Vân Chức chịu dày vò tới chiều ngày thứ tư thì cuối cùng cũng đã đến khi sự kiện chính thức được bắt đầu.
Khoa hàng không có lịch sử lâu đời ở Thanh Đại, với vô số những nghiên cứu trọng điểm vươn đến cấp quốc gia, lại thêm có rất nhiều tên tuổi tai to mặt lớn thần kỳ trong lĩnh vực này nên luôn được coi trọng, không thiếu tiền, càng chịu chi tiền hơn, một sự kiện của đoàn khoa thôi mà đã vung tiền để tổ chức như một hội nghị thượng đỉnh quốc tế.
Sự kiện được diễn ra vào lúc 2h30 chiều, chưa đến hai giờ Vân Chức và những sinh viên nữ chịu trách nhiệm phần tiếp đón khách mời đã chuẩn bị trang điểm, cuối cùng là tập dợt lại một lần nữa theo lịch trình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi người phụ trách đi lên trước nói chuyện thì phía dưới có người nhỏ giọng bàn luận: “Các cậu xem, sắc mặt của cô nghiêm nghị như vậy, tớ có cảm giác có lẽ Tần thị không chỉ có mỗi Tần Chấn xuất hiện đâu.”
“Uy quyền của Tần Chấn cũng đã đủ nặng kí rồi, nếu không thì còn có thể là ai nữa.” Người trả lời lại cũng là khoa hàng không, nên rất hiểu tình hình đế chế sản nghiệp thuộc về Tần thị, cô ấy nói với giọng rất bất an, “Tần Nghiên Bắc dù sao cũng không thể đến? Cái vị thái tử gia đó ai mà tiếp đãi cho nỗi?”
Còn chưa đợi họ tám được mấy câu đã bị tiếng hét của người phụ trách cắt ngang, chúng ta phải thực hiện nghiêm túc công việc tiếp đãi chu đáo trong hôm nay.
Hai người lè lưỡi nhìn nhau rồi nháy mắt với mọi người, ý bảo họ quả nhiên không đoán sai, tuyệt đối có một vị khách mời đặc biệt đến dự hôm nay, nếu không thì cũng chẳng đến mức như vậy.
Sau khi giải tán, trên đường đi đến những khu vực được chia ra để phụ trách, Đường Dao khen ngợi nhan sắc khi đã trang điểm của Vân Chức, cô huýt cánh tay vào người Vân Chức, tò mò hỏi: “Chức Chức, bây giờ cậu cũng coi như là đã có thể tiếp xúc với tình báo số 1 rồi, có tin tức gì không, Tần Nghiên Bắc có đến không?”
Vân Chức hơi khựng lại rồi lắc đầu: “….Không có tin tức gì của anh ấy, nhưng tớ đoán là anh ấy sẽ không đến, kiểu sự kiện như này chắc chắn là anh ấy không thích mà cũng không có hứng thú.”
Nói xong cô cúi đầu xuống nhìn chiếc sườn xám màu hồng nhạt cô đang mặc trên người, dù đã một ngày kể từ hôm cô nhận được tin nhắn của trợ lý Tần Nghiên Bắc, nhưng cô vẫn không thể hiểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau tự nhiên lại nhắc đến sườn sám, còn nhấn mạnh là anh rất ghét cái này, cô cũng đâu có mặt nó rồi chạy đến trước mặt anh đâu.
Đường Dao tò mò một chút thì mỗi thứ biết được một chút, cô khoác tay với Vân Chức rồi tiếp tục nói: “Lần này trường cũng tốn không ít công sức rồi, hi vọng thái tử gia này có thể tới, nghe nói hôm qua còn đặc biệt gửi thư mời và các tài liệu liên quan đến. Ngay cả sân khấu, bao gồm cả hình ảnh chúng ta tập dợt cũng để vào trong, tớ thấy bên đoàn trường ít nhiều cũng có hơi ngây thơ rồi, nếu mà Tần Nghiên Bắc có thể bị cảm động bởi những thứ này thì cũng quá kì quặc rồi. Cơ bản là chẳng có gì có thể thu hút được anh ta.”
Vân Chức ngơ ngác, đoán chừng là bức ảnh đã chụp trúng cô nên bị Tần Nghiên Bắc nhìn thấy rồi.
Cô đã có thể tưởng tượng ra phản ứng cau mày của anh lúc đó, thái tử gia cảm thấy phiền tới mức độ nào rồi mới bảo trợ lý phải đi nói với cô một tiếng.
Vân Chức níu chặt góc váy, khó tránh khỏi chút hoài nghi.
…..Trông khó coi đến vậy sao?
Dù cách một chiếc điện thoại mà cũng bị ghét bỏ nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mà hôm nay Tần Nghiên Bắc không đến, Đường Dao nói câu đó cô cũng thấy có lý, Thanh Đại thật sự không có thứ gì có thể thu hút được anh.
Vân Chức và Đường Dao được chia đứng cùng một khu, tiếp đón đầu tiên ở sảnh lớn trước hội trường, công việc này nặng hơn.
Nhân lúc tạm thời chưa có người đến, Vân Chức kéo Đường Dao ra phía sau tấm màn cách đó không xa rồi gọi điện thoại video cho nhân viên bán hàng trong phòng tranh, họ muốn kiểm tra tình hình của Nhạn Nhạn một hút.
Chú mèo đã ốm đi rất nhiều sau khi bị thương, cả ngày đều nhõng nhẽo muốn được yêu thương, mà mấy ngày nay Vân Chức bận rộn ở trường nên căn bản là không có thời gian để qua đó thăm nó.
Trong màn hình, chú mèo nhỏ còn đang làm nũng, quay đầu qua một bên không chịu cho nhìn, rõ ràng là đang giận dỗi.
Vân Chức bất lực dỗ dành vài câu nó mới nể mặt cô một chút, ậm ừ meo meo vài tiếng.
Dù sao thời gian cũng có hạn, không tiện để nói nhiều, nên vội vội vàng vàng cúp máy.
Vân Chức nhớ nhung Nhạn Nhạn, trong lòng khó tránh hơi buồn bã, cố gắng xoa dịu một chút rồi nói với Đường Dao: “Ba, bốn ngày không gặp Nhạn Nhạn rồi, khó trách nó giận dỗi rồi. Tớ lại không có cách nào nói cho nó hiểu là tớ cũng rất nhớ nó. Nếu không phải bên trường không thể rời đi thì tớ sớm đã đi qua đó ở cùng nó rồi.”
Giọng nói của Vân Chức không lớn, cộng thêm hội trường có hơi lạnh lẽo, mà chiếc sườn xám cô đang mặc lại mỏng nên ít nhiều trong giọng nói của cô có chút âm mũi, nghe như thể đang nức nở.
Khu vực cạnh cổng được bao phủ bởi nhiều lớp rèm dày, giữa mỗi lớp có để các loại trái cây và nước giải khát phục vụ cho sự kiện, lớp trong cùng dẫn đến cửa hông của khán phòng.
Các đồ ăn thức uống đã được trưng lên trước tiên, bây giờ khắp bốn góc đều im lặng, khác xa sự ồn ào huyên náo ở bên ngoài, Vân Chức không bao giờ ngờ được đằng sau những tấm màn đó còn có người.
Người đàn ông mặc vest màu đen trông nghiêm nghị, trên đôi chân còn phủ lên một tấm chăn, đang ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt lười biếng hơi cúi xuống, tay đặt lên trên đầu gối, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ từng nhịp không theo quy tắc nào.
Mãi cho đến khi anh nghe thấy Vân Chức hơi nấc lên khi nói chuyên, động tác anh đột nhiên khựng lại, không khí xung quanh cũng như thể bị ngưng đọng.
Tần Nghiên Bắc đương nhiên không phải rảnh rỗi mà muốn đến Thanh Đại tham gia cái sự kiện nhàm chán vô nghĩa này, đơn giản là vì hôm nay anh có chút thời gian muốn quay về trường thăm trường mà thôi.
Không muốn đi cửa chính vì không thích bị một đám người vây quanh nịnh hót, anh không thông báo với ai mà đi vào từ cửa bên hông. Nhưng chỉ là để tránh phiền phức, chứ anh không hề biết khu vực đón khách này là do Vân Chức chịu trách nhiệm.
Người phụ nữ chỉ vì để giành lấy sự quan tâm của anh mà cũng dám cắn rách môi mình như vậy, không đến phiền anh thì không phải càng tốt hay sao, có gì mà anh phải để tâm chứ.
Đôi lông mày và mắt của Tần Nghiên Bắc đã cứ nghiêm chặt lại cả bốn ngày, chiếc xe lăn di chuyển được một chút thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như thói quen của Vân Chức.
Đợi đến khi anh đi lại gần thì từng câu từng chữ tỏ tình chân thành sướt mướt của cô đó đã len lỏi lọt vào tai anh.
Vân Chức còn đang nói: “Nhạn Nhạn di chuyển không tiện, nhất định cảm xúc sẽ yếu ớt hơn, cần phải được dỗ dành, đợi hôm nay kết thúc tớ sẽ đi thẳng qua đó xem nó chứ không quay về kí túc xá đâu.”
Giọng nói của người phụ nữ trong trẻo, nhẹ nhàng, cộng thêm sự đau lòng khóc không thành tiếng, chỉ số nhung nhớ như bị kéo căng ra.
Khóe mắt của Tần Nghiên Bắc hơi giật giật, anh bất giác nắm chặt thanh gác xe lăn, nhiệt độ trong lòng bàn tay dần dần tăng cao.
…Lại âm thầm gọi anh là Nghiên Nghiên, sao khi ở trước mặt anh thì không bao giờ dám gọi hả!
Ở trước mặt anh thì làm bộ thận trọng ngoan ngoãn, khi ở trước mặt người khác thì lại bạo gan tùy tiện tỏ tình, hoàn toàn không biết nhục, chỉ thiếu điều muốn dán ba chữ em thích anh lên trên mặt nữa thôi.
Trong bóng tối, yết hầu Tần Nghiên Bắc khẽ động, chiếc cúc áo cài hơi chặt khiến anh khó thở nên anh đưa tay lên nới lỏng chiếc cà vạt ra, rồi lại cởi một cúc áo. Anh ngẩng đầu lên nhìn qua tấm màn đang chắn Vân Chức, ánh mắt rất thâm sâu.
Vân Chức còn muốn nói gì đó nhưng có người bên ngoài đang gọi họ: “Sinh viên phụ trách bên này đâu rồi? Mau ra đây xem! Phải làm việc rồi!”
Đường Dao vội vàng đẩy Vân Chức ra, đợi đến khi họ chạy ra khỏi tấm màn, hòa vào đám đông rồi cô mới nhớ ra gì đó rồi hỏi Vân Chức: “Cậu đến thăm Nhạn Nhạn, vậy bên khu Nam Sơn thì làm sao, hôm nay có đi nữa không?”
Vân Chức hơi do dự mấy giây rồi mới quyết định: “….Thái tử gia cũng đâu có cần phải dỗ dành, cứ xếp vị trí sau đi, tạm thời không quan tâm anh ấy được.”
Không biết làm sao Đường Dao lại đột nhiên muốn bật cười..
Một thái tử của Tần gia vênh vang hóng hách trước giờ không đặt ai vào mắt, chỉ e rằng sẽ không bao giờ tưởng tượng được trong mắt Vân Chức mình lại bị đặt ở sau một con mèo.
Vân Chức dũi cho thẳng thớm lại chiếc quần của bộ sườn xám rồi đứng đúng vị trí của mình, cô giữ nguyên nụ cười đạt tiêu chuẩn, đôi mắt tròn và xinh đẹp cứ cảm thấy phía sau lưng có gì đó cứ như quấn chặt lấy mình khiến cô không kiềm được mà căng thẳng.
Cô nhân lúc rảnh quay đầu lại nhìn một lượt cũng không thấy có gì bất thường, nhưng cảm giác bị ánh mắt của ai đó nhìn chằm chằm mình thì lại càng thêm mãnh liệt.
Không đợi cô nghĩ nhiều, phía sau đột nhiên ồn ào náo động, không chỉ đám người ở bên đó hỗn loạn mà ngay cả lãnh đạo của đoàn trường đứng đằng xa cũng vội vàng chạy tới, nhất thời không ai để ý tới chỗ cửa ra vào.
Đường Dao nhân lúc này chạy đến bên cạnh Vân Chức, nhón chân nhìn đông ngó tây mấy cái rồi mới nắm chặt lấy cánh tay của cô mà nhỏ giọng nói: “Wtf hàng cực phẩm phương nào! Con mẹ nó đẹp trai! Hoài Thành còn có kiểu người này sao! Tớ lùng sục khắp nơi mà sao không kiếm được vậy!”
Vân Chức nghe cô nói đến mức thấy tò mò, đám đông bu lại đúng lúc hơi hé ra một khoảng vừa đủ để nhìn thấy một góc xe lăn, cánh tay của người đàn ông mặc bộ vest nghiêm chỉnh lộ ra, cổ tay lười biếng buông thỏng, và một vết bỏng chói mắt.
…. Cô nhìn lầm rồi phải không?!
Cổ họng Vân Chức như mắc nghẹn, cô đi lại gần