Trên đường một mình về lại Nam Sơn, Vân Chức ngồi ở ghế sau, hiếm khi không bị khí thế của người bên cạnh áp bức nên tư thế của cô thoải mái hơn rất nhiều. Vân Chức ngồi dựa cửa xe, im lặng ngắm nhìn bên ngoài cửa xe đèn đường đang không ngừng lướt qua cô, nhưng ánh mắt lại vẫn nhớ về hình ảnh trong bức ảnh bị chụp.
Vân Chức bất giác nhìn lại chính mình.
Lúc bất giác cô có thể cảm nhận sự mơ hồ đối với giới hạn của Tần Nghiên Bắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước cô ở trong đó, không nhìn thấy, cũng không cảm thấy gì, nhưng ở góc nhìn thứ ba vừa này rất rõ ràng, dù sao hành động thân mật lúc này trong bức ảnh chỉ là ngoài ý, cũng không ảnh hưởng đến động tác và không khí vốn bình thường.
Lúc cô vừa mới quen biết Tần Nghiên Bắc cô đã tự nhắc nhở chính mình rằng anh là ân nhân cứu mạng cô, sự tín nhiệm và cảm giác gần gũi mà cô dành cho anh hoàn toàn không vấn đề gì, nhưng chỉ dừng lại ở mức báo ơn, không thể dính dáng tới mấy chuyện khác.
Thân phận của thái tử gia và cô khác nhau một trời một vực, dù cô có đứng không vững, chỉ cần đứng ở bên cạnh anh liền dễ dàng bị người khác hiểu lầm là cô có ý đồ khác muốn trèo cao. Huống hồ gì bây giờ cả hai người đều trở nên thân thuộc với nhau, cô được anh chăm sóc càng ngày càng nhiều hơn, lại sống cùng một nhà, bởi vì càng gấp gáp muốn được báo ơn mà cô có hơi vô tư.
Cô nên tự kiểm điểm lại mình, tránh tạo thêm phiền phức cho Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức cảm nhận được ánh mắt của người tài xế ở ghế trước cứ lắm lúc lại nhìn cô thông qua gương chiếu hậu, muốn nói gì đó nhưng lại ngại mở miệng. Thế nên cô ngồi thẳng dậy, lịch sự chủ động lên tiếng: “Sao vậy ạ?”
Tài xế mỉm cười, lắc đầu nói “Không sao, chỉ là…. cô đừng để ý nhé, tôi chỉ là tò mò thôi, bên cạnh Tần tổng không bao giờ có người con gái nào. Cô là người đầu tiên, bình thương tôi cũng không dám nhìn, nhân hôm nay Tần tổng không có ở đây nên muốn nhìn thử cô trông như thế nào thôi.”
Vân Chức cảm thấy ý tứ trong câu nói này có hơi kì quặc, sẵn tiện hỏi “Là như thế nào vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi nói không tiện, dù sao cũng không giống với mấy đại tiểu thư thường ngày hay nhìn thấy, sáng lạn, xinh đẹp cũng là rất đương nhiên, cô dễ nói chuyện.” Tài xế nhân lúc đèn đỏ, có hơi xấu hổ nghiêng đầu qua, cảm khái một câu “Hóa ra Tần tổng thích là kiểu người như vậy.”
Lúc này Vân Chức mới ngộ ra câu nói này nó kì quặc ở chỗ nào, cô vội vàng lên tiếng thanh minh “Không phải, anh hiểu lầm rồi, tôi và Tần tổng không phải mối quan hệ kiểu đó. Bởi vì bên cạnh anh ấy không có ai nên tôi chỉ đơn giản là đến chăm sóc cho vết thương của anh ấy thôi. Đợi đến khi anh ấy chữa bệnh xong tôi sẽ đi, anh cứ coi tôi…. Như người làm công bình thường trong khu Nam Sơn là được.”
Tài xế bật cười, biểu cảm như đã hiểu, anh hiểu rồi, anh sẽ không vạch trần cô đâu.
Vân Chức nghĩ tới nghĩ lui cũng không có tài nào giải thích nhiều hơn, mấy lời nói báo ơn dù sao cũng là chuyện riêng của Tần Nghiên Bắc, cô cũng không thể đem nó đi nói với người này người kia được.
Nhưng điều này đã chứng minh cho cô hiểu, sự tồn tại của mình thật sự rất dễ bị hiểu lầm, nếu mà cô còn tiếp tục không vạch rõ ranh giới thì có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Cô không thể gây thêm phiền phức như thế này cho Tần Nghiên Bắc, thái tử gia như anh có gia thế như thế nào, nếu mà bị cô liên lụy nói không chừng sẽ mang lại không biết bao nhiêu tai họa.
Cô cũng không thể để chính mình bị đồn thổi không hay như thế này.
