Vân Chức là một người lớn lên trong gia đình bình thường nên không thể tưởng tượng được cái gọi là buổi tiệc gia đình rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng nghĩ đến dòng dõi Tần gia và có thể mang theo cả ‘bạn cặp’ thì có lẽ quy mô không hề nhỏ.
Cô sợ lỡ như bản thân làm sai chuyện gì làm mất mặt Tần Nghiên Bắc, sau khi thử trang điểm đến tận nửa đêm, như muốn rã rời, cô vẫn cố gắng gượng gửi tin nhắn cho Đường Dao, để được phổ cập kiến thức cho mấy nơi thuộc về giới hào môn khắc nghiệt này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Dao vốn buồn ngủ đến mức thần chí không còn tỉnh táo nhưng vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn chị em của mình gửi đến liền bừng tỉnh, cô kích động gọi điện thoại qua “Chức Chức, là sao vậy, mới mấy ngày mình không hỏi han cậu mà tiến triển tới mức này rồi sao. Thái tử gia còn muốn dắt cậu về nhà á?!”
Dạo gần đây Vân Chức cực kì nhạy cảm với những chủ đề như thế này, vừa nghe thấy Đường Dao nói như vậy, cô càng cảm thấy khóc không ra nước mắt “Sao mà cậu cũng nói bậy bạ vậy, đừng có nói đùa nữa.”
“Xem ra còn có người khác nói như thế?” Đường Dao biết Vân Chức không chịu được bị trêu chọc nên cô hắng giọng cố gắng nghiêm túc, “Thật sự không cần để ý, với thân phận như thế của Tần Nghiên Bắc thì rất dễ bị nghĩ này nghĩ kia. Huống hồ gì một đại mỹ nữ như Chức Chức nhà chúng ta đứng cạnh anh ta, nếu không ai dị nghị cũng rất kì lạ, tự mình biết là được rồi.”
Vân Chức không thấy được an ủi, mà ngược lại cô còn cảm thấy nếu mối quan hệ này mà cứ thân thiết hơn thì có vẻ như sự tồn tại của mình sẽ gây ra nhiều dị nghị cho Tần Nghiên Bắc. Cô bực bối vùi đầu vào trong chăn, ủ rũ hỏi “Cậu có hiểu buổi tiệc thế này không, cần chuẩn bị những gì vậy.”
Đường Dao nói “Tớ có một cô bạn bên họ của Tần gia, nghe cô ấy nói, đến dịp trung thu hay đoan ngọ đều là những ngày lễ khá quan trọng, Tần gia sẽ tổ chức buổi tiệc, dòng họ đều phải đến. Có thể tham gia đó là vinh dự, bạn gái bình thường đều không được dắt đến, thường thì phải xác định rõ ràng rồi mới có thể dắt vào cổng.”
Kể từ khi cô biết Vân Chức ở bên cạnh Tần Nghiên Bắc không gặp nguy hiểm gì thì luôn thích nói đùa “Tối mai là ngày năm tháng chạp, buổi tiệc này ở Tần gia chắc chắn sẽ còn long trọng hơn bình thường, vậy nên vừa nãy tớ mới nói, thái tử gia là nghiêm túc dắt cậu về nhà đó.”
Vân Chức tức giận cũng không làm gì được, nhưng cổ họng vì khàn mà càng nhỏ nhẹ hơn, bất giác bắt chước theo tông giọng mà thái tử gia hay nói với cô “Đường Dao có phải cậu muốn chết không hả. Cậu biết thừa là anh ấy di chuyển không tiện nên muốn để tớ đi cùng để làm chân chạy việc mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Dao không đôi co, bật cười dỗ cô vài câu, an ủi nói “Không sao, đừng khẩn trương, cứ coi như là một sự kiện bình thường đi. Buổi tiệc như thế này thì cậu chỉ cần ăn mặc nho nhã, mỹ miều, là chính là là đủ rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng….” Đường Dao lại hỏi “Ngày mai dù sao cũng là ngày năm tháng chạp, hôm nay cậu không cần về nhà cùng ba mẹ sao?”
Vân Chức hơi khựng lại, mấy giây sau chậm rãi nói “Không cần, bọn họ bận.”
Lăn tới lộn lui đến gần nửa đêm Vân Chức mới đi ngủ, sáng sớm hôm sau đã thức dậy. Vì chuyện của buổi tiệc không lường trước của tối nay mà cả ngày cô làm chuyện gì cũng không tập trung.
Đến chiều cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, dù là buổi tiệc gì thì chỉ cần cô nói ít, dòm ít, cứ đứng bên cạnh Tần Nghiên Bắc chăm sóc cho anh thôi, đừng để trưởng bối ở Tần gia vì cô mà bắt lỗi với Tần Nghiên bắc là được.
