Em Đến Là Để Ôm Anh

Chương 19


trước sau


Không gian trong chiếc xe này nhỏ hơn chiếc Tần Nghiên Bắc thường đi, sau khi Vân Chức ngồi lên rồi đóng cửa lại, khoảng cách giữa anh và cô tự nhiên thu hẹp đi.
 
Trước kia cô cảm thấy Tần Nghiên Bắc sẽ chán ghét, bài xích nên khi ngồi trên xe cùng anh cô luôn cố gắng dựa sát cánh cửa, bây giờ không thể không liếc nhìn anh, góc chiếc áo khoác cọ vào ống quần tây thẳng thớm của anh, khi tài xế khởi động lái đi có vài sự va chạm qua gờ giảm tốc vang lên tiếng sột soạt rất nhẹ.
 
Có rất nhiều lời Vân chức muốn nói, nhưng khi đến cửa miệng lại không biết nên nói câu nào trước, cô nhìn thẳng về phía trước, cứ dăm ba giây lại nghiêng đầu nhìn anh, đợi đến khi cô đã sắp xếp được câu cú thì sự chua chát nơi khoang mũi và khóe mắt đột nhiên không kiềm chế được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cứ hễ gặp chuyện gì là cô không kiềm được nước mắt, nhiều năm qua cũng chưa thể sửa được.
 
Người khác không kìm chế được rơi nước mắt đều sẽ bật khóc ngay tại đó, còn cô lại rất khác thường, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì trong lúc đó cô đều có thể phản ứng bình thường nhưng một khi đã kết thúc là bất cứ lúc nào nước mắt cô cũng như trực chờ để tuôn trào.
 
Không phải cô muốn khóc, cô cũng không phải kiểu yếu đuối, nhưng hết cách thôi, dù biết như thế này bản thân trông rất phiền phức nhưng cô không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý này.
 
Vân Chức mang theo một chút giọng mũi nói: “Xin lỗi anh, đợi em 5 phút thôi.”
 
Nói xong cảm thấy có hơi lâu, cô lại nói: “3 phút.”
 
Lúc này nước mắt đã trào ra, giọng nói khàn khàn, khi người đàn ông bên cạnh nghe thấy, giọng điệu nhẹ nhàng cùng sự uất ức, đáng thương, ngay cả hơi thở cũng run rẩy.
 
Vân Chức vội đưa tay ra hiệu mong Tần Nghiên Bắc đợi một chút, cô xoay người quay về phía cửa kính, né tránh ánh mắt của anh, môi mím chặt cố không phát ra tiếng, nước mắt cứ tuôn trào ra, rơi xuống đùi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô rất loạng, cố gắng để bản thân không khóc nữa, tránh lỡ dỡ thời gian để cô nói chuyện với Tần Nghiên Bắc, Vân Chức muốn gia tăng âm lượng lên một chút, có lẽ sẽ rút ngắn thời gian nói được.
 
Vân Chức hít một hơi thật sâu, thử điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, nhưng nước mắt cứ rơi càng nhiều hơn. Cô nghĩ đỡ hơn nên định mở miệng nói, ai ngờ khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nổi tơ máu, không ngờ lại khóc thành tiếng, nên cô lập tức bụm miệng nuốt xuống.
 
Vấn đề là người bên cạnh này cảm giác tồn tại của anh quá mạnh mẽ, nghe thấy tiếng cô khóc khiến anh rõ ràng thấy khó chịu hơi động đậy.
 
Vân Chức quay đầu nói xin lỗi anh, nhưng nước mắt vẫn cứ trực trào, tầm nhìn mơ mơ hồ hồ, không thể thấy rõ phản ứng của anh, cô chỉ có thể làm bộ bình tĩnh, mỉm cười với anh như một thói quen.
 
Ánh mặt trơi buổi sáng xuyên qua lớp cửa kính chiếu lên góc mặt của Tần Nghiên Bắc, những tia nắng đan thành một góc chiếu lên khóe môi còn đọng nước mắt của cô, hàng lông mi ươn ướt, lấp lánh như đính một viên kim cương.
 
Tần Nghiên Bắc không nhớ đôi tay mình nắm chặt lại từ khi nào, có lẽ từ lúc bắt đầu khi cô rơi nước mắt, khi cô cố che đậy giấu đầu lòi đuôi, không dám để anh nhìn thấy sự run rẩy của cô, ngồi co ro một góc thầm khóc, quay đầu nhìn anh còn làm bộ như mình ổn, rồi cứ xâm lấn vào dây thần kinh đang vốn không quá ổn định của anh từng chút từng chút một.
 
Sao mà thích khóc dữ vậy.
 
Vấn đề anh đều đã giải quyết hết rồi, không để cô chịu thiệt thòi, còn chưa coi là dỗ dành nữa sao?
 
Vừa nãy ở trường học anh không có bên cạnh, cô chịu nhiều uất ức lắm.
 
Cổ họng và phổi của Tần Nghiên Bắc như bị lông áo cô cào qua lại, không khỏi muốn ho khan một tiếng, càng muốn làm cái gì khác hơn.
 
Anh hết kiên nhẫn, đưa tay nắm lấy cái mũ của Vân Chức để kéo cô qua, lấy một tờ khăn giấy ra lau cái cằm đang đọng nước mắt của cô. Sau đó anh thấy khuôn mặt cô bị lau có hơi đỏ lên, tạo nên một mảng màu khác biệt hoàn toàn với làn da trắng sữa của cô, như thế nó bị ngược đãi dữ dội trong bàn tay anh vậy.
 
Vừa thích khóc, vừa yếu đuối, vừa chạm liền đỏ lên.
 
Phiền phức.
 
Khuôn mặt thái tử gia trầm xuống, vứt tờ khăn giấy qua một bên, không có thời gian đi tìm món khác thích hợp hơn, anh nhìn thấy hàng lông mi ướt át cả Vân Chức, phiền não đưa tay ra áp lòng bàn tay mình lên để lau nước mắt cho cô.
 
