Ngu Thư Hân hàng năm tới ngày sinh nhật nàng sẽ dậy sớm đi chợ mua nguyên liệu về nhà để tủ lạnh sau đó đó tới Triệu gia ăn cơm tối, kết thúc lại vội vã chạy về căn hộ riêng làm một bàn cơm đầy đủ hương vị. Nàng tự mua cho mình một chiếc bánh gatô chờ người kia trở về chúc nàng sinh nhật vui vẻ nhưng nàng chưa từng có toại nguyện.
Hân Hân chúng ta về nhà đi.
Hân Hân, tôi đã trở về.
Hân Hân, tôi tới đón em về nhà.
Lúc trước Thư Hân luôn nghĩ rằng nói ba chữ 'tôi yêu em' mới cảm động nhưng giờ khắc này ba câu êm tai nhất cảm động nhất vẫn là ba câu nói quan tâm kia. Nàng đã vô số lần ảo tưởng đến trong giấc mơ tỉnh lại nhìn gian phòng không có một bóng người bản thân lớn tiếng khóc rống lên lúc đó Thư Hân thật sự muốn nghe mấy lời đó nhưng lại thấy có lẽ cả đời này đều sẽ không nghe được câu nói này của Triệu Tiểu Đường.
Nhưng hiện tại Thư Hân đã nghe được.
Ngu Thư Hân khóe mắt ửng đỏ giọt nước mắt lăn xuống, Triệu Tiểu Đường thấy thế đưa tay muốn ôm nàng lại bị Thư Hân né tránh, nàng lui về phía sau một bước đem chìa khoá đưa cho Triệu Tiểu Đường. Cô không rõ hành động này của nàng là gì: "Thư Hân?"
"Xin lỗi." Ngu Thư Hân vẻ mặt thản nhiên nói: "Cái lễ vật này quá quý giá em không có cách nào tiếp thu."
Triệu Tiểu Đường đối mặt với sự từ chối của Ngu Thư Hân có chút kinh ngạc, cô lẩm bẩm nói: "Thư Hân, em không muốn cùng tôi về nhà sao?"
"Em không muốn." Ngu Thư Hân ngẩng đầu mới vừa rồi nàng khóc đôi mắt nhòe đi dưới ánh đèn lờ mờ tầm nhìn, Ngu Thư Hân ngũ quan một nửa ẩn trong bóng đêm nhìn không phải rất rõ ràng. Triệu Tiểu Đường nghe được nàng tiếp tục nói: "Tiểu Đường, Đường biết em hàng năm tới ngày sinh nhật có nguyện vọng là cái gì không?"
Triệu Tiểu Đường nắm lấy chiếc hộp Thư Hân đưa tới, nhắm mắt lại còn chưa mở miệng cô đã cảm thấy rất đau lòng mặc kệ là cái gì khẳng định là cùng cô có quan hệ.
"Em mỗi năm tới ngày sinh nhật nguyện vọng duy nhất chỉ là hi vọng Đường có thể về nhà cùng em ăn bữa cơm, cùng em ăn một miếng bánh gatô dù cho Đường chỉ là tới xem em một chút rồi sẽ rời đi ngay em cũng vẫn sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Tiểu Đường chị xem, em khi đó yêu thích chị chính là thấp kém đến như vậy." Ngu Thư Hân thanh âm nghẹn ngào, nhắc lại đến cái đoạn quá khứ kia nàng vẫn là không có cách nào giữ được nét bình tĩnh nữa.
Triệu Tiểu Đường đôi bàn tay nắm lấy chiếc hộp tới run rẩy, giọng cô nghèn nghẹn nói: "Xin lỗi Thư Hân, tôi...."
"Em không phải đang trách Đường ." Ngu Thư Hân thần sắc bình tĩnh: "Tiểu Đường em chưa từng có trách chị, lúc trước không thích em cũng không phải lỗi của Đường, em lại càng không có lý do cưỡng bức chị nhất định phải trở về nhà cùng em. Để em trở nên thấp kém như vậy chính là do chính bản thân em không phải do Đường."
