Vân Chức đã từng do dự có nên nói cho Tần Nghiên Bắc nghe chuyện báo ơn quá tường tận hay không. Nếu lúc ở quán bar anh không tiếp tục vấn đề này, có lẽ trong thâm tâm anh không muốn đòi hỏi cô bất cứ điều gì chỉ vì anh ấy đã từng cứu cô.
Tần Nghiên Bắc căn bản không hề xem chuyện mình từng cứu cô là một quân cờ để cò kè mặc cả, là cô tự chủ động báo ơn, vậy nên cô không muốn cứ đem chuyện ân tình ra nói mãi.
Hai người quen biết được một thời gian rồi, Tần Nghiên Bắc chưa bao giờ nhắc đến trận hỏa hoạn năm đó, thế nên cô cũng sẽ không nhắc. Là cô cam tâm tình nguyện đến cạnh anh để chăm sóc, bản thân cũng không hi vọng nó biến thành một cuộc trao đổi so đo được hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn việc tại sao bây giờ cô lại muốn nói….
Vân Chức bắt gặp được ánh mắt khó hiểu của Tần Nghiên Bắc, cô nắm chặt cái chăn, liếc mắt nhìn Giang Thời Nhất.
Giang Thời Nhất đến bệnh viện này để thăm người quen, trùng hợp lại nhìn thấy cô, anh nhận ra người của Tần Nghiên Bắc đang đứng canh trước cửa phòng bệnh cô, thấy lo lắng nên hỏi cô thế nào. Sau khi cô kể sơ đầu đuôi ngọn ngành thì sắc mặt anh lại trông rất khó coi.
“Vân Chức, có thể em không quá hiểu người Tần tổng này đâu.” Giang Thời Nhất ngồi bên giường bệnh nghiêm nghị nhìn cô, “Giang gia có qua lại với anh ta được hai lần, anh ta làm việc rất tàn nhẫn, lòng dạ vừa thâm sâu vừa độc đoán, chưa bao giờ nói tình nghĩa với bất kì ai. Luôn tính kế ngoan độc, sáng tối bất phân, đặc biệt là sau khi anh ta bị thương càng không có ai dám lại gần anh ta.”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Theo như những gì anh biết, về mặt tâm lí của anh ta….nói hơi khó nghe, mặt tinh thần có vẻ như cũng có vấn đề đặc biệt.”
Ánh mắt Giang Thời Nhất nhìn thẳng vào mắt cô: “Sao em lại đến gần anh ta? Anh sợ em sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Cô nghe cảm thấy rất chói tai, trong lòng cũng thấy không dễ chịu gì, mỉm cười nói: “Em không hiểu lắm về chuyện kinh doanh, làm ăn. Nhìn ở góc độ tính cách mà nói thì Tần tiên sinh không phải kiểu người đó, học trưởng em biết chừng mực anh đừng lo lắng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Thời Nhất lắc đầu, khuôn mặt luôn ôn nhu và ấm áp của anh lộ ra sự gấp gáp: “Chức Chức, anh sẽ không hại em, em tốt nhất là nên nghe anh một lần đi, đừng có dính dáng tới anh ta nhiều quá.”
Cô cảm thấy Giang Thời Nhất càng nói càng đi quá giới hạn nên cô mím môi không nói gì nữa.
Sau khi vào Thanh Đại, Giang Thời Nhất là tiền bối hơn cô một khóa, từ lúc báo danh tân sinh viên trở đi anh luôn chăm sóc cô, cũng bởi vì chuyện này mà Đường Dao hay chọc ghẹo cô.
Nhưng cô đối với Giang Thời Nhất chỉ là sự tôn trọng với một người đàn anh trên khóa mình chứ không hề có tình ý gì khác. Điều đặc biệt duy nhất cũng chỉ là trong tên của anh đồng âm với con số ‘11’ không thể thay thế được đối với cô.
Thường ngày khi tiếp xúc với Giang Thời Nhất cô luôn rất chú ý về hành vi và lời nói của mình để nó không xảy ra điều mập mờ gì, cô nghĩ là anh có thể nhìn ra, nhưng không ngờ hôm nay khi nói về Tần Nghiên Bắc anh lại đột nhiên tỏ tình với cô.
Lúc cô còn đang thất thố thì Tần Nghiên Bắc lại đẩy cửa đi vào, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người ân nhân mình, nghĩ rằng là do anh nghe được những lời nói mà Giang Thời Nhất bình phẩm về anh.
Tần Nghiên Bắc không nên bị xuyên tạc như thế.
Tần Nghiên Bắc vốn là người rất tốt.
