Không biết có phải là bởi vì thay đổi hoàn cảnh sống hay không mà Ngu Thư Hân buổi tối nghỉ ngơi không phải rất tốt. Nàng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được cuối cùng bò người ngồi dậy mở công tắc bật đèn đầu giường, đứng lên đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra. Khung cảnh bên ngoài chính là một hồ bơi diện tích rất lớn, bốn phía xung quanh có loại cây leo thường xuân, còn có hai cây cầu gỗ rộng rãi có thể đi từ bên bờ này qua bên bờ kia. Bên cạnh hồ bơi có một hàng ghế nằm dài màu xanh lam sọc trắng, Ngu Thư Hân ngắm nhìn hàng ghế đến gần giữa thì bắt gặp một bóng người hình như đang nằm trên đó. Vì trời tối, khoảng cách lại xa nàng thấy không rõ lắm là ai, chỉ là nhìn thấy thân hình người kia cao lớn chắc chắn là một nam nhân. Ngu Thư Hân quan sát mấy giây sau đó thu hồi tầm mắt lại, nàng quay người ngồi trở lại bên giường làm cách nào cũng ngủ không được Thư Hân dứt khoát muốn mở cửa phòng đi ra ngoài thì vừa mới cầm điện thoại lên xem lại nhận được tin nhắn thông báo hiển thị trên màn hình khóa ❄️: Cô ngủ chưa ?
Là Tuyết Nhi, Ngu Thư Hân nhắn lại ???? : Chưa, có việc gì à?
Tuyết Nhi vừa vặn tựa ở cạnh đầu giường suy nghĩ rất lâu trên tủ đầu giường có đặt một ly rượu đỏ, ở dưới ngọn đèn hiện ra màu sắc kinh diễm. Thông báo từ điện thoại nhắc nhở đánh gãy tâm tư cô, Tuyết Nhi sờ tới điện thoại mở khóa màn hình nhìn tin nhắn cô gửi đi hơn một giờ trước bây giờ mới được hồi âm. Tuyết Nhi day day huyệt thái dương trả lời ❄️: Mới vừa tỉnh?
Ngu Thư Hân ???? : Không ngủ, có việc sao ?
Tuyết Nhi ❄️: Cũng không có gì, vừa muốn hỏi cô, tôi có thể hay không đi tìm cô ấy.
Ngu Thư Hân nhìn thấy câu nói này trong chốc lát trầm mặc, quản lý vốn là không cần thiết đi theo đến đây thế nhưng nàng không có trợ lý. Chị Lisa cũng không muốn tìm một trợ lý cho nàng vì lẽ đó chị ấy vừa làm quản lý lại kiêm luôn trợ lý cho nên mới theo tới đây. Ngu Thư Hân nhìn ra giữa hai người có chút không giống thế nhưng chị Lisa không có nói đến, nàng cũng không nhiều lời. Điện thoại ting ting hai tiếng, Tuyết Nhi lại nhắn tới
❄️: Tại sao không nói chuyện?
Ngu Thư Hân ???? : Không biết nói cái gì.
Tuyết Nhi ❄️: Cô thật là thành thực, tôi nếu để cho cô an ủi mình, khó tránh việc bị cô làm tức chết.
Ngu Thư Hân tủm tỉm cười, mấy giây sau nàng nhắn lại ????: Muộn rồi, đừng đi.
Tuyết Nhi đưa tay bưng ly rượu đỏ trên tủ đầu giường lên khẽ lắc chiếc ly, chất lỏng màu đỏ va chạm vào miệng thủy tinh trong không khí có nhàn nhạt hương rượu lan toả. Ngón tay cô tinh tế nghiêng ly rượu ngửa đầu uống vào, vị rượu ngọt chát thấm vào đầu lưỡi Tuyết Nhi thả ly rượu xuống trả lời ❄️: Không đi, ngược lại cô ấy cũng không hy vọng tôi đến.
Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm tin nhắn này xem lại, cuối cùng nói
???? : Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Tuyết Nhi ❄️: Thư Hân, cô nói xem một người làm sao có thể nhẫn tâm đến như vậy đây, nói không yêu liền không yêu.
Ngu Thư Hân nhìn thấy câu nói này đầu quả tim chua xót, dâng lên cơn đau âm ỉ. Nàng tựa ở bên giường thay đổi tư thế, vành mắt có chút đỏ đánh chữ ????: Có thể là bởi vì quá đau, không có cách nào lại yêu thêm nữa.
