Chu Mục khẽ cười, đột nhiên anh xốc chăn lên, bên tai liền vang lên một tiếng hét thất thanh. Anh ngẩng đầu nhìn cô nhóc đang dùng tay che mắt lại, nhịn không được mà bật cười.
“Tối hôm qua không phải nhìn thấy hết rồi sao?” Chu Mục trêu chọc.
Anh vừa nói vừa đi đến tủ quần áo, mở tủ ra, lấy quần lót cùng với quần dài ra mặc vào. Sau lưng vang lên giọng nói lắp bắp của Thời Nhan: “Không… Không phải.”
Chu Mục đi lại về phía giường, anh cúi người xuống, hai tay chống lên giường, miệng kề sát lỗ tai cô, xấu xa mà thổi nhẹ một hơi vào đó.
“Không phải? Vậy em đỏ mặt làm cái gì.”
“…” Thời Nhan trợn tròn mặt, gương mặt tuấn tú của anh lúc này gần trong gang tấc. Cô trốn về phía sau, nói lắp bắp: “Chu… Bác sĩ Chu, bản chất thật của anh bại lộ rồi sao?”
Sự lạnh lùng đâu mất rồi?
Chẳng lẽ, người mà cô quen biết trước đây là một Chu Mục khác?
Chu Mục nhếch mép, trầm giọng nói: “Anh bị em nhìn thấy hết rồi, anh không tích cực một chút, nhỡ anh thua thì sao?”
“Em nói… Nói không mà.”
Không, không nhìn thấy cái gì cả. Thời Nhan tự thôi miên chính mình.
Chu Mục gật đầu: “Ừ! Không phải.”
Cái giọng điệu đó, chỗ nào nghe ra là tin tưởng lời cô nói chứ.
“Bác sĩ Chu.” Thời Nhan đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Ừ, sao vậy?”
Thời Nhan do dự một chút, cô chớp chớp đôi mắt ướt át, nhìn anh: “Bác sĩ Chu, bây giờ em có thể thích anh được không?”
Chu Mục cong môi, thật lâu cũng không nói gì, lâu đến nỗi Thời Nhan nghĩ mình sẽ lại phải nghe câu từ chối của anh, thì anh đột nhiên gật đầu: “Có thể, nhưng… Phải có thời hạn.”
Thời Nhan ngẩn người, cô đang xem một vở kịch sao?
“Thích cũng phải có thời hạn sao?”
Chu Mục nghiêm túc gật đầu: “Đúng.”
Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của Thời Nhan nhuốm màu mất mát: “Được! Thời hạn là bao lâu ạ!”
“Cái này à!” Chu Mục ra vẻ suy ngẫm, rồi nhìn gương mặt ủ rũ của cô, lại cảm thấy không đành lòng. Anh thở dài, nâng gương mặt cô lên, môi mỏng khẽ mở: “Thời hạn là cả đời.”
“Hả?” Thời Nhan một hồi lâu cũng không phản ứng lại, sau khi hiểu ý anh muốn nói, cô vui sướng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Vui sướng như vậy sao?” Chu Mục cười hỏi.
Thời Nhan cố gắng kiềm chế lại, lắc đầu: “Không phải.” Đột nhiên, cô như nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Chuyện đó…, bác sĩ Chu, chúng ta bây giờ… Là quan hệ gì?’
Chu Mục nghe vậy thì mỉm cười, anh vươn tay ra giữ lấy cổ cô, kéo cô lại gần, cúi đầu hôn lên môi cô, hỏi ngược lại: “Anh chỉ hôn bạn gái anh thôi, vậy em nói xem quan hệ của chúng ta là như thế nào?”
Nói như vậy là quá rõ ràng rồi, nhưng Thời Nhan sẽ giả vờ là không hiểu. Huống chi, đây không phải là điều cô muốn sao?
Như lời Chu Mục nói, cô đã xem được tất cả Wechat mà anh gửi cho cô, nhưng cô chỉ bí mật xem nó vào buổi tối, xem xong thì lập tức tắt máy đi. Thật ra, mỗi buổi tối khi nhìn những dòng Wechat đó, cô đều muốn quay trở lại ngay, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô vẫn quyết định sẽ đi thăm thú khắp nơi trước. Những lời cô nói trước đây đều là sự thật, cô muốn đi nhìn ngắm mọi góc đẹp của thế giới này.
Trong vài tháng qua, cô đã đi đến hơn mười quốc gia và hai mươi thành phố khác nhau, cô nhìn ngắm rất nhiều, cũng cảm nhận được rất nhiều. Cô lấy máy ảnh ra lưu giữ lại mọi cảnh đẹp, mọi hình ảnh hạnh phúc, lúc nào thẻ nhớ trong máy đầy thì lại thay, đến ngày trở về cô cũng đã thay mấy cái rồi.
Cuộc gặp gỡ tối qua không phải là ngẫu nhiên, cô biết được địa chỉ thông qua tin Chu Thanh đăng trên ‘vòng bạn bè’. Sau khi xuống máy bay nghỉ ngơi chưa được vài giờ, cô không kìm nén được mà muốn tới tìm anh, lại không ngờ rằng anh uống đến say mèm ra.
Còn việc tại sao Chu Mục không mặc quần áo, thì đó hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn. Tối hôm qua cô định sắp xếp cho anh xong thì rời đi, ai ngờ cái người suốt dọc đường đều im lặng vừa về đến nhà lại bắt đầu làm loạn.
Nằm trên giường thì không chịu ngủ, uống nước thì nôn mửa khắp nơi, thậm chí còn nôn ra đầy người. Thời Nhan đã phải dùng rất nhiều sức lực để giúp anh cởi quần áo và xả sạch bằng nước, sau đó lại kéo anh lên giường, làm cả người cô đều ướt sũng, đành phải đi tắm rồi tìm một bộ quần áo của anh mặc vào.
Lúc này, thân dưới áo sơ mi trống không, vạt áo dưới chăn đã bị cuộn lên đến eo, toàn thân phát lạnh, nhưng gương mặt thật sự rất nóng.
Hơi thở nam tính nồng đậm bao quanh cô, lúc ngẩng đầu lên, cô vô thức nắm lấy cổ áo, giọng điệu nghi ngờ, hỏi lại anh: “Bạn… Bạn gái?”
Chu Mục chớp mắt, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ý cười. Anh cúi đầu, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi cô, giọng điệu quyến rũ: “Ừ! Xin chào! Bạn gái.”
Thời Nhan xấu hổ, vươn tay đẩy ngực anh ra xa một chút: “Anh… Anh lùi ra một chút.”
Chu Mục khẽ cười, chẳng những không lùi ra, còn cúi xuống hôn cô: “Lùi ra? Lùi đi đâu?”
Sắc mặt của Thời Nhan còn đỏ hồng hơn vừa nãy, thấy anh không có ý định lùi lại, cô vô thức lùi về phía sau.
“Không… Không phải ở đó.”
Chu Mục đưa tay lên, ngón tay cái lướt qua cánh môi mềm mại hồng nhuận của cô, sau đó, anh lại hôn, giống như hôn chưa bao giờ là đủ.
Thời Nhan không ngờ anh lại hành động như vậy, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
“Bác sĩ Chu.”
“Hả?”
Chu Mục rũ mắt xuống, nhìn thấy cổ áo hơi hé mở của cô, dường như anh có thể nhìn thấy thứ gì đó, yết hầu anh chuyển động lên xuống.
“Anh…”
“Mùi hương trên người em rất thơm.” Chu Mục ngắt lời cô.
Thời Nhan sửng sốt, nói: “Đây không phải là mùi sữa tắm của anh sao?”
Chu Mục nói “Ồ”.
“Bác sĩ Chu.” Thời Nhan lại gọi.
“Ừ!” Chu Mục đáp: “Sao vậy?”
Xem ra cô nhóc này thật sự có lời muốn nói. Anh ngồi xuống mép giường, lặng lẽ nhìn cô: “Nói đi! Sao vậy?”
Còn tưởng cô có chuyện gì quan trọng, ai ngờ, giây tiếp theo cô nhóc này lại không biết xấu hổ mà nói: “Bác sĩ Chu, anh còn chưa tỏ tình với em! Em đã là bạn gái của anh rồi, như vậy không phải thiệt thòi sao?”
Chu Mục biết cô nhóc này muốn nghe những lời gì!
Thôi được rồi! Ai bảo anh làm sai trước cơ! Không phải chỉ là thổ lộ thôi sao!
Mặc dù nghĩ vậy,
nhưng lời nói đến bên miệng rồi vẫn thấy có chút nôn nóng.
Anh cong môi cười, dịu dàng ôm lấy gương mặt cô trong lòng bàn tay, nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Thời Nhan, anh không phải là người biết nói mấy lời âu yếm, cũng không biết làm những chuyện lãng mạn. Nhưng vào thời khắc này, anh muốn nói với em một điều là, Chu Mục anh thích Thời Nhan, thật sự, thật sự rất thích. Anh đã từng nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ thích ai nữa, nhưng sự xuất hiện của em đã thay đổi anh. Tuy rằng em không phải người con gái đầu tiên mà anh thích, nhưng anh hứa, em sẽ là người cuối cùng của anh. Cả đời này, anh sẽ chỉ tốt với em, chỉ tốt với một mình em.”
Trước đây, cô vẫn luôn mong chờ được nghe anh nói những điều như thế này. Nhưng bây giờ thật sự nghe được, Thời Nhan lại quên phải trả lời như thế nào. Cô sững sờ hồi lâu, sau đó đột nhiên vùi đầu vào lòng anh, cười khúc khích thành tiếng, khóe miệng hiện lên nụ cười như kéo dài đến tận mang tai.
“Bác sĩ Chu, em cũng rất thích anh!”
……
Cả buổi sáng ngày hôm đó, căn hộ tràn ngập sự ngọt ngào của hai người.
Buổi trưa, Chu Thanh thấy không yên tâm nên ghé qua một chuyến. Nhìn thấy hai người dính chặt lấy nhau, cô ấy không chịu nổi được khi nhìn thấy cảnh này, ngồi ngây ra một lúc rồi chạy đi.
“Ôi! Ngứa mắt quá, ngứa mắt quá. Đầu gỗ nhà chúng ta yêu đương như này thật quá khủng bổ, quá khủng bố mà.”
“…” Chu Mục.
……
Buổi trưa ăn cơm xong, Chu Mục đứng trong bếp rửa bát đũa, Thời Nhan từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, áp má vào lưng anh, giống như cô không thể rời khỏi anh trong chốc lát. Sực nhớ ra điều gì đó, Thời Nhan mở bàn tay ra, không chút khách khí mà sờ bụng Chu Mục. Xúc cảm rắn chắc làm cô luyến tiếc thu tay lai, sờ soạng một hồi, tay cô có xu hướng di chuyển dần lên trên. Đột nhiên, cổ tay cô lạnh toát, bàn tay đang hướng lên trên bị khống chế lại.
“Em làm gì vậy?” Chu Mục nghiêng đầu, chỉ thấy một cái đỉnh đầu đen bóng: “Muốn ăn đậu hũ của anh sao?”
Thời Nhan di chuyển ngón tay duy nhất có thể hoạt động của mình, làm động tác “Đúng” rồi nói: “Anh đoán đúng rồi đó.”
Chu Mục quay đầu lại, dở khóc dở cười buông cổ tay cô ra, cầm lấy khăn khô ở một bên lau tay, đồng thời xoay người lại vươn tay ra ôm cô vào trong lòng.
“A!” Thời Nhan giật mình: “Anh làm gì vậy?”
Chu Mục nhướng mày: “Không phải muốn ăn đậu hũ của anh sao? Vậy quang minh chính đại mà ăn một chút đi.”
Nói xong, anh nắm lấy tay cô rồi đi vào bên trong từ vạt áo, đặt lên cơ bụng có kết cấu rõ ràng của anh.
Thời Nhan ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn vẻ mặt xấu xa của anh. Một hồi lâu sau, cô cười: “Bác sĩ Chu, lần này em có thể nhìn rõ anh rồi.”
Thấy cô nói đầy tự tin như vậy, Chu Mục cũng tò mò: “Hả? Em nói cái gì cơ?”
Thời Nhan nhếch mép cười xấu xa, tay không khí mà bóp nhẹ cơ bụng của anh: “Hóa ra anh cũng chỉ là một người đàn ông dễ bị sắc dục làm con tim mù quáng thôi.”
Cơ thể Chu Mục cứng đờ rõ ràng, ánh mắt nhìn cô tối sầm lại, mang theo ý tứ không thể bỏ qua được. Thời Nhan phát hiện ra, hoảng sợ rút tay về không nghịch ngợm nữa, cũng không dám đối mặt với anh. Đầu cô xoay sang một bên, vỗ vỗ miệng mình: “Không, coi như em chưa nói cái gì cả.”
“Không?” Giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng Chu Mục.
“Không… Không… Ưm ưm…”
Miệng cô bị chặn lại không chút thương tiếc. Thời Nhan mở to hai mắt, khẽ rên nhẽ, đột nhiên, một lòng bàn tay lớn che mắt cô lại, trước mặt đột nhiên tối đen như mực. Bàn tay anh từ từ đi xuống, đôi mắt cô cũng vô thức nhắm lại. Môi lưỡi giao nhau, nóng bỏng, điên cuồng, trong lúc chìm đắm, hai người đổi vị trí cho nhau. Bàn tay anh lên eo cô, đặt cô ở trên mặt đá cẩm thạch cứng rắn, không màng đến cơn đau.
Không cam lòng dừng ở đó, nụ hôn của anh không đủ thỏa mãn mà lan xuống đến cổ, từng nụ hôn nồng nhiệp đáp xuống làn da mỏng manh và nhạy cảm của cô. Thơi Nhan vô thúc đón ý anh, hai tay nắm chặt lấy quần áo ở hai bên thắt lưng anh, khớp xương trở nên trắng bệch. Một lúc sau, thân thể cô bị anh ép tới ngửa ra sau, có chút khó thở.
Người đàn ông không tiếp tục đi xuống, vẫn chỉ luôn dừng ở trên xương quai xanh. Không biết đã qua bao lâu, Thời Nhan có chút khó thở, Chu Mục phát hiện ra, lại thay đổi vị trí của hai người, sau đó mới miễn cưỡng rời khỏi cổ cô. Hai tay anh vòng lại, để Thời Nhan dựa vào ngực mình thở dốc.
Thời Nhan mờ mịt nhìn về một góc nào đó, hít thở sâu vài hơi mới từ từ bình tĩnh lại được.
Còn chưa kịp nói thành lời, giọng nói khàn khàn của anh vang lên ở trên đỉnh đầu, giống như đang kìm nén điều gì đó.
“Thế nào? Có hài lòng không?”
“Hả?”
“Không phải em nói anh sắc tình sao? Anh mà không sắc tình cho em xem, không phải làm em thất vọng sao?”
Thời Nhan nói thầm: “Ý em đâu phải vậy.”
“Ừ!”
“Ừ, ý anh là gì?”