Người khác có thể hoài nghi anh, tránh xa anh nhưng cô không thể.
Vậy nên cô nói ra chuyện ân tình trước mặt Giang Thời Nhất, mãi cho đến khi cô nhìn thấy sắc mặt càng lạnh lùng hơn của Tần Nghiên Bắc cô mới có chút lo lắng. Có phải là anh không hi vọng bị người khác biết chuyện anh từng cứu cô không.
Phòng bệnh nhất thời ngưng đọng, Vân Chức điều chỉnh lại nhịp thở rồi nhỏ giọng nói: “Tần tiên sinh----“
“Giang thiếu gia còn muốn tiếp tục ở lại đây sao?” Tần Nghiên Bắc không để cô nói hết, anh đột nhiên lên tiếng cắt lời cô, giọng điệu vẫn trầm thấp lạnh lùng, không giấu sự mỉa mai trong lời nói, cũng không hề nghe ra sự xáo động bất thường nào, “Trước khi Vân Chức ra viện, thời gian này tôi có quyền can dự vào, ban nãy người ở cửa không chú ý nên mới tùy tiện để người khác vào đây. Bây giờ chúng tôi có chuyện muốn nói, người có học thức như cậu không nên chủ động rời đi hay sao?”
Giang Thời Nhất đứng dậy, vươn thẳng người đối diện với Tần Nghiên Bắc, hơi híp mắt lại: “Xin lỗi nhé Tần tổng, chuyện quan trọng tôi vừa hỏi Chức Chức, cô ấy còn chưa kịp trả lời tôi.”
Tần Nghiên Bắc hất cằm, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy.
Hai gò má như căng chặt lên làm hiện lên những nốt gân mờ mờ.
Chức Chức?
Có liêm sỉ không.
“Vả lại tôi cũng rất tò mò.” Giang Thời Nhất làm ra vẻ do dự, “Tần tổng và Chức Chức rõ ràng là người của hai thế giới khác nhau, cô ấy từng được anh cứu, quả thật quá ly kỳ rồi. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được một người con gái như vậy có thể có cơ hội nào để gặp được anh. Là tôi không kìm được muốn mạo muội hỏi là chuyện từ khi nào thế?”
Tần Nghiên Bắc dựa vào lưng chiếc xe lăn, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, lười biếng hỏi ngược lại: “Có phải cậu coi trọng bản thân mình quá rồi không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu khi nói của anh không cao, thái độ cũng không quá lạnh lùng.
Nhưng sự ngông cuồng và áp bức vốn có từ sâu trong cốt tủy lại nghiễm nhiên khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Biểu cảm của Giang Thời Nhất có hơi đơ, anh nghĩ rằng bản thân đã chuẩn bị kĩ càng để đối đầu với Tần Nghiên Bắc rồi, nhưng ngay khi thật sự giương cung bạt kiếm với anh thì Giang Thời Nhất lại không hề có bản lĩnh như trong tưởng tượng.
Anh xoay người nhìn Vân Chức, gần gủi hỏi: “Có lẽ Tần tổng không tiện nói, anh hiểu, chỉ là trước đây sao anh không bao giờ nghe em nhắc đến.”
Vân Chức không biết làm sao, cơ thể đột nhiên cảm thấy lạnh đến phát run.
Ánh mắt của Tần Nghiên Bắc giống một cây đinh như hình với bóng đóng lên khuôn mặt cô, có vẻ như mỗi một phản ứng tiếp theo của cô đều bị anh quan sát kỹ càng.
Anh là đang… sợ cô nói bậy bạ sao?
Nhưng lại cũng không hề ngăn cản cô.
Cổ họng Vân Chức khô khốc khiến cô hằng giọng một tiếng, ổn định lại tinh thần rồi nói với Giang Nhất Thần: “Học trưởng, chuyện mà anh hỏi em trước khi Tần tiên sinh bước vào, không phải anh nên biết câu trả lời của em rồi sao? Em không cần nhất thiết phải nói thẳng thắn ra chứ.”
Dù Giang Thời Nhất đã dự đoán được, ánh mắt vẫn có hơi tối sầm lại, anh không lên tiếng.
Vân Chức cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, cố gắng để nói một cách ngắn gọn nhất có thể: “Kì nghỉ hè sau khi thi tốt nghiệp cấp 3, lúc em đi hóng gió đã gặp phải một trận hỏa hoạn, may mà Tần tiên sinh ở gần đó, mặc kệ nguy hiểm đến cứu em. Gần đây em mới biết, chuyện trả ơn là điều đương nhiên, đây cũng không tính là chuyện gì lớn lao nên học trưởng không cần phải thấy tò mò.”
Lúc Vân Chức đang nói, Giang Thời Nhất như thế vẫn nhìn cô, nhưng trên thực tế sự chú ý đều dừng lại trên người Tần Nghiên Bắc.
Vị thái tử gia Tần gia này lòng dạ thâm sâu, cảm xúc không để lộ trên khuôn mặt, nhưng một chút sự thay đổi trên ánh mắt đủ để cho Giang Thời Nhất gần như chắc chắn 100% là Tần Nghiên Bắc không hề hay biết gì về chuyện này
Anh đứng bên giường bệnh, trong chốc lát máu nổi lên, thậm chí có chút choáng váng khó tin.
Giữa hè của hai năm trước, anh đã nhân dịp rảnh rỗi chọn đại một thị trấn ở phía Nam để đi nghỉ dưỡng, ngày thứ hai sau khi đến nơi anh vô tình nhìn thấy Vân Chức đang vác miếng giá đỡ để vẽ tranh trên lưng.
Cô gái nhỏ lúc đó vừa mới trưởng thành, mái tóc ngắn xõa ngang tai, cô mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải cotton màu nhạt, trông cô vô cùng mỏng manh. Người con gái đơn thuần mà anh không thường được nhìn thấy khiến anh cảm thấy rung động bước lên phía trước, muốn tìm cơ hội làm quen với cô.
Anh chậm rãi, âm thầm đi cùng cô hơn một tiếng mấy, từ trung tâm huyện lên đến vùng núi khá xa xôi. Mãi cho đến khi đi cùng cô đến một tiệm trà dưới chân núi, cô ngồi xuống và gọi một ly nước ép, cũng chính vào lúc này, đầy bất ngờ, khí ga trong phòng bếp của tiệm trà phát nổ, lửa lan tới tận nóc nhà, chỗ cô đang ngồi khói bốc dày đặc, và trở thành một biển lửa.
Nếu lúc đó chạy đến ngay lập tức thì anh tin mình có thể dắt cô ra được đó.
Nhưng anh đã do dự.
Mãi cho đến hôm nay anh vẫn luôn cảm thấy chuyện do dự là thường tình, bởi đứng trước hiểm nguy ai cũng sẽ bảo vệ mình trước. Nhưng một người khác lướt qua anh như một cơn gió, như thể căn bản không màng sống chết, không chút do dự xông vào trong biển lửa để vác Vân Chức đang hôn mê chạy ra.
Ở trong phòng bệnh nhịp tim của Giang Thời Nhất đập liên hồi, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Hai năm nay anh đều không thể nào quên được cảnh tưởng lúc đó.
Người đàn ông này vẫn chưa có vẻ lạnh lùng, thận trọng như bây giờ, hôm đó anh mặc một chiếc quần tây đen và áo đơn giản, tóc ngắn, khuôn mặt nghiêm nghị. Hoàn toàn không phải là một người hoàn mỹ như được tạc bằng ngọc quý của gia tộc, mà là một con sói sống nơi rừng núi hoang dã, kiêu ngạo ngông cuồng, cả người đều là vết thương, nhưng lại không hề sợ hãi.
Nếu không nhìn kĩ, anh tuyệt đối không dám tin người này là thái tử gia của nhà họ Tần nổi danh trong giới hào môn ở Hoài Thành, Tần Nghiên Bắc.
Thân hình của Tần Nghiên Bắc cao gầy, vác Vân Chức trên vai cũng không thành vấn đề gì, chỉ là đám cháy quá dữ đội, lúc anh nhảy ra khỏi đám lửa quần áo đã bị cháy đến không còn hình còn dạng, một bên góc áo còn đang cháy xém, đỏ lên chói mắt. Từ mu bàn tay đến xương cổ tay, là những vết bỏng kinh hoàng.
Đứng trước mặt Tần Nghiên Bắc, Giang Thời Nhất không dám lại gần, đối với chuyện sau đó anh cũng không quá rõ.
Nhưng từ khoảnh khắc đó trở đi, những cảm xúc như hối hận, như không cam lòng cứ như nọc độc sinh sôi trong trái tim anh.
Sau khi nhập học anh bất ngờ phát hiện ra Vân Chức ở buổi chào đón tân sinh viên, anh không thể nói được cảm xúc của mình, anh si mê để tâm đến cô, cố gắng hết sức để có thể giúp cô, đối xử tốt với cô, muốn theo đuổi cô. Nhưng từ đầu đến cuối anh lại kìm nén không tỏ tình, có lẽ bởi vì không đủ dũng cảm, có lẽ vì biết hi vọng không lớn, nhưng bây giờ…. Không giống như thế nữa.
Trước đây khi Trình Quyết nói anh còn không tin lắm, bây giờ khi tận mắt chứng kiến căn bản là sự thật rồi.
Vậy mà Vân Chức gần đây mới biết được Tần Nghiên Bắc đã từng cứu cô từ miệng người khác.
Nhưng Tần Nghiên Bắc lại không hề hay biết gì về chuyện mình từng cứu Vân Chức, ngược lại anh nghĩ rằng Vân Chức là đang ủ mưu thả thính anh, rốt cuộc có liên quan đến căn bệnh của anh, hay là do Tần gia sớm đã âm thầm nhúng tay vào?
Suy cho cùng phần ân tình này đôi bên căn bản không thể kết nối với nhau.
Anh tin chắc ngoài anh là nhân chứng tại hiện trường ra, cả đời này có lẽ cũng sẽ không có người nào khác biết được từng tận sự việc lúc ban đầu nữa cả.
Nếu phần ân tình này đã không ai nhận, liệu có phải….anh có thể ngấm ngầm biến thành đối tượng khác không.
Dù sao Tần Nghiên Bắc bây giờ không thể nào có hứng thú gì với Vân Chức, ân tình gì đó đều là trách nhiệm, nhưng đối với Vân Chức mà nói, chỉ cần báo ơn được là đủ rồi, đối tượng là ai thật sự quan trọng sao.
Giang Thời Nhất nhắm nghiền đôi mắt, bàn tay nắm thành nắm đấm để lên miệng khẽ hắng giọng, cố gắng kìm nén nhiệt huyết dâng trào, cong cong khóe miệng, chậm rãi nói: “Không ngờ còn có chuyện như vậy, nhưng hai năm gần nay Tần tổng rất bận rộn, có lẽ không nhớ lắm chứ nhỉ.”
Vân Chức mỉm cười: “Sao có thể được chứ, chuyện cứu một mạng người lớn đến vậy mà.”
Cô nhìn về phía Tần Nghiên Bắc, ánh mắt long lanh dịu dàng, nụ cười bên khóe miệng rất ngọt ngào, chọc ngoáy tâm can anh: “Tần tiên sinh, vậy nên vì anh em làm cái gì cũng là điều nên làm, anh thật sự không cần để ý đến vết thương nhỏ này của em, cứ coi như là emsơ ý đụng trúng anh, anh đừng có cảm giác phải chịu trách nhiệm gì hết.”
Vân Chức hồi hộp, đây là lần đầu tiên cô dùng chút tâm cơ nho nhỏ này đối với Tần Nghiên Bắc.
Kiểu nửa thừa nhận nửa không này, nói không chừng sau này anh sẽ không tỏ ra kháng cự quá với cô nữa, cũng tiện để cô chăm sóc anh.
Từ đầu đến cuối Tần Nghiên Bắc không hề nói gì, sau khi anh nghe Vân Chức nói lại xong anh hơi xoa xoa mi mắt, nhìn qua Giang Thời Nhất: “Nghe xong câu chuyện rồi chứ? Hôm nay Giang thiếu một hai muốn tôi nói một tiếng cút cậu mới vui vẻ, phải không.”
Giang Thời Nhất cảm thấy hơi kinh ngạc, Tần Nghiên Bắc vậy mà vẫn có thể sống yên biển lặng. Nếu không phải anh cẩn thận quan sát thì ai có thể phát hiện ra Tần tổng vốn hoàn toàn không hề có sự chuẩn bị đối với chuyện này.
Tần Nghiên Bắc rất kiên nhẫn, anh đưa tay ra ngoài cửa vẫy vẫy, một vài người đứng đợi lệnh ở ngoài cửa lập tức bước vào, lạnh lùng nhìn về phía Giang Thời Nhất: “Giang tiên sinh, mời ngài, trong bệnh viện không nên gây ồn ào.”
Ý tứ rất rõ ràng, nếu còn không rời đi thì sẽ có ồn ào thật đó.
Giảng Thời Nhất cụp mắt xuống, không yên tâm về Vân Chức, bất ngờ đưa tay lên, vuốt nhẹ lên đỉnh đầu cô, nói nhỏ: “Bất cứ lúc nào có việc gì em cũng có thể gọi điện cho anh.”
Vân Chức còn chưa kịp tránh đi thì anh đã rút tay về, lúc đi đến cửa phòng bệnh anh đột nhiên vòng qua chiếc xe lăn của Tần Nghiên Bắc.
Ánh mắt của Giang Thời Nhất trở nên dịu dàng hơn, anh gật đầu khách sáo chào Tần Nghiên Bắc, nhưng ngay sau đó xương cổ tay anh lại bị một bàn tay vươn ra khỏi cổ tay áo nắm chặt.
Cơn đau đến thấu xương lập tức khiến Giang Thời Nhất bất giác rên rỉ thành tiếng.
Nhưng vị thái tử gia chỉ bình tĩnh nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn anh: “Đừng để cái tay cậu đụng chạm lung tung trước mặt tôi.”
Sau khi Giang Thời Nhất rời đi, cửa phòng bệnh đóng chặt lại, căn phòng rộng 34 mét vuông hoàn toàn im ắng, hơi thở của hai người như đan cài vào nhau, cảm nhận một cách rõ ràng.
Vân Chức không đoán được bây giờ Tần Nghiên Bắc đang nghĩ gì, nhưng không khí lúc này đã bị đè ép đến mức không thể thở được.
Trong sự im lặng nhớp nháp, Tần Nghiên Bắc hỏi: “Nơi xảy ra vụ hỏa hoạn là ở đâu.”
Vân Chức hơi ngạc nhiên, thành thật nói: “….Huyện Đồng, nơi bà nội em sống.”
Tần Nghiên Bắc nhíu mày.
Không trùng khớp.
Anh lẳng lặng hỏi tiếp: “Địa chỉ cụ thể nhà bà nội cô.”
Vân Chức không hiểu nhưng vẫn nói cụ thể thông tin số nhà.
Ngay lúc giọng nói cô phát ra ngón tay của Tần Nghiên Bắc cũng gõ theo nhịp.
Vân Chức suy đoán, dù sao trước kia mãi không thẳng thắn nói về chuyện năm đó, bây giờ có lẽ Tần Nghiên Bắc đang dần dần xác định thân phận của cô.
Người ân nhân này đã từng tiếp xúc với bà nội cô, nếu anh đã để lại thông tin cá nhân của mình cho bà nội thì có lẽ bà nội cũng sẽ đưa lại cho anh giống như vậy, đây chắc chắn có thể làm bằng chứng.
Không đến năm phút thì điện thoại Tần Nghiên Bắc reo lên, anh nhận được một tấm ảnh chụp ngoài đời thực tương thích với địa chỉ anh gửi, là một ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ, rất xa lạ.
Vẫn không trùng khớp
Tạm thời anh không quan tâm thực hư câu chuyện Vân Chức đã từng trải qua một vụ hỏa hoạn, còn việc anh đã từng cứu cô là cô đang nói dối.
Tần Nghiên Bắc híp mắt đánh giá Vân Chức.
Người con gái đang ngồi trong chiếc chắn lạnh lẽo của phòng bệnh, cô mặc một bộ đồ bệnh nhân không vừa vặn với người cho lắm, mái tóc xõa dài xuống tới ngực, một khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, đôi mắt đen và đôi môi đỏ hồng, khuôn mặt rất có sức hút.
Mùa hè của hai năm trước anh quả thật có rời khỏi Hoài Thành đi đến một huyện ở phía Nam, anh cố chấp đi đến cái nơi mà anh hoang tưởng ra đó.
Không quá bất ngờ khi anh không tìm ra nó.
Chỉ là khi chuẩn bị rời đi anh lại gặp một đám cháy lớn, trong một cái thoáng mắt anh nhìn thấy có người nào đó đang kẹt trong đám cháy, trên người mặc chiếc áo sơ mi vải cotton anh thấy rất quen.
Bộ đồ đó… đã từng xuất hiện trong cơn hoang tưởng không có thật của anh, xuất hiện trong vô vàn những giấc mơ lặp đi lặp lại của anh, nhưng nó không nên xuất hiện ở hiện thực.
Đó là căn bệnh anh không thể trị khỏi.
Vậy nên năm đó anh hoàn toàn mất đi lí trí, xông thẳng vào trong biển lửa, nhưng bộ đồ đã bị thêu rụi đến mức không còn hình còn dạng nữa, anh chỉ dựa vào cảm giác để nhấc bổng một đứa trẻ gầy gò, xám xịt ra.
Sau đó, mọi người xung quanh đều xác nhận với anh rằng đó là một cậu bé đến từ vùng núi địa phương và không liên quan gì đến giấc mơ vô căn cứ của anh.
Bây giờ Vân Chức lại đề cập đến nó, không ai biết được là vào lúc cô nói về vụ hỏa hoạn