"Nhưng em chỉ là người bình thường, em biết không phải lỗi của Đường nhưng em vẫn không nhịn được sẽ oán hận Đường, em thật sự rất sợ." Ngu Thư Hân nói xong những lời cất giấu trong lòng tâm trạng thả lỏng rất nhiều, nàng hít sâu một hơi lau đi giọt lệ khóe mắt nói: "Em không dám đi vào căn phòng kia, không dám bước vào căn nhà đó thêm lần nữa lại không dám dễ dàng tiếp nhận Đường. Em sợ vạn nhất tất cả chỉ là phù dung chớm nở em sẽ không có dũng khí chịu đựng lần thứ hai."
"Xin lỗi."
Ngu Thư Hân nói xong nhìn về phía Triệu Tiểu Đường giọng nói nghẹn ngào nói: "Phần lễ vật này em không có cách nào tiếp nhận."
"Không sao." Triệu Tiểu Đường nghe vậy cô cau mày đáy mắt ngấn nước cố nén tâm tình của chính mình nhẹ giọng nói: "Tôi có thể hiểu được ."
Ngu Thư Hân nghe được năm chữ này cắn môi khóc, những câu nói này nàng đã sớm muốn cùng Triệu Tiểu Đường nói nhưng là nàng không dám nói. Nàng sợ Triệu Tiểu Đường chỉ là có chút hứng thú nhất thời với mình lại càng sợ Triệu Tiểu Đường bị chính mình lạnh nhạt mà rời đi, Thư Hân không có cách nào lừa gạt mình nàng vẫn còn yêu Triệu Tiểu Đường vẫn sẽ vì cô mà động lòng. Thế nhưng cảm giác động lòng lại chen lẫn mấy phần e ngại sợ Tiểu Đường đột nhiên sẽ rời đi, sợ cô không chịu được chính mình. Cho nên Thư Hân từ khi vừa mới bắt đầu liền buộc chính mình trở lên lạnh lùng thờ ơ, buộc chính mình không để ý tới Tiểu Đường nhưng cô ấy lại là người mấy năm qua nàng luôn tâm tâm niệm niệm. Mọi cử chỉ động tác của cô đều có thể tác động tới nàng vậy mới nói muốn trở nên lạnh nhạt đâu phải nói là được. Gần đây Thư Hân cảm giác được chính mình lại bắt đầu luân hãm như kiểu bị 'Trúng độc' cảm giác quá quen thuộc, quen thuộc đến nghĩ thôi mà sống lưng lạnh toát.
Nàng không dám mạo hiểm.
Triệu Tiểu Đường cất chìa khoá đi, cô thấy Ngu Thư Hân còn đang khóc đi về phía trước một bước lần này không giải thích nữa mà đưa tay ra ôm Thư Hân vào lòng. Nước mắt thẩm thấu trên quần áo của cô rơi vào trên da thịt từ ấm áp đến buốt lạnh, Triệu Tiểu Đường vỗ nhẹ phía sau lưng Thư Hân mặc nàng khóc phát tiết tâm tình. Đợi được Thư Hân âm thanh khóc chỉ còn thút thít thì Tiểu Đường mới nhỏ giọng nói: "Không sao Thư Hân em không cần sợ hãi, tôi sẽ không rời khỏi em."
"Nếu như em thật sự lo sợ như vậy hiện tại có thể trốn ở trong thế giới của riêng em đợi đến khi em cảm thấy bên ngoài an toàn em hãy trở ra gặp tôi."
"Hân Hân em yên tâm, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chờ em mở lòng với tôi."
"Vẫn sẽ luôn chờ em."
Ngu Thư Hân vừa ngừng rơi nước mắt lại bắt đầu trắng trợn không kiêng dè khóc tiếp so với vừa rồi càng kịch liệt hơn. Thư Hâm chôn đầu trong ngực Tiểu Đường hai tay ôm cổ cô khóc lớn, Tiểu Đường có chút bất lực vòng tay ôm eo nàng một lần một lần xin lỗi: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi em."
"Không có chuyện gì." Triệu Tiểu Đường nghe tiếng khóc của Thư Hân chóp mũi tự khắc cũng chua chua, khóe mắt cô đỏ thấu nước mắt chậm rãi lăn xuống phần cổ của Thư Hân. Hai người âm thanh đều nghẹn ngào nói năng không rõ, Tiểu Đường xoa xoa sau lưng Thư Hân cưng chiều nói: "Là tôi quá sốt ruột."
"Hân Hân." Triệu Tiểu Đường lôi kéo tạo ra khoảng cách giữa hai người, âm thanh khàn khàn nói: "Em xem, tôi càng làm gì đó là lại khiến em khóc nhiều hơn rồi, vì lẽ đó tôi còn chưa thể trở thành lễ vật tốt nhất cho em."
"Em từ chối tôi là đúng rồi."
Triệu Tiểu Đường hơi nghiêng đầu, khóe mắt cô mang theo nước mắt óng ánh, khóe mắt đỏ hoe, thường ngày khuôn mặt lạnh nhạt giờ thêm nhu hòa có ý cười hơn. Ngu Thư Hân đối diện cặp mắt kia cộng thêm gương mặt đó một lúc lâu, nàng chớp mắt cười khẽ tựa hồ cũng cảm thấy Triệu Tiểu Đường nói mấy lời này chính là ngụy biện.
Cách đó không xa thông qua cửa sổ sát đất một nhà ba người đẩy đẩy xô xô chen lấn hóng chuyện, ông nội Triệu Vân Nhạc đầy mặt không cao hứng: "Tại sao lại đem Thư Hân làm khóc rồi? Tình huống thế nào a, Tiểu Đường đến cùng đang làm gì!"
Mẹ Triệu bị Triệu Hy chen chúc bà quay đầu nói: "Tiểu Đường cũng khóc rồi phải không ? Tại sao mẹ cảm giác Tiểu Đường cũng khóc rồi?"
"Chị hai khóc rồi, chị hai khóc rồi! Mẹ của con ơi, con lớn như vậy cho tới bây giờ chưa từng thấy chị hai khóc!"
"Ngươi không thấy ngại miệng mà còn nói à!" Triệu Vân Nhạc gõ đầu Triệu Hy nói: "Đợi lát nữa quỳ Từ Đường đi! Chuyện lớn như vậy lại dám gạt chúng ta!"
Mẹ Triệu phụ họa: "Chính là!"
Ba Triệu nhìn bên kia ba người nháo loạn bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Ba, lão bà, Tiểu Hy, mọi người xem đủ chưa?"
Ba người quay đầu trăm miệng một lời: "Đừng nói chuyện!"
Ba Triệu làm hớp trà chẹp chẹp miệng không nói liền lên lầu làm công chuyện.
Con gái nói chuyện yêu đương còn ba Triệu phải giải quyết chuyện công ty, trong nhà mọi người thảnh thơi hóng hớt còn ba Triệu lại phải làm việc. Ba Triệu thở dài đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, Tiểu Đường cùng Thư Hân còn đang nói chuyện hai người âm thanh trò chuyện rất nhỏ rất thấp không biết đang nói cái gì nhưng xem ra quan hệ không giống trước kia xa lạ cùng lạnh nhạt cũng là chuyện tốt ba Triệu cười cười.
Bị cả nhà dõi theo quan sát nãy giờ Tiểu Đường cùng Thư Hân đứng đối diện nhau mặt đối mặt, cô đợi được tâm tình Thư Hân khôi phục lại yên lặng một chút rồi hỏi: "Chúng ta vào trong nhà nhé."
Ngu Thư Hân gật đầu.
Hai người hướng về phòng khách trở lại đi vào trong nhà, ba người nằm nhoài trước cửa sổ lập tức lui về phía sau. Ông nội làm bộ ngồi ở trên sofa biểu cảm bình tĩnh, mẹ Triệu tới tới lui lui bận rộn dọn dẹp một mặt lại vui vẻ phấn khởi, Triệu Hy ôm điện thoại ánh mắt lại chăm chú đặt vào hình bóng hai người mới vừa tiến vào.
Ngu Thư Hân đi vào nhà liền gọi ông nội một tiếng: "Ông nội."
