Dì Trịnh bị dọa bởi bầu không khí đè nén đến ngạt thở trong phòng sách, thời gian bà ở khu Nam Sơn không hề ngắn, dù không giao tiếp với Tần Nghiên Bắc quá nhiều nhưng mỗi một trạng thái của anh ít nhiều gì bà cũng đã gặp qua hết. Nhưng cái cảm giác sởn hết cả gai óc hôm nay là lần đầu tiên.
Bà hơi chần chừ, cũng hiểu ra Tần Nghiên Bắc đã hiểu lầm bà thành người nào đó, nhưng có thể xuất hiện trong căn biệt thự này, còn được anh hỏi với ngữ khí như thế thì chỉ có duy nhất một người.
Dì Trịnh sầu não.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là đã khoảng 3 ngày Vân Chức không đến, chả trách là từ tối đêm hôm trước trở đi, Tần Nghiên Bắc không cho bất cứ ai đến, hôm nay bà thật sự không yên tâm về chế độ ăn của anh nên mới đến để xem thử, nhưng không thể ngờ lại đụng phải họng súng.
Dì Trịnh nói bà sẽ đi, nhưng thực tế là không dám nhúc nhích, run rẩy hỏi: “Tần tổng, cậu có cần tôi gọi điện cho Vân tiểu thư không. Nếu cô ấy biết cậu đang chờ cô ấy, có lẽ…”
Tần Nghiên Bắc ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt nghiêm nghị được ánh sáng phản chiếu càng hiện lên rõ ràng, không còn vẻ uể oải ban nãy, anh thấp giọng hỏi: “Tôi đợi ai?”
Dì Trịnh thấy hơi run, vội vàng lãng sang chủ đề khác: “Không đợi ai hết, là tôi nói lung tung. Tôi có mang đồ ăn khuya đến cho cậu, cậu…..”
Ánh mắt Tần Nghiên Bắc nhìn lướt qua bà, dừng lại bên ngoài cửa phòng sách và nhìn mãi nơi hành lang trống rỗng tĩnh mịch, không có bất cứ một âm thanh hay sự ấm áp nào sót lại cả.
Bây giờ đã gần 9 giờ rồi, camera giám sát bên ngoài khu Nam Sơn đã yên tĩnh hẳn, sẽ chẳng có ai đến cả.
Trước đây mỗi ngày đều sẽ vang lên âm thanh của chiếc dép đi trong nhà, lắm lúc còn nghe thấy bài hát và âm thanh khi vẽ tranh tạo ra. Cộng hưởng với những món ăn khuya cô đem lên mà anh luôn miệng bảo không ngon kia đều như những ảo giác anh tưởng tượng ra mỗi khi bệnh nặng, và nó không nên tồn tại trong thế giới mà anh ấy đang sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh làm sao có thể buông thả bản thân, để bị một người kiểm soát cảm xúc đến mức độ này chứ.
Cô đi mua quần áo, muốn tặng cho ai thì tặng đi, tặng cho anh anh cũng không cần.
Nếu cô đã không muốn về, cả ba ngày liên tiếp bặt vô âm tính, không biết giới hạn cứ liên tục chọc ngoáy anh thì đến đây thôi vậy.
Anh không phải kiểu người thiếu đi ai sẽ không thể sống được, huống hồ gì chỉ là một cô bạn gái đến giờ này còn chưa hoàn toàn thổ lộ tâm tư với anh, dù có chia tay thì cũng làm sao đâu chứ.
Bệnh của anh có trầm trọng hơn cũng là chuyện của anh, chẳng liên quan đến người khác.
Anh không cần cô, không phải nhất thiết cứ là cô mới được.
Tần Nghiên Bắc bảo dì Trịnh đi về, một thời gian sau cũng không cần phải đến nữa.
