Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều đi ăn theo từng đợt, thời gian cũng không còn sớm nữa, trong nhà ăn cũng không còn nhiều người lắm, Chu Mục thoải mái nắm tay Thời Nhan đi trong bệnh viện, đi tới nhà ăn.
Mặc dù không có quá nhiều người nhưng vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý, trong đó có một số y tá trẻ tuổi phải lòng bác sĩ Chu. Họ nhìn Thời Nhan rồi lại nhìn bản thân mình tự nhận thua cuộc.
Bị nhiều người nhìn như vậy, nói không thẹn thùng thì là giả, nhưng Chu Mục lại thể hiện mối quan hệ của hai người trước mặt mọi người một cách quang minh chính đại như vậy vẫn khiến Thời Nhan cảm thấy rất vui vẻ. Khóe miệng cô cong lên, đôi mắt lấp lánh mang theo ý cười sâu đậm.
Cô lắc lắc cánh tay anh: “Bác sĩ Chu.”
Xung quanh nhiều người nhìn vào như vậy, cô cũng xấu hổ khi gọi hai chữ “Mục Mục”. Chu Mục cúi đầu định nói vài câu với cô, nhưng khi nhìn thấy cô như vậy, anh liền biết cô đang mắc cỡ nên không nói gì nữa.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng “Ừ”.
“Sao vậy?”
Thời Nhan nhìn anh, một lúc sau, cô lắc đầu: “Không có gì, ăn cơm thôi!”
“Ừ!”
Lúc đi mua cơm, Chu Mục nhớ tới lần trước cô ăn cơm ở nhà ăn cũng không ăn quá nhiều. Có lẽ bởi vì cô không thích ăn cơm trong nhà ăn, cho nên anh mới mua cho cô một bát mì thịt bò, còn cho thêm một cái đùi gà lớn vào.
Thời Nhan nhìn chiếc đùi gà to quá khổ kia, cười nói: “Anh cho em là một con lợn sao!”
Chu Mục uống một ngụm nước trái cây vừa mới mua, thản nhiên nói: “Anh muốn nuôi em thành heo, một chú heo con đáng yêu.”
Thời Nhan thở ra: “Được rồi!”
Cô lấy khăn giấy lau tay, dùng tay không cắn một miếng đùi gà, phát hiện ra mùi vị cũng không tệ.
“Hừm! Tay nghề của đầu bếp này khá được.” Thời Nhan đưa miếng đùi gà về phía Chu Mục, đưa tới bên miệng anh: “Anh cắn thử đi.”
Chu Mục cong môi, cắn một miếng, Thời Nhan vội vàng hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ừ.”
Hương vị đúng thật là không tồi.
Anh nâng cầm, cười nói: “Em ăn đi!”
Thời Nhan gặm đùi gà xong, lại ăn hết nửa bát mì, lúc cô buông đũa xuống thì Chu Mục cũng vừa hay ăn xong. Thời Nhan nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa có một chiếc hộp đựng khăn giấy.
Cô đứng lên, Chu Mục lại gọi cô lại: “Đi đâu vậy?”
“Lấy khăn giấy lau miệng ạ.”
Chu Mục vỗ vỗ cái ghế trống bên cạnh: “Lại đây ngồi đi.”
Thời Nhan nghi ngờ nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới đó ngồi xuống. Sau đó, cô thấy Chu Mục lấy một gói khăn giấy nhỏ từ trong ví tiền bằng da ra, anh lấy một tờ, cẩn thận lau miệng cho Thời Nhan, rồi lại dùng chính cái khăn giấy đó lau miệng mình. Lau xong, anh gấp lại rồi để lên trên bàn.
“Bác sĩ Chu.”
“Hả?”
