Ngu Thư Hân là bị một cú điện thoại gọi đi, nàng vẫn chưa quay xong bộ phim. Cố đạo diễn cùng Hứa Giai Kỳ nói một trận sau đó Hứa Giai Kỳ sửa lại lời kịch hiện trường đang đợi nàng. Ngu Thư Hân nhanh nhẹn chạy tới còn Triệu Tiểu Đường không nhanh không chậm đi ở sau lưng nàng, ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng người ngày càng xa Tiểu Đường bàn tay đặt ở trên xương quai xanh ánh mắt cất giấu ý cười cô không có theo tới đoàn phim mà là nửa đường quay lại khách sạn. Hồ Ba vừa tới cậu ta đem theo một chồng văn kiện đưa cho Triệu Tiểu Đường sau đó lại hỏi: "Triệu tổng cần tôi giúp cô làm thủ tục sao?"
Triệu Tiểu Đường ở chỗ này xử lý hạng mục trước khi tham gia ghi hình cho game show cũng đã bàn xong xuôi, khách hàng đều đi rồi. Trước Hồ Ba đã nghĩ hỏi lão bản nhà mình có cần hay không làm thủ tục thay cô dù sao cậu ta cũng cho rằng Triệu tổng đã không còn lý do ở nơi này. Nhưng mà trước đó Triệu tổng chưa từng đề cập qua chuyện này tất nhiên Hồ Ba cũng không dám hỏi nhiều liền như thế nhịn đến hiện tại mới nói. Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn cậu ta không trả lời mà hỏi lại: "Trợ lý Hồ, cậu tới công ty bao lâu rồi?"
Hồ Ba nghe được lời này của cô mồ hôi lạnh đột nhiên xuất hiện, Triệu tổng lời này là có ý tứ gì? Cảm thấy hắn làm việc chểnh mảng ? Nhưng là gần nhất hắn đều không có cơ hội tốt để biểu hiện mình a! Hồ Ba có chút ủy khuất nói: "Hơn nửa năm ạ."
Điện thoại của Tiểu Đường đổ chuông, cô thu hồi ánh mắt xem màn hình điện thoại lạnh nhạt nói: " Cậu trước về công ty đi."
Hồ Ba không dám hỏi nhiều cúi đầu rời đi.
Triệu Tiểu Đường tiếp điện thoại, đầu bên kia truyền đến âm thanh của Triệu Hy : "Chị hai, chị Hân có tới sao?"
Triệu Hy ở bên kia có một chút âm thanh huyên náo truyền tới, Tiểu Đường còn nghe được mẹ Triệu đang nói chuyện, cô khẽ nhắm mắt nói: "Chắc là có đến đi."
"Chắc là ? Có muốn hay không em gọi điện thoại cho chị Thư Hân xác nhận lại?"
Triệu Tiểu Đường không có từ chối: "Được."
Ngu Thư Hân mới vừa diễn xong cảnh quay liền nhận được điện thoại Triệu Hy, nàng nâng điện thoại chuẩn bị bắt máy lại nghe Cố đạo diễn nói rằng: "Thư Hân đợi lát nữa rồi đi còn có chút phân cảnh muốn cùng cô nói, cô đợi lát nữa đổi y phục trước rồi tới chỗ nghỉ ngơi chờ tôi."
Ngu Thư Hân ai một tiếng đáp lại, nàng nhận điện thoại: "Triệu Hy?"
Triệu Hy cười híp mắt nói: "Chị Thư Hân vẫn chưa quay xong sao ?"
"Mới vừa xong." Ngu Thư Hân mặc hí phục đi tới phòng thay quần áo, ven đường có nhân viên cùng nàng chào hỏi Thư Hân khẽ gật đầu cười hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Triệu Hy đáp : "Cũng không có gì, là ông nội hỏi chị buổi tối có trở về hay không đến nhà ăn cơm."
