Cuối tuần Lâm Nguyệt dẫn Phó Nam đi chơi công viên thủy cung, bạn học nhỏ rất hưng phấn, Lâm Nguyệt thả lỏng, vào khoảng thời gian khác, Phó Nam đều chơi với các bạn trong tiểu khu. Tiểu khu có cô giáo Lý đã về hưu nên rảnh rỗi mở nhà trông trẻ vào ngày chủ nhật, mấy người lớn không rảnh chăm con thì đều mang con cái tới đây. Chu Lẫm đã đưa chi phí tiêu dùng cho cô, Phó Nam cũng thích chơi với mấy bạn nhỏ khác.
Phó Nam không ở đây, Lâm Nguyệt búi tóc, vén tay áo lên, quét dọn vệ sinh từ trong ra ngoài, chỉ có phòng của Chu Lẫm là không động đến.
Giặt quần áo xong, Lâm Nguyệt treo đồ của Phó Nam ở ban công chung, nghe thấy điện thoại trong phòng khách vang lên, cô lau tay rồi chạy vào nghe.
Là bạn cùng phòng thời đại học – Tiểu Lộc gọi đến: “Nguyệt Nguyệt, bây giờ cậu ở đâu vậy, sách của tớ đã xuất bản rồi, tớ ký cho cậu một quyển nhé.”
Trong giọng nói quen thuộc không che giấu được sự vui mừng.
“Thật không?” Lâm Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Lúc còn trong trường, cô vội tìm việc làm thêm, chuẩn bị giấy chứng nhận tốt nghiệp, Tiểu Lộc thì thích ở lì trong phòng đọc sách, dần dần tự mình thử nghiệm viết lách, có điều vẫn luôn không thể xuất bản được, còn vì bản thảo bị trả lại mà đã khóc mấy lần rồi, bây giờ rốt cuộc bạn mình đã thành công, Lâm Nguyệt hoàn toàn có thể cảm nhận được sự vui mừng của Tiểu Lộc.
Hai người nói chuyện một hồi lâu, kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Nguyệt mở bìa cuốn sách mới Tiểu Lộc gửi tới, càng xem càng động lòng. Thực ra lúc mới vào đại học, cô có tham gia một câu lạc bộ văn học, các thành viên sẽ định kỳ viết bài rồi trao đổi lẫn nhau, có một đàn chị khen văn chương của cô tinh tế, đề nghị cô gửi bản thảo viết sách. Lâm Nguyệt thực sự đã viết rồi, đáng tiếc mới viết được phần mở đầu đã bị mấy chuyện lặt vặt làm giảm sự nhiệt tình, ngược lại Tiểu Lộc cứ đâm đầu vào.
Bây giờ cô có thời gian rồi, hay là có thể tìm lại hứng thú năm đó nhỉ?
Viết cái gì bây giờ?
Lâm Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc tưởng tượng đến nhân vật chính, bỗng nhiên trong đầu hiện lên gương mặt lạnh lùng của Chu Lẫm, đôi mắt đen đầy sắc bén.
Ngày thứ hai lên lớp, Lâm Nguyệt đứng trước bục giảng, nhìn bao quát hết tình huống của đám học sinh nhỏ ở dưới, có đứa lén lút ăn vặt, giả vờ lấy sách giáo khoa che đậy, giống như tưởng làm vậy cô giáo sẽ không nhìn thấy được, có đứa công khai ngủ nướng, còn có học sinh nam giật bím tóc bạn học nữ ngồi phía trước…
Dạy học sinh tiểu học, việc học thì khá thoải mái nhưng phiền phức là phải sửa lại những thói quen xấu của bọn chúng.
Trước tiên Lâm Nguyệt sẽ dạy dỗ mấy cậu bé bướng bỉnh hay bắt nạt bạn học nữ.
“Cô ơi.” Đột nhiên hàng bên phải có một giọng nói quen thuộc vang lên, Lâm Nguyệt nhìn sang, Phó Nam ngồi thẳng tắp, cái miệng nhỏ mím lại, giơ tay phải lên cao.
Lâm Nguyệt cười, cổ vũ hỏi: “Nam Nam có câu hỏi à?” Đây là lần đầu tiên ở trong lớp Phó Nam chủ động giơ tay lên.