Tuyết Nhi ôm điện thoại khóe mắt ướŧ áŧ, cô nhẫn nhịn cơn đau mà thở dài một hơi, toàn thân căng thẳng, cầm điện thoại đầu ngón tay trắng bệch. Một lúc lâu, cô đánh chữ ❄️: Tôi cũng biết là sẽ đau nhưng cho dù có đau tôi cũng không muốn buông tay cô ấy.
Ngu Thư Hân dựa lưng vào gối, di động để qua một bên trên giường, ánh mắt ngắm đến tin nhắn Tuyết Nhi vừa gửi tới nhưng nàng chậm chạp không biết nên nhắn lại cô như thế nào, cuối cùng chỉ soạn một tin ngắn ngủi ???? : Ngủ ngon.
Để điện thoại xuống Ngu Thư Hân lại tiến vào trong chăn, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi từng cơn, cành cây bị thổi ngã trái ngã phải va vào nhau kêu xào xạc. Ngu Thư Hân hai mắt thao láo không có chút buồn ngủ nào, không chỉ có không buồn ngủ cái bụng còn phản kháng reo hò.
Nàng đói bụng....
Hậu quả của việc không ăn cơm tối là đây, nàng đói bụng tâm không yên. Vừa rồi những câu nói kia của Tuyết Nhi làm cho tâm thần không yên, hiện tại trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ có cái gì để ăn giờ này đây.
Chắc ở đây có mì sợi chứ? Hay là một gói há cảo ? Ngu Thư Hân xuống giường xỏ dép bước ra ngoài, nàng sợ ồn ào đến Triệu Tiểu Đường không có mở đèn của phòng khách trực tiếp hướng về nhà bếp bên kia đi. Nhà bếp không phải rất lớn Ngu Thư Hân bên cửa mở đèn trong nhà bếp lên, đèn chân không tỏa ra ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng. Nàng có chút chưa quen với ánh sáng dùng tay ngăn ánh đèn đi vào trong hai bước, nhà bếp rất sạch sẽ, dụng cụ đầy đủ hết, Ngu Thư Hân mở ngăn tủ ra nhìn thử không tìm được mì sợi, nàng quay đầu nhìn tủ lạnh.
"Tìm cái gì?" Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh khiến Ngu Thư Hân sững sờ, nàng quay đầu nhìn thấy Triệu Tiểu Đường trên tay cầm cái ly hẳn là đi ra rót nước. Ngu Thư Hân có chút lúng túng đứng tại chỗ, Triệu Tiểu Đường liếc nàng một cái nói: "Đói bụng?"
Việc đã đến nước này Ngu Thư Hân không có cậy mạnh, nàng gật đầu: "Có chút đói bụng, Triệu tổng nhìn thấy mì sợi ở đâu sao?"
Triệu Tiểu Đường đi tới đem cái ly đặt ở kệ, cô mở cửa tủ lạnh ra Ngu Thư Hân nhìn thấy bên trong không biết lúc nào đã đầy ắp đồ ăn, phần lớn đều là thức ăn chay, Triệu Tiểu Đường quay đầu nói: "Mì xào có thể không?"
Ngu Thư Hân nói rằng: "Em tự mình tới, Triệu tổng nghỉ sớm một chút đi."
"Không sao." Triệu Tiểu Đường lạnh nhạt nói: "Tôi cũng đói bụng thuận tiện mà thôi."
Ngu Thư Hân nghe vậy không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Vậy em làm trợ thủ giúp Đường nấu ?"
Triệu Tiểu Đường nhìn tạp dề treo trên giá hiền dịu nói: "Chi bằng giúp tôi mặc tạp dề đi."
Ngu Thư Hân từ trên giá cầm lấy tạp dề lại gần cô, Triệu Tiểu Đường đứng bên người nàng đầu hơi thấp đưa tay ra, Ngu Thư Hân đem tạp dề chụp vào trên cổ cô. Hai người tới gần nhau, Ngu Thư Hân vừa đưa tầm mắt lên liền nhìn thấy chiếc cổ thon dài của cô, da thịt trắng mịn màng còn có mùi thơm thoang thoảng, Thư Hân thu tầm mắt lại.
Triệu Tiểu Đường bên trong chiếc tạp dề mặc áo ngủ họa tiết ô vuông vải bông, ống tay áo thu lên cao đến khuỷu tay. Sau khi mặc tạp dề xong Ngu Thư Hân vòng tay ra sau buộc dây lưng cho cô, nàng không còn việc gì để giúp đỡ đứng ở một bên hỏi: "Em giúp Đường rửa rau nha?"
