Ở cổng trường, hiếm khi Chu Lẫm lại đến sớm hơn bạn học nhỏ một lần, xe đỗ ở lề đường, anh nhìn vào bên trong rồi đi tới cửa hàng bán đồ ăn vặt bên cạnh.
Đợi khi anh đi ra, cô giáo chủ nhiệm đã dẫn một đội mấy bạn học nhỏ ra ngoài, Chu Lẫm bỏ đồ vào túi, người nhà và bảo mẫu đều đứng chờ ở cùng một chỗ, anh đứng một mình ở chỗ khác của đám người lớn, quần áo cả người đều là màu đen, cao lớn rắn rỏi, trông còn tràn ngập khí khái hào hùng hơn cả bảo vệ của trường học mời tới nên thu hút không ít ánh mắt của mấy bà mẹ trẻ.
“Chú Chu!”
Nhìn thấy chú Chu – người đã đi công tác mấy ngày, Phó Nam vui mừng chạy ra khỏi đội ngũ, như một viên đạn nhỏ phóng ra cổng trường. Chu Lẫm đứng tại chỗ, nghĩ đến trước đây không lâu anh tới đón cậu bé, Phó Nam “lạnh như băng” còn không ưa dáng vẻ ấu trĩ của anh, so với sự nhiệt tình bây giờ quả thực là như băng và lửa.
“Chú Chu!” Đến gần trước mặt, Phó Nam gọi càng lớn tiếng hơn.
Chu Lẫm tóm lấy nách của cậu bé, nhấc lên, ôm bạn học nhỏ vào trong lòng: “Nhớ chú thế cơ à?”
Khuôn mặt Phó Nam hồng hào, ánh mắt sáng ngời nhìn chú Chu, Phó Nam rất nhớ nhưng không muốn nói, dùng tay nhỏ sờ sờ cái cằm đàn ông râu ria xồm xoàm, Phó Nam khó chịu vỗ mấy cái: “Lại không cạo râu rồi!”
Chu Lẫm: …
Hôm đó anh nhận được vụ án rồi lập tức xuất phát ngay, đến khắp nơi ở huyện An tìm kiếm manh mối, đâu có rảnh rỗi mà cạo râu? Nếu Phó Nam không đề cập tới, Chu Lẫm căn bản không nhận ra sự lôi thôi của mình lúc này.
“Cô giáo đến rồi!”
Chu Lẫm ngẩng đầu, đang vào giờ tan học nên trên đường chính của cổng trường đều là học sinh và thầy cô giáo, anh vừa nhìn liền thấy ngay Lâm Nguyệt trong đám người. Hôm nay cô gái trẻ mặc chiếc váy màu xanh nhạt, vừa đi vừa nói cười với đồng nghiệp, ánh tà dương rực rỡ rọi lên da thịt trắng nõn của cô, giống như bạch ngọc trơn bóng, khi bước đi làn váy màu xanh khẽ đung đưa, phác họa đường cong duyên dáng đầy hấp dẫn của cô. Thầy giáo đi ngang qua quay đầu nhìn cô, cô gái đi ngang qua cũng nhìn cô, thậm chí đám học sinh đang xếp hàng đi qua cũng đều nghiêng đầu nhìn cô giáo xinh đẹp mặc chiếc váy dài này.
“Trong trường cháu, cô giáo là người đẹp nhất đấy.” Một tay Phó Nam ôm vai chú Chu, nhìn cô giáo, kiêu ngạo nói.
“Sao cháu biết?” Chu Lẫm bỏ bạn học nhỏ xuống, cụp mắt hỏi.
Phó Nam ngửa đầu, vẻ mặt thành thật: “Cháu nghe bạn học trong lớp nói, thầy Trình của lớp A5 đẹp trai cực kỳ, bọn họ đều muốn thầy Trình làm bạn trai của cô giáo.” Cô giáo Lâm vừa trắng vừa đẹp, còn vô cùng dịu dàng nữa, thầy Trình cũng trắng trẻo đẹp trai, khá kiên nhẫn, Phó Nam cảm thấy thầy Trình và cô Lâm rất xứng đôi.
Chu Lẫm không nói gì, một đám nhóc 6 – 7 tuổi không cố gắng học hành, ngày nào cũng mù quáng lo nghĩ mấy cái không đâu, nhưng thầy Trình là ai? Anh đến trường đón Phó Nam nhiều lần như vậy, tại sao không phát hiện có thầy giáo nào đẹp trai nhỉ? Đàn ông trung niên bụng phệ đầu hói thì lại gặp suốt rồi.
“Cô giáo!” Đứng bên cạnh chú Chu, Phó Nam vẫy tay với cô giáo.
Lâm Nguyệt mỉm cười với bạn học nhỏ.
“Ôi, người đó đẹp trai quá…” Hà Tiểu Nhã đi tới nói bên tai của Lâm Nguyệt, vừa nói vừa bí mật quan sát Chu Lẫm, “Cậu xem cánh tay của anh ấy kìa, thật cường tráng, tớ đoán anh ấy còn có cơ bụng tám múi nữa đấy, chí ít thì cũng sáu múi!” Thưởng thức trai đẹp là một trong những niềm yêu thích của Hà Tiểu Nhã, mọi người cùng nhau đi dạo, Hà Tiểu Nhã đi tới đi lui thì thường hay đột nhiên kéo Lâm Nguyệt lại, chỉ vào một anh chàng đẹp trai gần đó cho cô xem.
Nhưng lần này Lâm Nguyệt lại xấu hổ nhìn Chu Lẫm, sợ bị đôi mắt sắc bén kia của Chu Lẫm thấy được.
“Là phụ huynh của tiểu khu nhà tớ, tớ đi lên chào hỏi chút.” Cô nhỏ tiếng giải thích.
Hà Tiểu Nhã mỉm cười: “Đi đi, tớ đi trước đây.”
Lâm Nguyệt gật đầu, thấy đồng nghiệp đã đi mấy bước rồi, cô mới đi về phía Chu Lẫm và Phó Nam. Nhưng ngay khi Lâm Nguyệt đang buồn rầu không biết nên làm thế nào để nói chuyện với Chu Lẫm thì đột nhiên anh xoay người, trực tiếp đi tới chiếc SUV màu đen ở ven đường, vẻ mặt khá lạnh lùng.
Lâm Nguyệt sửng sốt, sao vậy?
“Cô giáo, lên xe thôi.” Người đủ rồi thì nên lên xe, Phó Nam nhìn chú Chu, mỉm cười gọi cô giáo.
Lâm Nguyệt do dự. Ý cảnh sát Chu là vậy à? Lúc nãy gọi điện thoại, Chu Lẫm chỉ nói qua đón Phó Nam thôi, nhờ cô chuyển lời, lỡ như Chu Lẫm đón Phó Nam rồi lại có kế hoạch khác, cô lên xe thì chẳng phải sẽ khiến Chu Lẫm khó xử ư? Nhưng nếu như đúng là Chu Lẫm dự định tiện đường đón cô luôn, cô rời đi như thế thì có vẻ không cảm kích cho lắm.
Suy nghĩ một chút, Lâm Nguyệt dẫn Phó Nam đi tới bên cạnh xe, sau khi Phó Nam ngồi xong, cô hỏi người đàn ông ngồi trên ghế lái: “Có cần làm bữa tối cho Nam Nam không?”
Vừa nói xong, trong gương chiếu hậu xuất hiện đôi mắt quen thuộc, ánh mắt lạnh lẽo đầy sắc bén.
Lâm Nguyệt hoảng hốt cúi thấp đầu.
“Không cần, hôm nay ăn bên ngoài.”
Lâm Nguyệt nghe xong, âm thầm vui mừng, quả nhiên Chu Lẫm đã có sắp xếp, may mà cô không liều lĩnh lên xe.
Phó Nam không hài lòng với sự sắp xếp này, chu môi kháng nghị: “Cháu không đi, cháu muốn ăn cơm với cô giáo.” Đồ ăn bên ngoài không ngon như cô giáo làm.
Lâm Nguyệt lúng túng, sao cậu bé này không nhận ra tấm lòng của Chu Lẫm vậy, vừa phá xong một vụ án lớn nên Chu Lẫm dẫn Phó Nam ra ngoài ăn là muốn bồi thường cho cậu, cô chỉ có thể làm những món ăn gia đình, đâu so sánh được với nhà hàng nổi tiếng bên ngoài.
“Vậy về nhà.” Chu Lẫm không phản đối, dỗ dành cậu bé xong thì bắt đầu giục người đang đứng trước cửa xe: “Lên xe đi.”
Lâm Nguyệt vốn muốn khuyên Phó Nam nghe lời, vô tình nhìn thoáng qua ánh mắt nghiêm túc của Chu Lẫm, không biết sao cô không dám nói nhiều nữa, ngoan ngoãn bước lên xe.
Mỗi người lớn đều có suy nghĩ riêng, trong bụng Phó Nam đầy thắc mắc, cái tay nhỏ vịn lên ghế trước, khẽ hỏi: “Chú Chu, chú đi công tác ở đâu vậy?”
Chu Lẫm: “Huyện An.”
“Đi bắt người xấu ạ?”
“Ừ.”
“Bắt được không chú?”
“Được.”
Phó Nam muốn biết nhiều hơn: “Người xấu làm…”
“Cho cháu này.” Chu Lẫm nhìn phía trước, thò tay đưa đồ ra đằng sau, trong lòng bàn tay to rộng cầm hai viên kẹo socola tròn trịa, giấy bọc màu vàng. Phó Nam thích ăn socola nhất nhưng mỗi tuần chú Chu chỉ cho phép cậu ăn một lần thôi, đột nhiên được ăn, Phó Nam lập tức cầm lấy socola, vui vẻ nói: “Cảm ơn chú Chu!”
Chu Lẫm không tỏ rõ ý kiến, chỉ lơ đãng liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy cô giáo dịu dàng nhìn chằm chằm bạn học
“Cô ơi, cái này cho cô.” Phó Nam hiểu chuyện nhất, muốn chia một viên kẹo cho cô giáo.
Lâm Nguyệt mỉm cười nói không cần, Phó Nam dứt khoát xé giấy bọc ra, giơ socola muốn đút cho cô giáo ăn. Thịnh tình không thể từ chối, Lâm Nguyệt không thể làm gì khác đành nhận lấy viên kẹo socola. Một viên tròn vo, Phó Nam bỏ vào trong miệng, quai hàm phồng lên, Lâm Nguyệt nhìn thấy, theo bản năng nhìn chỗ ngồi phía trước, tuy Chu Lẫm đang tập trung lái xe nhưng Lâm Nguyệt vẫn dùng tay trái che miệng lại để khỏi thiếu lịch sự.
Người con gái xinh xắn, cử chỉ nho nhã, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng ăn xong rồi mới thả tay xuống.
Ăn hết socola, Phó Nam lại muốn hỏi thăm chuyện bắt người xấu, Chu Lẫm không muốn nói về vụ án nên đổi đề tài: “Bữa tối muốn ăn gì?”
Phó Nam bị lừa lần thứ hai, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói ăn cá. Hôm thứ bảy cô giáo làm cá ăn rất ngon, cậu bé ăn không đủ.
Lâm Nguyệt tiếp lời: “Vậy đến siêu thị đi, trong nhà không có cá.”
Chu Lẫm: “Ừ.”
Mua xong tất cả nguyên liệu, Lâm Nguyệt đeo tạp dề lên bận rộn trong nhà bếp, Chu Lẫm ngồi trong phòng khách chơi game với Phó Nam, một lúc sau, đột nhiên Phó Nam kêu to: “Chú Chu hôi quá, toàn mùi mồ hôi!”
Trẻ con nghĩ gì nói đó, giọng nói lanh lảnh tựa như tiếng kèn đồng nhỏ.
Chu Lẫm thường xuyên phá án bắt người, nhiệt độ lại gần 30 độ, chạy một vòng ở thành phố Giang thì cả người đã đầy mồ hôi, lần này đến huyện An công tác, tuy mỗi ngày anh đều tắm nhưng chỉ có một bộ quần áo, mặc mấy ngày rồi nên mới có thể có mùi kì lạ. Bị Phó Nam khó chịu vì mùi mồ hôi cũng không phải lần đầu tiên, chỉ có ngày hôm nay, dây thần kinh xấu hổ về mặt này của Chu Lẫm bỗng dưng run lên.
“Hôi đâu mà hôi, sao chú không ngửi thấy gì?” Vẻ mặt Chu Lẫm không thay đổi phản bác lại, ánh mắt liếc về phía phòng bếp. Người phụ nữ đang cắt rau quay lưng lại với anh, trên người đeo tạp dề, sợi dây tạp dề nhỏ xíu siết chặt bên hông, có vẻ eo của con gái rất nhỏ, dường như hai tay là có thể ôm hết.
“Hôi chết đi được, chú mau đi tắm đi!” Phó Nam khó chịu đẩy anh.
Chu Lẫm không còn cách nào, bỏ máy chơi game xuống, đi tới phòng lấy quần áo sạch, sau đó vào phòng tắm tắm rửa. Thực ra Lâm Nguyệt cũng nghe thấy, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, mãi đến khi trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, bất ngờ bên tai vang lên tiếng của Hà Tiểu Nhã: “Cậu xem cánh tay của anh ấy kìa, tớ đoán anh ấy có cơ bụng tám múi, chí ít thì cũng sáu múi…”
Cơ bụng của Chu Lẫm…
Lâm Nguyệt vô tình ngây người, đột nhiên đầu ngón tay tê rần, Lâm Nguyệt hít một hơi, đúng lúc bỏ con dao ra, nhưng ngón tay vẫn có vết thương chảy máu, may mà cắt không sâu lắm. Lâm Nguyệt mút ngón tay một lúc thì không chảy máu nữa, cô tiếp tục cắt rau, cũng không dám nghĩ lung tung.
Trong phòng tắm, Chu Lẫm cảm thấy hơi nóng, trên đỉnh đầu vẫn có nước lạnh chảy xuống, sau khi ổn định anh mới tắt vòi hoa sen, cầm khăn lau chùi. Người đàn ông trong gương có thân hình cao lớn cường tráng, luyện được cơ bụng tám múi đàng hoàng, rõ ràng lại không bất ngờ. Người đàn ông ngửa đầu lau lưng, cái cằm cương nghị, yết hầu, xương quai xanh khiêu gợi, xuống chút nữa là một bộ phận nam tính trưởng thành ẩn chứa sức mạnh.
Lau nước xong, Chu Lẫm sờ cằm, lấy dao cạo ra, chậm rãi cạo râu.
Năm phút sau, cửa phòng tắm mở ra.
Phó Nam nghe thấy tiếng, vừa chơi game vừa quay đầu lại, sau khi khó chịu vì chú Chu hôi thì đột nhiên hét to: “A, chú Chu đẹp trai quá!”
Lâm Nguyệt không nhịn được quay đầu nhìn về phía phòng ngủ bên kia, chỉ thấy Chu Lẫm đã thay đồ, anh mặc áo ngắn quần đùi, dáng người cao lớn, cánh tay lộ ra ngoài, đường nét bắp thịt ở chân đều đặn lại khỏe đẹp. Dường như nhận ra cái nhìn chăm chú của cô, người đàn ông quay sang nhìn cô, râu đã cạo nên có vẻ trẻ ra vài tuổi, tư thế đầy oai hùng.
Ánh mắt giao nhau, trong mắt anh dường như có ẩn ý nào khác, Lâm Nguyệt bối rối cúi đầu, rửa lại tấm thớt vừa mới rửa lúc nãy.
“Ngửi đi, hết hôi rồi nhé.” Chu Lẫm nhấc bạn học nhỏ lên, trong giọng nói ẩn chứa sự vui vẻ.
Phó Nam hít hà một lúc rồi bật cười ha hả.
Bữa tối đã xong, ba món một canh, nhưng vì Chu Lẫm thích ăn cay nên ba món đều chia ra làm hai đĩa, bao gồm cả món cá.
“Lần sau không cần mất công thế này đâu, không cay tôi cũng ăn được.” Chu Lẫm đảo mắt nhìn bàn ăn rồi liếc Lâm Nguyệt, thản nhiên nói.
Lâm Nguyệt không để ý, đưa đũa cho anh: “Ừm, tôi biết rồi.”
Chu Lẫm nhận đũa, ánh mắt dừng lại trên ngón trỏ mảnh khảnh trắng mịn của cô mấy giây, làm như không có chuyện gì ngồi xuống.
Chu Lẫm trầm mặc ít lời, trên bàn ăn không nói nhiều, chỉ vùi đầu ăn cơm, Lâm Nguyệt vừa ăn vừa chăm sóc Phó Nam, Chu Lẫm rời bàn rồi cô mới kinh ngạc phát hiện ra ba món cay cô làm riêng cho anh, anh đều ăn hết sạch! A, không đúng, còn thừa lại vài miếng gừng… Lâm Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, Chu Lẫm kén ăn?
“Chú Chu ăn nhiều quá.” Phó Nam vuốt cái bụng nhỏ, lớn tiếng cười nói với người đàn ông mới vừa đi ra khỏi phòng.
“Hôm nay cháu rửa bát.” Chu Lẫm dứt khoát ném một quả bom.
Phó Nam ôi một tiếng, vẻ mặt đầy đau khổ.
“Chú Chu trêu con đấy, đi súc miệng đi.” Lâm Nguyệt đứng lên chuẩn bị thu dọn bát đũa.
“Để tôi.”
Có người tiến đến gần cô, vừa dứt lời thì bàn tay lớn duỗi ra, giữa những ngón tay cứng rắn kẹp một hộp băng dán cá nhân.