Thời Nhan đẩy anh ra một chút, cô chống hai tay lên vai anh, xoay người rồi ngồi xuống bên kia của ghế sofa. Cô vắt chéo chân, đột nhiên im lặng, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc về một chuyện gì đó.
Chu Mục nhìn cô hồi lâu, dịch qua một chút, đưa tay lên xoa xoa đầu cô, có chút tò mò không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì.
“Em đang suy nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?” Anh nhịn không được mà hỏi.
Thời Nhan cau mày, nhìn anh, hỏi ngược lại: “Em đang băn khoăn không biết có nên tìm việc gì để làm không?” Cô nhích mông lại gần, quay mặt về phía anh: “Anh nhìn em bây giờ xem, không phải ăn thì cũng là ngủ, em cảm thấy nếu em cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn em sẽ tàn phế mất.”
Chu Mục cười, bất lực nói: “Không sao! Tàn phế anh cũng thích.”
Thời Nhan liếc mắt nhìn anh, duỗi chân ra đá anh: “Anh mới tàn phế ý.”
Chu Mục bắt lấy cổ chân cô, nắm lấy ngón chân của cô trong tay mình. Đầu ngón chân của cô có hơi lạnh, anh vén vạt áo lên, đặt chân ở trên cái bụng ấm áp của mình. Thời Nhan nhướng mày, rút cái chân ra. Chu Mục cười, lại bắt lấy cái chân đó bỏ vào trong áo mình.
Anh nhẹ nhàng xoa bóp chân cô qua lớp áo, giọng điệu có chút lãnh đạm, lại có chút ấp ám, nói: “Ừ! Cùng nhau tàn phế.”
Thời Nhan trừng mắt nhìn anh, mỉm cười.
“Bác sĩ Chu, chuyện này không thể chấp nhận được, cả hai đều tàn phế thì sẽ chết đói mất.” Cô cười nói.
Chu Mục giả bộ suy nghĩ hồi lâu, rồi lại giả bộ sầu muộn, nói: “Thế này đi… Vậy thì… Nếu anh tàn phế, sau đó…” Anh đột nhiên cười cong mắt nhìn cô cũng đang cười tươi như vậy: “Em nuôi anh đi!”
“Được ạ!” Thời Nhan đặt chân lên bụng anh nghịch ngợm cơ bụng của anh, đắc ý nói: “Em nuôi anh!”
“Vậy xin hỏi cô Thời cả ngày không phải ăn thì cũng là ngủ lấy gì nuôi tôi vậy!”
“Nấu ăn đó!” Thời Nhan cười toe toét: “Em có thể kiếm tiền bằng cách nấu ăn!”
Nhìn thấy đôi mắt cười rạng rỡ của cô, Chu Mục không khỏi trêu chọc: “Làm bảo mẫu sao?”
Nghe vậy, Thời Nhan dùng đầu ngón chân chọc chọc vào bụng anh: “Anh sẵn lòng sao!”
“Nếu không thì sao?”
Cô giật giật bàn chân đang bị anh giữ lại, cố gắng gây sự lần nữa nhưng lại bị cố định chặt chẽ lại. Sức lực của cô không bằng anh, dù thử rất nhiều lần nhưng cũng không thoát ra được nên đành bỏ cuộc. Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc như sắp thông báo chuyện quan trọng gì đó.
Giây tiếp theo, quả nhiên vô cùng quan trọng.
“Em muốn trở thành chủ nhà hàng.” Thời Nhan dõng dạc tuyên bố.
Chu Mục hiển nhiên không tin, anh cười nhạo: “Em đó, em đó! Đừng nghĩ muốn làm là làm được.”
“…” Thời Nhan lại tức giận đá vào bụng anh. Chu Mục “Ai ui” một tiếng, cô nhân cơ hội rút bàn chân đang được bao bọc ấm áp ra.
Cô xoay người sang chỗ khác, đối mặt với Chu Mục đang ngẩng đầu giống như một cô con dâu nhỏ vừa bị bắt nạt, cô đặc biệt đau lòng, nhỏ giọng nói thầm với anh: “Người ta nào có! Người ta thật sự rất nghiêm túc đó.”
