Từ lúc đi vào đến giờ trái tim Vân Chức như bị treo lơ lửng, nhịp tim càng đập liên hồi khi đi vào trong, mãi cho đến khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong bếp này, càng thấy khẩn trương hơn nữa.
Mãi cho đến khi Tần Nghiên Bắc bất ngờ nhìn thẳng vào cô, miệng cong lên mỉm cười, nói xong mấy câu đó, đối với cô mà nói như trong một buổi tối lạnh giá nhất vốn đã chuẩn bị một mình cô đơn trôi qua như thường lệ. Nhưng sợi dây đang được kéo đến một đỉnh cao nào đó đột nhiên bị đứt, và trái tim cô rơi vào một cái đầm ấm áp, nó được bao bọc trong tất cả sức lan tỏa.
Vân Chức nhìn vành tai hơi đỏ lên của Tần Nghiên Bắc, cô mới phát hiện bộ đồ trên người anh bây giờ quả thân là quá bất thường, lông mi không khỏi rũ xuống, có chút muốn bật cười, nhưng khoang mũi lại âm thầm thấy cây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế này là sao, thái tử gia kiêu ngạo không phải nên hận không thể quên hết những gì đã xảy ra tối qua, thu hồi những câu nói xuống nước đó, không bao giờ bước vào căn nhà nhỏ này của cô nữa, thẳng thừng đưa ra yêu cầu, mệnh lệnh bảo cô cần phải làm gì mới đúng chứ, sao có thể… hạ thấp bản thân ngay khi anh đang rất tỉnh táo, nói thẳng là đến để dỗ cô.
Vân Chức khựng lại mấy giây, sự đấu tranh khó phân, cuối cùng trái tim như trùng xuống. Cảnh tượng trước mặt như phiên bản giới hạn toàn cầu, nếu mà bỏ lỡ thì đừng hòng nhìn thấy nữa, cuối cùng cô không nỡ lãng phí cơ hội, tranh thủ làm mướt mắt mình.
Thế là cô làm bộ bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn Tần Nghiên Bắc từ trên xuống dưới một lượt, cô âm thầm cảm khái nhan sắc này quá kích thích thị giác rồi, đến nỗi mà những ngón tay bất giác cuộn lại, đờ đẫn muốn quay về phòng ngay lập tức để lấy giá đỡ bản vẽ.
Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng trước kia cô quả thật đã vẽ mấy bức đặc sắc kiểu vậy.
Khi mới bước vào ngành này, vì để kiếm tiền cô đã lên mạng nhận một vài đơn đặt vẽ, trong đó có một lần như thế, đối phương yêu cầu muốn làm phong cách nguyên soái thời cổ đại đã được phục chế trong thời chiến.
Trước khi cô vẽ còn cảm thấy khó, vừa đặt bút xuống mới phát hiện ra như thể cá gặp nước, vẽ xong đến bây giờ cũng qua một thời gian lâu rồi nhưng vẫn rất thích, nửa đêm còn chui vào trong chăn lén lúi hồi tưởng lại.
Ai ngờ bây giờ Tần Nghiên Bắc đang mặc trên người bộ trang phục có tạo hình y hệt, cô cuối cùng cũng phát hiện tác phẩm dưới cọ vẽ của mình vẫn quá yếu, so với hình ảnh sống động của thái tử gia này, bức ảnh đó căn bản chưa đủ tầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thật sự rất đẹp, mặc thế này thật sự trông rất phóng khoáng. Tuy nhiên, anh vẫn có sự trầm tĩnh và nghiêm nghị của riêng mình, có thể hoàn toàn đảm nhận được khí chất của một hoàng đế trong bối cảnh nguyên tác. Đang ngồi nén sủi cảo, sự tương phản này, Vân Chức bình tĩnh lại, khoang mũi cũng cảm thấy có hơi nóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là khung cảnh mỹ miều gì từ trong mơ biến ra thành hiện thực vậy.
Cô cảm thấy nó rất cảm động.
Tần Nghiên Bắc chậm rãi cầm chiếc sủi cảo đã được nặn đặt lên cái khay trên bàn, vững vàng cổ tay, anh liếc nhìn biểu cảm của Vân Chức từ khóe mắt, vành tai đỏ bừng mất tự nhiên.
Người phụ nữ này, quả nhiên là thích nhìn kiểu không đứng đắn như này mà.
Cái tên cẩu nam Giang Thời Nhất kia vừa thấp vừa gầy, mặc vào sao mang tới hiệu ứng được. Nếu không phải bộ đồ này hơi nhỏ, anh mặc vào khá chật thì còn đẹp hơn cả bây giờ đấy không phải sao?