Ngu Thư Hân mím môi, Triệu Tiểu Đường đều đến đoàn phim tới đón nàng có thể không trở về sao. Thư Hân im lặng vài giây: "Chắc là có thể đến. "
Triệu Hy sách một tiếng, Thư Hân hỏi: "Làm sao đó?"
Triệu Hy tùy tiện hề hề cười: "Chị hai em cũng nói y như vậy, hai người đúng thật là ngầm hiểu đối phương. "
Cúp điện thoại Ngu Thư Hân sắc mặt ửng đỏ có loại tâm tình suиɠ sướиɠ khảm từ bên trong khoan ra ngoài. Mới vừa khoan ra có chút đau sau đó chính là vô tận ngọt, từng chút từng chút một bắt đầu lan tràn ở trong thân thể đi khắp nơi. Ngu Thư Hân đứng ở cửa phòng thay đồ để điện thoại vào trong túi xách tiến vào thay quần áo, đổi tốt trang phục sau nàng cũng không có như thường ngày lập tức rời đi mà là ngồi ở trước bàn trang điểm tô lại lông mày. Người trong gương một bộ tình như tranh vẽ, làn da trắng như tuyết, đôi môi tô son đỏ xinh xắn, Ngu Thư Hân trang điểm xong lại dùng lược chải lại mái tóc nhìn hai bên một chút nhìn thấy không tệ mới cúi đầu hài lòng rời khỏi phòng thay đồ.
Bên cạnh hai gian phòng đều là phòng nghỉ, Thư Hân đẩy cửa thứ nhất ra bên trong không ai, nàng đi tới gõ cửa thứ hai.
"Đi vào." Cố đạo diễn âm thanh vang lên, Ngu Thư Hân mới vừa đẩy cửa ra liền bị tiếng pháo chúc mừng oanh tạc, sợi ruy băng màu sắc rực rỡ từ trên trời giáng xuống rải rác ở trên đỉnh đầu nàng cùng trên bả vai. Ánh đèn đặc hiệu phủ kín toàn bộ gian phòng lấp loé liên tục, Ngu Thư Hân kinh ngạc chỉ thấy đoàn phim các nhân viên khác đều đang tập hợp tại đây đứng phía trước chính là Hứa Giai Kỳ trên tay cô nâng bánh gatô: "Thư Hân sinh nhật vui vẻ."
Những người khác cũng một mặt tươi cười: "Thư Hân sinh nhật vui vẻ!"
Ngu Thư Hân ngạc nhiên qua đi bật cười vui vẻ, cười cười đến nỗi khóe mắt xuất hiện bọt nước nàng nháy mắt mấy cái đem viền mắt nóng rực nhạt xuống. Nhưng lại không nghĩ bị mọi người làm cho cảm động đến phát khóc, Lisa cũng cười đi tới bên người nàng: "Cố đạo diễn muốn đưa cho em kinh hỉ còn để chị không được nói trước cho em biết."
"Cảm ơn." Ngu Thư Hân nghẹn ngào: "Cảm ơn mọi người."
Mấy năm qua ngoại trừ Triệu gia cùng An Kỳ cho nàng sinh nhật lại không thể từ người khác ngoài kia nghe được một câu sinh nhật vui vẻ. Cho dù Thư Hân trong lòng cảm thấy chỉ là sinh nhật nhỏ mà thôi, vừa là để tâm tình vui sướng vừa là để mọi người có dịp ngồi lại bên nhau. Cũng chưa từng nghĩ lại chân thực tới vậy mọi người trong đoàn phim nguyện ý cho nàng tổ chức sinh nhật chính là khẳng định tốt nhất đối với Thư Hân một loại yêu thích cảm giác rất tốt đẹp, vành mắt Thư Hân ửng hồng.
Cảnh Viên đứng bên người Lisa, cô như cũ thanh thanh lãnh lãnh dáng vẻ nhẹ như mây gió nhưng trên tay cô lại cầm lễ vật, Cảnh Viên đưa tay ra: "Sinh nhật vui vẻ."