Phó Nam đứng lên, quay đầu, chỉ vào một cậu bé mập mạp mặc áo caro màu đen ở hàng giữa nói: “Cô ơi, bạn ấy ném đá vào con đấy.”
Lâm Nguyệt ngừng cười, nhưng cũng không tức giận, cô đi qua đó, cầm lấy cục đá nhỏ trong tay của Phó Nam, to bằng hạt đậu phộng, ném vào người chắc là rất đau.
“Ném vào chỗ nào?” Lâm Nguyệt kiểm tra khắp người Phó Nam, chỉ sợ cậu bé bị thương.
Phó Nam sờ cổ: “Cậu ấy ném con ba lần.” Nói xong khom lưng nhặt hai cục đá nhỏ ở dưới chân bàn lên.
“Đậu Minh, con ném đá đấy à?” Lâm Nguyệt quay sang hỏi cậu học trò nhỏ kia.
Năm nay Đậu Minh 7 tuổi, cơ thể khá khỏe mạnh, trên gương mặt béo tròn chỉ toàn thịt là thịt, là bá vương nhỏ trong lớp, bị tóm được cũng không sợ, hất cằm lên nhìn cô giáo, còn ra vẻ “con ném đó, cô bắt được con thì sao nào”.
Lâm Nguyệt cho cậu bé ngồi xuống, trước tiên lên lớp đã, thừa lúc thời gian cho mấy bạn học nhỏ làm bài tập, gọi hai bạn học nhỏ cùng ra khỏi phòng học, giải thích rồi hòa giải, cuối cùng kết thúc bằng việc Đậu Minh xin lỗi Phó Nam ở trước mặt các bạn học trong lớp, cũng đảm bảo sau này không tiếp tục bắt nạt các bạn học nữa, hiệu lực của lời bảo đảm này kéo dài bao lâu phải tùy thuộc vào hiệu quả sau này nữa.
Buổi tối Lâm Nguyệt dỗ Phó Nam ngủ thì nhắc tới chuyện này: “Tại sao hai lần trước bạn ấy ném con, Nam Nam không nói cho cô biết?”
Phó Nam bĩu môi, cậu bé không dám giơ tay trong lớp, sợ mấy bạn học cười cậu, sau đó do đau quá cậu mới mách cô.
Trẻ con đều như vậy, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của cậu bé, nghiêm túc nói: “Sau này có người bắt nạt con, Nam Nam phải lập tức nói cho cô biết nhé, hiểu chưa? Con nói rồi, cô có thể dạy dỗ bạn ấy, nếu không thì sau này bạn ấy vẫn sẽ bắt nạt con, lần này ném đá nhỏ vào người con, lần sau có thể càng nghiêm trọng hơn, đổi thành đá lớn đấy.”
Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Nguyệt khom lưng, hôn cậu bé một cái: “Mau ngủ thôi nào.”
Phó Nam không ngủ được, cậu bé nhớ chú Chu, cô giáo vừa đi, Phó Nam xoay người lấy di động trên bàn học, sau đó trốn ở trong chăn gọi điện thoại cho chú Chu.
Huyện An, Chu Lẫm và cảnh sát địa phương mới phân tích xong vụ án. Những người khác đều đi cả rồi, anh vẫn không nhúc nhích, cúi đầu xem mười mấy bức ảnh ở trên bàn. Vợ chồng họ Lưu thành thật chất phác, bình thường không gây thù chuốc oán với ai cả, đôi khi ăn mày xin cơm hai vợ chồng cũng không khó chịu, vẫn tốt bụng cho họ một bữa cơm. Kết quả học tập của đứa con gái cũng rất tốt, vì trường học rất gần quán cơm, con bé tự nguyện giúp bố mẹ, cũng không có chuyện trọng nam khinh nữ như người dân dự đoán.
Giết người thì tất nhiên phải có động cơ, vấn đề tiền bạc đã bị loại bỏ, lúc tìm kiếm kẻ tình nghi lực lượng cảnh sát tập trung vào các yếu tố giết người vì tình, vì báo thù, nhưng trải qua mấy ngày hỏi cung, cảnh sát phát hiện ra rằng vợ chồng họ Lưu không có nợ nần mâu thuẫn hay tranh chấp tình cảm, ở trường học, đứa con gái xinh đẹp có quan hệ khá tốt với bạn khác phái, cảnh sát từng điều tra những người theo đuổi kia nhưng vẫn không tìm ra được manh mối nào.