Chu Mục vừa thấy cô quay người lại thì cũng quay lại, vì vậy, anh nghe thấy được câu cô vừa nói.
Anh dường như… Đã đả kích trái tim cô thiếu nữ này rồi.
“Thực sự tức giận sao?” Anh hỏi.
Thời Nhan quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh rồi nhanh chóng quay đi, cô hừ lạnh một tiếng nặng nề: “Anh cút đi!”
Cái này còn phải hỏi sao? Là thật sự tức giận.
Chu Mục vươn tay ra ôm cô từ phía sau, tựa cằm vào vai cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Thôi mà, anh đùa thôi, Nhan Nhan nhà chúng ta thực sự nghiêm túc.”
“Đương nhiên rồi.”
Chu Mục cười, cánh tay đang ôm lấy eo cô dùng sức nhấc cô lên đặt ở trên đùi mình. Thấy cô lập tức quay đầu sang một bên không nhìn mình, anh có chút bất lực, nói: “Đừng tức giận, nói cho anh biết kế hoạch lớn của em đi, để xem anh có giúp gì được cho em không.”
Thời Nhan quay đầu lại: “Anh tin em sao?”
“Tin thì vẫn phải tin thôi.”
“Ha ha…”
“…” Chu Mục.
……
Chu Mục vốn tưởng cô nhóc này sẽ không có kế hoạch thật sự nào, nhưng khi nói ra thì thực sự hùng hồn, cô vô cùng tự tin với từng lời nói của mình. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nghĩ ra được, làm anh không thể không bội phục.
Thì ra cô nhóc này! Bình thường có vẻ ngốc nghếch như vậy, nhưng lúc cần thiết lại vô cùng khôn khéo, đầu óc cũng xoay chuyển rất nhanh.
Anh kiên nhẫn chờ cô nói xong, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên không nói gì mà buông cô ra, đứng dậy xoay người đi về phía phòng ngủ.
“Anh làm gì vậy?” Thời Nhan hỏi.
“Chờ anh một chút.” Anh nói.
Anh đi vào trong phòng ngủ, khoảng một phút sau thì đi ra. Anh đi tới lại bế Thời Nhan lên đặt ở trên đùi mình.
“Anh đi làm gì vậy?” Cô nghi ngờ nhìn anh: “Làm chuyện gì xấu xa sao?”
Chu Mục cười, trả lời câu hỏi của cô.
“Anh vừa mới vào chưa được bao lâu thì làm sao có thời gian để làm chuyện gì xấu chứ? Huống hồ…” Anh ra vẻ thần bí, nhưng Thời Nhan lại cảm nhận được lời nói này của anh hẳn là chẳng hay ho gì. Giây tiếp theo, quả nhiên: “Em cũng có đi theo anh vào đâu, anh có thể làm chuyện xấu xa với ai chứ?”
Thời Nhan lập tức đỏ mặt, quay đầu sang một bên. Cô cắn cắn môi dưới, ngượng ngùng nói: “Ai nói muốn cùng anh làm chuyện xấu chứ.”
Tâm trạng của Chu Mục rất tốt, anh vươn tay ra xoay mặt cô lại, lộ ra một nụ cười xấu xa.
Anh cúi đầu, cái trán để sát trán cô, chóp mũi nhẹ nhàng đụng vào chóp mũi cô, hơi thở của hai người quấn quýt bên nhau, mang theo sự ngọt ngào nồng đậm.
Một lúc sau, Chu Mục áp môi xuống, hôn lên môi cô rồi nhanh chóng rời đi, buông cô ra. Thời Nhan sửng sốt, lúc hoàn hồn lại thì ngượng ngùng ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của mình, không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, trái tim vẫn không ngừng đập thình thịch loạn lên.
Còn chưa kịp bình tĩnh lại, đột nhiên một bàn tay giơ lên trước mặt cô, giữa ngón trỏ và ngón giữa còn kẹp một tấm thẻ ngân hàng.
Thời Nhan không hiểu chuyện gì nên ngơ ngác nhìn tấm thẻ ngân hàng, lại nhìn Chu Mục.
“Đây là cái gì vậy?” Cô hỏi.
Chu Mục mỉm cười, anh cầm lấy tay cô rồi đặt tấm thẻ vào trong tay cô, nắm thật chặt.
“Tiền lương của anh.” Anh trả lời.
Thời Nhan sững sờ vài giây mới hoàn hồn lại, cô cầm tấm thẻ lên trước mắt, nhìn trái nhìn phải, giống như đang nhìn một thứ gì đó vô cùng ghê gớm. Sau khi nhìn một hồi lâu, cô mới bán tín bán nghi quay đầu lại nhìn Chu Mục.
“Thật sao?”
Giọng điệu và biểu cảm khoa trương của cô khiến người khác cảm thấy vô cùng vui vẻ. Chu Mục nheo mắt lại, mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Cam đoan không
phải là giả.”
Người chưa bao giờ có ham muốn mạnh mẽ về tiền bạc như Thời Nhan giờ phút này lại biểu hiện giống như một người tham tiền, cô hỏi: “Tất cả bên trong đều cho em sao?”
“Ừ!”
“Anh không sợ em cầm tiền rồi chạy lấy người sao!”
“Không sợ.” Chu Mục đã tính toán từ trước: “Em không chạy thoát được đâu.”
Thời Nhan vội vàng đút thẻ vào trong túi, cất đi. Đột nhiên, cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn người con trai vẫn luôn mỉm cười: “Vậy anh không còn tiền sao?”
Chu Mục không vội trả lời ngay, mà là yên lặng nhìn Thời Nhan. Thấy cô mất tự nhiên mà quay đầu đi, sau đó chậm rãi nói: “Không thành vấn đề, thẻ cho em là tiền lương, anh còn có cái khác.”
Thời Nhan quay đầu lại, giống như là nhìn thấu ra cái gì đó: “Thì ra bác sĩ Chu còn có nghề phụ!”
“Không phải, chỉ là một khoản đầu tư nhỏ thôi.”
Nghe vậy, Thời Nhan kêu một tiếng “Ai da” khoa trương: “Thì ra em đang ở gần một kim chủ (*)”
(*) Kim chủ: là một người có vị thế trong xã hội và quyền lực trên thương trường, khả năng tài chính tốt. Kim chủ sẽ tìm ai đó theo ý thích đồng thời đối phương cũng có nhu cầu, từ đây mối quan hệ được hình thành: Người bỏ tiền và tạo cơ hội cho người kia theo yêu cầu được gọi là kim chủ – người còn lại sẽ được gọi là bao nuôi, người này sẽ đáp ứng yêu cầu nào đó cho đối phương.
Chu Mục cười, xoa xoa cằm, ra vẻ nghiêm túc mà đề nghị: “Em về sau có thể ngồi ở bên cạnh ba mẹ anh, bọn họ còn giàu có hơn anh nhiều.”
Giọng điệu của Thời Nhan càng thêm kỳ quái, càng thêm khoa trương, “Trời ạ!”, cô che miệng lại: “Thì ra em đang ở bên cạnh một phú nhị đại.”
Chu Mục tức giận nhéo má cô, sau đó buông ra: “Em không phải cũng là phú nhị đại sao? Còn cần sao hả?”
Thời Nhan lắc đầu không tán thành: “Anh sai rồi, bây giờ anh trai em còn giàu hơn ba em rất nhiều, cho nên, em không phải là phú nhị đại.”
Cô nhìn xuống quần áo của mình, nói: “Anh nhìn xem, trên người em không có bất kỳ món đồ nào xa xỉ cả!”
Chu Mục đánh giá cô, gật đầu: “Chà! Cái túi xách em đang sử dụng có thể mua được rất nhiều sơn hào hải vị đó.”
“…” Thời Nhan bĩu môi: “Đó là anh trai em tặng cho.”
Chiếc túi đó là Thời Hàm tặng cho cô cách đây vài ngày, anh ta nói rằng đã mua nó ở cửa hàng của một thành viên trong câu lạc bộ, còn mua vài cái một lần, tất cả đều đưa cho Thời Nhan.