Mọi người thấy vậy cũng hướng về ánh mắt về Ngu Thư Hân không khỏi thêm hai phần hâm mộ, Cảnh Viên ở trong vòng có biệt danh là cao ngạo. Cô cùng các diễn viên khác khi quay chung bộ phim cũng sẽ không quá thân cận cho nên mấy nghệ sĩ kia mỗi lần phỏng vấn bị nhắc tới cô thì đều sẽ cẩn thận suy ngẫm vài giây mới trả lời: "Cảnh lão sư không thích nói chuyện, rất nghiêm túc, bình thường giao lưu cũng không nhiều nhưng Cảnh lão sư là người rất tốt." Nói cách khác giao tình bình thường thôi thế nhưng lần này cùng Ngu Thư Hân quay chung bộ phim lại có thể rõ ràng nhìn ra cô đối với Ngu Thư Hân là có phần thiên vị. Bình thường cũng khá là chăm sóc hiện tại càng là chủ động lưu lại tặng quà thực sự hiếm thấy, camera đem tình cảnh này quay lại biên tập chỉnh sửa sau đó đăng lên trên mạng, Weibo【 Nhất Mộng Bán Sinh Trường】 phía dưới lập tức tụ lại một nhóm fans lớn.
——☘️ Sinh nhật vui vẻ a Ngu Mỹ Nhân!
——☘️ Thư Hân lão bà sinh nhật vui vẻ! Ngày hôm nay muốn ăn nhiều bánh gatô nha!
——☘️ Hứa thần cho Thư Hân đưa bánh gatô, chuyện này đối với mọi người không còn là bí mật rồi! ! ! !
——☘️ Ai nói chúng ta Cảnh lão sư không có bạn bè! Nàng chủ động cho Ngu Thư Hân tặng quà!
——☘️ Cảnh lão sư ở trong phim diễn chung nhiều chính là Ngu Thư Hân nên chăm sóc nàng, chúng ta Cảnh lão sư chính là như thế ưu tú!
——☘️ Ai, của ta Cảnh lão sư xuất hiện rồi vậy Cố lão sư đâu?
"Cố Khả Hinh để tôi cùng em nói một câu sinh nhật vui vẻ." Cảnh Viên đối với Ngu Thư Hân nói: "Lễ vật về sau cô ấy sẽ bù đắp cho em."
Ngu Thư Hân thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn Cảnh lão sư cũng cảm ơn Cố lão sư chỉ là không cần, không nên để cho cô ấy nhọc lòng."
"Không sao đâu, không có nhọc lòng." Cảnh Viên mặc một thân áo liền quần màu lam, bên ngoài mặc lên kiện áo khoác, vẻ mặt lạnh lùng càng nhìn càng cảm thấy nhạt nhẽo. Cảnh viên nói lời chúc xong sau đó lựa lời nói với Thư Hân rồi rời đi: "Tôi còn có lịch trình xin phép đi trước một bước."
Những người khác đang ngồi ăn bánh gatô chỗ này hai người nhỏ giọng giao lưu tuy rằng mọi người đối với lời của hai người trò chuyện với nhau cảm thấy hết sức hứng thú cũng rất muốn gia nhập thế nhưng Cảnh Viên khí tức thật sự không có mấy người làm thân với cô được. Tất cả mọi người đều lui về một góc cúi đầu ăn bánh gatô cũng coi như ung dung vui vẻ ăn sinh nhật, Ngu Thư Hân hỏi cô: "Chị không muốn ăn bánh gatô sao?"
"Em ăn đi." Cảnh Viên giọng nói rất đặc biệt không tính là lạnh lùng nhưng rất có uy nghiêm: "Tôi phải đi trước."
Ngu Thư Hân hơi khẽ gật đầu: "Cảnh lão sư..."
Cảnh Viên xoay người tư thế hơi ngừng lại tiện đà nhìn về phía Ngu Thư Hân : "Muốn hỏi tôi tại sao đối với em tốt như vậy?"