Đến khi cánh cửa lại khóa chặt, cắt đứt luồng ánh sáng ùa vào từ khe cửa anh mới từ từ đứng dậy, nhặt một mảnh thủy tinh dưới sàn lên, bình tĩnh nắm chặt trong tay, đi đến bên cửa sổ, cúi mặt nhìn xuống khu nhà kính đang sinh sôi tươi tốt bên dưới.
Năm ngón tay ở bên trái đang siết chặt, khiến những góc cạnh sắc cứa vào da thịt.
Khi những dòng máu chảy ra từ những ngón tay, những sâu bên trong cơ thể, tâm trí và trái tim không thể kiểm soát được đang cắn xé, nhu cầu mãnh liệt đối một ai đó đều đang bị tự mình dối người gạt đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng sao cả, đau một chút là quên, nên sống thế nào thì sống.
Tần Nghiên Bắc cắn chặt môi, hàng lông mi cụp xuống che đi cơn sóng trào dâng trong ánh mắt, anh đột nhiên đưa tay kéo tầm rèm lại, cả căn phòng chìm vào khoảng đen u tối, che đi tia sáng cuối cùng trong nhà kính có thể chiếu tới anh.
Vân Chức muốn ép anh chủ động đi tìm cô, căn bản là chuyện viển vông, phải để cô tự đối diện với sự thật, nhìn thử mình giả đò như thế rốt cuộc được gì.
Hôm sau là 26 âm lịch, tức là rất gần đến đêm giao thừa rồi, trường Thanh Đại đã chính thức nghỉ lễ, chỉ còn số ít sinh viên không về nhà dịp tết còn ở lại gần trường, Vân Chức là một trong số đó.
Phòng tranh vẫn mở cửa, bởi vì lễ tết có rất nhiều đồ trang trí và quà tặng, công việc kinh doanh tốt hơn bình thường. Đường Dao đi vắng, một mình nhân viên bán hàng không thể làm được, nên Vân Chức quyết định đến cửa hàng để vẽ tranh.
Tranh của Sin vẫn được săn đón, không cần trưng lên tự nhiên cũng có người đến đặt, bây giờ phòng tranh kinh doanh hầu hết là những tác phẩm của các họa sĩ khác.
Nhưng do thân phận của Vân Chức được công khai, người hâm mộ đến càng lúc càng nhiều, đặt biệt là khi biết Sin người thật đang ở phòng tranh thì mới có một buổi sáng mà gần như đã trở thành chủ đề hot mạng.
Vân Chức bận rộn đến mức không có thời gian để uống nước, mãi đến khi không biết ai nói gần đây có thể bị kiểm tra giao thông thì một nhóm người mới bỏ đi đầy sự không cam lòng.
Cuối cùng Vân Chức mới rảnh tay, một tay cô ôm Nhạn Nhạn, một tay ôm cái cốc ngồi bên ghế sô pha nhỏ cạnh cửa, híp mắt nhìn mặt trời buori trưa, khóe mắt lại bất giác giật giật, cô đứng lên theo phản xạ tự nhiên, Nhạn Nhạn meo một tiếng rồi bỏ chạy.
Cô cau mày nhìn ra con đường ngoài cửa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn, hình như có một chiếc xe màu đen quen thuộc đang đậu ở đó, khi cô nhìn kỹ lại thì nó đã phóng đi mất rồi.
Nhân viên tùy ý nói: “Kì lạ thật, gần đây cũng đâu có sự kiện gì đâu, sao lại bị kiểm tra giao thông chứ? Chức Chức chị có được thông báo không?”
Tay Vân Chức siết chặt.
Đương nhiên là không, chỉ là cô không hiểu vì sao lại cảm thấy cái ‘kiểm tra giao thông’ này lại y hệt như cái ‘thời tiết khắc nghiệt’ ở trong khu vui chơi lần trước.
Nhân viên ngó đầu qua nhìn, thấy Vân Chức đang nhìn ra ngoài đường, chú ý đến một hướng nào đó, cô ấy ‘ồ’ một tiếng: “Chị cũng phát hiện ra chiếc xe đó sao, em vừa mới lên mạng tra thử, là bản giới hạn trên toàn thế giới đó, đắt tiền cực. Không biết giới nhà giàu nào ở Hoài Thành mới có thể mua nỗi, nó đậu ở đó được một lúc lâu rồi, vừa đi đấy.”
Vân Chức cúi đầu, ngồi ở đó không có cảm xúc gì lộ ra.
Cô vốn muốn hỏi cụ thế thương hiệu của chiếc xe này, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy vô vị nực cười, cô định muốn biết cái gì? Phải là Tần Nghiên Bắc hay không à?
Khoan hãy nói đến thái tử gia làm gì có thời gian mà đi quan tâm một sủng vật đã chẳng còn quan hệ gì, dù thật sự có là anh đi nữa thì cũng chỉ là trùng hợp đi qua, trùng hợp khiến cô nhìn thấy, trùng hợp có thời gian rảnh tìm đại cái cơ để giải vây cho cô, chẳng có quan hệ gì rõ ràng với cô cả.
Dừng lại ở mức báo ơn, cô và anh như hai người xa lạ.
Thái tử gia chỉ là thừa dịp rảnh liếc mắt trêu chọc một con mèo mà thôi, thứ mà mèo nên làm nhất chính là giả vờ như không nhìn thấy.
Tại con đường lớn, đèn đỏ vẫn còn đang đếm ngược, hiếm khi Tần Nghiên Bắc ngồi ở ghế phụ, con mắt đen nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, nhìn về phía cánh cửa màu xanh xám, từ đầu đến cuối Vân Chức không hề đi bước nào.
Mấy phút trước khi đứng cạnh cửa sổ cô rõ ràng đã nhìn thấy xe anh rồi, vì để ngăn cô chạy qua ở nơi đường xá nguy hiểm như thế nên anh đã lập tức bảo tài xế lái đi.
Vậy mà cô lại chẳng hề nhấc chân lên nữa là.
Tần Nghiên bắc nhắm mắt, khoanh hai tay lại, vết thương ở lòng bàn tay cọ đau đang không ngừng cảnh cáo bản thân không được đến nữa.
Cô tùy tiện thế nào cũng đâu có liên quan gì đến anh!
Anh với cô là đơn phương chia tay, cũng không cần đặc biệt thông báo cho cô!
“Tần tổng….” Da đầu tài xế tê rần, cổ họng khô khốc.
Anh cũng muốn nhắc nhở một câu là Vân tiểu thư chắc chắn là bởi vì chuyện không biết nghe từ ‘sủng vật’ từ đâu nên mới dọn ra khỏi nhà. Đứng nhìn cô từ xa kiểu này có lẽ cô sẽ không mềm lòng đâu, nhưng lời đến bên miệng lại không dám nói ra, anh ấy hồi hộp hỏi: “Đi đến công ty để họp phải không ạ?”
Trước mặt Tần Nghiên Bắc là một nhóm người vây quanh Vân Chức, cô bị những người xa lạ hâm mộ săn đón, sau đó cô lại ngồi xuống ghế sô pha. Khuôn mặt cô không trang điểm, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ, dịu dàng vuốt ve một con mèo trong lòng.
Anh cắn chặt răng, như máu huyết đang dâng trào.
Muốn khiến nhóm người đó biến mất, muốn lôi con mèo thừa thãi đó ra khỏi người cô.
Muốn bắt lấy cánh tay cô lôi cô quay về khu Nam Sơn, cắn cô cũng được, ôm chặt cô cũng được, ép cô nói mấy câu dễ nghe cũng được.
Yết hấu Tần Nghiên Bắc trượt lên xuống, anh lạnh lùng nói: “Về công ty, lịch trình đã sắp xếp buổi chiều không cần dời, thông báo hủy bỏ người đi buổi lễ kí hợp đồng cho cảng bay ngày mai đi, tôi sẽ qua đó.”
27 âm lịch, thái tử gia Tần thị dù bị thương ở chân nhưng vẫn tự mình đến cảng hàng không ở Hongkong để kí kết hợp đồng, bên đối phương sững sốt, vội vàng phô trương ra đón.
Trong một ngày rưỡi, ngoại trừ khi làm việc ra thì hầu hết thời gian đều cau mày ngồi lật xem catalog, cứ hễ dừng lại quá 5 giây là sẽ mua về, đến khi bay về số lượng quà sớm đã vượt quá số mức hành lí thông thường.
Trong hai ngày chạy đi chạy lại, Tần Nghiên Bắc cố ý không hỏi về tình hình bên khu biệt thự Nam Sơn, dù thời gian này Vân Chức hối hận quay trở về thì cũng sẽ vô ích thôi.
Việc phải suy nghĩ lung tung cô cũng nên nếm thử mùi vị này.
Mãi cho đến khi đáp máy bay xuống, ở chỗ đậu xe trợ lý mở cửa xe ra, Tần Nghiên Bắc mím chặt môi, cằm căng ra góc cạnh sắc nét, cố gắng nhịn nhưng cuối cùng vẫn trầm giọng hỏi: “Khu Nam Sơn có người đến không.”
Trợ lý sững người một chút, lập tức trả lời: “Không có, Tần tổng yên tâm, bên C9 thì không ai dám quấy rầy hết.”
Tần Nghiên Bắc không nói câu nào.
Nó như một thứ vũ khí sắc bén cắm vào tim, sớm đã đâm sâu vào, nhìn thì không thấy máu chảy ra bao nhiêu, tê dại đến mức không màng tới. Nhưng giây phút đó nó đột nhiên tiếp tục đâm mạnh vào, nó vẫn quấy phá dây thần kinh, không thể chịu nỗi.
Trợ lý bối rối đến mức hai bên trán đổ mồ hôi, không biết mình nói sai cái gì, liên tục thấy bất an, nghe thấy Tần Nghiên Bắc hỏi: “Vân Chức ở đâu,”
Anh điều tra rất rõ động thái của Vân Chức, vội nói: “Hôm nay Thanh Đại tổ chức hoạt động gắn kết tình bạn cho sinh viên nội tỉnh và ngoài tỉnh không về nhà vào dịp tết để mừng năm mới sớm, Vân tiểu thư có lẽ là đã đi đến để tham gia rồi.”
Tần Nghiên Bắc chậm rãi nhìn anh ấy, đôi mắt đen như mực: “Gắn kết tình bạn?”
“…. Là, mỗi khoa, mỗi khóa đều có, bên khoa mỹ thuật nói Vân tiểu thư như bộ mặt của khoa nên bắt buộc phải xuất hiện.” Trợ lý hỏi, “Tần tổng, tiệc mời khách bên đó đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi ngài đến đó thôi. Thành Thụy và chủ tịch của Thiên Hàng đều có mặt, muốn….”
Tần Nghiên Bắc ngồi trong xe, nói một câu chắc như đinh đóng cột: “Đến Thanh Đại.”
Trợ lý ngạc nhiên: “Vậy bên tiệc chiêu đãi thế nào ạ?”
Thái tử gia nhướng mày lên nhìn đầy xa cách, lạnh lùng cười nói: “Tôi nói tôi sẽ tham gia bao giờ? Tôi nói sẽ để cho đám người chỉ biết nhận tiền, có cơ hội sẽ ngồi chung bàn với tôi, bàn với tôi về máy bay gì đó bao giờ?”
Trợ lý quả thật có giúp đỡ một chút, nhưng lúc này, môi của anh ta đang run rẩy, cũng không dám nhắc tới nữa, biết là bản thân đã xong đời rồi.
Tần Nghiên Bắc nhấc tay lên xem đồng hồ, kiên nhẫn nói: