Với một căn phòng khách diện tích không lớn lại bắt đầu chìm vào trong sự yên tĩnh không biết từ khi nào.
Mấy nội thất buổi sáng vừa mới chuyển đến, những món quà chất thành ngọn núi đặt trên sàn, cùng với nhánh hoa vừa chớm nở, đều như thể đông cứng lại thành băng sau vài câu nói của Vân Chức cùng với chủ nhân, người đã mang nó đến đây.
Không khí quá kì quái, Vân Chức muốn lãng quên nó cũng khó, cô vẫn bị cưỡng ép ngồi lên đùi Tần Nghiên Bắc, trong tay cô bế Nhạn Nhạn, vốn muốn cố gắng nhanh nhanh giữ khoảng cách với anh, lúc này cũng không dám động đậy nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức có thể cảm nhận được, đôi chân đang bị cô đè lên, các khớp cơ như đang siết chặt, ám hiệu cho việc cơn phong ba bão táp của thái tử gia đang đến.
Cô nắm chắc thời gian để phân tích cục diện trước mắt, kết quả nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là Tần Nghiên Bắc không hài lòng với cái tên “Nhạn Nhạn” này.
Thật sự là có thể hiểu được, hoàng thân quốc thích hoàng tộc thời cổ đại không thích người xung quanh có tên đồng âm với mình, nó đồng nghĩa với việc phạm tội, huống hồ gì bây giờ còn phải đồng âm với một con mèo, từ nhỏ đến lớn thái tử gia được nuôi dưỡng như hoa, không thích nghe cái tên này là rất bình thường.
Vân Chức nuốt nước, ôm chặt Nhạn Nhạn, tinh tế nói: “Em bảo đảm, là Nhạn trong chim nhạn, không phải Nghiên trong Tần Nghiên Bắc. Nhưng nếu anh thật sự nghe thấy nó chướng tai thì em có thể không gọi nó trước mặt anh.”
Ruột gan Tần Nghiên Bắc như có một cảm giác tê dại rõ ràng, như có hàng vạn mũi kim lơ lửng đồng thời đâm vào, xuyên qua tất cả những lý do chính đáng mà anh dành cho cô, những lý do anh bày ra cho cô, và đâm thẳng vào da thịt.
Một cách xưng hô mà thôi, nhìn thì có vẻ chỉ là chuyện nhỏ không đáng, nỗi đau khơi dậy cũng nhẹ nhàng nhưng những cây kim ấy nối thành một đoạn, chui sâu vào không thở nổi, càng cựa quậy thì càng đau.
Anh nhìn thẳng vào mắt Vân Chức, đôi mắt long lanh, không hề nhìn thấy một chút bằng chứng nào liên quan đến sự tồn tại của ‘Nghiên Nghiên’.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy nên sự thật chính là, con mèo là Nhạn Nhạn, hai chữ này không hề liên quan đến anh, anh chỉ là Tần tiên sinh không có sự đặc biệt gì nữa?!
Bây giờ ngay cả ‘Nghiên Bắc’ cô cũng không dám gọi, những lời tỏ tình động tình mà trước kia anh từng được nghe đều chỉ là thứ tình cảm cô dành cho một con mèo bị thương ở chân?! Lúc nhìn thấy con mèo đó không thể đi, cô chưa bao giờ nghĩ đến anh chứ gì!
Sức nắm cánh tay Vân Chức của Tần Nghiên Bắc bất giác mạnh lên, anh sờ cổ của Nhạn Nhạn, dù nó có đồng ý hay không thì anh cũng dứt khoát kéo nó ra, xoay người Vân Chi lại và buộc cô phải nhìn anh.
Anh nuốt xuống những chua chát trong cổ họng, ưỡn người, kiên nhẫn nhìn chằm chằm cô: “Đối với em nói, anh chỉ là một Tần tiên sinh?”
Trong một lúc, Vân Chức bị cảm xúc sâu thẳm khó hiểu trong mắt anh làm cho hoảng sợ, cô trầm ngâm nói: "Tần tiên sinh là cách xưng hô kính….”
Lúc ở khu Nam Sơn, cô gọi anh là Nghiên Bắc, nhưng dù sao cũng chỉ mới bình thường quan hệ lại thôi nên gọi thân mật như thế cũng có hơi mất tự nhiên.
Tần Nghiên Bắc cười lạnh: “Khi nào anh cần em gọi anh bằng kính ngữ hả!”
Vân Chức thấy một chút tia máu không rõ ràng trong ánh mắt anh, dù không hiểu tại sao nhưng cô bất giác thấy chua chát.
Thái tử gia đã đến gói sủi cảo đón tết cùng cô, cũng không nhất thiết phải xa cách đến vậy, thế là cô cũng phối hợp sửa lại cách gọi khi trước: “…..Nghiên Bắc.”
Không ngờ Tần Nghiên Bắc căn bản không thấy thỏa mãn: “Đổi nữa đi.”
Vân Chức sững sờ, còn có thể đổi thành gì đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nghiên Bắc nhìn dáng vẻ đầy vô tội của cô, trong lòng như bị một bàn tay vô hình nào đó siết chặt.
Không phải yêu anh sao, không phải xem anh là quan trọng đến nỗi mạng sống mình cũng có thể không để tâm sao!
Tại sao lại để anh ghen với một con mèo….
Cô có thể xác định vị trí của anh một cách chính xác được không, để anh có thể nhìn thấy được tâm ý của cô, đừng để bị những lời của cô ấy tra tấn một cách hèn hạ như vậy.
Vân Chức bị đè ép bởi một cảm giác nguy hiểm đang đến, phúc chí tâm linh, không dám tin, cô hít một hơi sâu rồi dũng cảm gọi thử: “…..Nghiên….Nghiên Nghiên?”
Nhạn Nhạn bị ném sang một bên, chạy đến với một tiếng meo meo, và ôm lấy đôi dép của Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc lại nhất nó ra xa, trái tim căng phồng đến cực hạn bị xuyên thủng, yết hầu khẽ động đậy, anh khàn giọng hỏi: “Gọi lại lần nữa.”
Vân Chức kinh ngạc đến mức ngạt thở.
Anh thật sự là muốn như vậy!
Nói như vậy, cái điều khiến thái tử gia không vui chính là Nghiên Nghiên là nhũ danh của anh, lại bị kêu cho một con mèo nên mới tức giận?!
Vân Chức cảm thấy có lỗi vô cùng, cô thành khẩn gọi anh một tiếng: “Nghiên Nghiên, xin lỗi anh, chuyện này em thật sự không biết, hóa ra----“
Tần Nghiên Bắc cụp mắt xuống, anh bất ngờ dựa vào cô, giữ ót cô và đặt nó lên vai mình, để cho những lời nói sau đó của cô mất hút.
“Những cái khác không cần nói nữa,” Anh có một dự cảm, không có câu nào anh muốn nghe cả, cô nói càng nhiều, hố sâu trong lòng anh càng sâu, những thứ kiên định tin tưởng như thể sắp bắt đầu lung lay sắp đổ, “Em chỉ cần kêu hai từ là được.”
Làm như vậy, là cô chủ động kêu như vậy.
Vân Chi đang dựa vào vai anh, mạch đập trên cổ anh rất gần, lay động cô một cái.
Cô không hiểu vì sao lại cảm nhận được sự khó chịu của anh, chần chừ vài giây, vẫn nhỏ giọng nói: “Nghiên Nghiên có lẽ là tên người thân nhất gọi anh, em gọi như thế không thích hợp lắm, hay là vẫn cứ gọi là Nghiên Bắc đi,”
Tần Nghiên Bắc khẽ nhếch mép, che khóe mắt đỏ bừng.
Cô cứ lắm việc như vậy là do da mặt mỏng rồi.
Đã gọi ra rồi mà còn một hai phải muốn được có thân phận ‘người thân nhất’ với anh.
Tâm tư này còn tưởng anh nhìn không ra sao.
Tần Nghiên Bắc không nhịn được ôm chặt Vân Chức, hấp thụ hơi ấm ngọt ngào từ cơ thể cô như bị mê hoặc.
Nhạn Nhạn là mèo thì có làm sao, không hề ảnh hưởng đến chuyện người con gái này yêu anh yêu đến mức lo được lo mất, cô sợ không giữ được anh, mới vừa lạnh vừa nóng, lấy lui làm tiến, biết rõ anh muốn nghe gì nhưng vẫn cố không nói.
Cô chắc chắn là vậy rồi.
….Cũng cần thiết lắm.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, mấy người đã ăn sớm bắt đầu nấu sủi cảo, Vân Chức liền nhớ tới những cái sủi cảo đó ở trong bếp, vội vàng đẩy Tần Nghiên Bắc ra, mong anh buông ra: "... Sủi cảo của anh mà còn không quan tâm nữa thì chắc sẽ đổ đi mất.”
Sự kiềm chế của anh được nới lỏng, và Vân Chức nắm lấy cơ hội nhảy ra khỏi lòng anh. Trước khi hai người tách ra cơ thể cô hơi chùn một chút, đột nhiên như một nụ hôn rất nhẹ lướt qua tóc cô.
Vân Chức tự giễu, đây là cảm giác sai lệch lo bò trắng răng gì thế.
Tần Nghiên Bắc dù bị bệnh nặng, trạng thái tinh thần có không ổn định, cần cô như một hòn đảo cứu giúp, không kiềm được có một vài sự tiếp xúc cơ thể nhưng cũng không đến nổi là hôn cô.
Tính cách và thân phận như thế của anh thì không thể nào có suy nghĩ gì khác với cô.
Cô lo lắng quá rồi.
Vân Chức bế Nhạn Nhạn vào bếp, cầm lớp vỏ sủi cảo còn thừa trên khay lên, xoay lưng nhìn về phía Tần Nghiên Bắc và mỉm cười, ánh sáng dịu nhẹ của cây đèn trần làm mờ hàng mi của cô và cô nói nhẹ nhàng: “Nghiên Bắc, anh lợi hại thế, gói rất đẹp.”
Trong chỗ khuất sáng anh im lặng nhìn cô.
Cô đi dép lê sang trọng trên chân, mái tóc dài búi lên, ngón tay nhuốm màu bột mì, cho dù không có ánh sáng, bản thân cô cũng là một vật sáng trong bóng tối của anh.
Chùm ánh sáng này gần trong tầm tay đến mức có thể nắm lấy bằng cách vươn tay ra, và nó đã phá vỡ quỹ đạo, đốt cháy thế giới khép kín của anh một cách cố ý.
Lại làm sao có thể… không phải thuộc về anh.
Tần Nghiên Bắc cảm thấy bản thân như bị bệnh nan y sắp chết, trong mắt không có gì khác nữa, chỉ có thuốc của anh, anh cảnh cáo mình phải bình tĩnh lại, kiềm chế sự tham lam trong mắt, xoay xe lăn đến gần Vân Chức.
Anh học dáng vẻ bình thường không chút dao động giống như lúc trước khi chưa gặp cô, rửa tay rồi cầm lấy vỏ bánh từ tay cô, anh trét lớp bột mì lên hai má cô, nhỏ giọng nói: “Ai bảo em đụng tay vào, đợi ăn là được.”
Vân Chức bị anh quẹt lên mặt, không khỏi bật cười, nghiêng đầu hỏi: "Thật sự không cần em làm gì hết sao?”
Tần Nghiên Bắc nhìn đôi môi cong lên của cô, đôi môi khô như bị thiêu cháy, nhàn nhạt hừ một tiếng: “Em làm đội cổ vũ, được không?”
Vân Chức tỏ ý cô đảm bảo có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cô rảnh rỗi nên đã đi thay đồ mặc ở nhà, đưa thức ăn mèo và đồ ăn vặt cho Nhạn Nhạn, rồi quay lại phụ Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức vừa bận nấu nước vừa nhìn trộm anh, phát hiện ra cách gói bánh bao của anh có lẽ chỉ mới học hôm nay, làm đúng theo hướng dẫn, và thành phẩm lại cực kì đẹp.
Khéo tay, đẹp trai, năm nay cô thật sự vừa có khẩu phúc vừa có nhãn phúc.
Lúc nấu sủi cảo, Vân Chức nhận được rất nhiều tin chúc mừng năm mới, Đường Dao gửi dài nhất, trong đoạn ghi âm khá ồn ào cô không nghe rõ lắm, có mấy câu đặc biệt nói lớn thì nghe rất rõ ràng.
“----Chức Chức, hôm nay cậu không được quá nhạt nhẽo đâu, dù chỉ có một mình cũng phải ăn tết cho náo nhiệt vào! Nhưng đừng uống rượu, cậu mà uống say thì lại lột da người thành mèo, đáng sợ lắm.”
Đường Dao cười lớn, dù sao cô ấy nghĩ bên cạnh Vân Chức căn bản không có người, muốn lột cũng không lột được, lại thở dài nói: “Cậu còn nhớ chai nước ép lần trước tớ đem cho cậu không, cực kì ngon mà tớ nói ấy! Chỉ có một chút rượu mà thôi, tớ thề là hoàn toàn không ảnh hưởng, nhưng lại cực kì bắt miệng, nếu không thì tối nay cậu thử đi, đừng không nỡ uống, sang năm tớ lại chuyển đến cho.”
Vân Chức sực nhớ ra, Đường Dao thực sự có cho cô một loại nước ép, cô thấy đắt quá nên mãi không nỡ đụng vào.
Cô lại cau mày liếc nhìn thái tử gia đang chuẩn bị bữa ăn cuối năm cho mình, người ta đã làm sủi cảo rồi, cô cũng cần phải bày tỏ tí thành ý chứ, dù cho có là một buổi giao thừa rất khó mà náo nhiệt.
Vân Chức đi đến tủ tìm loại nước ép đó, cô cầm ra hai chai, trên thân chai đều là tiếng Italy, cô đọc không hiểu lắm, trước sau gì cũng không nhìn thấy có kí hiệu nồng độ rượu gì, thế là cô yên tâm đặt lên bàn, rót cho mỗi người một ly.
Lúc sủi cảo được bưng lên, chương trình mừng xuân trên tv đang biểu diễn ca nhạc, Tần Nghiên Bắc nhấc tay bật nhỏ âm lượng lại, gắp sủi cảo vào chén cho Vân Chức, nhìn anh rất ung dung nói: “Thử xem, khó ăn cũng ráng nhé.”
Vân Chức mỉm cười gắp một cái bỏ vào miệng, mùi vị tôm ngập tràn khoang miệng.
Cô sững sờ, nãy giờ cô mãi không để ý là vị gì, thế mà lại…. là vị cô thích, cũng là vị tôm mà cô đã từng nghĩ sẽ ăn cùng anh trong đêm giao thừa.
Tần Nghiên Bắc nhìn cô: “Có ngốc không chứ, ngơ ra không nuốt à, chút cái sở thích đó của em, nghĩ anh không nhận ra?”
Đôi mắt của Vân Chi bị hơi nóng hun hút, có chút cay cay, và miếng tiếp theo, giữa kẽ răng cô cảm nhận như mình