"Không cần." Triệu Tiểu Đường nhìn nàng nói: "Nhà bếp nhỏ, em ra ngoài chờ một lát đi."
Nhà bếp tuy rằng không lớn thế nhưng đứng hai người vẫn là thừa sức, Ngu Thư Hân buổi tối trước khi ngủ mới cùng cô nói những lời kia cũng là muốn duy trì khoảng cách. Bây giờ nghe cô nói như vậy, Ngu Thư Hân thở dài nói: "Vậy thì phiền phức Triệu tổng."
Triệu Tiểu Đường giương mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.
Sau khi Ngu Thư Hân rời đi Tiểu Đường từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả cà chua, củ cà rốt, chân giò hun khói cùng nấm, cắt gọn gàng sau đó cô đem thực phẩm rửa lại với nước hai lần. Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước ào ào ào, Ngu Thư Hân ngồi ở trên ghế sofa phòng khách ngoài cửa sổ là gió lạnh hiu quạnh, nàng vừa nhấc mắt liền nhìn thấy dáng vẻ Triệu Tiểu Đường cúi đầu làm cơm. Nàng đã từng ảo tưởng qua vô số lần cảnh tượng này, có nằm mơ đều có thể cười tỉnh, hiện tại rốt cục được toại nguyện nhìn thấy Ngu Thư Hân cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ nào khác.
—— Thư Hân, cô nói xem một người tâm làm sao có thể tàn nhẫn như vậy đây, nói không yêu liền không yêu.
Đó là bởi vì quá đau.
Đau đến không dám yêu.
Triệu Tiểu Đường mở nắp nồi đem mì sợi thả vào trong nồi nước đun sôi sau đó đổ ra trần qua hai lần nước lạnh rồi mới để ở một bên trong bát. Cuối cùng đem toàn bộ thức ăn chay đã cắt tỉa gọn bỏ vào trong nồi xào qua, sau khi ngửi thấy được mùi thơm Tiểu Đường lại cho mì sợi một lần nữa để vào trong nồi, tiện đà cho chút gia vị, động tác thành thạo. Ngu Thư Hân ngồi ở trên sofa ngửi thấy được từng trận mùi thơm, nàng cái bụng nhỏ hăng hái ùng ục ùng ục hô hoán lên, Thư Hân vỗ về bụng dưới có chút bất đắc dĩ.
Cô làm hai phần mì, một phần lượng đồ ăn hơi hơi nhiều một chút Triệu Tiểu Đường đem nhiều đồ ăn đặt ra bàn ở trước mặt Ngu Thư Hân nói rằng: "Làm thêm một phần, ăn không hết liền đặt ở nơi này đi."
Ngu Thư Hân hai tay tiếp nhận: "Cảm ơn Triệu tổng."
Triệu Tiểu Đường ngồi ở bên cạnh nàng trên ghế sofa.
Vẻ bề ngoài của đĩa mì sợi không tệ, màu đỏ của tương cà trông rất đẹp mắt, chân giò hun khói cùng nấm cắt thành hình đều nhau, cà chua cùng cà rốt cắt thành từng mảnh nhỏ hợp lại cùng nhau màu sắc rất ưa nhìn rất có cảm giác muốn ăn. Ngu Thư Hân trước đây không biết Triệu Tiểu Đường như thế sẽ làm cơm, nàng dùng dĩa ăn cuốn lên mấy sợi mì cắn đứt, bên tai có người hỏi: "Có hợp khẩu vị của em sao?"
Ngu Thư Hân gật đầu: "Ăn rất ngon, Triệu tổng tay nghề rất tốt."
Sắc hương vị đầy đủ.
Triệu Tiểu Đường âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không phải tay nghề cô tốt chỉ là Tiểu Đường có thể làm mấy món như thế này thôi cũng may cô nhớ tới Ngu Thư Hân thích ăn mì cho nên trước đó cô còn đặc biệt đi học một chút, bây giờ nhìn vẻ mặt nàng hẳn là rất hài lòng.
Ngu Thư Hân vốn là đói bụng, đĩa mì còn thả thêm sốt cà chua, chua chua ngọt ngọt đặc biệt khai vị. Nàng nhịn không được liền như thế ăn xong một đĩa lớn rồi đến đĩa nhỏ vẫn còn có chút chưa hết thòm thèm, Triệu Tiểu Đường nhìn thấy ánh mắt nàng có cử động hơi liếc nhìn qua bên cạnh khóe môi cô khẽ dương lên cười sau đó nghĩ đến Thư Hân nói những câu nói kia bên môi ý cười từ từ biến mất, ánh mắt đen tối lại.