Dù cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt của 11, không tìm được bất cứ tin tức gì, nhưng cô biết cô thật sự đã rung động trước người đàn ông đó. Dù năm đó còn nhỏ, quá trẻ để hiểu biết nhiều thứ, toàn bộ đều là cô cố gắng để ghi nhớ,nhưng chẳng ảnh hưởng gì cả….
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô đã trưởng thành, sớm đã xóa sạch hết những dấu vết yếu đuối, nhếch nhách năm đó, nhưng nó vẫn âm ỉ, lặng lẽ nhung nhớ người đàn ông mà thậm chí cô còn không biết anh trông như thế nào, thận phận anh ra sao.
Có lẽ cả đời này cô cũng hết hi vọng để quen biết anh, dù có nhìn thấy cũng sẽ không nhận ra, cô cũng không muốn bước ra khỏi khỏi khung cửa sổ trên trần đã cắm chặt rễ vào tận sâu trong tim cô.
Vân Chức quay về khu Nam Sơn cũng không đi nghỉ ngơi ngay mà vào thẳng khu nhà kính để trồng cây rau, việc cô đồng ý với Tần Nghiên Bắc thì cô đương nhiên phải nói được làm được, ăn hay không ăn là chuyện nhỏ, chỉ cần là khi anh đứng trên lầu ngó mắt nhìn xuống sẽ thấy một màu xanh rực rỡ thế là xứng đáng rồi.
Trước kia khi sống cùng bà nội ở huyện Đồng, cô thường đi vào núi cùng bà, cây gì cô cũng từng giúp bà trồng rồi nên làm rất quen tay, 9 giờ mấy đã trồng xong một hàng.
Gần 10 giờ tối Tần Nghiên Bắc mới về đến nhà, trợ lý đưa anh vào, trước khi về còn mù mịt quay đầu lén nhìn vị diêm vương này một cái, quả thật không thể hiểu nỗi sao tự nhiên đêm hôm anh lại cần cái ví tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần tổng mắt nhìn khác thường, mua ví tiền cũng giống vậy, chưa kịp đặt hàng đã một hai muốn tối nay phải có, vậy nên trước mắt anh chỉ đành chọn một chiếc trong một cửa hàng ở Hoài Thành, cái nào không có chỗ nhét ảnh vào đều sẽ bị loại ra.
Cuối cùng thái tử gia này miễn cưỡng chọn ra được một cái, từ lúc lái xe đi trợ lý mới bất ngờ phát hiện, anh ngồi đằng sau đang cắt tấm ảnh thành một kích cỡ vừa đủ để đặt vào trong ví, mang theo bên mình.
Ví tiền của Tần Nghiên Bắc vốn là để ở túi trong, sau khi vào nhà anh nhìn thấy đằng sau vườn còn đang sáng đèn, biết chắc là Vân Chức đang ở đó nên cố ý lấy ví tiền ra đặt lại vào túi ngoài, sau đó chậm rãi đẩy xe lăn đi qua đó.
Anh có thể dung túng cho cô một chút đấy.
Da mặt cô mỏng, không dám gần gũi với anh, vậy thì anh miễn cưỡng cho cô thêm một cơ hội.
Trong ví tiền để ảnh cô, đủ khiến cô cảm thấy bất ngờ rồi chứ.
Lúc ở khu vui chơi cô cứ lo lắng nhiều, sợ người khác nhìn thấy, sợ khó xử, được, anh sẽ thử đi hiểu cách suy nghĩ của cô gái nhỏ này. Thế bây giờ đã về nhà rồi, không có ai nhìn ngó, để xem cô còn có gì chần chừ nữa.
Một buổi hẹn hò tốt như thế vậy mà cô còn không biết nắm chắc cơ hội nữa.
Đợi đến khi chiếc xe lăn dừng lại ở ngoài cửa nhà kính, rau Vân Chức trồng về cơ bản cũng đã xong, chân cô dính không ít bùn đất, trên ngón tay cũng nhem nhóp nước, quay đầu nhìn thấy Tần Nghiên Bắc liền nhẹ nhàng mỉm cười với anh.
Cô dịu dàng nói “Nghiên Bắc, anh lên lầu nghỉ ngơi đi, em làm sắp xong rồi. Trong rau cần một thời gian dài, có vài hạt giống phải mấy ngày sau mới có thể ăn, đến lúc đó em nhờ dì Trịnh làm cho anh ăn thử nhé.”
Tần Nghiên Bắc im lặng chậm rãi đi vào, nhìn thấy Vân Chức không hề để ý đến điều bất thường đang bỏ trong túi áo ngoài, anh cau mày. Sau đó điện thoại anh vang lên rất đúng lúc, anh cầm nó ra ngoài làm như không cẩn thận khiến món đồ khác cũng bị trượt theo rơi ra, ‘bốp’ một tiếng nó rơi xuống đất.