Động tác trông có vẻ dữ dội, thô kệch, nhưng khi chạm lên khuôn mặt cô lại rất nhẹ nhàng, cẩn thận.
 
Cô hồi hộp đến mức vội vàng ngã ra sau một chút, cô nào dám để cho thái tử gia làm mấy chuyện thế này, anh đã cảm thấy phiền phức với việc cô rơi nước mắt đến cỡ nào mới phải tự mình làm như thế.
 
Lúc này khóc cũng đã gần xong, cô như được bình tĩnh lại, Vân Chức vội vàng lau sạch những giọt nước mắt còn đọng lại, nhẹ nhàng hắng giọng, cô lấy thủ tục giấy tờ liên quan đến khu Nam Sơn và tranh ra, cầm hai tay đưa cho anh, nghiêm túc nói: “Nghiên Bắc, em biết là anh đang giúp em, cảm----“
 
Tay của Tần Nghiên Bắc vẫn còn hơi ướt, anh chùi một cái rồi nhàn nhạt liếc nhìn cô “Tôi không muốn nghe cảm ơn.”
 
Cô là ý gì đây.
 
Thái độ xoay nhanh đến vậy.
 
Ban nãy còn khóc lóc yếu đuối, bất lực, khiến anh không thể không lại gần, anh vừa mới lau nước mắt cho cô, quay đầu liền bàn chuyện nghiêm túc à? Còn lạnh nhạt, nghiêm chỉnh muốn cảm ơn anh?
 
Cô đã yêu anh sâu sắc, bởi vì được thử yêu đương mà hân hoan, nhảy nhót, hôm nay anh tiện tay giải vây giúp cô, không phải cô nên yêu anh mãnh liệt hơn cả trước kia hay sao? Thường ngày sờ mó lung tung, ôm ảo tưởng được hôn anh, không phải rất có kiên nhẫn sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Bây giờ lại còn giả đò với anh.
 
Yêu theo kiểu lạt mềm buộc chặt, lúc gần lúc xa, muốn cau dẫn anh chứ gì.
 
Lời nói tiếp theo của Vân Chức bị đè xuống, nghĩ là nghĩ như thế, nhưng Tần Nghiên Bắc chủ động giúp cô một chuyện lớn như vậy thì sẽ không cần một lời cảm ơn đơn giản. Đối với sự việc hôm nay thì câu nói này khó tránh nghe rất vô dụng.
 
Hai tệp hồ sơ đáng giá ngất trời cô đang cầm trong tay là tiền thật vàng thật. Quan trọng là nó còn được chăm sóc cẩn thận ẩn sâu trong lớp vỏ ngoài lạnh lẽo.
 
Từ khi xảy ra chuyện đến giờ cô vẫn luôn sợ sẽ làm liên lụy đến anh, vậy mà anh lại lặng lẽ dang rộng đôi cánh với cô.
 
Cô biết thân biết phận, cô hiểu rõ với thân phận và tính cách của Tần Nghiên Bắc thì không thể đơn giản vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy. Dự tính ban đầu để anh ra tay giúp đỡ có lẽ chủ yếu là để tránh cho câu chuyện ngày càng đi xa, sẽ có người làm bừa ảnh hưởng đến anh, và danh dự của Tần gia.
 
Nhưng cô nhận được sự bảo vệ của thái tử gia này là sự thật, dù cô chỉ là một người nhỏ trong nhiều nhân tố lớn khác nhưng cô vẩn cảm thấy biết ơn và cảm động vì anh.
 
Khi một trùm ánh sáng chiếu vào, dù cho trong bóng tối mù mịt đó được một tia sáng cô cũng sẽ ngẩng đầu lên đón nguồn sáng ấy, huống hồ gì nguồn sáng đó rõ ràng là có liên quan đến cô.
 
Vân Chức thu lại những câu nói khách sáo không đủ để bày tỏ sự chân thành của mình, cô nhìn thẳng vào mắt Tần Nghiên Bắc rồi nói “Tối qua từ lúc biết chuyện em đã rất sợ sẽ gây ra phiền phức cho anh, nên em muốn cố gắng giải quyết nó, không để anh biết chuyện. Nào ngờ vẫn bị truyền đến tai anh, còn khiến anh hao tâm tổn sức vì em.”
 
Cô cầm hai tệp hồ sơ “Vả lại còn tốn tiền nữa.”
 
Tiền mua tranh và mua nhà cô đương nhiên sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh, nhưng trong một lúc chi ra một số tiền khổng lồ như vậy cũng không  thể nói là không có chút thiệt hại nào cho Tần Nghiên Bắc được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Nhưng sau đợt oanh tạc này của thái tử gia, thì những lợi ích mà cô nhận được mai này căn bản là không thể đếm xuể.
 
Cằm của Tần Nghiên Bắc căng chặ, biểu cảm không chút dao động “Nói tiếp đi.”
 
Vân Chức hơi cụp mắt thấp xuống “Anh đã giúp em rất nhiều lần, cái ơn cứu mạng lớn vô cùng. Ngoài việc em đến chăm sóc anh ra thì em chẳng có gì để đền đáp nữa cả, lần này còn… không biết phải làm thế nào mới có thể báo đáp được cho anh.”
 
Cô không thể nói nên lời nữa “Xin lỗi.”
 
Càng nợ nhiều, ân tình càng lớn cô càng không thể chỉ nói xuông.
 
Tần Nghiên Bắc bị cô chọc tức đến mức bật cười.
 
Anh muốn nghe những thứ này?
 
Theo như tiết tấu bình thường, dưới những cảm xúc không bao giờ bình thường của Vân Chức thì bước đầu tiên là dùng nước mắt để đánh bay lớp phòng thủ của anh đã hoàn thành, hiệu quả rất cao.
 
