Tần Nghiên Bắc vừa nói xong liền thẳng tay đẩy Vân Chức xuống xe, thậm chí cô còn chưa kịp lên tiếng, chỉ có thể nhìn con xe của anh từ từ biến mất trên đường. Mãi cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng xe nữa cô mới xoay người, có hơi thất thần đi vào lối khu kí túc xá, bước chân lắm lúc có hơi không chân thật.
Vừa này anh mới nói gì?
….. Dỗ dành cô á?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái từ “dỗ dành” này nghe rất xung đột khi đặt cạnh Tần Nghiên Bắc. Từ khi ở bên cạnh anh cho đến giờ cô đều cam tâm tình nguyện đi theo tiết tấu của anh, quan tâm đến cảm nhận của anh, vị thái tử gia kiêu ngạo như thế này cô đã quen rồi, nếu khăng khăng phải nói là dỗ dành thì cùng lắm cũng là cô dỗ anh mà.
Nhưng hôm nay khi cô không có tâm tình để đi quan tâm anh, vậy mà anh lại nói ra câu như thế này.
Băng qua dòng người đang có tiết lên lớp học sớm, cô đi đến dưới lầu khu kí túc xá, Vân Chức mới bất giác hiểu ra, có lẽ Tần Nghiên Bắc nghĩ…. Bởi vì tối qua anh chê đồ cô nấu khó ăn nên cô tức giận.
Vân Chức bật cười thành tiếng, lồng ngực như bị chèn một lớp bọt biển đầy nước không thể thở được, bây giờ lại như bị anh chèn ép hơn một chút, một cảm giác ngạt thở mơ hồ.
Còn như việc bảo cô đợi nhìn thấy cái gì, có lẽ không hề liên quan đến việc hôm nay, một là anh không dịu dàng, hai là anh cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian, anh có thể nhẫn nại đưa cô đến trường cô đã rất cảm kích rồi.
Vân Chức bình tĩnh lại, nhìn thấy ở xa xa Đường Dao đang đứng trước cổng vẫy tay với cô, cô muốn chạy nhanh qua đó, nhưng vừa đi thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, cô cẩm lên nhìn thấy là số điện thoại của người bạn cùng phòng khác là Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt học cùng lớp với Hạ Lộ, hầu như khi đi học đều cùng đi, thời gian này hai người không có tiết, nếu không có chuyện đột xuất thì đều ở trong kí túc xá. Trực giác của Vân Chức nói rằng cuộc điện thoại của Tưởng Nguyệt này hoàn toàn không đơn giản, cô ra hiệu bảo Đường Dao đợi chút, làm dấu rằng mình phải nghe điện thoại cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Duyệt nói chuyện rất nhỏ, cố gắng nghe lắm mới có thể nghe rõ được, cô ấy úp úp mở mở nói: “Vân Chức, buổi chiều cậu có về kí túc xá không? Tớ…. tớ muốn nói với cậu một tiếng là, ống nước trong phòng bị hư rồi, ga giường của cậu đều bị làm bẩn rồi. Nếu rảnh thì cậu về thu dọn một chút.”
Vân Chức mím môi càng chặt hơn, nếu là bình thường thì cô cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng tối qua xảy ra chuyện đó, sáng sớm nay trùng hợp ống nước lại hư, lí do đủ mạnh để khiến cô phải nhanh nhanh quay về. Huống hồ gì ga giường bị dơ, lúc cô dọn dẹp thì chắc chắn sẽ bị dính nước, tiếp theo thì sao nữa? Liền có thể thuận nước đẩy thuyền bảo cô đi tắm à?
Mới có một đêm trôi qua, livestream lại là quy mô 1:1, Hạ Lộ cũng sẽ không biết chuyện cô đã phát hiện ra. Vì để tránh bị nghi ngờ còn cố ý bảo Tưởng Nguyệt đến tìm cô, đợi đến khi cô vào kí túc xá, camera có lẽ đã mở lên từ trước, lần này nói không chừng sẽ phát lên nhiều diễn đàn lớn hơn, cho vô số những con mắt của người lạ mặt xem, thu hút lượt xem.
Vân Chức không hi vọng mình nghĩ xấu về ai, nhưng con dao bén này đâm lên người thì sao mà Vân chức có thể coi như không có chuyện gì, giả vờ không đau được đây.
Cô nói với giọng điệu rất bình thường: “Sao lại hư? Từ khi nào thế?”