Vân Chức nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Là một cái ví tiền màu đen tối giản, hơi được mở hé ra, bên trong hình như có đặt một bức ảnh, nhưng cụ thể là gì thì cô không nhìn rõ.
Hoặc là tiền hoặc là mối quan hệ gì đó thân thiết nên cô nào dám tự tiện đi lên nhìn, cô tinh tế lùi ra sau để tránh đi, “Tay em bẩn rồi, không thể giúp anh cầm lên được. Nghiên Bắc anh tự nhặt nhé.”
Thái tử gia không vui nhìn cô “….Ngồi xe lăn không tiện, cúi người không được, em cầm đi.”
Vân Chức không còn cách nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn đi qua, lau sạch tay, khoảnh khắc khi cô cúi người chạm vào ví tiền lại vô hình cảm nhận hơi thở của người đàn ông có hơi thay đổi.
Lỡ anh không muốn để người khác nhìn thấy đồ bên trong thì sao?
Vân Chức vốn cũng không định nhìn, cô ép chặt ví tiền lại, không liếc nhìn tấm ảnh dù chỉ một cái, đưa thẳng cái ví qua trả lại cho anh.
Ai ngờ đâu thái tử gia hình như càng khó chịu hơn rồi thì phải?!
Nhìn qua liền thấy hàng mi đen láy của anh như thể đính một lớp băng lạnh.
Vân Chức không đoán được tính khí của anh, cô đưa ví tiền về phía trước.
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh của cô, cổ họng khó chịu, rốt cuộc là cô muốn làm gì hả?! Lấy lui làm tiến có phải cũng cần có mức độ hay không hả! Anh đã làm tới bước này rồi, còn muốn anh làm sao nữa hả?
“Nghiên Bắc?”
Cổ tay áo vừa mỏng vừa xinh xắn đung đưa trước mắt của Tần Nghiên Bắc khiến anh không kiềm được muốn nắm bắt, nắm ngón tay xiết chặt lại. Lúc nghe thấy tiếng hít thở nhỏ nhẹ của Vân Chức anh hơi thả lõng tay, đầu ngón tay lưu luyến chạm lên một mảnh bùn dính trên xương cổ tay của cô, rồi lau cho cô.
Kiểu tiếp xúc như thế này mà là trước kia thì Vân Chức vẫn cảm thấy có thể bình tĩnh.
Nhưng tối nay cô mới nghiêm túc suy nghĩ về mặt lợi hại, cảm giác về ranh giới của cô lúc này rất chính xác.
Cô vội vàng rút tay ra, cách xa Tần Nghiên Bắc, quay người ra sau, nhìn thấy ngón tay dính bùn đất của anh liền gấp rút đi tìm khăn ướt để đưa cho anh, cô nhẹ nhàng nói xin lỗi mấy lần, cực kì quan tâm nhưng rõ ràng là không gần gũi.
Ngón tay của Tần Nghiên Bắc như bị một ngọn lửa vô hình nướng chín, cộng với phản ứng vạch rõ của Vân Chức, bỏng rát đến khó chịu.
Được, làm rất tốt.
Người phụ nữ này hoàn toàn vô pháp vô thiên rồi.
Anh hẹn hò với cô để rồi cô phản ứng lại với anh như thế này, rốt cuộc là muốn anh phải làm mấy chuyện khó coi đến thế nào nữa, cứ khăng khăng làm cái chiêu lạt mềm buộc chặt này!
Đến tối Phương Giản gọi điện thoại đến như bình thường để ghi lại tình hình tâm lí của Tần Nghiên Bắc, không ngờ là anh luyên thuyên cả gần 10 phút mà thái tử gia lại chẳng nói lại câu nào, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng và âm thanh ngòi bút bật lên, chậm rãi lọt vào màng nhĩ.
Phương Giản thấp thỏm hỏi “Xảy ra chuyện gì rồi? Vì buổi tiệc Tần gia vào tuần sau sao? Buổi tiệc đó không phải là phong tục của nhà cậu sao. Nếu cậu thấy chán với việc phải đối mặt với đám dòng họ giả dối đó, không đi là được, không đến mức có ảnh hưởng gì mà.”
Buổi tiệc Tần gia là thói quen từ rất nhiều năm trước, dù cho con cháu có hô mưa gọi gió bên ngoài, nhưng đến ngày này thì cũng phải quay về để tham dự, dù sao thì lão gia của Tần gia Tần Giang Xuyên vẫn còn đang tại vị, nắm thực quyền lớn.
Bên đó dừng lại một lúc, lúc Phương Giản nghĩ sẽ không có phản hồi lại thì giọng nói trầm thấp của Tần Nghiên Bắc lại chậm rãi vang lên “…..Cậu đã yêu đương bao giờ chưa.”