Hơn nữa hung thủ sát hại vào lúc bốn giờ sáng, không có người làm chứng, ở chỗ nhỏ, kinh tế lạc hậu này cũng không có ai giám sát và điều khiển, càng làm tăng thêm độ khó của việc phá án.
Di động rung lên, Chu Lẫm lấy điện thoại ra, nhìn thấy dãy số, anh do dự vài giây rồi mới nghe máy.
“Chú Chu, chú ngủ chưa?”
Giọng
“Chú nói dối, ngủ rồi thì sao nghe điện thoại nhanh như vậy được?”
Chu Lẫm im lặng một lúc mới hỏi ngược lại: “Có chuyện gì thế?”
Phó Nam xoay người, chớp chớp mắt, không nói, yên lặng lắng nghe tiếng thở của chú Chu, cậu không có chuyện gì cả, chỉ là nhớ chú Chu thôi.
Chu Lẫm thấy hơi phiền, vuốt trán nói: “Mau ngủ đi, phải nghe lời cô giáo đấy, không được phép đánh nhau.”
“Cháu không đánh nhau đâu! Thằng béo lấy đá ném cháu, cháu mách cô giáo rồi, không hề đánh nó.” Phó Nam đắc ý nói, thằng béo là biệt danh cậu bé đặt cho Đậu Minh, đương nhiên, trước mặt cô giáo Lâm, Phó Nam chưa từng gọi biệt danh này.
Đúng là trẻ con, Chu Lẫm mỉm cười, ánh mắt cứng lại, rơi vào một trong những bức hình đó.
Sáng ngày hôm sau, Chu Lẫm dẫn theo mấy cảnh sát hình sự đến nhà trẻ của cậu bé 5 tuổi bị hại – Lưu Cường. Trong lớp Lưu Cường có 30 bé, được cô giáo gọi đến, xếp thành mấy hàng xiêu xiêu vẹo vẹo, gương mặt mờ mịt. Chu Lẫm chống đầu gối, khom lưng đứng trước mặt bọn trẻ, mỉm cười thân thiện: “Lưu Cường có từng bắt nạt các cháu không?”
Mấy đứa trẻ cũng không biết vụ án giết người này, lắc đầu cũng có, giơ tay mách cũng có, mồm năm miệng mười nói ra mấy chuyện lặt vặt, nhưng Chu Lẫm chú ý tới một cậu bé nhỏ gầy cứ cúi thấp đầu, dùng tay che cánh tay trái lại. Chu Lẫm đi tới, cậu bé vội trốn ra phía sau, mở đôi mắt to cầu cứu cô giáo.
Chu Lẫm dứt khoát kéo tay cậu bé qua, vén tay áo lên, chỉ thấy trên cánh tay trắng trẻo có mấy lỗ kim, xung quanh vết thương đều đỏ lên, đủ để có thể tưởng tượng được khi bị kim đâm vào đứa bé này tội nghiệp thế nào.
Chu Lẫm hơi híp mắt, thấp giọng hỏi: “Do Lưu Cường đâm à?”
Cậu bé cúi thấp đầu, lắc đầu, lông mi dài bối rối chớp chớp.
Chu Lẫm tiếp tục: “Dùng ống tiêm đâm vào?”
Cậu bé theo bản năng gật đầu, gật xong mới lộ ra vẻ mặt nghi ngờ làm sao chú biết được.
Chu Lẫm không nói gì, phía sau anh, Đường Hiên đã đi theo cô giáo nhà trẻ để kiểm tra thông tin về bố mẹ của cậu bé.
Nửa tiếng sau, trong một công trường xây dựng, cảnh sát đã bắt được kẻ tình nghi – Hồ Cương. Lúc đầu Hồ Cương kiên quyết phủ nhận mình liên quan tới vụ án này, chờ đến khi Chu Lẫm đào được đồ vật và quần áo dính máu của gia đình nhà họ Lưu bên trong đống đổ nát của công trường đang xây dựng nào đó lên, đặt con dao xuống trước mặt Hồ Cương, Hồ Cương mới ôm đầu thẳng thắn nhận tội.