Ngu Thư Hân không ngờ cô đều có thể nhìn ra, chỉ là nếu đã nhìn ra nàng cũng sẽ không giấu giấu diếm diếm, Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh hai người ở trong đoàn phim quan hệ có thể thấy vượt quá quan hệ bình thường giữa mọi người. Hai người hiện tại thân phận và địa vị đã có thể trắng trợn không kiêng dè làm chuyện các nàng muốn làm, cho nên Thư Hân không nghĩ ra lý do Cảnh Viên đối với nàng tốt như vậy. Nhưng mà Thư Hân lại cần phải biết vì nguyên nhân đặc biệt nào mà nàng lại nhận được sự quan tâm chăm sóc tới vậy, nàng cũng sợ trả không nổi ân tình này. Cảnh Viên hiếm thấy cô nở nụ cười khẽ khàng: "Không cần có áp lực, không có nguyên nhân đặc biệt gì cả. Coi như là cùng em mới gặp có duyên đi."
"Có duyên ạ?" Ngu Thư Hân nhíu mày, Cảnh Viên nhìn về phía nàng đương nhiên không chỉ là có duyên đơn giản như vậy. Cảnh Viên ở trong giới giải trí chìm chìm nổi nổi bao nhiêu năm, gặp người đếm không xuể muốn nói vô tình thấy có duyên cũng không phải là không có nhưng Ngu Thư Hân có chút không giống.
Cảnh Viên nhìn Ngu Thư Hân lại có một cảm giác đặc biệt rất giống người đó khiến cô nghĩ tới đoạn quá khứ kia. Cô đã từng đem Cố Khả Hinh xem là một người khác trong quá khứ, những ký ức ấy cô đã sớm chôn sâu không muốn bị một người xa lạ khơi dậy lên. Nhưng hồi ức ấy lại vẫn hiện hữu trở lại tuy rằng không còn cảm giác tan nát cõi lòng, thời gian thực sự là liều thuốc chữa trị thương rất hay. Mặc kệ đau nhiều bao nhiêu cuối cùng cũng có sẽ kết thành vảy mà Ngu Thư Hân chính là người khiến cô nhìn thấy thương tích đã kết vảy của mình cho nên cô thầm cảm ơn Ngu Thư Hân chỉ là không thể nói với nàng lời nói thật.
Trợ lý của Cảnh Viên đi lên trước tựa ở bên tai cô nhẹ giọng nói vài câu, Cảnh Viên hướng về Ngu Thư Hân khẽ gật đầu: "Hẹn gặp lại."
Ngu Thư Hân cũng cười gật đầu đáp lại cô, nàng nhẹ giọng nói: "Hẹn gặp lại."
Sau khi Cảnh Viên rời đi trong phòng nghỉ liền náo nhiệt hơn, Hứa Giai Kỳ cắt một khối bánh gatô nhỏ đưa cho Ngu Thư Hân mấy nhân viên khác đang bân bát quái: "Cố lão sư mấy ngày nay không có tới đoàn phim sẽ không phải là bởi vì cùng Cảnh lão sư cãi nhau?"
"Cãi nhau? Chuyện khi nào?"
"Hai ngày trước, Cố lão sư không phải có scandal sao? Tôi đi phòng vệ sinh nghe được hai người tựa hồ muốn nói việc này."
"Đợi một chút sẽ... Hai người bọn họ không phải xào CP sao? Lẽ nào lại là một đôi? ? ?" Người hỏi một mặt sợ hãi như đào móc đến một việc đại sự mới mẻ, những người khác lại có vẻ mặt ăn dưa qua loa. Bọn họ tuy rằng cùng Cảnh Viên, Cố Khả Hinh hợp tác quay một bộ phim gần xong rồi nhưng đối với sự tình của hai người biết rất ít chớ nói chi là loại scandal này. Mọi người ở đây cơ bản đều nghe từ lời truyền miệng, hiện tại lén lút thảo luận thôi ai dám cùng người khác nói hai người là một đôi, toàn bộ phòng nghỉ trong chốc lát yên lặng lại. Cô gái lúc nãy nói chuyện lại mở miệng nói: "Có phải là một đôi hay không thì không biết, tôi chỉ biết là Cảnh lão sư trước đây có bạn gái, hai người đều sắp có hôn lễ."
