Cảm giác sự va chạm của đôi môi dưới rất nóng, nó thuộc về nhiệt độ cơ thể của người khác. Dây thần kinh phản ứng của Vân Chức như bị buộc đóng băng, sau một vài giây trầm mặc, não cô vang lên một tiếng ‘ầm’, máu dồn lên hai má. Sự ồn ào huyên náo khắp nơi đều biến thành một sự im lặng không tên.
Vân Chức dựa vào lưng xe lăn, vội vàng ngẩng mặt lên, tránh xa khỏi vành tai của Tần Nghiên Bắc.
Tay cô đè lên môi, nhất thời không nói được gì, nhịp tim đập dữ dội trong lồng ngực, chấn động đến mức từng tế bào cũng thay đau, và tâm trí cô chỉ toàn nghĩ về một chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghiên Bắc liệu có giết chết cô không đây.
Vừa rồi cô đứng dựa quá gần, không hề chú ý đến chuyện phải có chừng mực, Tần Nghiên Bắc chỉ là bình thường quay đầu qua, lại vô duyên vô cớ bị cô tấn công, thật sự là phạm phải tội tày trời.
Cô còn chưa kịp nói lời xin lỗi và giải thích, Tần Nghiên Bắc lại bật cười nhếch mép, sự lạnh lùng và lười nhác.
Vân Chức hơi ngạc nhiên, nghĩ rằng lần này cô đã hoàn toàn chọc giận anh, chuyện báo ơn còn chưa bắt đầu được gì đã bị chuyện ngoài ý muốn này phá cho tan tành, cô cảm thấy có chút chua chát, lông mi rũ xuống, hốc mắt hơi nóng lên.
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn cô, nhếch mép bật cười.
Không phải rất có bản lĩnh sao, mới hôn vào vành tai thôi mà đã làm ra vẻ xấu hổ đến vậy, cánh mũi khóe mắt đều đỏ bửng lên, kích động đến vậy à?
Anh mượn luồng sáng mờ mờ ảo ảo của sự kiện để che đi vành tai phải rõ ràng đang hơi bất thường, Tần Nghiên Bắc nhướng mày, điềm tĩnh nói: “Chú tư đặc biệt qua đây, lại không ngại phiền hà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơn chua xót của Vân Chức đột nhiên đè nén xuống.
…. Ánh mắt đối chọi gay gắt của Tần Nghiên Bắc hình như không phải nhằm vào cô?
Lúc này tiếng bước chân vang lên bên tai càng rõ ràng hơn, Vân Chức quay đầu nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang tiến lại gần. Dù đối phương đã xấp xỉ ngoài 40 tuổi nhưng rất biết chăm sóc, ông mặc một bộ đồ vest với khí chất nho nhã, luôn giữ nụ cười trên miệng, nếp nhăn ở khóe mắt không hiện lên quá rõ. Vẻ ngoài bất luận thế nào cũng mang đến cảm giác dễ gần và hòa hợp, nhưng trực giác đầu tiên của Vân Chức lại là lùi về sau vài bước.
Nghĩ đến người chú tư mà Tần Nghiên Bắc nhắc tới vừa rồi, Vân Chức đại khái cũng đã biết thân phận của người trước mặt, có lẽ là bởi vì hai ngày nay đã nghe Đường Dao kể rất nhiều chuyện về nhà họ Tần, cộng thêm chuyện cô tự động đứng về phe của Tần Nghiên Bắc nên vô hình cảm giác người chú tư này tuyệt đối không lương thiện như vẻ bề ngoài của ông được.
Tần Nghiên Bắc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Chấn nhưng từ đầu đến cuối anh đều đặt sự chú ý lên người Vân Chức.
Từng cử chỉ của cô đều trở nên trịnh trọng hơn nhiều, hành động lùi về sau càng chứng tỏ cho sự cung kính hoặc sợ hãi, những phản ứng bản năng này đang từng bước khẳng định mối liên hệ đằng sau cô và Tần Chấn.
Cánh tay Tần Chấn đang vắt một chiếc áo khoác ngoài, ông hơi cúi người, ân cần quan tâm chạm nhẹ vào tấm chăn mỏng trên chân của Tần Nghiên Bắc: “Nghiên Bắc, vừa mới xuất viện được mấy ngày thì con nên nghỉ ngơi để mau bình phục vết thương rồi còn quay về tập đoàn. Đừng để ông nội con phải lo lắng, những sự kiện thông thường như thế này không cần con phải đích thân tới đâu.”
