Sau khi Vân Chức trả lời câu ‘báo ơn’ đó xong, Tần Nghiên Bắc cũng không nói gì thêm, anh như đắm chìm trong sự ấm áp nơi hõm cổ cô, không mạnh không nhẹ nhưng cắn riết thành nghiện.
Cô khẽ động đậy, đôi tay đang ôm cô lại vô thức ghì chặt hơn, đem cô ôm trước ngực.
Cơn đau nhẹ xen lẫn cảm giác tê dại khiến Vân Chức bất lực nhắm mắt lại, đôi môi mím lại khẽ run rẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Tha thứ cho anh, không được so đo với anh, bây giờ anh là người bệnh, không hề có ý sỉ nhục, xâm phạm gì đến cô cả. Anh chỉ là không khống chế được hành vi của bản thân, ở trong một đêm đông buốt giá như này, bất thường lại còn cứng miệng nhưng anh cần một chút an ủi và sự bầu bạn.
Vân Chức không dám nhúc nhích, bị Tần Nghiên Bắc ôm mãi ở tư thế này khiến cơ thể sắp tê cứng, cô mơ hồ có cảm giác như thể nửa đêm mình bị đẩy vào chiếc quan tài của một con quỷ khát máu, ngoan cố khăng khăng tiếp cận vị bá tước này để rồi dâng hiến từng huyết mạch đang sống của mình ra.
Cô thử hơi hí mắt.
Bây giờ vị thái tử gia này trông rất anh tuấn nham hiểm, làn da trắng bệch, đôi môi bởi vì khô đến nứt nẻ nên hằn lên vết rỉ máu, dáng vẻ khi anh cúi đầu trầm mặc cắn người trông thật sự hòa hợp với khí chất bây giờ của anh.
Anh thật sự bệnh rất nặng.
Vân Chức lo lắng, dè dặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cửa vẫn được mở toang ra khiến những làn gió mạnh cứ lùa vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhớ, lúc nãy khi cô bưng nước lên, Tần Nghiên Bắc cứ nhìn chăm chăm ra đó, trong ánh mắt anh là một màn đêm tối như bưng, như những đống tro tàn sau khi cháy hết.
Đợi một chút….
Vân Chức đột nhiên hoảng loạn nắm chặt tay anh.
Vấn đề về tâm lý và tinh thần anh sẽ không trở nên nghiêm trọng đến mức anh muốn nhảy lầu luôn đấy chứ?!
Nếu lúc đó cô thật sự bị anh đuổi đi, không quay trở lại thì liệu có phải ngay sáng sớm hôm sau có thể cô sẽ nhìn thấy đầu báo về cái chết bí ẩn của thái tử gia của Tần thị hay không.
Lần này Vân Chức thật sự rất lo lắng, trong một căn phòng lạnh lẽo như vậy, phần tóc mái và chóp mũi đều đổ mồ hôi, hai tay cô vịn chặt lấy Tần Nghiên Bắc hơi lây lây, thương lượng với anh: “Tần tiên sinh, anh sao rồi? Chúng ta có thể cách xa cửa sổ một chút không?”
Đứng gần như vậy, cô sợ lỡ như anh nghĩ không thông, cô sẽ không kéo nỗi anh.
Khó khăn lắm Tần Nghiên Bắc mới có được sự bình yên không bị làm phiền nữa, anh mất kiên nhẫn ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt anh có sự hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Gió còn thổi điên tiết hơn ban nãy.
Dù cho Vân Chức đã mặc áo khoác ngoài, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu hắt xì một tiếng, nhất thời quên mất chuyện sợ anh.
Tần Nghiên Bắc bóp gáy cô, miễn cưỡng rời khỏi cơ thể cô, anh xoay tay đẩy cô về phía chiếc giường, cô loạng choạng mấy bước và ngồi ngay ở đuôi giường.
Anh nén cơn giận lại, từ từ đóng cửa sổ lại, vừa muốn duỗi đôi chân dài ra để nhảy khỏi cửa sổ, nhưng một tia lý trí còn lại đã kịp lúc xuất hiện để ngăn cản anh lại.