"Ăn xong?" Triệu Tiểu Đường nhìn thấy Ngu Thư Hân thả xuống dĩa ăn bèn nói: "Đi nghỉ ngơi đi, tôi đi rửa chén."
Ngu Thư Hân đưa tay từ trước mặt cô nắm lấy chiếc đĩa: "Em đi cho."
Triệu Tiểu Đường dựa vào nàng rất gần từ trên tay nàng lấy đi cái đĩa, vẻ mặt như thường nói: "Em hiện tại nên nghỉ ngơi nhiều, ngày mai ghi hình khẳng định rất tiêu hao thể lực."
Ngu Thư Hân nghe vậy ngừng vài giây, nàng gật đầu: "Tốt lắm, em về phòng trước."
Triệu Tiểu Đường nhàn nhạt đáp lại từ bên người nàng sát qua mặc kệ là hành vi cử chỉ vẫn là hai người giao lưu bằng ngôn từ, cô chút nào cũng không quen. Đây chính là trạng thái thiết lập lý tưởng sau khi ly hôn của Ngu Thư Hân, không cần cả đời không qua lại với nhau nhưng cũng không cần dây dưa quá khứ, hai người chỉ cần ngầm hiểu ý của đối phương không cần nói chuyện đã từng là được rồi.
Ngu Thư Hân sau khi rửa mặt xong đi ra nhìn thấy Tiểu Đường bưng cái ly trở về phòng, cô nói: "Có muốn hay không tôi pha cho em ly sữa bò?"
"Không cần." Ngu Thư Hân mới vừa rửa mặt, lông mày trên còn mang theo hơi nước, sóng mắt lưu chuyển trong veo, Triệu Tiểu Đường đối diện cặp mắt kia chần chờ vài giây gật đầu: "Ngủ ngon."
Ngu Thư Hân cùng cô gật đầu nói ngủ ngon sau đó trở về phòng, ăn uống no đủ không khỏi có cơn buồn ngủ kéo tới, Ngu Thư Hân vén chăn lên leo lên giường, hơi ấm bao trùm nàng đầu đặt ở trên gối nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tối nay ngoài cửa sổ gió lạnh tàn phá, cành cây bị thổi làm cho nghiêng ngả có mấy cành đánh vào mặt pha lê trên cửa phát âm thanh kèn kẹt. Ngu Thư Hân kéo rèm cửa sổ một nửa, một lửa thu gọn bên góc, phía dưới phút chốc có một bóng người đang đứng, hắn mặc trang phục màu xanh lam sẫm đội mũ, từ bên ngoài nhìn vào cửa sổ. Màn đêm đen kịt không nhìn rõ bất cứ thứ gì, gió vừa thổi tới bóng người đã mất hút.
Một căn phòng yên lặng, trong một căn phòng khác nhưng còn có âm thanh gõ đánh máy, Triệu Tiểu Đường gõ lốt con số cuối cùng đối diện người đầu bên kia video nói rằng: "Liền định cái này đi."
Hồ Ba tiếp thu tư liệu xong xuôi cung kính nói: "Được rồi, Triệu tổng không còn sớm cô còn không nghỉ ngơi sao?"
Triệu Tiểu Đường nhìn góc dưới màn hình máy tính xem thời gian, cô gật đầu: "Lập tức nghỉ ngơi, tạm biệt."
Hồ Ba gật đầu, Triệu Tiểu Đường chuẩn bị cắt đứt video thì lại nhớ ra gì đó nói: "Trợ lý Hồ."
"Triệu tổng cô cần gì cứ nói ạ."
Triệu Tiểu Đường lông mày nhướng lên cao: "Phiền phức cậu giúp tôi tìm lớp huấn luyện."
Hồ Ba trố mắt ngoác mồm: "Lớp huấn luyện?"
Triệu Tiểu Đường treo video sau đó tắt máy tính đi, trong tay ly cà phê đã cạn cô bưng cái ly đi ra khỏi phòng, bên cạnh chính là phòng của Ngu Thư Hân. Ánh đèn đã tắt chắc hẳn nàng đã đi ngủ cô nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt xem rất lâu cuối cùng xoay người rời đi.
