phía sau có tiếng bước chân, Chu Thanh tùy tiện đưa tay lên xoa xoa hốc mắt ẩm ướt, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Mục xuất hiện ở trước mặt.
“Sao em lại ở đây?” Chu Thanh hỏi.
Chu Mục dừng lại trước mặt cô ấy, nhướng mày: “Không phải chị gửi số phòng cho em sao?”
“… Đúng vậy! Nhưng, không phải em không tới sao?”
Chu Mục không trả lời, nghi ngờ hỏi lại cô ấy: “Tại sao chị không đi vào?”
“Chuẩn… Chuẩn bị.”
Chu Mục nhíu mày: “Thần kinh.”
“…” Chu Thanh.
Chu Mục lướt qua cô ấy rồi đứng trước cửa phòng bệnh, do dự một chút mới vươn tay đẩy cửa ra, bóng dáng cao lớn đứng ở trước cửa chậm rãi đi vào trong. Chu Thanh cũng nhẹ nhàng đi theo vào sau anh.
Ba Thời và Thời Hàm đang ngồi ở hai bên giường bệnh. Ba Thời ngồi ở vị trí đối diện với cửa ra vào, ông có chút bối rối khi thấy Chu Mục mặc áo blouse trắng bước vào.
“Cậu là…”
Lời nói còn chưa dứt, liền nghe thấy Thời Hàm kêu lên một tiếng: “Bác sĩ Chu.”
“Con quen sao?” Ba Thời hỏi.
Thời Hàm gật đầu: “Vâng! Là hội viên của câu lạc bộ.”
Ba Thời chưa từng nhìn thấy Tô Triệt, đương nhiên sẽ không cảm thấy Chu Mục quen mắt. Ba Thời thoáng nhìn Chu Mục, nhẹ nhàng gật đầu.
“Chào cậu.”
“Chào hai người.” Chu Mục.
Chu Thanh từ phía sau Chu Mục nghiêng người ra, mỉm cười: “Chào hai người.”
Thời Hàm nheo mắt, hỏi: “Cô là?”
“Tôi?” Chu Thanh chỉ vào chính mình rồi đi đến bên cạnh giường, nhìn Thời Nhan: “Tôi là bạn của Thời Nhan.”
“Cô ấy thế nào?” Chu Mục đi đến bên cạnh giường, vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán Thời Nhan, lập tức nhíu mày: “Sao lại nóng như vậy?”
Thời Hàm liếc nhìn Chu Mục, sau đó nhìn Thời Nhan: “Ngày hôm qua mắc mưa, sáng nay thì bị như vậy. Thân thể con nhóc này vốn không khỏe, ngày hôm qua xối mưa ướt đẫm cả người, làm sao có thể không sao chứ?”
Mắc mưa? Anh nhớ rõ ràng hôm qua cô nói anh trai cô tới đón cô mà.
Chu Mục không hỏi nhiều, đi xuống cuối giường cầm bệnh án mà bác sĩ trực treo ở đó lên, nghiêm túc đọc.
“Thế nào?” Chu Thanh nghiêng người hỏi.
Vừa dứt lời, người ở trên giường ho khan vài tiếng, Chu Mục nhíu mày nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt kia.
Chu Thanh thấy anh không lên tiếng, liền vỗ vỗ anh, “Này! Chị đang hỏi em gái Nhan thế nào?”
Chu Mục mím môi, nói: “Nói chung, cảm lạnh sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần, đặc biệt là tình trạng nhiễm vi rút của cô ấy, nói chung là sẽ còn tái phát nhiều. Tuy nhiên, tôi nghĩ những lời này nên để bác sĩ phụ trách của cô ấy nói ra, cô ấy không phải là bệnh nhân của tôi nên tôi không thể nhúng tay vào. Nhưng, mọi người có thể cho cô ấy uống nhiều nước một chút, quần áo bị ướt thì phải thay ra lập tức.”
Vừa nói xong, điện thoại trong túi vang lên, Chu Mục nhìn thoáng qua rồi nhận cuộc gọi.
Không biết người trong điện thoại nói gì, Chu Mục yên lặng nghe người kia nói xong, sau đó chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cất điện thoại vào trong túi, treo hồ sơ bệnh án vào chỗ cũ, anh nói: “Tôi có việc phải đi trước.”
Chu Mục đứng ở cuối giường, nhìn kĩ Thời Nhan một cái rồi mới xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Này!”
Vừa mới ra khỏi cửa, Chu Thanh đã gọi anh.
Chu Mục quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
Chu Thanh mỉm cười: “Cái kia… Chị nghĩ…”
Lời nói còn chưa dứt thì Chu Mục đã nói: “Ở lại đi! Dù sao sáng nay cũng không có chuyện gì đặc biệt, em sẽ nói một tiếng với y tá trưởng cho.”
“Cảm ơn!”
“Ừ!”
Sau khi Chu Mục rời đi, ba Thời cũng về nhà giúp Thời Nhan thu dọn hành lý, trong phòng chỉ còn lại Thời Hàm và Chu Thanh.
“Xin chào, tôi là Chu Thanh.”
Đột nhiên, Chu Thanh đưa tay ra trước mặt Thời Hàm. Thời Hàm ngạc nhiên một chút, sau khi định thần lại, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trước mặt, nói: “Tôi là Thời Hàm, anh trai của Thời Nhan.”
Chu Thanh thu tay lại, dựa lưng vào ghế, nói: “Tôi biết.”
Thời Hàm thoáng nhìn cô ấy, nhướng mày: “Cô biết?”
“Ừ!”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Mục lục |