“Chưa ấy.” Phương Giản nói xong mới phản ứng ra, một Tần tổng thủ đoạn nham hiểm, không có màng tình người mà bây giờ lại vì tình mà sầu, “Nhưng về kiến thức thì tớ đầy mình, cậu có câu hỏi gì cứ hỏi.”
Lại là một sự im lặng dài hạn.
Tần Nghiên Bắc cuối cùng cũng lên tiếng, còn một chút khàn giọng “Vừa lạnh vừa nóng là sao, tức là vào lúc nên tiến thêm một bước thì đột nhiên lại lùi bước.”
Phương Giản không thể nào tin câu hỏi như thế này lại xuất phát từ miệng của thái tử gia, còn không phải là người phụ nữ đang hẹn hò yêu đương cùng anh sao.
Anh phân tích một cách hợp lí “Theo lẽ thường thì chỉ cần hai người là yêu đương thích nhau bình thường thì có lẽ là đối phương đang có một số yêu cầu sâu sắc mà cậu chưa thực hiện được. Cái này không liên quan đến chuyện tiền bạc, thường thấy nhất có lẽ là sự thừa nhận thân phận với mọi người?”
Anh càng nói càng như chắc chắn “Cậu cũng nói rồi, bây giờ là lúc nên tiếp thêm một bước, thế thì trước bước này có lẽ cô ấy cũng muốn có một sự coi trọng nhất định. Dù sao thân phận của cậu cũng khá đặc biệt, một người con gái đi học bình thường, nhưng trong mắt người ngoài mối quan hệ này vốn khác biệt, cô ấy muốn được thừa nhận cũng là lẽ thường tình.”
“Nói cho cùng,” Phương Giản mỉm cười, “Người ta không thể cảm giác được sự an toàn từ trên người của cậu đấy Tần tổng ạ.”
Anh không nghe ra được cảm xúc của Tần Nghiên Bắc, nhưng nhịp thở rõ ràng đã bình tĩnh hơn ban nãy không ít.
Tần Nghiên Bắc nhẹ nhàng nói một câu “Lắm chuyện.”
Sau đó anh cúp máy luôn.
Tần Nghiên Bắc xem xét qua hàng loạt số liệu bên lập trình viên đang đợi kiểm duyệt rồi mới kí tên, sau đó lại xem qua một lượt mớ tài liệu mà chưa kịp xử lí lúc sáng, ánh mắt lại nhìn qua màn hình điện thoại vẫn đen xì.
Người phụ nữ này, kết bạn Wechat với anh xong, ngay cả một câu ngủ ngon, một cái icon cũng không gửi.
Thủ đoạn rất có bản lĩnh.
Vì để lôi kéo cảm xúc của anh, kiểm soát anh mà cô sắp không từ thủ đoạn nữa rồi.
Tần Nghiên Bắc cầm điện thoại lên, cau mày như bị ai ép làm, anh mở thanh tìm kiếm lên, gõ từng chữ một vào “Bạn gái giả vờ lạnh nhạt thì phải làm sao.”
99 trang hiện ra với từ khóa này.
Trong đó có một bài lượt like nhiều nhất “Nếu bạn chỉ thích bình thường thì cứ để mặc cô ấy đi, cùng lắm thì chia tay thôi. Còn nếu bạn rất thích thế thì chủ động hơn một chút, tặng quà, dắt cô ấy về gặp người lớn, bạn bè, cho cô ấy cảm giác được thừa nhận. Bạn gái mà giận dỗi ấy thì chắc chắn là do thiếu cảm giác an toàn.”
Tần Nghiên Bắc bực bội tắt điện thoại, cười khinh bỉ.
Thích bình thường hả, nghĩ gì vậy.
Cùng lắm chỉ là có chút rung động mà thôi.
Anh khép hờ mắt, đôi mi mỏng rũ xuống, hàng mi phủ bóng xuống khuôn mặt lạnh lùng của anh, ngay sau đó anh lại mở điện thoại, bấm một dãy số, sau vài tiếng chuông, đối phương bắt máy, giọng điệu anh như không quan tâm, uể oải nói: "Ông nội, buổi tiệc tuần sau, cháu dắt thêm một người đến.”
Vân Chức không muốn phân giới hạn rõ ràng quá, để Tần Nghiên Bắc hiểu lầm gì đó, cô cảm thấy ngoài việc cố gắng tránh những sự tiếp xúc da thịt không cần thiết ra thì tất cả cứ giống như lúc trước là được. Tần Nghiên Bắc bận rộn như vậy, có thời gian để quan tâm cô một chút đã là rất tốt rồi, có lẽ cũng không phát hiện sự bất thường nào.
Nhưng đối với Tần Nghiên Bắc mà