Thế thì tiếp sau đó không phải là nên nhân cơ hội bổ nhào đến, mặt dày mày dạn nhích lại gần anh, khóc lóc kể lể về những uất ức khó chịu trong lòng, lừa gạt trái tim anh. Sau đó lại giải thích về chuyện tại sao tối qua không thêm wechat anh, rồi canh đúng lúc nắm bắt những rào cản phòng thủ yếu ớt của anh, thuận đà nhắc đến chuyện muốn dọn ra khỏi kí túc xá, hôm nay quay về thu dọn vali vào ở khu Nam Sơn cùng anh?!
 
Sống ở c9 quả thật hơi khó, cùng lắm cô sẽ ở lại lô A vừa mua, cũng cách anh rất gần, tiện cho công cuộc quyến rũ anh của cô.
 
Bây giờ có cơ hội ngàn vàng như vậy, cô nghiêm chỉnh thế là không muốn đi thẳng vào vấn đề à.
 
Sao nào, muốn ép anh?
 
Hừ.
 
Thật lố bịch.
 
Việc này, lẽ nào cô hi vọng anh thêm dầu vào lửa tiếp đà cho cô?!
 
 Tần Nghiên Bắc đang định châm chước xem làm thế nào để mở đường cho Vân Chức, để cô nói vài câu nghe lọt tai thì điện thoại Vân Chức lại reo lên, người gọi đến là Đường Dao.
 
Vân Chức đoán bên trường đã đưa phản hồi gì đó, sợ lỡ việc nên cô không thể không bắt máy ngay trước mặt Tần Nghiên Bắc.
 
Đường Dao nói “Chức Chức, ban nãy có mấy vị lãnh đạo bên trường xuống. Cậu yên tâm, chứng cứ Hạ Lộ làm rành rành ra đó, bên trường chắc chắn đứng về phía cậu, bây giờ điều mà mọi người đang chú tâm là chuyện Sin.”
 
Cô ấy khựng lại một chút rồi nói tiếp, có chút ủ rũ. 
 
“Nói mới nhớ, lúc nãy sau khi cậu rời đi, học trưởng Giang còn vô ý nhắc một câu, nói S vốn rất nổi, có thể dùng cách mềm mỏng hơn để công khai với mọi người, còn nói không biết lần này là ai ở phía sau giúp đỡ giải quyết cho cậu, nhưng có hơi thô lỗ. Bộ không sợ mọi người trong trường sẽ hoài nghi vụ đấu giá và bên khu Nam Sơn xảy ra một cách quá trùng hợp, sau lưng sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ bảo cậu được bao nuôi đại loại vậy.”
 
“Vả lại… anh ấy còn lo lắng việc cậu đột nhiên từ một sinh viên bình thường thành một tay vẽ với những tác phẩm lên đến hàng triệu tệ thì sẽ thấy không gánh vác được sự nổi tiếng này.”
 
Xe chạy vào một đường hầm ngầm, vừa mới tiến vào đèn pha chưa kịp chiếu sáng cả con đường nên xung quanh thoáng chốc một mảng tối tăm.
 
Người đàn ông ngồi dựa vào ghế khuôn mặt lạnh nhạt, bóng tối bao trùm lên che khuất đi một bên sườn mặt nghiêm nghị của anh, hơi ấm tích tụ nơi đáy mắt có vẻ như đều biến mất không thấy tăm hơi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vân Chức vô thức nhìn sang Tần Nghiên Bắc, bình tĩnh nói “Vào thời điểm tớ bị nghi ngờ là được bao nuôi lại lựa chọn cách giải quyết mềm mỏng? Thích hợp sao?”
 
“Mọi người đều nháo nhào lên, chỉ có mình tớ mềm mỏng nói với tất cả là hình chụp lén đó là sai, chuyện bẩn thỉu gì đó là sai, tớ không bao giờ làm những chuyện không có đạo đức, tớ là bị hại.”
 
“Sau đó sẽ càng nhiều những ánh mắt nghi ngờ đổ dồn lên người tớ, chỉ vào mặttớ mà hỏi, sao cô có thể chứng minh là mình bị hất nước bẩn? Không thể chứng minh nỗi, đó chính là giảo biện mà thôi.”
 
“Tớ đứng giữa đám người cố gắng lên tiếng, rồi một cơn bão táp cuồng phong lướt qua cuốn đi những tiếng xì xào đó một cách sạch sẽ, cứu tớ lên tận trời cao, bây giờ tớ lại trách ngược là nó quá dữ dội sao?”
 
“Có lẽ người trách khứ nó vốn không phải là cơn bão táp cuồng phong đó, nên đương nhiên sẽ không thể hiểu được tác phong làm việc của nó. Nhưng tớ hiểu, tớ rất cảm kích, còn như chuyện không gánh vác nổi sự nổi tiếng gì gì đó….”
 
Vân Chức bình tĩnh mỉm cười một cái, giọng nói nhẹ nhàng kiên định “Nâng đỡ tớ lên tận trời xanh là dựa vào sức gió, còn sau đó chuyện tớ có thể đứng vững trên trời xanh này hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của chính mình. Tớ cũng không yếu đuối, nhút nhát đến nỗi ngay cả thử cũng không dám.”
 
Ánh đèn sáng chói hai bên đường hầm đã chiếu vào trong xe, chậm rãi chiếu sáng đôi mi đang rũ xuống của Tần Nghiên Bắc, cho đến khi nó hiện rõ lên một tia ấm áp nhàn nhạt và ý cười.
 
Anh liếc nhìn sang Vân Chức, ngón tay khẽ động, móc lấy vạt áo đang chạm trên đùi anh.
 
Lắm lúc anh sẽ cảm thấy, Vân Chức như một chú thỏ yếu ớt, mềm mại, vẻ bề ngoài tự nhiên vô hại, nhìn như thể rất dễ bị bắt nạt, nhưng thực sự con người bên trong cô rất cứng rắn. Nếu muốn đói chọi lại với một cơ thể mềm mại như thế này, nếu muốn chọc mạnh vào cô thì đối phương cũng sẽ bị thương không kém gì cô.
 