Nàng mới vừa rồi mới khóc âm thanh còn rất khàn, khóe mắt ửng đỏ, Thư Hân tự biết che giấu không được ánh mắt của ông chỉ đơn giản thoải mái mặc mọi người đánh giá. Triệu Vân Nhạc vốn dĩ ông định giữ giá không nói chuyện nhưng nhìn thấy hai đứa khóc liền không thể ra vẻ tự nhiên như không có gì nữa, ông hướng về Tiểu Đường nói rằng: "Con tới đây cho ta!"
Triệu Tiểu Đường đi tới bên cạnh ông, Triệu Vân Nhạc mới hài lòng nói với Thư Hân: "Thư Hân tới ngồi bên cạnh ông."
Ngu Thư Hân bị Triệu Hy lôi ngồi ở bên người ông nội thấy mọi người đều đang hướng về Tiểu Đường cảm giác bầu không khí rất giống buổi thẩm vấn. Triệu Tiểu Đường thần sắc bình tĩnh ngẩng đầu hỏi: "Ông nội có chuyện gì ạ?"
"Còn có chuyện gì à ?" Triệu Vân Nhạc nói tới chỗ này liền giận không chỗ phát tiết: "Con nói một chút xem, chuyện ly hôn khi đó con nói ly hôn thì ly hôn! Căn bản chưa từng hỏi ý kiến của chúng ta, hiện tại ngược lại tốt rồi con giỏi quá mà con muốn đuổi theo liền theo đuổi không quan tâm đến mọi người trong nhà? Tiểu Đường, Thư Hân hiện đang không có người thân chúng ta chính là người thân duy nhất của con bé. Con nếu muốn theo đuổi Thư Hân trước tiên cần phải hỏi qua chúng ta có đồng ý hay không chứ !"
Triệu Tiểu Đường mấp máy môi hỏi ngược lại: "Ông không phải nói sau này chuyện của con cùng Thư Hân ông sẽ không quan tâm nữa sao ?"
"Cái kia --" Triệu Vân Nhạc có chút chột dạ: "Cái kia không giống nhau."
"Ông làm sao biết con có phải là nhất thời sinh ra hảo cảm với con bé hay không, vạn nhất con lại lạnh nhạt Thư Hân thêm ba năm rưỡi nữa thì làm sao bây giờ?"
Triệu Tiểu Đường nghe được ông nội nói như vậy thấp giọng chắc nịch khẳng định : "Con sẽ không."
Cô ngẩng đầu nhìn về Thư Hân vẻ mặt ôn nhu: "Con yêu em ấy, muốn cùng với em ấy ở cùng một chỗ, muốn chăm sóc em ấy cả đời."
Những lời tâm tình này được cô danh chính ngôn thuận bày tỏ tựa hồ cũng có thêm hai phần kiên quyết yêu thương, toàn bộ phòng khách ngoại trừ Thư Hân ra tất cả mọi người đều bị Tiểu Đường làm cho sững sờ đặc biệt là mẹ Triệu. Mẹ Triệu ngờ vực ngoáy ngoáy lỗ tai, đứa nhỏ này vừa nói cái gì? Con yêu em ấy? ? ? Mẹ Triệu tóc gáy đều dựng lên đến rồi, Tiểu Đường tính tình bà hiểu rõ hơn ai hết từ nhỏ đến lớn đều giống nhau.
Nếu không phải Tiểu Đường cùng bà có hai phần giống nhau mẹ Triệu còn thật sự cho rằng Triệu Tiểu Đường là do bệnh viện đưa nhầm rồi. Tính cách đứa nhỏ này lạnh nhạt làm cái gì cũng ra dáng như bà cụ non nghiêm túc kiệm lời, từ nhỏ đã không thích đùa giỡn có nề có nếp. Ngày đầu tiên đi học con nhà người ta đều ôm chân ba mẹ không chịu buông khóc đến tan nát cõi lòng, Tiểu Đường ngược lại tốt rồi một mặt đại tỷ ngồi ở trong lớp cuối cùng ngược lại là mẹ Triệu khóc đến tan nát cõi lòng không nỡ để cô đi học. Nhớ lại chuyện lúc nhỏ tới lớn của Tiểu Đường đừng nói chuyện tình cảm đến việc riêng của cô đã ít còn ít hơn căn bản đừng nghĩ từ trong miệng Tiểu Đường nghe được cái gì mà cuộc sống riêng. Bên người cũng không có người bạn nào, lúc nào cũng một dáng vẻ lạnh nhạt như người máy hiện tại người máy này lại có cảm tình còn biết biểu lộ!