…… Bây giờ anh vẫn đang là một người tàn tật phải ngồi xe lăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nghiên Bắc cau mày rất u ám, mùi hương trên người của Vân Chức từ từ xa dần khiến anh cảm thấy bất an, hỗn loạn, anh lại nghĩ đến mình còn phải giả vờ gãy chân, không thể di chuyển được, muốn lập tức đi qua kéo cô nằm xuống, cái chuyện trái với quy luật tự nhiên này càng khiến anh cảm thấy bực bội đến mức xa xẩm mặt mày, cả người anh đều không thể kiềm nén được sự xâm lược, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Chức càng trở nên lạnh lùng hơn.
Từng mạch đập của Vân Chức cứ như đang nhảy múa lên, có lẽ tối nay cô đã moi hết lòng can đảm của bản thân ra rồi.
Cô lẳng lặng đứng dậy, đẩy chiếc xe lăn ở một góc phòng qua, nhân lúc Tần Nghiên Bắc không để ý cô nhanh nhẹn cúi người nhặt một mảnh vỡ thủy tinh lớn lên cho vào túi, dù cho anh trông có vẻ dữ tợn đến đâu thì cô vẫn kiên định đi qua để dìu anh.
Tần Nghiên Bắc buộc phải giả vờ mình bị liệt, anh cố gắng nhẫn nại dựa vào thành giường, đợi Vân Chức ngoan ngoãn khom người chuẩn bị chăm sóc anh, anh nắm lấy tay cô rồi kéo vào trong vòng tay mình, cả người cô va vào cái ôm của anh.
Không phải khăng khăng là phải ở bên cạnh anh với cái lí do là báo ơn sao.
Không phải là yêu anh đến mức không màng tất cả sao, làm đủ mọi thủ đoạn để câu dẫn anh, chỉ vì để có thể gần anh hơn mà.
Thế thì anh sẽ thành toàn cho cô một lần.
“Cô tưởng báo ơn đơn giản như vậy sao? Tôi không thiếu bảo mẫu hầu hạ.” Tần Nghiên Bắc hơi khép mắt ôm chặt lấy Vân Chức, lời nói đầy cay nghiệt: “Tôi đuổi cô lại không đi, một hai muốn ở lại đây, được, thế thì ngủ cùng tôi.”
Lúc Vân Chức bị anh đẩy lên giường cô đã đoán ra được ý tứ trong lời nói của anh.
…..Ngồi ôm cũng chưa thỏa mãn được cái vị thái tử gia này, còn muốn cô ở bên cạnh suốt đêm.
Hơi thở của Vân Chức trở nên gấp gáp hơn, cô ngồi quay lưng lại với Tần Nghiên Bắc, cách mấy lớp vải dày của bộ đồ đông, cơ thể cô đang dán chặt vào lồng ngực đang đập mạnh mẽ của anh, cô không thể vùng vẫy. Chỉ cần cố nhúc nhích một chút là người đàn ông ở sau lưng sẽ ghì chặt hơn, như thế muốn cắt đứt mạch máu của cô vậy.
Cô chật vật lục tìm mảnh vỡ thủy tinh ban nãy đã cất trong túi, hồi hộp cằm nó trong tay thủ sẵn bất cứ lúc nào.
Nếu Tần Nghiên Bắc càng quá phận hơn, cô….cô cũng sẽ tự vệ một cách hợp lý.
Nhưng Tần Nghiên Bắc chỉ đơn giản là ôm lấy cô, ôm lấy cô vào trong lòng, quá lắm thì cũng chỉ là cắn vào vành tai cô. Cô có thể cảm nhận được tối nay anh bị bệnh tình hành hạ, dày vò đến kiệt sức, cuối cùng dùng chút ý chí để khống chế bản thân không làm gì quá đáng với cô.
Hai tay Vân Chức đã cầm sẵn vũ khí, cô thấp thỏm cả một đêm gần như không hề chợp mắt.
Chỉ cần anh mà có hành động gì khác thường thì cô sẽ lập tức ra tay.
Hai cánh tay Tần Nghiên Bắc dùng sức ôm chặt cô, dưới nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của cô không ngừng truyền qua cho anh, cuối cùng cũng dỗ được anh chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ say, anh vùi đầu vào trong mái tóc xõa dài của cô, khóe miệng cong lên.
Ngay cả trạng thái hết sức vô lý này của anh mà cô vẫn chịu được, còn ngoan ngoãn nghe lời ở bên cạnh anh khi ngủ, để mặc anh chi phối.
Người phụ nữ này quả thật là một lòng một dạ để yêu anh.
Mãi đến khi trời sáng Vân Chức mới chợp mắt được một lát, sau đó rất nhanh cũng đã tỉnh dậy.