Thời Nhan nhận ra thương hiệu này, giá trị của nó cũng phải lên đến vài vạn. Cô nghiêm túc tính toán, nó đáng giá rất nhiều tiền!
“Chà! Nếu em bán tất cả chỗ túi xách đó, không phải sẽ kiếm được tiền sao?”
Nháy mắt, cô lại chuyển sang chế độ tham tiền.
Chu Mục buồn cười nhìn cô, hồi lâu, anh đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Em không sợ anh trai mình trở mặt với em sao?”
Đúng! Anh trai keo kiệt lắm! Thời Nhan nghĩ.
Điều mà cô nhớ nhất chính là hồi cô học lớp 6, Thời Nhan chơi rất thân với một cậu bé, thường xuyên đòi cậu ấy mua sữa hoặc là ăn uống gì đó. Kết quả, có một lần, sinh nhật của cậu bé này rất gần với sinh nhật của Thời Hàm. Do đó, Thời Nhan đã đem món quà sinh nhật chuẩn bị cho Thời Hàm tặng cho cậu bé đó, là một chiếc móc khóa rất tinh xảo. Kết quả, tới ngày sinh nhật Thời Hàm, cô đã quên chuẩn bị một món quà khác, thậm chí còn lỡ nói cô đã tặng quà cho người khác, Thời Hàm tức giận đến nỗi đã không nói gì với cô suốt một tuần.
Nếu cô thật sự đem túi bán đi, có lẽ Thời Hàm sẽ trực tiếp giết cô mất.
Thời Nhan lắc đầu: “Không bán, không bán.”
Chu Mục cười, ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Lấy tiền đi mở cửa hàng, không đủ thì đến xin anh. Em sắp là người của anh rồi, không cần dùng đến tiền của anh trai em nữa, nếu không anh thực sự sẽ mất mặt đó.”
Thời Nhan hạnh phúc vùi đầu vào ngực anh, gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn sugar daddy!”
“…” Chu Mục.
Anh là ông xã kim chủ của em đó.
……
Sau ngày hôm đó, Thời Nhan liền bắt đầu chuẩn bị cho nhà hàng. Thấy cô nghiêm túc như vậy, Thời Hàm cũng đã đưa cho cô một số tiền lớn, nói là quỹ khởi nghiệp. Thời Nhan thật sự thu gom tiền lại rồi gửi trả lại cho anh ta, kiên quyết nói rằng sẽ dựa vào chính sức lực của mình.
Đương nhiên cô sẽ không nói ra việc Chu Mục đã đưa tiền cho cô. Nếu không, với tính khí của Thời Hàm, chắc chắn anh ta sẽ lại gửi vào trong tài khoản của cô.
Hôm đó, Thời Hàm nhìn em gái mình bằng ánh mắt của một người cha già, đột nhiên, nước mắt lưng tròng.
Ngày đó, Chu Thanh cũng ở đây, thấy anh ta như vậy, chẳng những không trêu chọc anh ta, ngược lại còn trịnh trọng an ủi. Không hiểu sao hai người vừa gặp nhau đã cãi nhau từ ngày đó lại trở thành bạn bè nói đủ thứ chuyện, còn xưng anh em với nhau.
Chu Mục và Thời Nhan đồng thời cảm thán, đây là cái thế giới gì vậy!
……
Thời Nhan vui vẻ ở trong nhà Chu Mục một tuần, sau khi ba Thời trở về nhà, cô mới miễn cưỡng ở trong nhà mình.
Ngày Thời Hàm đón cô về nhà, thấy bộ dạng hai người giống như chuẩn bị chia tay mỗi người một ngả, anh ta không khỏi buồn cười.
“Hai người chuẩn bị diễn Đế Hoa Nữ hay là Triệu Phi Yến vậy?”
Thời Nhan liếc xéo anh ta: “Em muốn diễn Bao Thanh Thiên, cho anh một cái cẩu đầu trảm.”
“…” Thời Hàm.
Tốt xấu gì cũng phải là một cái hổ đầu trảm chứ!