Buổi tiệc bắt đầu lúc 7 giờ, 6 giờ rưỡi tài xế đã đến đón Tần Nghiên Bắc. Bắt đầu từ lúc 4 giờ chiếu Vân Chức đã bận rộn, nhóm tạo hình hôm nay đem theo người và toàn bộ đồ đạc đã chuẩn bị đến, trang điểm hết 1 tiếng mấy, cộng thêm thay đồ và làm tóc thì đến tận 5 giờ 40 phút mới miễn cưỡng coi như là hoàn thành.
Vân Chức cảm thấy bản thân với tư cách là một người đi cùng, làm thế này khó tránh có hơi múa trống khua giêng, nhưng dù sao cũng là Tần Nghiên Bắc sắp xếp cô không thể có ý kiến gì, chỉ là trong lúc làm đều sẽ nhắc nhỏ nhà tạo hình là đừng làm phiền người ở trên lầu.
Cô cũng không hiểu tại sao anh biết rõ là buổi chiều trong nhà sẽ ồn ào mà còn chọn làm việc trong phòng sách.
Mãi đến khi nhà tạo hình thu dọn đồ đạc rời đi Vân Chức không thích ứng kịp nhấc váy đứng dậy, cô cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc từ trên tầng hai nhìn xuống khiến Vân Chức bất giác ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt đen láy đang bình tĩnh nhìn xuống của Tần Nghiên Bắc.
Lần đầu tiên Vân Chức trang điểm kĩ càng như vậy, sự dịu dàng tinh tế rất ít khi nhìn thấy, cô có hơi ngại ngùng mỉm cười với Tần Nghiên Bắc, cô hỏi anh “Nhìn cũng được chứ hả?”
Tần Nghiên Bắc đứng ở cạnh tay vịn nhìn cô từ trên cao xuống, dưới vách che không ai nhìn thấy được là đôi tay đang nắm chặt thanh vịn xe lăn, bóng của cổ áo sơ mi vừa vặn che đi yết hầu đang khẽ dao động của anh.
Váy trên người cô là do anh chọn, vải nhung đen, ôm sát đường nét cơ thể, chiếc váy dài đến đầu gối, rất hợp với màu da trắng trẻo của người con gái. Tóc dài búi cao, để lộ chiếc cổ thanh mảnh, trang sức đơn giản nhưng đủ đắt giá, hoàn toàn tôn lên đường nét trên gương mặt và không hề mang đến sự quá lố lăng nào.
Cô thích mặc vải bông hoặc là vải len, chưa bao giờ trang điểm như thế này, bây giờ cô đang đứng ở đó khiến anh thậm chí không kiềm nén được sự khô khan vô hình dâng lên từ trong lòng, không muốn dắt cô đi gặp bất người nào cả.
Nhưng cô vẫn biết rất rõ vẻ đẹp của chính mình, cô có một khuôn mặt không chê vào đâu được, vậy mà còn dám diễu võ dương oai hỏi anh xem có ổn không.
Hừ, không phải là muốn để anh khen sao.
Làm gì có chuyện dễ như vậy.
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng nói: “……Cũng được.”
Vân Chức hiểu biết một cách sâu sắc, đối với thái tử gia mà nói, cũng được cơ bản là tương đương với hài lòng rồi, bây giờ cô mới thấy yên tâm, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Tần Nghiên Bắc lại bị cô thả thính nữa rồi, cổ họng khô khốc đến mức muốn bực mình.
Còn thả thính anh! Có thôi đi không! Thật sự không động đậy gì mà cứ lúc gần lúc xa như vậy!
Yêu cô là không thể, cô si mê hão huyền cũng cần có mức độ thôi, những điều kiện khác còn có thể thực hiện được.
Anh ngược lại đang chờ xem, tối nay sau khi buổi tiệc kết thúc, anh làm hài lòng nhiều yêu cầu của cô như vậy cô sẽ hồi đáp lại cho anh bao nhiêu giống như vậy.
Người phụ nữ này dù nhiều thủ đoạn, như phản ứng vẫn còn non nớt, cũng không biết kĩ thuật hôn là thế nào. Nếu mà cô cắn anh thì đừng có mơ mà có lần sau nữa đi.
Tần Nghiên Bắc lạnh nhạt nhìn cô, anh chớp mắt, cong khóe miệng lên.
6 giờ 50 tối, xe chạy vào cửa lớn khu biệt thự Tần gia, cả một hàng xe đỗ dài hết cỡ, chiếc xe rẽ vào góc giữa những hai bóng cây rải rác hai bên, tiến dần đến sảnh trước được chiếu sáng rực rỡ.
Vân Chức nhìn ra ngoài cửa xe, bất giác nín thở, có một khoảnh khắc cô ảo giác như mình đang xuyên không từ cuộc sống hiện đại bình thường quay về khu biệt thử c. Vào cuối mùa đông, cây cối nước chảy trong sân dường như không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, nó tốt tươi và sinh sôi. Từ