Nhìn thấy cô đang nhìn anh như thế chưa bao giờ thấy thế giới, như bị câu dẫn nhìn chằm chằm anh, còn quan sát cả cơ thể anh, như thể sợ là anh không biết cô thích thú nhiều cỡ nào vậy.
Hừ.
Vân Chức vẫn rất yêu anh, ánh mắt rõ ràng như vậy, nếu thời gian mà ngưng đọng được thì chắc cô sẽ cởi hết đồ trên người anh ra mất.
Sự bất an trong lòng của Tần Nghiên Bắc hơi bị đè nén, hai mắt nhướng lên, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, xoay người đi lấy vỏ bánh mới. Anh mượn động tác này để cho cô nhìn lâu nhất, chỗ eo không nguyên vẹn lộ ra làn da cho cô nhìn đến mướt cả mắt.
Haizzz
Bạn gái sao mà háo sắc thế.
Anh bình tĩnh hỏi: “Thế này đẹp chưa?”
Vân Chức hơi ngại ngùng lấy tay che mũi, hơi cúi mắt xuống, thẳng thắn gật đầu.
Một lúc lâu sau, Tần Nghiên Bắc lại nhìn thấy Vân Chức đang cười với mình, anh mím môi, vừa kéo mảnh vải đã bị hư hỏng, lộ ra cơ bụng càng săn chắc hơn cho cô nhìn.
Đôi mắt hơi cụp xuống, dung túng nói: “Đừng tỏ ra cẩn thận, dè dặt như vậy. Nếu muốn nhìn thì cứ nhìn cho đủ đi, sau này muốn làm kiểu này nữa thì đừng mua cho người khác, cứ đưa anh.”
Nhịp tim của Vân Chức gần như đang đập loạn xạ, cô vốn muốn nói đủ rồi đủ rồi, nhưng cơ thể lại chân thật hơn, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn chỗ thắt lưng anh, sau đó nhận ra anh hiểu lầm rồi nên hắng giọng giải thích: “Em không có mua cho người khác.”
Tần Nghiên Bắc cau mày: “Không phải là ở chỗ sân khấu trước mặt anh, em tặng cho Giang Thời Nhất sao?”
Vân Chức mỉm cười nói: “Em đưa đồ diễn dùm cho thầy giáo thôi-----“
Nói đến đầy, cô đột nhiên phát hiện ra vấn đề trong đó, nếu là đồ diễn thì sao có thể trùng hợp đúng ngay hình tượng nhân vật mà cô từng vẽ chứ, lại còn được Giang Thời Nhất xách đi từ sân khấu, có lẽ là do anh ấy đặc biệt làm, để muốn cho cô nhìn thấy anh mặc. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vân Chức tưởng tượng thử về hiệu ứng khi Giang Thời Nhất mặc lên người, cánh tay có hơi nổi da gà, lại nhìn về Tần Nghiên Bắc ở trước mặt cô liền cảm thấy đây là vẻ đẹp trời cho không gì sánh bằng.
Quả thật… khác biệt rất lớn.
Vân Chức vốn muốn về nhà thay đồ rồi sẽ đi tìm Giang Thời Nhất để nghe anh nói rõ ràng về sự việc vụ cháy năm đó, sao tự nhiên lại nói về nó
Giang Thời Nhất là người trong cuộc, lẽ nào Tần Nghiên Bắc không phải? Chẳng phải Tần Nghiên Bắc là người đã cứu mạng cô thì anh phải là người biết rõ nhất quá trình thực sự sao?
Nếu cô thật sự muốn biết gì đó thì hỏi Tần Nghiên Bắc là được rồi, hà tất gì phải mang một tâm thế không tình nguyện rời khỏi căn nhà ấm áp này vào đêm tối để đi ra ngoài tìm người khác chứ.
Sâu trong trái tim của Tần Nghiên Bắc bị lời nói đơn giản của Vân Chức làm cho cảm động, một tầng sương u ám bao trùm lấy hàng lông mày của anh như một thói quen giờ đã giãn ra, anh đưa tay lên muốn bảo Vân Chức đi qua.
Anh còn chưa kịp cảm thấy mãn nguyện khi được bạn gái đối xử có một không hai thì trong phòng khách lại vang lên tiếng mèo kêu rất không đúng lúc.
Vân Chức ngạc nhiên, giờ cô mới nhớ vừa nãy cô vội vàng chạy