Đường Dao cũng suy nghĩ một cách sâu xa như cô “Tớ cũng nghĩ như vậy, ngoài thái tử gia ra ai có thể làm ra việc này, tớ thấy học trưởng Giang chắc chắn là đang đố kị rồi. Phải rồi còn có một chuyện nữa, lãnh đạo của trường muốn đổi phòng cho cậu, để tránh khi cậu ở đây trong lòng thấy không thoải mái.”
 
Cô ấy không yên tâm hỏi “Cậu nghĩ như thế nào? Thời gian này tạm thời có lẽ tớ sẽ không thể sống trong kí túc xá, cậu có muốn đi làm quen với những bạn cùng phòng mới không?”
 
Vân Chức sớm cũng đã suy nghĩ qua, không phải vì xảy ra chuyện này cô mới quyết định như thế, cô nói đầy chắc chắn “Không, tớ chuẩn bị dọn ra ngoài, hôm nay việc của S đã bị lộ, không thể tiếp tục ở lại trường được.”
 
Ánh mắt của Tần Nghiên Bắc liếc nhìn sang trở nên càng ấm áp hơn Vân Chức khi cô nói xong câu này.
 
….Như thế này cũng không khác anh nghĩ là mấy.
 
Khóe môi anh mím lại như không có chuyện gì xảy ra, cánh tay đặt trên đầu gối đang co lại từ từ duỗi ra, nhướng mày nhìn cô.
 
Có phiền hay không, sao vẫn còn chưa nói chuyện xong.
 
Một giây sau đó Vân Chức lại nói “Tớ đã nhìn trúng được một căn ở gần trường học, cũng rất ổn, định hôm nay sẽ đặt cọc, cố gắng chuyển qua đó. Dù sao khu Nam Sơn cách quá xa, người khác nhìn thấy tớ sống gần trường cũng sẽ không nghi ngờ gì.”
 
Đường Dao vừa định lên tiếng thì điện thoại của Vân Chức đột nhiên bị giật lấy, thẳng thừng cúp máy,  lấp ló bên chỗ ngồi một đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm như phong ba bão táp “Vân Chức, có phải em không hiểu cái gọi là biết điểm dừng không hả, sau khi em lên xe tôi đã cho em nhiều cơ hội như vậy, đừng có mà không biết chừng mực.”
 
Vân Chức sững sờ, không phải, ý anh là gì vậy.
 
Mới ban nãy cô có nói câu này sai chọc giận anh hả?
 
Sao mà ngay cả việc cô thuê nhà gần trường cũng là hành động không biết chừng mực vậy.
 
Vân Chức nhất thời không theo kịp ý tứ của Tần Nghiên Bắc, đôi mắt bất giác mở to hơn nhưng cũng không tiện hỏi sâu, mím môi nhìn anh, hi vọng có thể nhìn ra được chút ám hiệu gì đó. Hốc mắt và cánh mũi vẫn còn đỏ nhẹ, cô ngoan ngoãn dựa vào cửa xe, sợ anh tức giận, trông cô rất cô đơn bất lực, đáng thương như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
 
Tần Nghiên Bắc thật sự không còn kiên nhẫn.
 
Được lắm, có thủ đoạn.
 
Giả vờ ngờ nghệch để ép anh, một hai bắt anh chủ động đề cập đến.
 
Bây giờ có phải cô được sủng quá hóa kiêu không?!
 
Tần Nghiên Bắc kìm nén cảm xúc lại, lạnh lùng nói “Cần tôi phải nhắc sao? Lời em tự mình nói chớp mắt cái liền có thể quên sạch sẽ? Hở một câu là nói muốn báo đáp, ngoài chuyện em ở cạnh chăm sóc tôi thì em còn có thể làm gì cho tôi nữa hả?”
 
Vân Chức thề là cô cũng hiểu ra được chút chút rồi, cho cô thêm 10s để ngẫm lại cái-----
 
Bộ dáng ngờ nghệch này của cô đã như chọc vào giới hạn của Tần Nghiên Bắc, để tránh bản thân sẽ làm ra chuyện gì quá giới hạn, nên anh coi như thông báo cho cô “Buổi chiều về kí túc xá dọn dẹp vali chuyển qua đây, từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ của em là chăm sóc tôi, nghe hay không.”
 
Vân Chức nhớ lại cuộc gọi ban nãy.
 

…… Là anh để cho cô đến Nam Sơn ở, gánh vác trách nhiệm khó khăn là chăm sóc thể chất và tinh thần của anh sao? Thái tử gia cuối cùng cũng thả lõng, chấp nhận cho cô lại gần rồi sao?!
 
Nếu cứ như vậy thì công cuộc báo ơn của cô sắp thành công rồi.
 
Cô cuối cùng cũng có thể làm gì đó cho anh rồi.
 
Vân Chức nhìn thấy được hi vọng rực sáng được báo ơn, thật sự là có chút muốn khóc, nhưng sợ Tần Nghiên Bắc không thích thái độ không tích cực của cô, cô rướn người về phía trước, nhìn vào mắt anh thành khẩn gật đầu “Nghiên Bắc, em đảm bảo nội trong hôm nay sẽ hoàn thành nhiệm vụ, thu dọn vali đến nhà anh.”
 
Cơn uể oải của Tần Nghiên Bắc như từ từ tiêu tan.
 
Hừ.
 
Trong tình yêu người phụ nữ này cũng coi trọng mặt mũi quá đấy.
 
Nói đông nói tây, cố ý kích để anh phải là người nhắc tới trước mới được.
 
Nhìn bây giờ đi, cười như dát mật luôn rồi, chỉ mới nghĩ được ở cùng anh thôi mà khuôn mặt sáng lạn này trông rất không biết ngại ngùng.
 
Nói đến chuyển vào khu Nam Sơn, Vân Chức nhớ đến tiền thuê nhà. 
 
Dù là báo ơn, tiện cho việc chăm sóc Tần Nghiên Bắc nhưng cũng không thể coi như nghiễm nhiên là miễn phí mà sống trong căn biệt thự của người ta được. Nhưng chỉ là đối với thái tử gia mà nói thì số tiền cô đã chuẩn bị trước quả thật là sự sỉ nhục, cô căn bản không thể mở lời, nếu lấy ra nhiều tiền hơn cô có dự cảm anh sẽ tức giận. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vân Chức nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy việc này cứ lấy chuyện tiền nong ra để suy xét thì thật sự không tốt, thế nên trước khi xuống xe cô thử thương lượng một cách mềm mỏng nhất với Tần Nghiên Bắc “Trong thời gian em sống ở khu Nam Sơn, em có thể dùng một bức tranh để bù vào tiền nhà được không?”
 
 Giá cả vẫn nên để thái tử gia này tự đề ra đi.
 
Tần Nghiên Bắc nhướng mắt, bình tĩnh nói “Thế thì phải xem em vẽ cái gì.”
 
Vân Chức nhớ đến trong cả căn biệt thự rộng lớn ở Nam Sơn này lại chẳng có lấy một bức tranh treo tường, cô đoán có lẽ là Tần Nghiên Bắc không thích, tình huống như này thường thì tranh vẽ về anh hình như càng dễ chấp nhận hơn.
 
Cô thành thật nói “Em giỏi vẽ cảnh vật hơn, nếu mà so sánh thì mảng vẽ người có chút yếu, nếu anh không để ý em có thể vẽ cho anh một bức.”
 
 Không ngoài dự đoán của Tần Nghiên Bắc, anh nhếch miệng cười.
 
Coi anh không biết gì sao, chút tâm tư nhỏ mà cô che đậy đấy, nói như thể rất quang minh chính đại nhưng thực tế là muốn mượn danh mỗi bức tranh hàng tháng, lấy anh làm người mẫu ảnh, mượn cơ

hội để chiêm ngưỡng cơ thể của anh thôi.
 
Lần trước lợi dụng socola mà sờ mó lung tung, lần này chắc chắn càng quá quắc hơn.
 
Suy nghĩ của Tần Nghiên Bắc cũng không tính là quá sai, Vân Chức thừa nhận quả thật cô có chút lòng riêng như thế, từ lần trước vô tình nhìn thấy cơ bụng của Tần Nghiên Bắc, mấy cái tượng thạch cao trong phòng vẽ rất khó coi, nên cô cực kì muốn có cơ hội để có thể quan sát thêm chút.
 
Thái tử gia không nhìn thẳng vào mắt cô “Lấy tôi ra để thực tập, em khá lắm.”
 
Vân Chức cũng không hiểu, ‘em khá lắm’  là câu nói bình thường, hay là ‘em khá lắm rồi đấy’ đằng đằng sát khí đây, dù sao anh không thẳng thừng phản đối nên cô cứ coi như là anh đồng ý đi.
 
Sau khi quay về C9, dì Trịnh nấu trà dưỡng thần, sau khi Vân Chức ăn xong bữa trưa thì cô nhận được điện thoại của cảnh sát cần cô hợp tác điều tra, đợi sau khi kết thúc cô sẽ đi qua trường thu dọn vali.
 
Tốc độ lan truyền tin tức trong trường học cực kì nhanh, mới nửa ngày mà việc cô là S đã thành chuyện ai ai cũng biết, trên đường đi luôn nhận được những ánh mắt nhìn chăm chú. Khi cô đi vào kí túc xá cũng bị vây quanh, từ đầu đến cuối Vân Chức vẫn luôn thân thiện, mỉm cười, không hề so đo chuyện lúc sáng, cũng không đáp lại sự nhiệt tình của mọi người.
 
Tưởng Nguyệt còn đang ở kí túc xá, nhìn thấy Vân Chức quay về, mắt cô ấy đỏ lên, đứng sát tường nghẹn ngào nói “Xin lỗi, hôm nay tớ hùa theo Hạ Lộ để lừa cậu, tớ hi vọng, hi vọng….”
 
Câu nói hi vọng cậu tha thứ vẫn không thể nói ra được, nhìn thấy Vân Chức vẫn im lặng thu dọn đồ đạc, Tưởng Nguyệt từ từ kéo hộp tủ ra, lấy một hộp giấy đã được đóng gói kĩ càng đặt lên bàn cô.
 
Vân Chức ngừng việc trong tay lại, cô vẫn chọn mở nó ra, bên trong là 10 ống màu nước chưa khui.
 
Tưởng Nguyệt không dám nhìn cô, nhỏ giọng nói xin lỗi “Thật sự tớ biết cậu luôn ráng nhịn chuyện tớ lén dùng màu nước của cậu. Tiền tháng này của tớ chỉ đủ mua 10 ống, những ống còn lại đợi tháng sau tớ sẽ trả cho cậu.”
 
Vân Chức sờ nó, lại đặt vào trong tay cô ấy, đôi mắt như vẽ một đường cong, có một chút ấm áp “Cậu trả lại cho tớ thế là của tớ, tớ muốn đem cái này tặng lại cho cô, coi như là quà.”
 
Hành lý của cô không nhiều, những đồ đạc lớn Vân Chức quyết định kí gửi lại, đợi báo ơn cho Tần Nghiên Bắc xong lại dùng, còn vali nhỏ nhắn trong tay cô thì cô để một vài bộ đồ để tắm và đồ dùng hàng ngày.
 
Cô nhìn đồng hồ thấy còn sớm, Đường Dao cũng rảnh, mà Tần Nghiên Bắc còn đang bận xử lí công việc ở ngoài nên chắc chắn sẽ không quay về Nam Sơn sớm như vậy nên cô hẹn Đường Dao đi siêu thị.
 
Tặng lại màu nước cho bạn cùng phòng xong cô mói bất giác nhớ đến mình nên chuẩn bị một món quà cho Tần Nghiên Bắc. 
 
Hôm nay anh giúp cô, dù cho cô không thể báo đáp được gì thì một món quà tặng anh cũng nên có, không thể cứ lướt qua một cách nhẹ nhàng như vậy được.
 
Đường Dao quen thuộc với các trung tâm mua sắm lớn bậc nhất ở Hoa Thành như thể đi về nhà, liền phân tích cẩn thận cho Vân Chức nghe, "Cậu nhìn xem, việc tặng quà cho thái tử gia quá laf quan trọng. Với tính cách của anh ta thì khả năng lớn là sẽ không đeo trang sức đâu. Một chiếc đồng hồ là khả dĩ nhất, rẻ quá thì anh ta sẽ không đeo nó ra ngoài, đắt quá thì chúng ta không mua nổi.”
 
“Còn đồ mỹ thuật thì cậu đã hứa sẽ vẽ cho anh ấy, không có cái gì tốt hơn cái này rồi.”
 
“Vả lại có lựa tới lựa lui thì quần áo vẫn là thích hợp nhất, không hề lằng nhằng. Hơn nửa dù cho món đồ chúng ta tặng không đủ giá trị, thì anh ấy cũng có thể mặc đi những buổi tiệc bình thường hoặc là mặc ngủ ở nhà cũng được.”
 
Vân Chức tỏ vẻ đồng tình, lần đầu tiên cô bị Đường Dao kéo vào trung tâm thương mại, khu mua sắm này được coi như là cái trần nhà của Hoài Thành. Đi dạo một vòng cô chỉ nhận ra được một vài thương hiệu xa xỉ thường thấy, còn những hãng khác cô đều mù mờ.
 
Đường Dao giúp cô lựa mấy cái ở mức giá tầm trung, vừa là thương hiệu của những nhà thiết kế có tiếng tăm. Vân Chức phụ trách khâu lựa chọn, và khung cảnh Tần Nghiên Bắc thay quần áo tự động hiện lên trước mắt cô, nghĩ nhiều có hơi hoa mắt, cô đặt tay lên trán miễn cưỡng chọn ra một cái áo sơ mi và quân tây đen đơn giản.
 
Không thể nhìn thêm nữa, nhìn nữa sẽ khó chịu, dù bộ nào anh mặc lên cũng rất xuất sắc.
 
Từ trước đến giờ Vân Chức đi dạo mua sắm luôn đánh nhanh thắng nhanh, chưa đầy nửa tiếng đã mua xong quà, đi ra khỏi trung tâm thương mại nhưng chưa đến thời gian Tần Nghiên Bắc quay về. Trong lòng cô nhớ đến vết thương của Nhạn Nhạn, nhân lúc còn đang rảnh nên cô quyết định xách túi quần áo đi đến phòng tranh một chuyến.
 
Nhân viên phòng tranh vừa nhìn thấy thương hiệu LO trên túi liền kích động nói “Bạn trai của em thích thương hiệu này nhất!”
 
Đáng tiếc quá đắt nên cô ấy chỉ đành nhìn thôi, làm sao mà mua nổi.
 
Vân Chức mỉm cười giải thích “Trả ơn, vậy nên chị mới mua đắt một chút.”
 
Nhân viên kéo kéo cô “Chức Chức, có thể lấy ra xem thử không, em còn chưa nhìn hàng thật bao giờ.”
 
Vân Chức đương nhiên là đồng ý, lấy trong túi ra một bộ quần tây và áo sơ mi đen trắng, mở ra cho cô ấy xem, nhưng không ngờ lại phát hiện ra chiếc quần dài xuất hiện hai nếp gấp nhỏ, khác khi treo trong cửa hàng.
 
Nhân viên tích cực nói “Có lẽ là bị đè nên nhăn rồi, nếu không thì chị để nó lên ghế sô pha cho nó bằng phẳng ra một lát, có lẽ sẽ không sao.”
 
Vân Chức tạm thời chưa đi, nên cô trải bằng bộ đồ ra như lời cô ấy nói, xoay người đi tìm Nhạn Nhạn trong lồng.
 
Vết thương của Nhạn Nhạn cũng đã bình phục lên nhiều, nhưng tính cách thích làm nũng của nó thì vẫn như thường lệ, nó giận Vân Chức vì cô không đến thăm nhiều, quay phắt đầu không cho cô vuốt ve, chổng mông về phía cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vân Chức nhẫn nại dỗ dành một lúc, rồi vuốt ve mấy chú mèo khác ở bên cạnh, cô vô ý đếm lại, phát hiện thiếu mất hai chú mèo đã trưởng thành có tính cách độc lập nhất.
 
Hai chú mèo này dù không quá dính người nhưng thường ngày khi thấy cô đến sẽ chạy ra bám lấy cô, hôm nay vậy mà khác so với mọi khi.
 
Vân Chức không yên tâm lắm nên cô đứng dậy, muốn đi lên lầu tìm chúng, vừa đi được mấy bước lại nghe tiếng hét thất thanh của nhân viên, tim cô như chững lại, vội vàng chạy về phía nơi phát ra âm thanh, cô nghĩ là người hoặc mèo đã xảy ra chuyện gì.
 
Nhưng đợi đến khi quay đầu nhìn, bước chân cô khựng lại, từ từ thấy hoa cả mắt.
 
30 phút trước bộ đồ còn đang bình yên vô sự đặt trên ghế sô pha, bây giờ đã bị hai con mèo cào cáu, một con ‘phụ trách’ vạt áo, một con ‘phụ trách’ ống quần bên trong. Bây giờ đã bị rách tơi tả đến mức không còn nhìn nỗi nữa, nếu mà để thái tử gia nhìn thấy thì chắc chắn sẽ đóng gói cô vứt ra cửa lớn C9 luôn mất.
 
Nhưng hai con mèo vẫn không ý thức được mình đã làm sai chuyện gì, thậm chí còn cùng nhìn về phía Vân Chức, khuôn mắt tròn và đôi mắt to lộ ra sự hi vọng, đợi cô khen thưởng về kiệt tác này.
 