"A? Còn có việc này? Cái kia bạn gái cô ấy đâu?"
"Xảy ra tai nạn xe cộ đi rồi."
Đó là chuyện xảy ra khi Cảnh Viên mới xuất đạo, khoảng cách hiện tại đều đã trôi qua nhiều rồi. Người còn nhớ tới chuyện này trừ phi là fans lâu năm, Ngu Thư Hân lại càng không biết nàng ăn một chút bánh qua loa cuối cùng Hứa Giai Kỳ quay hỏi nàng: "Buổi tối có rảnh rỗi hay không, uống một chén chúc mừng?"
Hai người từ sự tình ba mẹ Hứa Giai Kỳ tìm tới đây mối quan hệ đã tự phá bỏ được lớp băng bao phủ bấy lâu nay, không còn như người lạ mới quen. Ngu Thư Hân nghe được câu hỏi của cô vẫn là lắc đầu từ chối: "Em buổi tối còn có chút việc riêng không đi được."
"Thư Hân cô buổi tối có việc a, chúng tôi còn nói muốn làm một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật cô đây này."
Ngu Thư Hân mỉm cười hướng mọi người nói: "Cảm ơn hảo ý của mọi người, thật sự không cần mọi người đóng phim mệt mỏi như vậy rồi sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi."
Mọi người thấy nàng nói như vậy cũng đành phải thôi, đợi ăn bánh gatô xong mọi người liền giản tán trở về khách sạn. Hứa Giai Kỳ lại cùng Thư Hân đi về phòng khách sạn, hai người đứng ở trong thang máy Thư Hân lên tiếng hỏi: "Ba mẹ chị bên kia... Cần em hỗ trợ sao?"
Hứa Giai Kỳ thở dài: "Chị Lisa hôm nay đã cảnh cáo bọn họ rồi nên cũng xem như có chút tác dụng, chờ bọn nháo lại đây nói sau đi."
Ngu Thư Hân thấy cô như vậy có chút áy náy nói; "Có việc gì cần giúp đỡ chị hãy cứ nói thẳng với em đừng ngại."
Hứa Giai Kỳ cười: "Sớm biết em sẽ bởi vì chuyện này đối với tôi tốt như vậy, tôi khẳng định đã sớm nói."
Làm sao có khả năng nói ra được cái loại chuyện rèm pha như vậy, nó như dấu ấn khắc sâu trên người Hứa Giai Kỳ cô hận không thể xóa sạch nó làm sao có khả năng đặt tại trước mặt Ngu Thư Hân cho cô ấy xem sự xấu xí còn dư lại. Ngu Thư Hân mím môi cười, Hứa Giai Kỳ thở dài đổi chủ đề: "Buổi tối tôi đi qua chỗ An Kỳ uống rượu, em thật sự không đi?"
Đã lâu không có tới chỗ của An Kỳ Ngu Thư Hân có chút nhớ nhung, nàng cười: "Chị cùng An Kỳ hiện tại làm sao thân thiết vậy?"
"Là nhờ hay tán gẫu với nhau đó." Hứa Giai Kỳ nói: "Hơn nữa còn có thêm tư liệu để sáng tác."
Đối với những người hay sáng tác kịch bản như cô rất yêu thích việc trực tiếp tới hiện trưởng để lấy linh cảm viết lách. Hứa Giai Kỳ trước đây còn muốn tự chính mình mở quán bar chẳng qua là cảm thấy không quen quản lý cũng không muốn cùng người khác đọ sức mới coi như thôi. Vì lẽ đó sau khi nhận thức An Kỳ cô liền thành khách quen ở quán bar Tiểu Thành, thỉnh thoảng nghe những khách nhân kia đàm luận về bộ phim truyền hình của cô cũng là một loại hạnh phúc không nói ra bằng lời. Ngu Thư Hân chạm rãi gật đầu hiểu ra: "Chị đi đi, giúp em cùng cậu ấy nói một tiếng. Chờ em rảnh rỗi sẽ qua đó."