Ngày kế tiếp ánh mặt trời lên cao Ngu Thư Hân vừa muốn ngủ thẳng đến trưa thì đồng hồ báo thức vang lên, nàng tắt điện thoại di động sau đó chị Lisa gọi điện thoại cho nàng: "Nên rời giường rồi."
Ngu Thư Hân từ trên giường bò ngồi dậy, có chút mộng mị lắc lư đến phòng vệ sinh, đi nhà cầu xong nàng cúi đầu xem chính mình bụng dưới so với trước nhô ra một tí tẹo. Tuy rằng còn không phải rất rõ ràng, mặc một bộ đồ rộng rãi liền có thể che lại nhưng nàng đã cảm giác được không giống, cái cảm giác này rất kỳ diệu. Ngoài cửa có âm thanh Ngu Thư Hân ấn xuống nút xả nước ở bồn cầu sau đó bắt đầu rửa mặt, ra ngoài liền nhìn thấy Triệu Tiểu Đường ngồi ở trên sofa, ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong chiếu vào chỗ ngồi phảng phất rơi trên người cô, Ngu Thư Hân có loại cảm giác mơ hồ không thật.
Đây là lần đầu tiên nàng tỉnh lại sau giấc ngủ liền có thể nhìn thấy Triệu Tiểu Đường.
Triệu Tiểu Đường nghe được phía sau có âm thanh cô quay đầu ánh mặt trời rơi vào ngũ quan của cô lông mày như phát sáng ánh mắt ngập nước, Tiểu Đường mặc bộ đồ ở nhà tóc dài tùy ý buộc lên. Ngu Thư Hân nhìn cô đi tới nàng nghiêng người làm cho cô tiến vào phòng vệ sinh, Triệu Tiểu Đường lại không đi vào cô đứng trước mặt Ngu Thư Hân phút chốc đưa tay ôm lấy nàng. Ngu Thư Hân sững sờ, Tiểu Đường dán vào bên tai nàng nói: "Sớm."
Một chữ rõ ràng, ngữ khí tự nhiên, cô nói xong không đợi Ngu Thư Hân phản ứng liền đi vào trong nhà phòng vệ sinh. Ngu Thư Hân cả người đứng tại chỗ ngây người như phỗng, nàng nhẹ nhàng chớp mắt hoài nghi mình vừa rồi có phải là sinh ra ảo giác.
Triệu Tiểu Đường vừa rồi ôm nàng sao?
Còn làm như không có chuyện gì xảy ra?
Ngu Thư Hân muốn gõ cửa tiến vào phòng vệ sinh nghe được bên trong truyền đến âm thanh dòng nước chảy, tựa hồ là cô đang bật vòi hoa sen tắm rửa. Ngu Thư Hân sau khi nhận ra điều này liền nhụt chí lùi về sau hai bước, nàng đi vào trong phòng thay quần áo trở ra thì cửa phòng Triệu Tiểu Đường đã đóng chặt.
Triệu Tiểu Đường mở cửa liền nhìn thấy Ngu Thư Hân một mặt uấn nộ nhìn mình, cô cau mày nói: "Làm sao thế?"
Ngu Thư Hân bị dáng vẻ không đáng kể của cô đánh bại, nàng mở miệng: "Triệu tổng vừa rồi là có ý gì?"
"Cái gì?" Triệu Tiểu Đường một mặt mờ mịt: "Cái nào?"
"Ngươi..." Nàng mới vừa mở miệng Triệu Tiểu Đường liền đưa tay dắt nàng, lòng bàn tay ấm áp, hai bàn tay dán vào nhau, cảm giác da thịt nhẵn nhụi kéo tới Ngu Thư Hân nhất thời đã quên chất vấn.
"Đi nhanh đi, Triệu Hy thúc giục chúng ta." Triệu Tiểu Đường vẻ mặt tự nhiên nắm tay nàng đi ra cửa, ở ngoài cửa các nàng đụng tới Hứa Giai Kỳ cùng Tuyết Nhi. Hai người không biết đang nói chuyện gì, vẻ mặt nghiêm nghị, Hứa Giai Kỳ nhìn thấy Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân hai tay nắm lấy nhau mà cau mày, bên người Tuyết Nhi lông mày khẽ nhếch lên cười: "Thư Hân, Triệu tổng sớm."
Ngu Thư Hân muốn bỏ đôi tay đang ná chặt ra lại bị Triệu Tiểu Đường dùng sức kéo lại nắm chặt không buông, nàng miễn cưỡng cười: "Sớm."
Tuyết Nhi