Lúc Vân Chức đi ra khỏi trường Thanh Đại, hít một hơi thật sâu tự thấy mình may mắn khi thoát ra được nơi quá ồn ào này, cùng với việc gặp người mà cô không biết phải đối diện thế nào.
Cô trả lời lại Đường Dao về phương án gửi và nuôi những chú mèo trong dịp xuân, tiện tay đăng hai chữ ‘kết thúc’ lên vòng bạn bè với ngụ ý là buổi hoạt động hữu nghị của hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, một năm này cũng đã sắp kết thúc rồi.
Bầu trời sớm đã tối đen, bởi vì sắp đến giao thừa nên đã có người nhịn không được bắt pháo hoa, hai bên đường toàn mấy đứa trẻ nhỏ trùm áo khoác dày và cầm những cây pháo hình tiên nữ bắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngẩng đầu lên cả khung trời sáng rực với đèn đuốc rực rỡ, đợi đến khi cô cúi đầu nhìn đường lại phát hiện người đi bộ trông rất đáng thương.
Thời điểm cuối năm đang đến gần, ai cũng có gia đình sum họp sum họp, chuẩn bị sắm sửa hàng hóa cho Tết, thời điểm này những người mà đi chầm chậm gần trường hầu hết là những người không có nhà để về.
Đợi đến mai có lẽ nhiều khu chợ sẽ bắt đầu nghỉ bán, trên đường Vân Chức đi về lại căn nhà thuê cô sẵn tiện mua một gói sủi cao đông lạnh, định để lại đến tết tự nấu cho mình ăn.
Lúc cô đang đứng trước tủ đông chọn vị, Vân Chức nhìn thấy ba con tôm tươi ngon in trên bao bì, có một chút thất thần. Bởi vì cô nhớ lại mấy ngày trước ở khu Nam Sơn, dì Trịnh nói nhỏ với cô là cứ đến đêm giao thừa là Tần Nghiên Bắc sẽ ở một mình trong phòng, anh không về nhà, Tần gia cũng không ai dám đến quấy rầy anh.
Lúc đó cô đang nghĩ, may thế, vừa hay cô cũng không có nhà, có lẽ năm nay rất may mắn, có thể trải qua mùa tết cùng với ân nhân, sẽ không còn cô độc nữa. Đợi đến tết cô sẽ gói sủi cảo nhân tôm, dù anh chê tài nghệ nấu nướng của cô nhưng đó cũng là hình thức của tết, khẩu vị thế nào cũng không phải điểm quan trọng.
Không ngờ rằng mới có mấy ngày trôi qua mà mọi chuyện đã khác hẳn.
Vân Chức sờ cái túi sủi cảo, cuối cùng cô vẫn chọn mua vị nấm đông cô và bắp cải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cầm túi đi ra khỏi siêu thị, điện thoại ở trong túi đột nhiên vang lên, cô cầm ra coi, bàn chân lún xuống tuyết bất giác ngừng hẳn lại, cô cắn môi như bản năng, đợi mãi cho đến khi đối phương sắp tự tắt cô mới bắt máy.
Cô không lên tiếng, đứng trong màn đêm lạnh gió, chiếc khăn choàng được quấn rất chặt, cúi mắt xuống.
Bên kia đầu dây giọng nữ phát vừa xa lạ vừa quen thuộc, "Vân Chức, bảo con về đón năm mới khó lắm phải không! Một mình lang bạc mấy năm rồi, muốn thật sự đoạn tuyệt quan hệ với cái nhà này luôn? Hồi đó bố và mẹ đưa con đến nơi đó là muốn con học hành đàng hoàng, rồi ở đây chúng ta tập trung chăm sóc cho anh trai con, chứ không phải hại con, thế mà con lại ghi thù à!”
Vẻ mặt Vân Chức rất bình tĩnh, tay cô vuốt nhẹ lên chớp mũi đang lạnh tê, vẫn không lên tiếng.
Đối phương oán trách một trận, không thấy cô phản hồi nên giọng nói càng mất kiên nhẫn “Câm rồi à? Một câu cũng không nói, không nói thì không nói đi. Mày không muốn về cũng chẳng sao, dù sao trong mắt mày thì cũng đâu có cái nhà này. Nhưng dù người có đến không thì cũng đừng có quên gửi tiền về. Sang năm anh mày phải đến bệnh viện, bác sĩ nói lần này ít nhất phải cần bảy, tám chục ngàn tệ, mày đừng có mà nghĩ không giúp đấy.”
Vân Chức bình tĩnh, yêu cầu “Đưa điện thoại cho anh trai con đi, để con nói với anh mấy câu.”
Đối phương thấp giọng mắng hai chữ ‘giả tạo’ rồi mới đưa điện thoại cho một người khác, giọng nói cũng hoàn toàn thay đổi, dịu dàng và nhẫn nại, như sợ dọa đến anh ấy.
Đợi một lúc một giọng nói đàn ông trẻ tuổi trong trẹo, âm áp vang lên, vui mừng nói “Chức Chức, cuối cùng em cũng gọi điện thoại cho anh rồi! Em ở ngoài kia không nhớ anh sao?”
Giọng nói của anh rất dễ nghe, nhưng lại đầy vẻ ngây thơ, mềm mại rất không phù hợp với lứa tuổi, rõ ràng là giọng trẻ trung ngọt ngào, như một đứa trẻ sáu bảy tuổi, một cảm giác ỷ lại ấm áp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vành mắt Vân Chức đỏ lên, cô dịu dàng mỉm cười “Phải rồi, em chúc anh năm mới vui vẻ trước, sang năm anh phải đi cùng ba mẹ đến bệnh viện nhé, chuyện tiền nong không cần phải lo lắng.”
Sau khi cúp máy, Vân Chức điều chỉnh lại tâm trạng, cô bước nhanh đến con hẻm nhỏ nơi nhà thuê, cả đoạn đường ánh sáng đều rất tĩnh mịch, chỉ có lác đác vài bóng người. Vì thế ngay cổng một bóng người cao ráo đang cầm túi đồ trở nên bắt mắt.
Vân Chức hơi sững người, cô không ngờ Giang Thười Nhất cũng rời khỏi sự kiện sớm, ngay cả túi quần áo còn chưa để lại, xem ra là gần như rời khỏi cùng lúc với cô. Nhưng quan trọng là anh thế mà lại biết cô sống ở đâu.
Giang Thời Nhất nhìn Vân Chức, đôi mắt đen trở nên rất dịu dàng dưới ánh đèn, anh bước lên mấy bước “Em đi nhanh quá, suýt nữa là anh không đuổi kịp rồi. Địa chỉ không phải là anh cố ý điều tra đâu, là do nơi này gần trường học mà hai người trước anh vô tình thấy em đi ra từ nơi này, đừng nghĩ nhiều.”
Giang Thời Nhất có chừng mực, có muốn gần gũi cũng không làm đến mức phiền hà người khác quá mức. Vân Chức cảm thấy cũng không cần phải né tránh ngay cả những giao tiếp bình thường, cô sống ở khu nào cũng không sợ bị người ta biết chứ huống hồ gì đây chỉ là cổng lớn.
Cô gật đầu hỏi “Có phải là có chuyện gì cần tìm em không? Anh có thể nhắn tin hay gọi điện thoại mà.”
Giang Thời Nhất nhìn cô một cách chăm chú “Có một số lời phải nói trước mặt em, Chức Chức, anh biết em chỉ ăn tết một mình, Đường Dao cũng không có thời gian ở cùng em, đúng lức trong nhà anh cũng rất thoáng, đêm giao thừa tụ họp đều là bạn bè em không phải thấy phản cảm, có rất nhiều người, mọi người cùng ăn tết, em cũng sẽ thấy vui vẻ, huyên náo hơn.”
Còn chưa đợi Vân Chức trả lời, anh cúi đầu cười khổ não “Xin lỗi, anh chưa từng theo đuổi ai, kinh nghiệm quá ít, mãi mà cũng không thể khiến em có hảo cảm với anh. Thế nên anh chỉ đành dùng cách ngốc nghếch này, thật sự là nói trắng ra là anh muốn trải qua đêm tết cùng em. Anh đảm bảo số người không ít hơn 10, không phải chỉ có anh và em.”
Vân Chức có thể nhìn ra anh thật lòng, cô cũng ngại phải nói ra lời thẳng thắn quá lạnh lùng. Cô thấp hơn anh, nếu mà muốn nhìn anh thì phải ngẩng đầu, dưới ánh đèn và ánh trăng cô trông rất thanh tú và xinh đẹp.
Giang Thời Nhất như bị hớp hồn, bất giác tiến lại gần cô hơn.
Vân Chức nói “Học trưởng, cảm ơn ý tốt và sự yêu thích của anh, nhưng anh thật sự không cần phải lãng phí thời gian lên người em, em thấy rất có lỗi.”
Giang Thời Nhất hơi chụp mắt xuống “Một chút hi vọng cũng không có sao?”
“Không có.”
Bàn tay đang bỏ trong túi áo siết chặt lại, đôi mắt nhạt màu trở nên thâm trầm, gần như là cuối cùng cũng lấy hết quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt Vân Chức “Thế nếu anh nói, chỉ cần em chịu đón giao thừa cùng, anh có chuyện muốn nói với em, chuyện mà em không biết, nhưng sẽ cảm thấy hứng thú thì em có đổi ý không.”
Vân Chức nhíu mày “Chuyện gì?”
Đôi môi của Giang Thời Nhất khẽ run lên, âm thầm nuốt nước bọt, thấp giọng nói “Chuyện ân tình mà em quan tâm nhất, không phải em vẫn luôn không hiểu rõ chi tiết năm đó sao, có lẽ anh sẽ nói được cho em biết.”
Vân Chức đã thật sự sửng sốt, bất giác truy hỏi: “…..Làm sao mà anh biết? Anh nghe người khác kể, hay là chính mình chứng kiến cái gì rồi? Chuyện em báo ơn anh biết rất lâu rồi, nếu hiểu vậy tại sao chưa bao giờ nhắc đến?”
Tim Giang Thời Nhất đập rất nhanh.
Vân Chức phản ứng nhanh nhẹn, trong thời gian ngắn lại hỏi mấy chi tiết này, cô thật sự là cực kí để tâm phần ơn này, ai là ân nhân, ai sẽ được cô nhìn với con mắt khác.
“Anh có điều phải cân nhắc của anh, trước hết anh muốn giữ bí mật được không. Chỉ cần em đến, anh sẽ từ từ nói cho em---“
Khi nói chuyện Giang Thời Nhất nhìn chăm chăm vào ánh mắt của Vân Chức, bị lôi cuốn bởi ánh sáng trong trẻo và ngoan cường bên trong. Cảm giác khô khan chưa từng nhận được bất kỳ phản ứng tình cảm nào đột nhiên dâng trào, và anh nóng lòng muốn nhận được sự đối xử đặc biệt dù chỉ là nhỏ nhất từ cô.
Anh lại đến gần nửa bước, Vân Chức vẫn ngẩng đầu như vậy, bóng hai người trên mặt đất gần như chạm vào nhau, anh muốn lại gần cô khiến Vân Chi sửng sốt, nhưng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Vân Chi làm theo bản năng, nhấc máy khi chưa nhìn rõ số điện thoại, lúc đầu bên kia quá im lặng khiến cô không khỏi nghẹt thở, sau đó giọng nói rất dễ nhận biết của ai đó lạnh lùng vang lên, giống như mệnh lệnh, cũng giống như lời nhắc nhở cố kìm nén lại “Nhắm mắt.”
Vân Chức còn chưa kịp phản ứng, cô làm theo lời nói đó và nhắm mắt lại trong tiềm thức ngay khi nghe thấy nó.
Nhưng một giây sau đó, hai ngọn đèn pha sáng như tuyết lạnh như băng chiếu thẳng vào một cách ngạo nghễ không hề báo trước, như một vũ khí sắc bén đâm thẳng vào đôi mắt của Giang Thời Nhất.
Giang Thời Nhất lập tức đưa tay lên chắn ánh đèn, cơ thể buộc lui về sau, bầu không khí khó khăn lắm mới giữ vững lại bị phá hoại, tính khí thiếu gia của anh cũng bộc phát lên, không nhìn kĩ liền hung hăn mắng “Ai chiếu vào! Có mắt không hả?!”
Khó khắn lắm mới tránh được cú đánh trực diện, nheo mắt lại nhìn qua, vẻ mặt cứng đờ, những lời nói sau đó liền dính chặt lại trong miệng.
Chiếc xe màu đen vừa đi được vài mét, trên đèn pha lạnh lẽo và kính chắn gió phía trước hiện rõ bóng dáng của người ở ghế phụ.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn thẳng đến, đường nét trên khuôn mặt anh ta càng thêm nghiêm nghị và ngột ngạt trong sự đan xen của màn đêm và ánh đèn. Không thể nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt anh nhưng có thể dễ dàng quan sát được anh có thể bóp chặt bất cứ ai trong tay bất kì lúc nào.
Kính xe nơi ghế phụ hạ xuống, anh không di chuyển, giọng nói nghiêm nghị vang lên trong gió đêm “Tự cậu cút, hay là tôi giúp cậu.”
Anh lên tiếng như thế là nhằm vào Giang Thời Nhất, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vân Chức, không hề di chuyển đi đâu khác.
Giang Thời Nhất đối diện với kẻ đột ngột xâm lược, hơi thở khó nhằn đến mức lồng ngực đau lên.
Anh bình tĩnh lại, khóe mắt còn hơi đỏ lên vì bị chiếu sáng, mỉm cười nói “Tần tổng, anh rảnh rỗi như vậy, đêm hôm rồi mà còn đến một khu dân cư bình thường căn bản không xứng với anh như thế này. Còn việc tôi có cút hay không thì phải xem Chức Chức nói thế nào đã, dù sao cũng là tôi đến tìm cô ấy.”
Vân Chức nhấc tay lên che mắt, miễn cưỡng nhìn qua, ngay khi cô xoay mặt về hướng xe, ánh đèn pha như dao găm vào mắt người ta liền được tắt đi.
Xuyên qua màn đêm và cơn gió, Vân Chức không chút phòng bị chạm phải ánh mắt của Tần Nghiên Bắc, cô không hiểu nhìn sang anh, nhưng không hề đi tới. Khi nhìn thấy chiếc xe khởi động và lái đến gần hơn một chút nữa, thậm chí khiến cô bất giác lùi lại. Mà hành động lùi lại này còn kéo gần khoảng cách với Giang Thời Nhất hơn.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô ngay lập tức.
Sự né tránh, lạnh lùng, coi anh như người qua đường bình thường của cô, cộng thêm sự sát lại gần với người đang theo đuổi cô, tất cả đều lọt vào đôi mắt anh, thêu cháy từng sợi dây thần kính đang bất án.
Trước kia anh đã biết được tin Vân Chức thuê một căn nhà, anh nghĩ là cô chỉ đang đợi cho anh xuống nước nên tạm thời thuê mấy ngày, giả vờ như mình rất nhất quyết.
Mãi đến tối nay anh mới biết chắc chắn là Vân Chức đã thuê căn nhà này với thời hạn dài, phòng ốc đã được bày trí xong, cô muốn ở chỗ này chính là thật sự không hề định sẽ quay về nhà nữa.
Cô vứt anh lại ở khu Nam Sơn.
Người phụ nữ này tàn nhẫn thật, lúc nhiệt tình thì ôm anh, sờ anh, cởi đồ anh ra, chỉ cần có thể thu hút được sự chú ý của anh thì cái gì cũng làm. Còn khi tức giận lên thì xây thành xây lũy, muốn vạch rõ giới hạn với anh, coi anh như người xa lạ.
Anh không bao giờ nhận thua với bất cứ ai, trước hôm nay cũng không hề, nhưng mới ban này khi lái xe đến anh tận mắt nhìn thấy cô ngẩng đầu lên thân mật đứng trước mặt người. Mọi tư thế và ánh mắt từng trao cho anh cô đều định lấy lại và đặt nó vào trong tay của kẻ khác.
Cây thường xuân