Tưởng Duyệt gần như không ngờ cô lại hỏi kĩ đến vậy, cô ấy nghẹn vài giây, bên kia đầu dây có tiếng xì xào như có ai đưa giấy qua cho cô ấy, sau đó cô ấy mới tiếp tục giải thích: “30 phút trước, không biết vì sao, đã tìm người đến sửa ống nước rồi, phòng chúng ta sắp bị ngập luôn rồi, tớ với Lộ Lộ loay hoay nãy giờ.”
Vân Chức ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ quen thuộc, lạnh nhạt nói: “Được.”
Hạ Lộ đương nhiên nghĩ là cô chưa biết cái gì.
Nhưng cô rất hiểu rõ tâm tư của Hạ Lộ, bây giờ đi lên mới có thể bắt tại trận cô ta, đến lúc này thì dù có ồn ào đến mức độ nào cũng phải có bằng chứng chắc chắn để nói.
Sau khi Vân Chức tắt máy xong, mấy giây sau một tin nhắn lại nhảy lên, vẫn là Tưởng Nguyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
------ “Vân Chức, tớ dọn giúp cậu, hay là cậu đừng về.”
Ngón tay Vân Chức co lại.
Tưởng Nguyệt không dám đắc tội với Hạ Lộ, trước mặt phải nghe lời cô ta, sau lưng lại âm thầm ngăn cản cô.
Xem ra cô đoán không sai, chẳng có cái ống nước nào bị hư cả, chỉ là cái cớ.
Vân Chức chạy đến cạnh Đường Dao, nói đơn giản ý của Tưởng Nguyệt cho cô ấy nghe, Đường Dao lập tức xắn tay áo lên: “Tớ còn dám đến nè, cô ta thiếu tiền thiếu đến mức điên rồi hả?! Tớ thấy bây giờ chúng ta không chỉ là phải nắm chắc bằng chứng, mà còn nên đi báo cảnh sát, cứ tống thẳng cô ta vào đồn! Bên nhà trường không thể giải quyết được việc này đâu, không xử lí được cuối cùng sẽ đi khuyên cậu nên để mọi chuyện kết thúc êm đẹp. Rồi cô ta sẽ hận chết cậu, tới chừng đó càng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, cô ta nên vào đồn tỉnh lại mấy ngày đi!”
Vân Chức không phủ định lại, cô có thể nhẫn nhịn người khác đi quá giới hạn hoặc không mấy thân thiện, nhưng không đồng nghĩa với việc đối phương cứ được voi đòi tiên, tùy ý ức hiếp cô như vậy được.
Hàng lông mi cô hơi run lên, nhẹ giọng nói: “Tớ vào trước, cậu đứng bên ngoài phòng đi, đợi đến khi tớ xác định được cô ta đang livestream thì sẽ gọi cậu vào ngay, cậu giúp tớ báo cảnh sát.”
Đường Dao vỗ vai cô, vừa định khen cô nghĩ chu toàn mọi việc, không muốn xảy ra chuyện gì sai sót, thì đằng sau lưng Vân Chức đột nhiên có cái bóng, giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi vang lên: “Không cần lo lắng, anh đã báo cảnh sát rồi, bây giờ đi lên đó cùng với em. Dù cho đoán sai thì bên cảnh sát anh sẽ giải quyết cho em, đừng sợ.”
Anh bất ngờ lại gần Vân Chức, cô vô thức nghiêng người qua, trước khi quay đầu lại đã nhận ra là ai, cô lịch sự lùi ra tạo nên khoảng cách với anh.
Giang Thời Nhất đứng quay lưng lại với bóng mặt trời, đôi mắt sáng long lanh, anh không đợi cô lên tiếng mà mình tự nói xin lỗi trước: “Xin lỗi em Chức Chức, anh không qua lại với đám người đó, liên lạc với nhau rất ít, sáng sớm nay mới gián tiếp nghe nói chuyện của em, nếu không tối qua anh đã----“
Anh lắc đầu, không nói tiếp nữa, nhìn cô một cách tập trung: “Nhưng ít nhất bây giờ em có thể yên tâm rồi, anh đã báo cảnh sát thay em, bên đoàn trường anh cũng đã liên lạc, những phiền phức sau đó em đừng lo.”
Đường Dao vẫn còn rảnh rỗi huýt sáo trêu chọc: “Học trưởng Giang đến giúp đời giúp người sao.”
Giang Thời Nhất mỉm cười khổ não, vỗ vai Vân Chức: “Lần này đừng từ chối anh, cảnh sát là do anh báo, nếu ngay cả chuyện anh lên đó xem em cũng không cho phép, thế thì anh không có cách nào để thu dọn tàn cuộc rồi, có phải không.”
Vân Chức ép ngón tay vào lòng bàn tay: “Học trưởng, bây giờ còn chưa đến 9 giờ, trên lầu kí túc xá còn có mấy nữ sinh chưa thức dậy. Lỡ như nhìn thấy con trai vào thì không tốt lắm, dì trực cũng sẽ không đồng ý, cảm ơn anh đã giúp em. Nếu anh muốn thì có thể đợi tin tức ở dưới lầu nhé.”
Cô không nói gì nhiều với anh, thẳng thừng kéo Đường Dao lên lầu, phía sau truyền đến tiếng bước chân của người đàn ông đi theo, không biết anh nói gì với dì trực ca mà có thể thuận lợi cho vào.
Đường Dao kéo cô sang cảm khái: “Học trưởng Giang đối với cậu quả thật là cố chấp, anh ấy tốt thật đấy. Lúc quan trọng liền có mặt giải quyết vấn đề cho cậu, thật sự không cân nhắc một chút à?”
Vân Chức trầm mặc, cắn môi đi nhanh lên lầu 3, nửa đường lại nhìn thấy nữ sinh sống cạnh phòng khác, vốn nên chào hỏi bình thường, nhưng hôm nay lại rất khác thường, mấy người họ chỉ mỉm cười ngượng ngạo với cô, rồi chạy vượt qua bọn cô, thì tha thì thầm với nhau, ít nhiều gì giọng nói cũng có chút vang to.
--------“Có thật không vậy, hoa khôi của khoa cũng có ngày sa ngã sao?”
------“Anh trai tớ ở trong cái nhóm chat của mấy phú nhị đại đấy, còn có thể giả được sao. Người ta có gia thế cỡ nào, tự nhiên khi không lại đi bịa đặt, phao tin về một sinh viên để làm gì chứ. Cô ta ra vào khu Nam Sơn. Nghe nực cười, khu Nam Sơn có giá thế nào, ngay cả mấy phú nhị đại còn không mua nổi nữa là.”
Đường Dao bước lên muốn chửi nhưng lại bị Vân Chức kéo lại.
Bây giờ không có thời gian để đi so đo mấy thứ này.
Chỉ là cục diện cô không muốn xảy ra nhất cuối cùng vẫn xảy ra, buổi livestream như cái cầu nối, và sau đó sẽ là những lời nhận xét bẩn thỉu đồn thổi khắp nơi trong trường.
Cô là một sinh viên đại học bình thường, dù trong giới vẽ bút danh của cô cũng có tiếng tăm, được các tài khoản blogger và vài trang báo khen ngợi như một thiếu nữ thiên tài về tranh sơn dầu, trong khoa cũng hay lấy tranh vẽ của cô làm bài giảng, nhưng hai thứ này đều hoàn toàn khác nhau. Khi vẽ cô cũng cố ý làm cho nó có sự khác biệt, trong trường cũng không có mấy ai biết Sin là bút danh của cô.
Dù bây giờ cô công khai rồi cũng không thể chứng minh điều gì, tranh của sin dù có đắt khách, lên tới 6 số, nhưng vĩnh viễn không đủ để bọn họ cảm thấy cô không cần thiết phải dựa vào vẻ bề ngoài và thân hình để bán mình cho bất cứ ai chịu chi tiền.
Khu Nam Sơn càng không thể có liên quan đến cô, dù bây giờ cô kéo đối phương lại, lớn tiếng giải thích cô đến chỉ là để báo ơn, khả năng cao sẽ là khơi dậy càng nhiều những câu chuyện không tưởng khác, cho rằng cô mượn cớ muốn nhân cơ hội này để trèo lên cành cây cao.
Đặc biệt là…. nếu thân phận của Tần Nghiên Bắc bị người có dã tâm đào ra, sẽ mang lại cho anh vô số những phiền phức.
Cô không thể để làm liên lụy đến anh, thậm chí thời gian này cô càng không tiện để đến tìm anh.
Rõ ràng là cô không làm sai bất cứ chuyện gì.
Rõ ràng là Hạ Lộ không biết điểm dừng, chụp trộm cô rồi livestream, bây giờ âm thầm lan truyền đi, rồi cô lại phải là người gánh những hậu quả này.
Lồng ngực Vân Chức phập phồng lên xuống đầy chua chát.
Ưu tiên bây giờ vẫn là giải quyết gọn gàng tên đầu sỏ thủ phạm này trước.
Cô để Đường Dao đứng ở hành lang, tay đặt lên cánh cửa, điều chỉnh lại nhịp tim đang đập liên hồi của mình, rồi mở cửa ra.
