Em có thể thích anh được không? – Khâu Man Ngữ
Editor: Yuu
Thời Nhan lặng lẽ đi theo Chu Mục, nhìn thấy anh đi vào trong rồi nhưng cô cũng không đi vào ngay. Thay vào đó, cô lại đứng ở cửa ngẩng đầu lên thăm dò nhìn trái nhìn phải, không biết là đang làm gì.
Chu Mục đang đổi dép lê, nhận thấy đằng sau không có động tĩnh gì, anh nghi hoặc quay đầu lại thì nhìn thấy bộ dạng này của Thời Nhan, cảm thấy có chút buồn cười.
Anh cười bất lực: “Cô đang làm gì vậy?”
Thời Nhan nghiêm túc nói: “Em đang quan sát xem có dấu vết của người phụ nữ nào khác trong nhà của anh hay không.”
Chu Mục thiếu chút nữa trợn trừng mắt lên khi nghe cô nói vậy, nhưng anh lại nhịn xuống rồi xoay người đi, trực tiếp đi tới túm lấy cổ áo cô kéo vào trong nhà. Thời Nhan có chút sửng sốt, sau đó cô nhìn thấy anh cúi xuống, lấy một đôi dép nữ đi trong nhà từ trong tủ giày ở hành lang ra. Đôi dép có màu hồng nhạt với họa tiết dâu tây, trông rất mới, hẳn là không đi thường xuyên.
“Đôi dép này là của người phụ nữ nào vậy?”
“Cô với Chu Thanh đúng là trời sinh một cặp.” Anh nói thêm.
“Cảm ơn đã khích lệ!”
“…” Chu Mục.
Đột nhiên, Thời Nhan nhoẻn miệng cười, cô nhanh chóng thay dép rồi đi theo Chu Mục vào bên trong nhà. Cô nhìn xung quanh một vòng, có chút bất ngờ ngoài ý muốn của cô.
Căn hộ không lớn lắm, nhưng cũng khá nhiều phòng, hai phòng ngủ với hai phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm, còn có một cái ban công nhỏ trông rất lạ mắt.
Nhưng mà… Như này cũng quá sạch sẽ rồi!
Thời Nhan không có nhiều người bạn là nam giới, nhưng cũng quá đối lập rồi! Căn hộ của Chu Mục ngoại trừ phong cách ra thì không có chỗ nào giống nơi của một người đàn ông ở cả. Tất cả đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, đặc biệt sạch sẽ một cách đáng sợ.
“Bác sĩ Chu, anh quá lợi hại!”
Chu Mục đang ở trong bếp bỏ miếng thịt thăn mà Thời Nhan mang tới nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang dựa vào khung cửa phòng bếp.
“Ý cô là gì?”
“Đây là nơi đàn ông ở sao? Thật kỳ cục quá đi! Em còn tưởng…”
Chu Mục cắt lời cô: “Tôi có chỗ nào giống phụ nữ? Hơn nữa, cô muốn làm cái gì…”
Thời Nhan che miệng cười, lắc đầu: “Không, anh là đàn ông.”
Chu Mục cong khóe miệng, đem đĩa thịt tới đặt ở trên bàn, hỏi: “Cô muốn ăn không?”
Thời Nhan quay đầu lại: “Hả?”
Chu Mục chỉ vào đĩa thịt thăn: “Cô muốn ăn không? Tôi có nấu cơm.”
Cơm là anh nấu sau khi gửi địa chỉ cho Thời Nhan.
“Được!” Thời Nhan mỉm cười: “Em cũng chưa ăn gì cả!”
Chu Mục giống như nhìn ra cái gì đó, khẽ mỉm cười.
Bảo sao lại đóng gói nhiều như vậy.
……
Trong bữa cơm, Chu Mục ăn hai bát cơm lớn, Thời Nhan thì sức ăn vốn không lớn, chỉ ăn một nửa bát đã thấy no. Hai người ngồi đối mặt với nhau, ngoại trừ lần trước ngồi ở trong phòng khám bệnh thì đây là lần thứ hai. Sau khi ăn xong cô ngồi yên tại chỗ, một tay chống cằm, vui vẻ nhìn Chu Mục ăn cơm.
Chu Mục ăn rất nhanh, thế nhưng vẫn mang theo một sự nho nhã. Vị trí ngồi ăn cơm của anh rất sạch sẽ, một hạt cơm cũng không sót lại. Đôi mắt long lanh của Thời Nhan bất động dừng trên người đàn ông kia, giống như đang chiêm ngưỡng một bức tranh tuyệt đẹp.
“Bác sĩ Chu.” Cô đột nhiên gọi anh.
Chu Mục đã sớm nhận ra cô đang nhìn mình, nhưng không ngờ anh lại không ngăn cản cô giống như lần trước, chỉ vùi đầu ăn cơm. Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói của cô, anh mới dừng đũa, ngước mắt lên nhìn.
“Ừ?”
Giọng nói của anh vô thức trở nên nhẹ nhàng như dòng nước, phải mất một lúc anh mới nhận ra điều đó, ánh mắt cũng mất tự nhiên mà thu trở về, như thể sự dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Thời Nhan sững sờ, trong ánh mắt xuất hiện sự mất mát, nhưng cô giả vờ như không nhìn thấy biểu hiện đó của anh.
Cô cong môi cười, lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn hỏi anh là đồ ăn có ngon không thôi.”
Thật ra cô muốn hỏi liệu sau này cô có thể thường xuyên đến gặp anh được không. Mặc dù cô vẫn sẽ đến tìm anh bất kể anh có ý gì không, nhưng hai chuyện đó lại hoàn toàn không giống nhau. Mặc dù ngoài miệng Chu Mục chưa từng nói ra, nhưng Thời Nhan biết mình quấn lấy anh như thế này, hẳn anh cũng cảm thấy phiền toái!
Cô có thể nhìn thấy được phản ứng của anh, lời nói tới miệng rồi lại không nói ra.
Chu Mục im lặng ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, sau đó đặt bát đũa xuống, lau miệng rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừ! Rất ngon.”
Yêu cầu của anh đối với đồ ăn thật sự không cao, nhưng, đồ ăn cô nấu dường như có ma lực, khiến anh không khỏi nghĩ đến dư vị mà nó để lại.
Thời Nhan nghe được hai chữ “Rất ngon” của anh, sự mất mát trong đáy lòng cũng tan thành mây khói. Cô đứng lên, cầm lấy bát đũa trước mặt Chu Mục: “Em đi rửa bát.”
Chu Mục vội vàng đứng dậy, nắm lấy cổ tay cô, rồi cầm lấy bát đũa trước mặt xếp thành một đống.
“Để tôi làm cho!”
Thời Nhan nghiêng đầu, cong môi cười: “Vâng!”
Nói xong, cô chạy vào trong phòng bếp, dựa vào khung cửa, lại nhìn thấy người ở trước bàn ăn vẫn còn bất động, cô điều chỉnh lại tư thế, nói: “Anh vào đi! Không phải nói muốn rửa bát sao?”
Chu Mục không trả lời cô mà hỏi ngược lại: “Cô đang làm cái gì vậy?”
“Xem anh rửa bát!”
“…” Chu Mục.
Anh thầm thở dài, thôi bỏ đi, muốn xem thì cứ xem đi!
Một tay anh cầm bát, tay kia cầm lấy cái đĩa đi vào vào trong phòng bếp. Trong đĩa vẫn còn một ít thịt thăn, anh đặt bát đũa vào trong bồn rửa bát trước rồi sau đó cầm cái đĩa về phía tủ lạnh, lấy cái bọc thực phẩm ở trên nóc tủ lạnh xuống, bọc đĩa thịt lại cho vào trong tủ lạnh rồi mới quay lại bồn rửa bát.
Động tác của Chu Mục rất nhanh, sau khi rửa sạch bát đũa và đĩa xong, anh đặt chúng vào trong tủ khử trùng. Anh lau khô những vệt nước trên tay rồi quay đầu lại, Thời Nhan vẫn đang đứng ở đó, mặt áp vào khung cửa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chu Mục bỏ khăn lông xuống, đi tới tủ khử trùng lấy một chiếc cốc thủy tinh ra rồi rót một cóc nước. Anh đi đến bên cạnh cửa, đưa nước cho Thời Nhan.
“Uống đi.”
Thời Nhan cầm lấy cốc nước uống mấy ngụm xong, Chu Mục lại cầm lấy cái cốc rửa sạch nó đi, sau đó lướt qua Thời Nhan đi đến phòng khách. Cô đi theo sau anh, nhìn thấy anh lấy một cái hộp màu trắng từ trong chiếc tủ nhỏ ở chỗ TV, sau đó đi đến sofa rồi ngồi xuống.
Chu Mục vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: “Lại đây.”
Thời Nhan nghe lời, ngồi xuống vị trí anh vừa mới vỗ vào: “Có chuyện gì…”
Lời nói còn chưa dứt, cô liền nhìn thấy anh cầm lấy tay mình nhìn một chút, rồi lập
“Không sao, chỉ là lau một chút ở thành nồi nên bị bỏng.” Thời Nhan nói.
Chu Mục mím môi không nói lời nào, chỉ lặng lẽ mở cái hộp mà anh vừa mới lấy ra. Thì ra nó là hộp sơ cứu nhỏ, anh tìm tòi một chút, rồi lấy bình xịt khử trùng và thuốc trị bỏng ra.
Anh mở bàn tay cô ra, Thời Nhan biết anh định làm gì, vội xua tay.
“Không sao, không cần… Au… Đau…”
Thời Nhan đáng thương nhìn anh nắm chặt lấy tay cô rồi xịt thuốc khử trùng vào đó, miệng vết thương đau nhói ngay lập tức.
Cô mếu máo, trông vô cùng đáng thương, lại không nhịn được mà nhỏ giọng lầm bầm: “Đau quá…”
Chu Mục liếc nhìn cô một cái, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại có chút gì đó như đang châm chọc: “Không phải vừa nói không sao sao? Sao bây giờ lại kêu đau rồi?”
Trong giọng nói vô thức mang theo một cảm giác thân quen đối với người đối diện.
“Ưm… Không đau nữa.” Thời Nhan sửa miệng.
“…” Chu Mục.
Anh không nói nên lời mà liếc nhìn Thời Nhan, cô đột nhiên đưa tay lên miệng thổi nhẹ, hết hơi này lại đến hơi khác, nhẹ nhàng, có chút ngứa ngáy.
Gương mặt nhỏ nhắn của Thời Nhan lập tức bị nhuộm đỏ, sự ngượng ngùng đột ngột khiến màu đỏ lan tỏa trực tiếp đến bên tai cô. Vành tai nho nhỏ màu hồng phấn, bên trên còn có mấy sợi lông tơ nhỏ màu trắng, tựa như viên ngọc trai màu hồng.
Muốn véo.
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong Chu Mục.
Nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị anh thu lại, Anh mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, đặt tay cô lên đầu gối của mình, sau đó lấy thuốc trị bỏng cẩn thận bôi lên cho cô. Sau khi bôi xong lại đặt tay cô trở lại trên đùi cô.
“Cẩn thận một chút, cố gắng đừng chạm vào nước.” Anh dặn dò, sau đó đóng nắp lọ thuốc trị bỏng lại, đưa cho cô: “Cái này cho cô, một ngày bôi nó từ ba đến năm lần, vài ngày sau sẽ ổn hơn.”
Thời Nhan đón lấy lọ thuốc trị bỏng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh!”
“Đúng rồi.” Chu Mục dường như nhớ tới cái gì đó, cái tay đang thu dọn hộp thuốc hơi dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Vậy bây giờ cô đi làm như thế nào?”
“Không thành vấn đề, em có thể đeo găng tay cao su để nấu ăn, không thấm nước.”
“Ừ!”
Chu Mục cất hộp thuốc đi, liếc nhìn Thời Nhan, nói: “Tôi đưa cô về!”
Thời Nhan đứng lên, lắc đầu từ chối: “Em tự mình lái xe về là được rồi.”
Chu Mục vẫn đứng bất động tại chỗ, im lặng một lúc mới nói: “Vậy tôi tiễn cô xuống dưới sảnh.”
Thời Nhan không từ chối điều này, ngược lại còn đồng ý một cách vui vẻ.
“Được! Cảm ơn bác sĩ Chu.”
“Ừ!”
Chu Mục xoay người đi về phía cửa, cầm lấy chìa khóa lên mở cửa ra, sau đó quay đầu lại nhìn Thời Nhan đi tới. Thấy cô có vẻ vội vàng, anh không quên nhắc nhỏ cô.
“Chậm một chút.”
“Được.”
Đi thang máy xuống sảnh, Chu Mục liếc nhìn Thời Nhan đang siết chặt chiếc chìa khóa xe trong tay, anh vươn tay ra cầm lấy rồi bước đến chiếc xe thể theo màu đỏ. Anh ngồi vào, lái xe ra bên ngoài, sau đó mới trả lại xe cho Thời Nhan.
“Lái xe cẩn thận.” Chu Mục lại quay đầu nhíu mày nhìn chiếc xe thể thao một lần nữa: “Nếu đã đi được rồi thì đổi chiếc xe đó càng sớm càng tốt đi. Nó thật sự không thích hợp với cô.”
Thời Nhan cầm lấy chìa khóa xe, vui vẻ đồng ý: “Được rồi, cảm ơn bác sĩ Chu.”
Chu Mục gật đầu: “Ừ!”
“Tạm biệt, bác sĩ Chu.”
“Tạm biệt.”
Tiếng ầm ầm của xe thể thao cắt ngang sự yên tĩnh của tiểu khu. Chu Mục đứng ở một bên, nhìn đèn hậu của chiếc xe thể thao dần dần thu nhỏ lại, sau đó mới chậm rãi xoay người trở về. Anh bước vào trong thang máy, ấn nút rồi lặng lẽ dựa vào thành thang máy lạnh lẽo. Anh đút hai tay vào trong túi quần, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, rồi chợt cười một tiếng.
“Ha…”
Đột nhiên, anh ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy. Bên trong hình ảnh được phản chiếu chính là gương mặt tươi cười của anh. Trong ánh mắt, khóe miệng, đầu tràn ngập ý cười.
Anh nhìn nó, cũng không biết đã bao lâu rồi mình mới cười như thế này.
Cô nhóc này, thật không đơn giản.
Trở lại căn hộ, anh tiến vào phòng bếp đem bát mì sớm đã bị đổ ra bỏ vào trong thùng rác.
Sau đó, đi vào trong phòng, lấy quần áo để thay ra rồi bước vào trong phòng tắm.
Lúc tắm rửa xong xuôi thì đã là nửa giờ sau. Anh dùng khăn lông lau tóc, bước đến mép giường, cầm điện thoại lên xem.
Thời Nhan: [Bác sĩ Chu, em về đến nhà rồi.]
Chu Mục cong môi, ngón tay gõ trên màn hình hai lần.
Chu Mục: [Ừ.]
~
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nhan: “Em đang xem xem anh có mang người phụ nữ khác về nhà không.”
Chu Mục: “Em không phải phụ nữ sao?”
Thời Nhan: “Chẳng lẽ em là đàn ông?”
Chu Mục cười nhạo, nhìn cô: “Anh chỉ mang vợ anh về nhà thôi.”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Mục lục |