Khóe môi Tần Nghiên Bắc hơi cong lên: “Chú nghĩ nhiều rồi, chẳng qua con đến là để giết thời gian, dù sao chân con có bị thương rất nặng, đoán chừng phải ngồi xe lăn hơn một năm mấy nữa. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong tập đoàn vẫn phải cần chú tư hao tâm tổn sức rồi.”
Đường nét nơi khóe mắt Tần Chấn hơi nhếch lên, do dự một chút, ông vẫn cố kiềm lại ý muốn đặt bàn tay vén chăn mỏng xuống. Ánh mắt nhìn quét qua Vân Chức, trầm mặc một lát, đôi mắt sau tròng kính mang theo ý cười, ý tứ hiện lên rất sâu xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Chức có chút lờ mờ không hiểu chuyện gì nhưng đứng mặt đối mặt thế này cô mới cảm giác Tần Chấn có hơi quen quen, có lẽ đã từng gặp ở đâu đó trước đây rồi.
Cẩn thận nhớ lại những người lạ trong ấn tượng của cô vài tháng qua, Vân Chức đột nhiên nhớ ra đó là khoảng thời gian vừa vào đông, mỗi ngày cô đều đi từ phòng tranh về kí túc xá bằng con đường nhỏ hơi vắng vẻ quen thuộc, tình cờ lại gặp một chiếc xe việt dã màu xám tro. Lúc cô đi lướt qua thì cửa kính hàng ghế sau hạ xuống, người đàn ông trung niên ngồi bên trong mỉm cười nhìn cô hỏi đường.
Thái độ của đối phương rất thân thiện, cô đương nhiên cũng trả lời lại theo phép lịch sự, nói qua nói lại cũng chỉ vài ba phút.
Nếu đã có cơ duyên gặp nhau một lần, cộng thêm nhìn thấy ý tứ bây giờ của Tần Chấn có lẽ cũng đã nhớ ra cô, nếu còn không chào hỏi thì sẽ trông rất kì lạ, vậy nên Vân Chức mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu khách sào chào Tần Chấn.
Tần Chấn lại không phản ứng lại, cũng không nói chuyện với cô, có vẻ như sự chú ý đặc biệt ban nãy chỉ là vì để Vân Chức chủ động chào hỏi ông.
Sau khi ông nhìn thấy dưới ánh mắt của Tần Nghiên Bắc thoáng nhìn qua Vân Chức, Tần Chấn đã đạt được mục đích của mình, ông không nhìn cô nữa, đẩy đẩy gọng mắt kính rồi nói với Tần Nghiên Bắc: “Nghiên Bắc, hiếm khi thấy một người phụ nữ đi bên cạnh con, rất tốt.”
Tần Nghiên Bắc ung dung nhấc tay lên, Vân Chức hơi hiểu ra, cô nhanh chóng lấy trong túi áo khoác ra, đưa chiếc cốc đã chuẩn bị từ lâu cho anh, động tác rất lưu loát nhanh nhẹn.
Đầu ngón tay anh vân vê chiếc ly, giọng điệu xa cách: “Câu nói này của chú tư không nên nói ra đâu.”
Vân Chức không tài nào nhìn thấu được cơn sóng ngầm đang trào dâng giữa hai người của Tần gia này, chỉ là cô vô cùng xấu hổ, hoài nghi một cách nghiêm trọng về nụ hôn lướt qua tai Tần Nghiên Bắc ban nãy của cô có phải đã bị chú tư người ta nhìn thấy rồi không.
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn qua cô.
Nhìn ra được suy nghĩ của cô.
Bởi vì chuyện cô hôn anh đã được Tần Chấn nhìn thấy, có thể thuận lợi báo cáo kết quả của nhiệm vụ, khiến cô vui vẻ đến mức hai má ửng đỏ lên.
Còn dám đứng trước mặt anh mỉm cười rồi gật đầu với Tần Chấn, nghĩ anh mù? Nghĩ anh không nhìn ra được trên mặt cô như đóng chữ người của Tần Chấn à?
Nếu không phải anh mở đường, chủ động dựa sát qua cho phép cô hôn thì bây giờ cô chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, làm gì có cơ hội bình yên vô sự ngồi ngẫm lại nụ hôn đó.
Thái độ của Tần Nghiên Bắc rất lạnh nhạt, một đám người xung quanh đang trong sáng ngoài tối ngấm ngầm đánh giá mối quan hệ trong Tần gia, Tần Chấn không ở lại lâu, ông nâng ly rượu lên cáo lui, đứng dậy đi đến chỗ khác để xã giao.
Sự kiện cũng đã bắt đầu, từng tiết mục một lên sân khấu biểu diễn, khắp nơi đều là tiếng âm nhạc và tiếng vỗ tay, nhưng bên tai phải nơi đã bị môi cô chạm vào của Tần Nghiên Bắc, luôn giống như được bao phủ bởi một lớp gạc dày, cô lập những tiếng ồn khác, và chỉ khuếch đại âm thanh của nhịp tim và lưu lượng máu.
Người phụ nữ này đã đạt được mục đích rồi, có phải nên bày tỏ gì đó với anh không.
Bây giờ Tần Nghiên Bắc mới nhớ đến đã một lúc không nghe thấy Vân Chức động đậy gì, đầu ngón tay mất kiên nhẫn gõ vào tay vịn của xe lăn, nhưng phía sau vẫn không có phản ứng. Sắc mặt của anh dần trầm xuống, cau mày liếc nhìn ra sau.
Đằng sau vậy mà lại trống trơn.
Không biết Vân Chức đã chuồn đi mất từ khi nào.
Vân Chức dám đưa tay lên thề là cô thật sự không cố ý bỏ chạy, trước khi đi cô đã nói với Tần Nghiên Bắc rồi, nhưng do âm thanh trên sân khấu quá lớn mà cái vị thái tử gia này có vẻ như đang xao nhãng gì đó nên căn bản là không thèm để ý đến cô. Ban nãy cô vừa làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với anh nên đâu dám nói nhiều, chỉ có thể âm thầm rời đi, còn nhờ những người khác ở hội trường đến giúp cô chăm sóc anh.
Đường Dao đứng phía sau cánh gà đợi Vân Chức, vừa thấy cô đến liền kéo cô qua: “Sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải vị thái tử gia đó làm khó cậu không?”
Vân Chức chỉ lắc đầu, một lời khó nói hết.
Còn chưa đợi anh làm khó cô, cô đã trốn mất rồi.
Ban nãy do có Tần Chấn ở đó nên Tần Nghiên Bắc mới kiềm chế lại, không nổi giận với cô. Nhưng đợi sau khi sự kiện này kết thúc thì nói không chừng anh sẽ tìm cách hỏi tội cô. Con người anh kiêu ngạo, lạnh lùng như thế, cô không tin tùy tiện bị hôn mà anh vẫn dễ dàng dễ dàng buông tha.
Vân Chức sờ trán thở dài một hơi, sau lưng có người cười nói: “Ai chọc em rồi.”
Đường Dao kéo dài tông giọng, đẩy nhẹ vào người Vân Chức: “Học trưởng Giang.”
Vân Chức nghiêng đầu, người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao lớn đứng dưới ánh đèn của cánh gà, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười, đôi mắt đen láy rất dịu dàng: “Nói với anh một tiếng, anh giải quyết giúp em.”
Đường Dao nhướng mày chen vào một câu: “Lần này là đại thần, học trưởng Giang có lẽ không giải quyết được đâu.”
Vân Chức ngăn không cho cô lại nói bậy bạ, sau đó giải thích với Giang Thời Nhất: “Học trưởng, đừng nghe cậu ấy nói, không có chuyện gì cả. Em nhận được tin nhắn của Dao Dao nên qua đây để đợi giáo viên phân công nhiệm vụ.”
Ở trong tin nhắn Đường Dao là sự kiện gần kết thúc rồi, cần phải chia lại nhiệm vụ khi kết sự kiên, bảo mọi người đến hậu trường.
Giang Thời Nhất mỉm cười không nói chuyện, anh nhìn thấy giáo viên phụ trách đến rồi liền chủ động đứng qua một bên, ánh mắt vẫn âm thầm nhìn theo Vân Chức.
Giáo viên vẫy vẫy tay, nói với giọng điệu như trút ra được mọi gánh nặng: “Sự kiện diễn ra rất viên mãn, cô gọi mọi người tập hợp lại không phải vì công việc, là bên đoàn trường mua quà cho mọi người, khao mọi người vì mấy ngày nay đã vất vả nhiều rồi.”
Có người đẩy một xe hàng tới, ở trên chất đầy các món đồ ăn vặt đắt