Thang máy đã đến nơi hai người đứng ở cửa tạm biệt nhau, Hứa Giai Kỳ khóe môi nhúc nhích tựa hồ có chuyện còn muốn hỏi, cô làm mấy cái hít sâu vẫn là không hỏi cuối cùng cùng với Ngu Thư Hân nói lời từ biệt: "Ngày mai gặp."
Ngu Thư Hân cười cười trở về nhà, thời gian đã không còn sớm nàng sau khi trở về phòng liền vội vàng thay quần áo. Trên giường bày ra mấy bộ trang phục Thư Hân nhưng là chậm chạp không quyết định chắc chắn được, nhận được điện thoại của Tiểu Đường thì đôi tay Thư Hân vừa vặn nhấc lên một chiếc đầm màu đỏ.
"Kết thúc rồi à?" Triệu Tiểu Đường âm thanh như cũ nhàn nhạt không nóng không lạnh, Ngu Thư Hân nghe vậy ho nhẹ một tiếng: "Kết thúc rồi."
"Tôi xuống tầng tìm em."
"Không cần." Ngu Thư Hân cự tuyệt nói: "Đường đi xuống gara trước đi, em thay y phục xong sẽ xuống."
Đầu bên kia điện thoại nhàn nhạt đáp ứng một tiếng, Ngu Thư Hân cúp điện thoại như không có chuyện gì xảy ra đưa điện thoại đặt ở trên bàn trang điểm. Ánh mắt ngắm đến người trong gương, hai gò má ửng đỏ, khuôn mặt như hoa anh đào, Thư Hân nhất thời có chút sửng sốt quay lại nhìn xem một lát mới cắn môi dời ánh mắt đi cuối cùng nàng tiện tay chọn một cái váy mặc vào, váy da beo sang trọng quý phái, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác dài lên, tà váy váy ngắn lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp. Đi thêm đôi dày đế bằng dẫm chân mặt đá còn có thể nghe được tiếng lẹt xẹt vang lên.
Ngu Thư Hân trang phục thỏa đáng đứng ở cửa thang máy, thang máy từ bên trên xuống tới một tầng một tầng giảm dần đến lầu ba sau đó cửa thang máy mở ra nàng đi đến xem sững sờ hai giây, Triệu Tiểu Đường chủ động nói: "Vào đi."
Ngu Thư Hân bước đi vào.
Hai người đi tới gara Triệu Tiểu Đường mở cửa ghế phụ ra ghế để Ngu Thư Hân ngồi vào trước, trên ghế phụ không biết khi nào có thêm cái gối trước vẫn không có. Triệu Tiểu Đường thấy Thư Hân nhìn sang vẻ mặt có chút không tự nhiên nói: "Cho em ôm nghỉ ngơi."
"Ừm." Nhàn nhạt âm thanh từ bên cạnh người truyền đến, Ngu Thư Hân đem gối ôm ôm vào trong ngực. Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng vài giây, Thư Hân chuẩn bị lên tiếng hỏi cô thì Tiểu Đường đã đưa tay ra đặt ở trên đai an toàn thắt lại cho Thư Hân. Cổ tay cô tinh tế làn da trắng nõn mạch máu mơ hồ có thể thấy được, hai người sát bên nhau Ngu Thư Hân có thể ngửi thấy rõ ràng hương thơm trên người cô so với bình thường càng nồng một điểm. Ngu Thư Hân nghẹn lời lưng tựa vào ghế ngồi nín hơi, Triệu Tiểu Đường thắt chặt dây an toàn sau đó phát động động cơ đem xe