Trời ạ!
Mẹ Triệu hận không thể nhảy một phát đến lầu trên kéo chồng mình xuống để chồng mình chính tai nghe một chút con gái nhà mình thông suốt nói lời tâm tình, quá cảm động!
Mẹ Triệu một mặt ây ya con gái trưởng thành người người vui sướng, bên người ông nội Triệu Vân Nhạc có chút hồ đồ vẫn là Thư Hân một tiếng ho nhẹ ông mới hoàn hồn: "Lời hay ai không biết nói, đến làm ra thành tích người khác mới tin tưởng ."
Triệu Tiểu Đường gật đầu: "Ông nội nói đúng lắm."
Ngu Thư Hân thấy tất cả mọi người đều mang dáng vẻ trách cứ cô không nhịn được lên tiếng đỡ lời : "Ông nội thời gian không còn sớm con đưa ông trở về phòng nghỉ ngơi nhé."
Nhìn ra Thư Hân là đang tìm bậc thang cho mình xuống, Triệu Vân Nhạc từ vừa trong khiếp sợ hoàn hồn gật đầu: "Được, Thư Hân con dìu ta trở về phòng đi."
Ngu Thư Hân đỡ ông nội đứng lên, Tiểu Đường vừa mới chuẩn bị dìu một bên khác của ông lại bị Triệu Vân Nhạc hừ lạnh: "Không muốn ngươi đỡ!"
Triệu Tiểu Đường mím môi lui về phía sau một bước nhìn Thư Hân cùng ông nội trở về phòng.
Triệu Vân Nhạc thân thể không có quá lực lưỡng, phòng của ông cũng từ lầu hai chuyển tới lầu một Thư Hân trước đây có tiến vào một lần so với lúc trước vẫn như vậy tất cả mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng. Triệu Vân Nhạc sau khi trở về phòng khép cửa lại đối với Thư Hân nói: "Thư Hân a, ông không phải muốn quản chuyện của các con thế nhưng trước kia con..."
Thư Hân trước kia bị thương tổn cũng là sự thật, lúc trước ba mẹ của nàng qua đời ông liền hứa hẹn về sau sẽ chăm sóc thật tốt cho Thư Hân nhưng là ông lại không làm được. Như thế mấy năm trôi qua Thư Hân vẫn là dằm đâm trong lòng ông, ông cảm thấy có lỗi với Thư Hân nhưng lại không biết nên làm sao bù đắp. Không nghĩ tới đi dạo một vòng thật xa Tiểu Đường lại sẽ phát hiện Thư Hân con bé rất tốt, lại thật tâm yêu thích Thư Hân.
Ngu Thư Hân nghe vậy gật đầu, nàng đỡ ông nội ngồi ở bên giường nhẹ giọng nói: "Ông à, con biết ông lo lắng con thế nhưng chuyện lúc trước đã qua chúng ta liền để nó trôi qua đi."
"Cái kia Tiểu Đường, con định làm như thế nào?"
"Con vẫn còn yêu cô ấy." Ngu Thư Hân tại trước mặt Triệu Vân Nhạc không có ngụy trang nói thẳng: "Thế nhưng con không dám tiếp nhận Đường. Ông nội, con hiện đang không còn giống trước đây dũng cảm như vậy."
Triệu Vân Nhạc trong mắt vẫn đục có chút hơi nước: "Không phải lỗi của con! Thư Hân không phải lỗi của con a, là ông sai."
"Cũng không phải." Ngu Thư Hân nghiêng đầu, nàng tuy rằng trong đôi mắt có thủy quang nhưng vẻ mặt lại cực kỳ trấn định. Nàng nhìn về phía ông nói rằng: "Ông nội, kỳ thực con không có chút nào hối hận cùng Đường kết hôn."
Nàng nói xong mỉm cười: "Tất nhiên con cũng không hối