Vân Chức không còn đủ sức để đau lòng, cô muốn nhanh nhanh đi mua một bộ khác, nếu để cách ngày mới tặng quà khó tránh khiến người khác cảm thấy không đủ sự chân thành. Cô đến khi cô mở điện thoại lên muốn nhắn tin cho Đường Dao, cuối cùng mới nhìn thấy một loạt lời mời kết bạn.
 
Ngoài hai tin nhắn là tài khoản quen thuộc trợ lý của Tần tổng gửi đến đầu tiên thì phía sau còn có một vài tài khoản không để hình đại diện, tên chỉ để một dấu chấm câu, biệt hiệu vậy mà viết ba chữ Tần Nghiên Bắc.
 
Vân Chức nín thở nhấn đồng ý lời kết bạn của hai tài khoản, cô mở khung chat với Tần Nghiên Bắc ra đầu tiên, muốn giải thích với anh là cô không thấy, lại thấy bên kia đang nhập chữ.
 
Cô đợi gần 5 phút vẫn chưa nhận được một tin nhắn nào.
 
Cuối cùng tin nhắn của trợ lý Tần tổng lại nhảy lên trước, giọng nói nghiêm nghị “Tần tổng sắp kết thúc công việc rồi, cỡ 1 tiếng nữa về đến nhà.”
 
Vân Chức hết cách, một tiếng chắc chắn không đủ đi đến khu mua sắm rồi quay về, cô chỉ đành đổi ngày khác đi mua, nhưng bộ đồ bị cào nát này rất đắc, vứt đi thì cũng rất tiếc. Cô cầm tới cầm lui để xem, chiếc áo sơ mi bị rảnh nửa phần dưới, ống quần trong cũng hư.
 
Trước kia cô có học bà nội may tay thủ công, nếu cắt đi phần bị cào nát này, những phần vải còn nguyên cũng có thể làm ra được món đồ khác, sẽ không quá lãng phí nữa.
 
Vân Chức mang vali và túi về khu Nam Sơn, dì Trịnh đang bận rộn ở trong bếp. Sau khi bà bảo không cần giúp đỡ thì Vân Chức đi lên lầu cất vali trước.
 
Nhìn thấy bây giờ còn hơn nửa tiếng nữa Tần Nghiên Bắc mới quay về, Vân Chức muốn mượn bà ủi trong phòng để đồ của anh để ủi bằng phần áo bị cào rách cho tiện cắt bỏ, đợi khi có thời gian rảnh thì cô có thể may tay rồi.
 
Phòng quần áo của Tần Nghiên Bắc không có khóa cửa, trước kia lúc lấy quần áo giúp anh Vân Chức cũng từng vào nên cô không mấy xa lạ với cách bố trí. Cô mang theo cây kéo ở dưới lầu lên, sau khi ủi phẳng thì những phần không thể dùng sẽ được cắt đi.
 
Cuối cùng chỗ còn lại có chút khó coi.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới phần ngực của chiếc áo sơ mi không còn, chiều dài chỉ đến mép trên của xương sườn.
 
Phần đùi trong của hai bên ống quần được cắt bỏ, để trống từ chân ống đến đầu gối.
 
Vân Chức nhìn một lúc, đột nhiên có hơi đỏ mặt, vết cắt quá đều, nếu không hiểu sự tình nói không chừng sẽ nghĩ vốn bộ đồ này là như vậy, cô luôn cảm thấy bản thân có vẻ như không cẩn thận làm ra bộ đồ không bình thường lắm.
 
Cô gấp quần áo lại rồi cho vào túi trước, cầm những mảnh vải vụn đã cắt và vài sợi chỉ nhỏ vương vãi trên mặt đất, đi ra ngoài tìm thùng rác để vứt.
 
Trên đường về Tần Nghiên Bắc bảo tài xế lái xe nhanh hơn, anh quay về tới khu Nam Sơn sớm hơn thời gian thông báo trước cho Vân Chức khoảng 10 phút. Anh điều chỉnh xe lăn, đi thang máy lên thẳng lầu 2, buổi chiều có cuộc gặp với chủ tịch bên phía đối tác, đối phương là một người đàn ông nhưng cả người nồng nặc mùi nước hoa, cả buổi anh đều trầm mặc khiến đối phương cũng thấy khó mà lui.
 
Nhưng mùi hương bám lại trên quần áo không dề phai đi, lắm lúc lại như kim chích vào tinh thần anh.
 
Chiếc xe lăn hướng thẳng đến phòng để quần áo, ngay khi Tần Nghiên Bắc vừa đẩy cửa ra liền biết đã từng có người vào, anh không nhanh không chậm mở cánh cửa ra to hơn, ánh mắt anh ngay lập tức rơi vào một chiếc túi giấy lớn màu xám bên tủ quần áo.
 
…Quần áo?
 
Tần Nghiên Bắc tiện tay đóng cửa phòng lại, “rầm’ một tiếng đóng chặt cửa phòng, anh đi lại gần túi giấy.
 
Từ trước đến nay dì Trịnh không bao giờ vào phòng thay đồ của anh, chỉ có Vân Chức, cô để cái này là có ý gì, rõ ràng là quà cô âm thầm mua tặng anh nhưng lại ngại ngùng không dám đưa trước mặt, sợ bị anh từ chối đây mà.
 
Tần Nghiên Bắc hơi khom người, đưa tay chạm vào dây cầm của túi giấy, chậm rãi xách nó lên và mở ra.
 
Chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây đen, rất vững vàng, rõ ràng là để anh mặc mà.
 
Đôi mắt đen láy của Tần Nghiên Bắc như léo lên tia sáng như có như không, ngón tay chạm vào bộ đồ. Anh kéo nó ra khỏi túi, sau một vài giây cực nhanh nhưng cũng kéo dài ra, cánh tay cứng đờ của anh đột nhiên hơi dùng sức, mảnh vải bị nắm chặt trong lòng bàn tay muốn nhấc lên vứt nó đi.
 