Thì ra năm trước Hồ Cương vừa mới li dị vợ, một mình nuôi con trai, vì không có vợ nên Hồ Cương đặt tất cả tình yêu thương vào người con trai, thức khuya dậy sớm để kiếm tiền, gửi con trai tới nhà trẻ tốt nhất mà ông ta có thể gửi. Bắt đầu từ tuần trước, Hồ Cương vô tình phát hiện trên cánh tay của con trai có mấy lỗ kim, cánh tay bị sưng phồng lên, dò hỏi mãi mới biết là Lưu Cường trong lớp của con trai đã đâm cậu bé, Lưu Cường thấy người lớn đâm rất vui, không biết lấy được ống tiêm ở đâu, chọn một bạn nhát gan nhất trong lớp rồi ra tay, Lưu Cường đóng vai bác sĩ, để con trai Hồ Cương làm bệnh nhân.
Bảo bối bị bắt nạt, làm sao Hồ Cương chịu nổi, biết nhà họ Lưu mở một quán cơm, vụ án xảy ra vào sáng hôm đó, từ sáng sớm Hồ Cương đã đi tới quán cơm tìm vợ chồng họ Lưu tranh luận. Lúc đó Lưu Cường 5 tuổi còn đang ngủ, Hồ Cương muốn gọi cậu bé dậy để đối chất, bố Lưu Cường không đồng ý, mẹ Lưu Cường vì bảo vệ con trai, càng nói chuyện càng độc mồm độc miệng, Hồ Cương nhất thời kích động…
Chỉ một suy nghĩ, bốn mạng người, mà vụ án tồi tệ như thế lại bắt nguồn từ vụ bắt nạt giữa hai đứa bé trong nhà trẻ.
Trên đường quay về thành phố Giang, Chu Lẫm yên lặng hút thuốc.
“Trẻ con đầu gấu là không được đâu.” Tâm trạng của Đường Hiên khá phức tạp, anh ta cảm khái: “Lão đại, anh phải để ý một chút, đừng để Phó Nam đi sai hướng đấy.”
Chu Lẫm nhả ra một làn khói, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Sẽ không đâu.”
Bạn học nhỏ ở trong nhà chắc chắn sẽ không biến thành như thế.
Bàn giao vụ án xong xuôi thì đã hơn bốn giờ chiều, Chu Lẫm gọi điện thoại cho Phó Nam nhưng đầu bên kia đã tắt máy.
Đặt điện thoại xuống, Chu Lẫm châm điếu thuốc, hít hai hơi mới gọi lại.
Lâm Nguyệt vừa mới kết thúc tiết học cuối cùng, vẫn còn đang thu dọn giáo án thì nhìn thấy có cuộc gọi đến, Lâm Nguyệt ngẩn người, cầm đi động đi tới trước cửa sổ phòng học.
“Tôi về rồi, bây giờ tôi đi đón Phó Nam, di động của nó tắt rồi, cô nói với nó một tiếng đi.”
Giọng người đàn ông trầm thấp, do mấy ngày không nghe nên càng lộ ra vẻ xa lạ.
Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Nguyệt là về vụ án đó, cô nhỏ giọng hỏi: “Bắt được hung thủ rồi à?”
Khóe miệng Chu Lẫm cong lên: “Ừ.”
Nơi nào đó trong lòng Lâm Nguyệt chợt trở nên bình tĩnh, có người chết thảm như vậy, nếu đã bắt được hung thủ thì có vẻ chính nghĩa vẫn tồn tại.
Mà lúc này người đang nói chuyện điện thoại với cô chính là anh hùng trừ gian diệt ác.
“Vất vả rồi.” Lâm Nguyệt dịu dàng nói.
Ba chữ mềm mại nhẹ tựa lông chim, đột nhiên lỗ tai Chu Lẫm hơi ngứa, lập tức bỏ điện thoại ra, sau đó cả người run lên giống như gặp dư chấn.
“Tôi cúp máy đây.” Anh lạnh lùng nói.
Giọng nói của cô gái này có độc, không thể nghe ở khoảng cách gần!