Cô nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đã ổn định rồi mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy, thu dọn đơn giản những mớ hỗn loạn rơi rớt trên sàn nhàn. Vân Chức bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình phát hiện bên dưới ô cửa sổ phòng ngủ là một nhà kính bị bỏ hoang ở sân sau của căn biệt thự.
Diện tích nhà kính này rất lớn, không gian thoáng đãng, trồng đủ mọi loại cây, bên trong còn có nhiều chậu cây lớn nhỏ, các loại cây đã héo từ rất lâu nên cũng không thể nhìn ra là loại cây gì.
Nhưng không khó để nhận ra Tần Nghiên Bắc đã từng chăm sóc nơi này rất tỉ mỉ, cẩn thận. Đến bây giờ có lẽ cũng vẫn rất để tâm đến, đối với tính khí, sở thích của vị thái tử gia này mà nói thì quả thật đúng là chuyện bất ngờ.
Hóa ra tối qua khi anh thất vọng nhìn xuống nơi này, không phải là muốn nhảy lầu à?
Tâm trạng Vân Chức mới tốt lên được một chút, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng anh có khuynh hướng tự sát, thời gian này cô vẫn phải nên chú ý anh nhiều hơn, không thể buông lõng cảnh giác. Nếu như mà đến báo ơn, nhưng kết quả lại thành báo chết ân nhân của mình thì không phải cô đã biến thành phạm nhân rồi sao.
Từ lúc rời khỏi cửa sổ, Vân Chức hơi khựng lại, không biết vì sao mà sự chú ý của cô cứ dừng lại ở căn nhà kính đó mãi, cô mím chặt môi.
Đợi đến khi Tần Nghiên Bắc tỉnh lại, vòng tay anh đã trống trơn, vạt áo còn có hơi lạnh.
Anh vô thức cau mày, nửa chống người ngồi dậy, hai tay cảm giác bất thường, anh vén chăn ra liền nhìn thấy hai lòng bàn tay đã bị quấn băng gạt, là ở chỗ bị thương do mảnh vỡ thủy tinh cắt qua.
Chỉ có điều người băng vết thương cho anh quá hoảng loạng, có lẽ sợ đánh thức anh nên dẫn đến vết băng gạc xiên xiên vẹo vẹo.
Cơn giận của vị thái tử gia này đã vơi đi một nửa, cơn dằn vặt này coi như cũng qua đi rồi, anh nhìn vết băng xiên xiên vẹo vẹo trên tay mình, soi mói rồi ‘hừ’ một tiếng, đuôi mắt hơi nhướng lên, ý cười hiện lên một cách nồng đậm.
Quả thật, vừa lóng ngóng vừa ngốc nghếch, tay cô cũng ngốc nữa.
Thử mà là người khác quấn băng cho anh thành thế này xem.
Trên đầu giường đặt một ly nước ấm, nếu nhìn không lầm thì bên trong có lẽ là nước chanh mật ong, bình thường thứ đặt cạnh tay anh chỉ có nước lạnh và cà phê nên nhìn thứ này anh rất bực bội, mím môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm nó, do dự một chút rồi mới cầm lên uống một ngụm.
….Cũng tàm tạm đi, khá ngọt.
Vậy nên uống thêm vài ngụm nữa.
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn qua chiếc gối nằm, dưới gối lộ ra một góc của tấm thẻ, khi anh lấy ra mới phát hiện là tấm thẻ ngân hàng mà tối qua anh sai người đưa đến cho Vân Chức, cô im hơi lặng tiếng lại nhét trả về cho anh.
Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, Vân Chức đã cởi áo khoác ngoài ra, cô mặc một chiếc áo len màu be bên trong, cả người cô toát lên sự xinh xắn và thuần khiết, mái tóc dài được vén ra sau tai, có vài lọn buông thả xuống, bên tai lộ ra vết hôn nhàn nhạt.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hơi híp lại.
Vân Chức đem đồ ăn sáng cho anh vào, nhìn thấy trong tay anh đang cầm tấm thẻ ngân hàng nên cô nói luôn: “Tần tiên sinh, anh không cần đưa thẻ cho em, em cũng sẽ không đi, anh cầm lại đi.”
Hàng lông mi của Tần Nghiên Hơi hơi chớp chớp, cố ý né tránh hành động tàn nhẫn của mình vào tối qua, coi như không có chuyện gì xảy ra mà quan sát cô: “Không cần tiền?”
Cô là một sinh viên đang học đại học, gia cảnh bình thường, không có gia thế gốc gác, Tần Chấn lão hồ ly nổi tiếng là keo kiệt, dù cho có làm việc cho ông thì cũng sẽ không cho cô được bao nhiêu. Khoa mỹ thuật ở Thanh Đại như chỗ đốt tiền, vì có thể tiếp tục học nhưng cô lại hoàn toàn không rung động trước số dư có trong tấm thẻ ngân hàng này sao?
Tiền cũng không quan trọng bằng anh à?
Vân Chức chớp chớp mắt rồi nói: “Không cần, em tự có để dùng rồi, chỉ cần anh đừng đuổi em đi nữa là được.”
Nhìn đi, quả nhiên đều là vì anh cả.
Ngón tay Tần Nghiên Bắc gõ nhịp lên tấm thẻ, đôi mắt lạnh lùng bất giác dịu dàng hơn, chậm rãi nói với cô: “Năm triệu tệ trong đây----“
Vân Chức đúng lúc cũng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào, dịu dàng đúng chuẩn người con gái phía Nam, cô thề với lương tâm của mình là cô không cố ý cắt ngang lời anh, cô chỉ đơn giản là không muốn ân nhân của mình đã bị bệnh nặng như vậy mà vẫn còn hao tâm tổn sức vì cô: “Tình hình kinh doanh tranh của em cũng ổn, cố gắng có thể tiết kiệm cho hai năm, bây giờ cũng đã có được mấy triệu rồi---“
Tần Nghiên Bắc định nói như lại thôi, nhìn chằm chằm cô như bị sỉ nhục, bàn tay quấn đầy băng gạt chỉ còn lộ ra những đốt ngón tay mảnh khảnh, anh giơ tấm thẻ lên, chất vấn cô: “Vậy là, cô đang chê tiền tôi cho ít sao?!”
Còn không bằng nói thẳng ra đi.
Rốt cuộc là cô đang muốn ám hiệu cho anh con số bao nhiêu.
Chỉ cần tiền đủ nhiều là có thể mua cô, để cô buông tay anh phải không?!
Vân Chức cố gắng để bắt kịp suy nghĩ của anh, cô giơ tay cao đến mang tai để thề: “Dù cho có đưa em 200 triệu em cũng sẽ không từ bỏ chuyện báo ơn.”
Tần Nghiên Bắc nhìn cô rồi hừ lạnh lùng.
Ý gì đây, đưa 200 triệu là được sao? Ở trong mắt cô anh rẻ rúng như vậy sao?!
Vân Chức vốn cũng không quá hiểu tính cách sáng nắng chiều mưa của ân nhân mình, cô quyết định không cố để hiểu nữa, cứ lấy cách mà cô thường đối xử với chú mèo kiêu ngạo trong phòng tranh mà làm, đạo lý gì cũng không nói, chỉ dỗ dành thôi.
Đợi sau khi anh ăn sáng xong, cô nhìn thấy tinh thần của Tần Nghiên Bắc cũng ổn hơn hôm qua rất nhiều. Vân Chức yên tâm hơn được chút, biết anh còn phải đi giải quyết công việc nên cô cũng tự mình về trường.
Trên đường đi cô gọi điện cho Phương Giản, khéo léo nói: “Phương tiên sinh, Tần tổng ngoài bị thương ở chân ra, còn có chỗ nào cần chú ý đặc biệt chăm sóc không?”
Phương Giản không trả lời.
Vân Chức không quá bất ngờ, đối với Tần Nghiên Bắc mà nói cô cũng chỉ là một người ngoài quen biết chưa lâu, với thân phận thái tử gia của anh thì hồ sơ bệnh án của anh có lẽ cũng có như một bí mật thương mại khác. Nếu chuyện tối qua của anh bị lộ ra ngoài thì có thể tưởng tượng ra được nó sẽ trở thành cơn sóng dữ dội đến cỡ nào.
Nếu Phương Giản là người đáng tin, sẽ không dễ dàng bán đứng anh, nhưng lúc này cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Phương Giản. Lỡ như anh là người của phe đối đầu với Tần Nghiên Bắc mà cô lại nói lung tung ra thì chẳng phải là đang chuốc thêm phiền phức cho ân nhân của mình sao.
Vân Chức cũng không cố chấp truy hỏi, cô nói cảm ơn