Động tác là thế nhưng trước khi buông tay ra anh lại kiềm chế thu tay lại, năm ngón tay trắng bệch nắm chắt lại, vo thứ đồ quỷ quái không nhìn nỗi này thành một cục, vành tai hơi hiện lên màu khác thường.
 
…. Người phụ nữ này rốt cuộc là có biết giới hạn không!
 
Lần đầu tiên tặng quà cho anh, nhưng lại tặng cái gì đây!
 
Buổi sáng còn mang vẻ mặt đơn thuần nói muốn đi thuê nhà gần trường, buổi tối lại giở trò, cả gan dám nhét thứ đồ không đàng hoàng vào trong phòng để đồ của anh!
 
Anh biết mà, thuần khiết là ngụy trang thôi, cô lấy lấy danh vẽ tranh để nghiên cứu cơ thể của anh, kết quả mới ở cùng một đêm liền nóng lòng muốn để anh mặc thứ đồ tả tơi này cho cô xem hả?! Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Nằm mơ đi.
 
Có phải anh nuông chiều cô quá rồi khiến cô đã không còn biết trời cao đất dày nữa không!
 
Anh nên đem mấy thứ này vứt lại cho cô để cô tỉnh ra.
 
Mỗi ngày vào thời gian này dì Trịnh đễ sẽ đi vứt rác, tất cả mọi thùng rác trên lầu đều đã được hốt xong, Vân Chức không muốn khiến dì thêm nặng công việc nên cô chạy xuống lầu 1 để giải quyết mớ vải hư đã cắt đi rồi mới quay lại lầu 2.
 
Vừa lại gần cửa phòng để đồ, Vân Chức đã nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng, cửa đã khóa chặt, không hề giống lúc cô đi ra,không có khả năng khác, chắc chắn là Tần Nghiên Bắc đi thang máy từ dưới hầm xe đi thẳng lên nên cô không nhìn thấy anh.
 
Nghĩ đến bộ quần áo không hoàn chỉnh trong túi, Vân Chức cảm thấy da đầu cảm thấy có chút tê dại, cô cẩn thận gõ cửa, "Nghiên Bắc, cái kia, trong đó có một cái túi của em, em để sót lại, anh đừng nhìn, để đó em dọn đi là được.”
 
Tròng phòng thay đồ không có động tĩnh gì.
 
Vân Chức bất an nhẹ đẩy cửa một cái.
 
Một lúc sau, giọng nói hơi trầm khàn của Tần Nghiên Bắc đầy tức giận vang lên “Đợi đó.”
 
Trong phòng, thái tử gia hơi nghiến răng, ánh mắt dán chặt lên cánh cửa.
 
Cái giọng điệu đó của Vân Chứ là sao? Bị anh phát hiện ra liền xấu hổ sợ hãi đến phát run luôn sao? Bây giờ mới biết hối hận, có phải hơi muộn rồi không.
 
Anh cúi đầu, lại quan sát mớ vải trong tay.
 
….Vậy mà cô lại thích phong cách như này.
 
Trông mềm mại, ấm áp, sao mà có thể hiếu kì cái lạ đến vậy.
 
Thích nhìn đàn ông ăn mặc lộ hàng như vậy sao?
 
Bình thường giấu cho kĩ vào, chả trách lần trước còn muốn anh cởi đồ ra, hóa ra là vì cái này.
 
Vân Chức lại nói: “…..Nghiên Bắc.”
 
Tần Nghiên Bắc nhướng mày.
 
Nhìn đi, lúc cau dẫn anh thì gan to bằng trời, lúc bị phát hiện lại trở nên đáng thương.
 
Lại lấy nước mắt ra để khống chế anh.
 
Vô dụng.
 
Có diễn thế nào, mấy thứ này cũng sẽ không thể mặc trên người anh được!
 
Vân chức đứng đợi ngoài cửa mấy phút mà như đợi từ rất lâu, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh từ trong phòng thay đồ vang lên: “….Vào đây.”
 
Cô nhận được sự đồng ý, vội vàng đẩy cửa vào, bất ngờ nhìn thấy thái tử gia ngồi trên xe lăn, mặc áo choàng tắm, tuy không ăn mặc chỉnh tề nhưng không hiểu sao lại toát ra khí chất dọa người.
 
Vân Chức lén nhìn chiếc túi, trống, trống rỗng.
 
Cô ho khan một tiếng, lại nhìn chăm chú vào Tần Nghiên Bắc, muốn làm rõ mọi chuyện với anh, cô thật sự không lấy hai mảnh đồ rách ra để làm nhục anh.
 
Vân Chức há miệng, còn chưa kịp lấy hơi đã tận mắt nhìn thấy sắc mặt của anh như cố kiềm nén sự bực bội đến cực hạn,  cau mày rồi từ từ mở chiếc áo choàng tắm đang tùy ý khoác lên người, cho đến khi nó hoàn toàn cởi ra khỏi vai rồi ném xuống chân.
 
Nhưng trên người anh đang mặc một chiếc áo sơ mi với cúc áo và khuy măng đều thắt tỉ mỉ, nhưng lớp vải dưới phần ngực lại trống không, để lộ ra đường cơ bắp giãn ra, hoàn hảo như được điêu khắc.
 
Phần eo được thắt bởi chiếc dây nịch, chiếc quần đen may thiếu mất hai mảnh vải, đôi chân dài tự nhiên cong lại, đường gân nổi căng như khiến lỗ mũi người ta nóng lên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Anh vừa chống lên vừa thản nhiên dựa vào xe lăn, hơi nâng cằm nhìn chằm chằm Vân Chức.
 
Lòng mày như dao cắt, giọng nói như cát bay, khàn khàn.
 
“Lát nữa tôi còn có cuộc hợp, cùng lắm chỉ cho em 5 phút thôi, em hãy nắm bắt thời gian đi.”
 
Vân Chức không thể tin vào mắt mình, cô đưa tay lên che mũi.
 
Khí thế của thái tử gia không hề suy giảm, như đang ngồi trên ngai vàng, nhấc tay gọi cô lại.
 
“Mau lên, nhìn đi.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện