Tác giả: Khâu Man Ngữ
Thể loại: Hiện đại, nữ truy, bác sĩ lạnh lùng ưu tú - cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào, hệ chữa lành, nỗ lực sau những tổn thương trong quá khứ, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, nhẹ nhàng, cảm động, HE.
Độ dài: 60 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Không ai có thể cứu rỗi một trái tim không còn muốn sống, cách duy nhất là tìm thấy một trái tim khác đủ bao dung để chữa lành mọi tổn thương trong quá khứ.
Đối với Thời Nhan, Chu Mục chính là sự tồn tại đặc biệt kia.
Chu Mục rất giống mối tình đầu năm mười bảy tuổi của Thời Nhan, đặc biệt là đôi mắt sáng rõ có thần, nhưng anh lại lạnh lùng hơn người ấy vô cùng. Anh sẽ không vì cô làm nũng mà nuông chiều, sẽ không đau lòng vì cô, sẽ không yêu thương cô như người ấy.
Thời Nhan cũng rất giống cô gái sâu trong đáy lòng Chu Mục. Cô cười lên rực rỡ như nắng ban mai, nhẹ nhàng lại mang theo tinh nghịch. Cô nấu ăn ngon, dịu dàng và hiểu chuyện. Hơn nữa, cô khiến anh có cảm giác muốn chở che, bảo bọc.
Nhưng mà, nhưng mà…
Thời Nhan không thể ở bên người cô thích năm mười bảy tuổi bởi vì người ấy đã không còn tồn tại ở nhân gian này nữa, cũng giống như Chu Mục chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái anh từng yêu tiến vào lễ đường cùng người đàn ông khác.
Dưới sự sắp đặt của trời cao, bọn họ vụt mất tình yêu mình từng vô cùng trân quý.
Nhưng Thời Nhan gặp Chu Mục, trái tim cô giống như một chiếc hộp nhạc nhỏ đã lâu không được ai chạm tới, phủ đầy bụi bặm, từng chút một được người ta lên dây cót, chầm chậm xoay vòng cất tiếng hát.
“Bác sĩ Chu, cuối cùng anh cũng đã trở lại.”
“Ừ!”
“Bác sĩ Chu, anh vừa về đến nhà sao?”
“Được một lúc rồi.”
Thời Nhan không quan tâm đến thái độ thờ ơ của anh, nói tiếp: “Bác sĩ Chu, anh ăn tối chưa?”
“Ừ! Ăn rồi, lúc trên đường về nhà ăn rồi.”
“Vậy… Bác sĩ Chu, ngày mai em có thể tới tìm anh được không? Có gây trở ngại đến công việc của anh không?”
Dù mỗi đêm vẫn theo mang ác mộng vào trong giấc ngủ, những đau đớn trong quá khứ không cách nào khỏi hẳn, nhưng Thời Nhan luôn tích cực trước mặt Chu Mục, khiến anh tưởng rằng cô chỉ đơn thuần tươi sáng như thế, hạnh phúc như thế.
“Đúng vậy, tôi muốn chết, rất muốn chết.”
Giọng nói buồn bã và đứt quãng phát ra từ miệng Thời Nhan. Cô ngẩng đầu nhìn Giang Lạc Lâm, đột nhiên, cô giơ tay trái lên rồi đập mạnh xuống đất, chiếc vòng trên cổ tay theo tiếng đập mà đứt ra, cô cong khóe miệng, đưa cổ tay về phía mọi người, một vết sẹo gớm ghiếc kéo dài trên toàn bộ cổ tay cô lộ ra ngoài không khí.
Không cần hỏi mọi người cũng có thể đoán được đó là vết sẹo gì.
Từng cơn gió ấm áp thổi tới, nhưng bọn họ lại không hề cảm thấy một chút ấm áp nào, thay vào đó lại là một chút se lạnh.
“Nhan Nhan, đừng.” Thời Hàm sợ hãi muốn cầm lấy tay cô. Nhưng dường như Thời Nhan đã hạ quyết tâm, cô gạt tay anh ta ra, nhìn Giang Lạc Lâm, nói: “Tôi muốn chết, rất muốn.”
“Nhưng cậu biết không? Khi nhìn thấy mẹ tôi khóc đến cạn nước mắt, còn ba tôi và anh trai tôi tránh ở ngoài phòng bệnh mà khóc, đột nhiên tôi muốn ích kỷ một chút. Tôi thật sự có lỗi với A Triệt, nhưng tôi không thể có lỗi với bọn họ được.”
Vạch trần vết sẹo xấu xí trong quá khứ, cũng thú nhận toàn bộ sự thật với Chu Mục. Nhưng có một điều quan trọng anh lại quên hỏi cô.
Thời Nhan thực sự chỉ yêu người tên Chu Mục, yêu cách anh âm thầm bảo vệ cô, yêu cách anh không tự chủ mà chiều chuộng cô.
Nhưng Chu Mục lại không nghĩ vậy, biết được sự thật khiến anh đau lòng cho cô, lại càng khiến anh giận dữ. Bởi anh phát hiện, hình bóng người con gái dưới đáy lòng kia đã vô cùng mờ nhạt, thay vào đó là nụ cười trong trẻo của Thời Nhan.
Đến khi Chu Mục phát hiện ra tình cảm dành cho cô đã là vài tháng sau khi Thời Nhan rời đi. Anh điên cuồng nhớ nhung, mong ngóng dù biết cô nhất định sẽ không trở về. Thời Nhan ôm trong
lòng tình yêu của anh mà đi thật xa, trải chúng ra theo gió bay khắp nhân gian.
Kết thúc câu chuyện thế nào ư? Tôi chỉ có thể nói rằng, người có tình chắc chắn sẽ trở lại bên nhau.
Nửa sau truyện là những ngày tháng ngọt ngào bình dị của hai người, từ ăn cơm đến gặp cha mẹ, sau đó kết hôn, nuôi con.
Điểm hấp dẫn nhất của “Em có thể thích anh được không?” có lẽ là nỗ lực của cả hai nhân vật chính. Với Thời Nhan là nỗ lực sống, với Chu Mục là nỗ lực để yêu. Dù đã từng chịu tổn thương không hề nhẹ, nhưng họ vẫn tin sẽ có người ở bên yêu thương mình.
Cách tác giả xây dựng hệ thống nhân vật phụ cũng là một điểm sáng của truyện, đặc biệt là anh trai của Thời Nhan, Thời Hàm. Anh đào hoa phong lưu, nhưng đối với em gái, anh có thể dùng tất cả mọi thứ ra đổi lấy hạnh phúc và bình an cho Thời Nhan, yêu chiều cô vô điều kiện. Rất may đến cuối cùng, tuy gặp một số trắc trở, nhưng nhân vật này cũng có được kết thúc hạnh phúc cho chính mình.
Văn phong nhẹ nhàng bình dị vẫn luôn là thế mạnh của Khâu Man Ngữ, chuyển ngữ cũng được đầu tư càng khiến đây là một tác phẩm đáng đọc dành cho những bạn yêu thích sự dịu dàng, ngọt ngào và chút man mác lắng đọng. Còn nếu bạn đang tìm kiếm một câu chuyện kích thích thì đây hẳn là một chiếc hố bạn không nên nhảy vào. :v
“Mục Mục…”
“Ừ?”
“Sau này, cho dù em muốn làm gì, cho dù em muốn đi đâu, anh cũng sẽ ở bên cạnh em chứ?”
“Sẽ.”
“Sau này, anh vẫn sẽ yêu em chứ?”
“Sẽ.”
“Sau này, dù chúng ta có con rồi, anh vẫn sẽ đặt em ở vị trí hàng đầu chứ?”
“Sẽ.”
“Anh không lừa em chứ?”
“Không lừa em. Sau này dù em muốn làm gì, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em. Dù em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đưa em đi. Anh yêu em, cả đời này anh sẽ không ngừng yêu em. Anh còn muốn kiếp sau, kiếp sau sau nữa, anh cũng chỉ yêu một mình em. [...]”
“Mục Mục…”
“Hả?”
“Em yêu anh, cũng cảm ơn anh, vì đã chiều chuộng em như vậy.”
Vì đã từng đánh mất nên khi lấy lại được, cô sẽ càng trân trọng nó hơn.
Bởi vì yêu, cho nên được chiều chuộng. Bởi vì được chiều chuộng, cho nên càng yêu hơn.”
Bình luận truyện