Thời Nhan híp mắt, thể hiện ra biểu cảm như nhìn thấu mọi thứ, nói: “Em thật sự nghi ngờ anh bị mắc hội chứng OCD(*)”
(*) Hội chứng OCD (Hay còn gọi là Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: là một loại rối loạn lo âu, trong đó có suy nghĩ và lo sợ không hợp lý (ám ảnh) dẫn đến tham gia vào các hành vi lặp đi lặp lại. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế thường xoay quanh các chủ đề, người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa (
Nguồn: bookingcare.vn)
Chu Mục chống cằm trên bàn, khóe miệng để lộ ra nụ cười, nhìn cô, nhướng mày: “Em nói gì cơ?”
“Anh nhìn anh xem.” Thời Nhan chỉ lên bàn ăn: “Đến vứt giấy ăn đi cũng phải gấp đẹp như vậy. Anh còn nói mình không bị OCD sao?”
Chu Mục cười nhưng không trả lời. Anh đứng lên, đưa tay ra xoa đầu cô, nói: “Chờ anh một chút.”
Nói xong, anh cầm đĩa ăn lên, đi tới chỗ thùng rác tái chế vứt vào trong đó, lại rửa tay một lần nữa rồi đi về vị trí cũ. Thấy anh đi tới, Thời Nhan đã sơm vươn tay ra với anh, Chu Mục nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”
Thời Nhan đứng dậy, dựa vào vai anh: “Tối hôm qua trực ca đêm, hôm nay còn phải đi làm, anh không mệt sao?”
Biết đây là nghĩa vụ của bác sĩ, nhưng Thời Nhan vẫn lo lắng cho cơ thể của anh.
Chu Mục siết chặt tay cô: “Không sao, đêm qua anh cũng ngủ được mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa buổi chiều cũng chỉ có một cuộc hẹn, gặp xong là có thể về nhà.”
“Vậy sau giờ làm việc, chúng ta sẽ đi hẹn hò chứ?” Thời Nhan hỏi.
Chu Mục đồng ý không chút do dự, anh hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Thời Nhan suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Không nói cho anh biết trước đâu.”
Hai người đi bộ trở lại phòng khám bệnh. Còn hơn nửa giờ nữa mới đến giờ hẹn khám bệnh, hai người nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ. Chu Mục không ngủ, ôm Thời Nhan nghỉ ngơi trong chốc lát. Dường như đã tính toán thời gian trước, cách thời gian hẹn trước không bao lâu, anh mở mắt, nhìn cô gái đang bất động trong lòng mình, chắc chắn rằng cô đang ngủ, mới nhẹ nhàng rút cánh tay mình lại, giúp cô đắp lại chăn rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng nghỉ.
Vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, bệnh nhân đã hẹn trước cũng đã đến. Sau khi kiểm tra sơ qua, anh đưa giấy biên nhận cho bệnh nhân xuống dưới làm các kiểm tra một cách cẩn thận, chờ bao giờ có kết quả thì quay lại đây. Sau đó anh cũng đi tới các phòng bệnh một vòng, đi đi về về cũng mất hơn nửa tiếng, rồi anh quay lại phòng bệnh nghiên cứu hồ sơ bệnh án của bênh nhân một lúc.
Nghỉ ngơi trong chốc lát rồi uống một cốc nước, anh cẩn thận đẩy cửa phòng nghỉ ra, thấy cô nhóc bên trong vẫn còn ngủ, anh lại đóng cửa lại.
Đợi một lúc sau mới có kết quả của bệnh nhân. Anh giải thích cặn kẽ tình hình cho bệnh nhân, cũng giải thích thêm một số điều nữa.
Sau khi bệnh nhân rời đi, Chu Mục thu dọn đồ đạc, cởi áo blouse trắng ra, thay chiếc áo khoác đen của mình. Lúc đẩy cửa phòng nghỉ ra, người ở bên trong đã tỉnh dậy, đang ngồi dựa vào đầu giường chăm chú nhìn vào một chỗ nào đó. Có lẽ là đang nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ, khóe miệng cô cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào như được đắm mình trong mật ngọt.
Chu Mục nhìn cô hồi lâu mới lưu luyến đưa tay lên, cong ngón trỏ gõ hai lần vào tấm cửa.
Thời Nhan định thần lại liền nhìn thấy người đứng ở cửa, lập tức vươn tay ra với anh: “Mục Mục.”
Chu Mục đi tới ôm lấy cô: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thời Nhan dựa vào ngực anh, không nói gì, lại quay đầu nhìn tủ ở bên cạnh giường. Chu Mục thoáng nhìn theo ánh
mắt cô, lập tức hiểu ra.
“Thấy rồi sao?” Chu Mục hỏi.
Thời Nhan biết anh đang ám chỉ điều gì, gật đầu: “Vâng! Có một lần anh không ở đây, em tò mò mở cửa vào nhìn thoáng qua thì thấy được.”
“Cái đó…”
Chu Mục muốn giải thích, giây tiếp theo, Thời Nhan đã đưa tay lên che miệng anh lại: “Anh không cần nói, em đều biết cả. Không phải anh đã nói hết cho em ở trên Wechat rồi sao? Em nhớ, anh không cần nói nữa.”
Sự thấu hiểu của Thời Nhan khiến trái tim Chu Mục cảm động. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, cánh tay ôm chặt lấy cô.
Thời Nhan cũng ôm lại anh, một nói nhẹ nhàng vang lên ở trên đỉnh đầu cô.
“Nhan Nhan, anh xin lỗi, sau này anh sẽ chỉ để ảnh của em, cũng chỉ đặt một mình em ở trong lòng.”
Thời Nhan mỉm cười: “Vâng!”
“Nhưng…” Cô lại nói.
Chu Mục buông cô ra một chút, cúi đầu hỏi: “Nhưng gì?”
Thời Nhan ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy: “Nhưng trong ví em vẫn còn ảnh của anh ấy.”
Chu Mục biết “Anh ấy” mà cô nhắc tới là ai. Anh im lặng một lát mới khẽ nói “Ừ”. Sắc mặt của anh lúc này vô cùng bình tĩnh, không hề gợn sóng, làm người khác không thể nhìn ra tâm trạng lúc này của anh.
Thời Nhan có chút thấp thỏm, cô ngẩng đầu kéo vạt áo anh, thật cẩn thận hỏi: “Anh không tức giận sao?”
“Không.” Chu Mục phủ nhận.
Thời Nhan không tin, phụ nữ khi yêu đều sẽ ghen, đàn ông cũng vậy, cô không tin anh thật sự không có ý kiến gì.
Đột nhiên, cô đẩy anh ra, cầm chiếc túi xách nhỏ ở đầu giường lên, lấy ví tiền rồi mở ra. Trên tấm lưới có đặt một bức ảnh nhỏ, là ảnh chụp của một người con trai.
Đây là lần đầu tiên Chu Mục nhìn thấy bức ảnh này, anh không nói gì, lông mày hơi nhíu lại, nhìn bức ảnh thật lâu. Vào lúc Thời Nhan cảm thấy anh sẽ tức giận, anh lại đột nhiên mỉm cười.
“Ừ! Đúng là có chút giống anh thật.” Chu Mục nói.
Thời Nhan có chút bất an, cô nhét ví vào trong túi xách rồi đứng dậy, hai chân tách ra quỳ ở hai bên đầu gối Chu Mục, thân thể đặt ở trên người anh. Cô vươn tay ra ôm lấy cổ anh, cúi đầu chủ động hôn lên môi anh một cái.
“Không giống.” Thời Nhan lắc đầu: “Một chút cũng không giống. Anh không phải là thế thân. Anh là Chu Mục, là Chu Mục mà em thích, không phải Chu Mục giống Tô Triệt, mà là bác sĩ Chu, Chu Mục.”
Lời giải thích đầy hoảng sợ của Thời Nhan khiến Chu Mục bật cười. Anh cong môi, ngước lên nhìn cô: “Ừ! Anh biết, anh tin em.”
“Nhưng…”
Chu Mục đưa tay ra sau giữ chặt lấy đầu cô, ấn về phía anh, hôn cô thật sâu rồi ôm eo cô, chống lên mép giường, nâng cô nhóc cũng đang ôm anh lên, sau đó đứng lên rồi đặt cô xuống, giúp cô sửa lại chiếc váy có chút lộn xộn, lại cầm áo khoác ở một bên giúp cô mặc vào, lúc này mới nắm lấy tay cô bước ra ngoài.
Lúc đợi thang máy, cô gặp các y tá cùng khoa với anh, Thời Nhan xấu hổ chào bọn họ.
Rời khỏi thang máy rồi tới bãi đỗ xe, Chu Mục nhìn thấy xe của Thời Nhan đang đỗ cách xe mình không xa, nói: “Đi xe của anh đi! Cứ để xe của em ở đây, ngày mai có thời gian thì đến lấy sau.”
Thời Nhan muốn còn không được, cô gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là em muốn ngồi xe của bạn trai em rồi.”
Nói xong, cô mở cửa lên xe, thắt dây an toàn xong, Chu Mục mới chậm rãi ngồi vào ghế lái, nhìn cô mà cười.
“Bạn trai, lái xe thôi!”
Chu Mục thắt dây an toàn, hỏi: “Đi đâu?”
Thời Nhan nói ra địa chỉ trung tâm mua sắm, Chu Mục lại hỏi: “Muốn mua cái gì sao?”
Thời Nhan ra vẻ thần bí, lắc đầu: “Không nói cho anh biết.”
Chu Mục cười, thỏa hiệp với cô: “Được rồi.”
“Nhưng…” Chu Mục dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Anh muốn tới chỗ này trước.”
“Chỗ nào?”
Chu Mục học lại giọng điệu vừa rồi của cô, trả lời: “Không nói cho em biết.”
“Hừ…” Thời Nhan nói: “Bác sĩ Chu, anh mà như vậy là sẽ dễ dàng mất đi em đó.”
Chu Mục nói “Ừ”, nhẹ giọng nói tiếp: “Vậy anh sẽ nhốt em trong két sắt trước khi em trốn đi.”
Thời Nhan bĩu môi: “Không vui chút nào.”
……
Thời Nhan không biết Chu Mục muốn đi đâu, chỉ thấy đó là một nơi tương tự như cửa hàng kim khí, sau đó bảo cô chờ ở trong xe, khoảng mười phút sau, anh cười tươi giống như thật sự rất vui.
Anh vừa lên xe, Thời Nhan đã nhẹ giọng, ân cần hỏi: “Mục Mục, sao anh vui vẻ thế?”
Chu Mục nhìn cô cười, một lúc sau liền bảo cô xòe lòng bàn tay ra. Thời Nhan híp mắt, run rẩy đưa tay ra.
“Em sao vậy? Sợ anh đưa gì đáng sợ cho em sao?” Chu Mục dở khóc dở cười nói.
Thời Nhan rụt tay lại một chút: “Anh sẽ làm vậy sao?”
Chu Mục cười, một tay nắm lấy bàn tay đang rụt lại của cô, rút tay còn lại vẫn luôn đút trong túi quần ra, đặt ở trong lòng bàn tay cô, sau đó mở ra.
Giây tiếp theo, lòng bàn tay liền cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Anh bỏ tay ra, Thời Nhan liền nhìn thấy một chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay mình.
“Đây là…”
“Là chìa khóa căn hộ của anh, sau này em muốn tới thì cứ tới.” Chu Mục cầm lấy tay cô, đưa lên miệng hôn vào đó, lại nói: “Sau này, nhà của anh cũng chính là nhà của em.”
“Nhà của anh cũng chính là nhà của em?” Sống mũi của Thời Nhan cay cay, cô gật đầu: “Vâng!”