Cả căn phòng kí túc xá là một mớ hỗn độn, khắp nơi đều có nước đọng, bốn chiếc giường đều bị ảnh hưởng, tình hình bên chỗ cô là tệ nhất, không biết làm sao mà bàn ghế lại còn dính bùn đất bẩn, nếu mà bắt tay vào để dọn dẹp thì chắc chắn sẽ bị ướt người, sau đó buộc phải đi tắm.
Tưởng Nguyệt vừa nhìn thấy cô đã đứng phắt dậy, ánh mắt có hơi gấp gáp: “Vân Chức, cậu, cậu quay về thật sao.”
Cô ấy do dự không biết làm sao, cứ liếc sang lén nhìn Hạ Lộ, hi vọng có thể ám hiệu gì đó cho Vân Chức được.
Trong phòng Hạ Lộ mặc một chiếc hot pants và áo thun ba lỗ, máy tính đang mở sáng màn hình, dựa vào góc độ máy ảnh có thể chụp
夏露在宿舍里穿着热裤和工字背心,正在打开的笔记本电脑前晃,以摄像头能拍到的角度,取景框里应该是露出来的一截细腰,或许背心紧紧包裹的胸口也能入镜。
Cô ta nghe thấy tiếng động, bình tĩnh nhích người sang một bên để chừa ra một chỗ trống, ngón tay gẩy gẩy máy tính để nó hơi di chuyển đổi hướng, quay về phía Vân Chức.
Hạ Lộ mỉm cười nhìn cô, nhiệt tình đến mức bất bình thường: “Cậu về rồi sao, xem hai tụi tớ đã ướt như chuột lột luôn rồi, cậu mua mua dọn dẹp giường mình đi kìa.”
Cô ta đang đợi Vân Chức cởi áo khoác ngoài ra, với chiếc váy ôm bó người như thế này phải leo lên leo xuống giường, nếu mà bị ướt…
Dù sao cô cũng đâu có chụp Vân Chức không mặc đồ đâu.
Nói không chừng còn giúp Vân Chức nổi lên, đợi đến khi nổi lên có được mớ tiền, còn phải nên cảm ơn mình, chia cho Hạ Lộ này một nửa đấy, còn hơn bị người ta cười cợt vì chuyện đi cả đêm không về kí túc xá.
Vân Chức đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Lộ, mãi cho đến khi khiến cô ta cảm thấy không đúng lắm, chột dạ hỏi một câu “Làm sao”.
Vân Chức đột nhiên bước nhanh về phía trước, nhân lúc Hạ Lộ chưa kịp chuẩn bị, kéo cô ta ra khỏi màn hình máy tính, gấp màn hình thấp xuống, lòng bàn tay che cam lại, di con trỏ chuột vào web bị thu nhỏ dưới cùng, bởi vì bị che lại mà vị trí giữa trang web tạo thành một mảng đen, các bình luận ở khung chat gần đó như muốn nổ tung.
“Chuyện gì vậy, màn hình đen rồi?!”
“Đừng có cản cam lại coi, làm cái quái gì vậy!”
“Tôi vừa nhìn thấy mỹ nữ liền tắt rồi, Phó Chủ Thành không gạt tôi, thật sự là tiên nữ đó. Không phải nói hôm nay rỉ nước nên có thể sẽ bị ướt người sao. Ở đâu rồi?!”
Là diễn đàn livestream công khai, hiện tại hiển thị người xem vượt quá mấy chục ngàn.
Hạ Lộ càng biến sắc, sức lực bàn tay nặng trịch, cô ta kéo Vân Chức lại muốn gập màn hình máy tính xuống.
Đôi mắt tròn xoe của Vân Chức hơi nhướng lên lạnh lùng nhìn cô, trước hết cô mở máy ảnh trên điện thoại lên nhanh chóng chụp lại bằng chứng, sau đó quay đầu lập tức gọi Đường Dao vào, Đường Dao còn chưa kịp lên tiếng, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó có người đẩy cửa ra, hai người cảnh sát mặc cảnh phục đi vào, nghiêm giọng nói:” “Làm gì đây!”
Đường Dao gấp gáp đang định đi vào, Giang Thời Nhất còn nhanh hơn cô, tay đặt lên nắm cửa, giải thích thay cho Vân Chức: “Chào anh, tình hình ở đây----“
Cảnh sát đưa tay lên ra hiểu dừng lại, hỏi một cách chuyên nghiệp: “Cậu là người báo án?”
Giang Thời Nhất gật đầu.
Vị cảnh sát lại hỏi: “Họ Tần?”
Giang Thời Nhất vốn muốn trả lời lại nhưng