Nói thật, nếu như không phải là sợ Lục Tuệ tủi thân thì tôi muốn nhìn em khóc lắm đó.
Đoạn văn moi tim móc phổi kia làm tự tôi cũng thấy cảm động đấy.
Khó trách rất nhiều người đều nói, trong tình yêu, điều dễ cảm động nhất là chuyện của bản thân.
May là Lục Tuệ cũng rất cảm động, nên tôi cũng không xấu hổ đến thế.
Lục Tuệ đúng thực là rất kiên cường, mà đột nhiên tôi trở nên biến thái, rất muốn để em làm nũng với tôi, gọi tôi là tỷ tỷ, dùng hai chữ "Người nhà" để gọi tôi, ngọt ngào nói chuyện với tôi, tốt nhất là giẫm chân, lại ríu rít líu lo rồi dụi đầu vào ngực tôi.
Ha ha ha, Giản Hứa Thu ơi, mày yêu cầu nhiều quá đó.
Được rồi.
Nói nhiều nhiều chuyện nhảm nhí, khôi hài như thế cũng không che giấu được tâm trạng rối bời của tôi vào lúc này.
Tôi quả thật rất muốn chửi bậy.
Mẹ tôi đứng cửa cũng sững sờ, mặc dù lúc ánh mắt của bà quét tới thì tôi đã đứng dậy rồi, nhưng loại tình huống này, không cần dùng não thì cũng biết là đang làm gì.
Thế là mẹ tôi vì muốn để chúng tôi được toàn thây nên đã mở đèn trong phòng khách lên.
Tôi khó khăn gọi một tiếng: "Mẹ."
Lục Tuệ đứng sau tôi, cũng khó khăn gọi một tiếng: "Dì."
Mẹ tôi cũng khó khăn cười khan một tiếng.
Bà hỏi: "Hai đứa có nhặt được tấm thẻ nào không?"
Lục Tuệ đứng sau tôi ồ lên một tiếng, kéo hộc tủ ra lấy mọt tấm thẻ giảm giá ra đưa cho tôi, tôi lại đưa cho bà.
Bà như muốn giải thích, bổ sung thêm: "Muốn về khách sạn với người bạn.
Ngày mai muốn đi spa với bà ấy, tấm kia là thẻ hội viên, đúng lúc đi qua đây nên tới lấy, A ha ha ha."
Tôi: "Ahihihi."
...
Sau khi mẹ tôi đi rồi thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tôi cúi đầu cùng Lục Tuệ nhìn nhau, hai người đều cười.
Nhưng mà việc nên làm vẫn phải làm nha, cửa cũng khóa trái rồi, không có gì phải sợ hết, thế và tôi với em làm một lần trên sofa.
Sáng sớm hôm sau, Lục Tuệ nói cho tôi biết là Nước Suối đăng Weibo xin lỗi Tiểu Hòa Hòa, cô ấy nói hôm qua uống say nên nói rất nhiều không nên nói, balabala một ngàn chữ, mong Tiểu Hòa Hòa tha thứ.
Tiểu Hòa Hòa chỉ nhìn lướt qua, không like, không bình luận, cũng không nhắn gì hết, cũng gỡ biểu tượng fan hâm mộ ra.
Em cất điện thoại, quay đầu tỏ vẻ nhẹ nhõm nhìn tôi, hỏi: "Sáng nay chúng ta ăn gì?"
Tôi liếc mắt nhìn điện thoại em: "Không tha thứ?"
Emg gật đầu: "Không tha thứ."
Tôi gật đầu.
Nên vậy, thế giới này, người tổn thương bạn, ngoại trừ cha mẹ bạn ra thì không ai có thể được tha thứ vô điều kiện hết.
Lục Tuệ còn nói: "Ca hát vốn chỉ là hứng thú, bọn họ thích nghe thì em cũng vui, nhưng nếu như hứng thú này làm em không vui thì em cũng có thể lập tức từ bỏ nó."
Tôi kinh ngạc: "Đừng mà." Tôi nắm vai em: "Không thể bởi vì một số người mà tước đoạt quyền lợi thích em rất nhiều người khác."
Em nói: "Chị thích em là đủ rồi."
Tôi ồ lên.
Lục Tuệ thật sự là càng ngày càng đáng yêu, trước kia em cũng đáng yêu như thế sao?
Dù sao thì gần đây tôi càng ngày càng dễ dàng bị em đâm chọt chỉ trong vài phút.
Con gái khi sa vào tình yêu thật là đáng sợ mà, loại tỏ tình sến súa thế này mà tôi nghe xong thì khóe miệng cũng muốn kéo đến tận mang tai đấy.
Có thể là bởi vì tâm trạng quá tốt, nên lúc đi nặn gốm sứ tôi cực kỳ giống một thiếu nữ, khi nói chuyện còn vô cùng trẻ trung, lúc nặn sai thậm chí còn giơ chân tức giận nói không làm nữa.
Bạn nói xem đây là loại chuyện mà người 30 tuổi sẽ làm sao?
Lục Tuệ nói: "Đúng."
Em còn nói, Giản Hứa Thu, hôm nay chị rất đáng yêu.
Tôi nói, em cũng có thể yêu nha.
Liên quan đến chuyện ảnh hưởng của Lục Tuệ đối với tôi, ngoại trừ việc tôi thấy tôi càng ngày càng thích ở bên em ấy, thì còn gió Tây Phong Thoại nữa.
Fans hâm mộ của Tiểu Hòa Hòa vẫn đến nhiều, nhiều đến mức mỗi lần tôi đi làm thì đều muốn trang điểm.
Cô vài cô em gái vừa đến liền mở miệng hỏi: chị là chị bé Giản Hứa Thu đúng không? Tôi nghe thế lập tức hiểu rõ, thế là câu tiếp theo chắc chắn tôi có thể trả lời được: Tiểu Hòa Hòa không ở đây, sau đó để cho bọn họ chọn món.
Nếu là fans của Trúc Ngôn Nhất Hòa thì một suất giảm còn 80%, đây coi như là điều thiết thực nhất mà tôi có thể làm cho bọn họ.
Lại qua mấy tháng sau, Hiểu Lê nói với tôi là cô ấy mang thai.
Sau khi tôi tặng cho cô ấy một bao lì xì, còn buồn bã nghĩ là cô