Em Đến Là Để Ôm Anh

Chương 34


trước sau


Từ lúc đi vào đến giờ trái tim Vân Chức như bị treo lơ lửng, nhịp tim càng đập liên hồi khi đi vào trong, mãi cho đến khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong bếp này, càng thấy khẩn trương hơn nữa.
 
Mãi cho đến khi Tần Nghiên Bắc bất ngờ nhìn thẳng vào cô, miệng cong lên mỉm cười, nói xong mấy câu đó, đối với cô mà nói như trong một buổi tối lạnh giá nhất vốn đã chuẩn bị một mình cô đơn trôi qua như thường lệ. Nhưng sợi dây đang được kéo đến một đỉnh cao nào đó đột nhiên bị đứt, và trái tim cô rơi vào một cái đầm ấm áp, nó được bao bọc trong tất cả sức lan tỏa.
 
Vân Chức nhìn vành tai hơi đỏ lên của Tần Nghiên Bắc, cô mới phát hiện bộ đồ trên người anh bây giờ quả thân là quá bất thường, lông mi không khỏi rũ xuống, có chút muốn bật cười, nhưng khoang mũi lại âm thầm thấy cây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thế này là sao, thái tử gia kiêu ngạo không phải nên hận không thể quên hết những gì đã xảy ra tối qua, thu hồi những câu nói xuống nước đó, không bao giờ bước vào căn nhà nhỏ này của cô nữa, thẳng thừng đưa ra yêu cầu, mệnh lệnh bảo cô cần phải làm gì mới đúng chứ, sao có thể… hạ thấp bản thân ngay khi anh đang rất tỉnh táo, nói thẳng là đến để dỗ cô.
 
Vân Chức khựng lại mấy giây, sự đấu tranh khó phân, cuối cùng trái tim như trùng xuống. Cảnh tượng trước mặt như phiên bản giới hạn toàn cầu, nếu mà bỏ lỡ thì đừng hòng nhìn thấy nữa, cuối cùng cô không nỡ lãng phí cơ hội, tranh thủ làm mướt mắt mình.
 
Thế là cô làm bộ bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn Tần Nghiên Bắc từ trên xuống dưới một lượt, cô âm thầm cảm khái nhan sắc này quá kích thích thị giác rồi, đến nỗi mà những ngón tay bất giác cuộn lại, đờ đẫn muốn quay về phòng ngay lập tức để lấy giá đỡ bản vẽ.
 
Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng trước kia cô quả thật đã vẽ mấy bức đặc sắc kiểu vậy.
 
Khi mới bước vào ngành này, vì để kiếm tiền cô đã lên mạng nhận một vài đơn đặt vẽ, trong đó có một lần như thế, đối phương yêu cầu muốn làm phong cách nguyên soái thời cổ đại đã được phục chế trong thời chiến.
 
Trước khi cô vẽ còn cảm thấy khó, vừa đặt bút xuống mới phát hiện ra như thể cá gặp nước, vẽ xong đến bây giờ cũng qua một thời gian lâu rồi nhưng vẫn rất thích, nửa đêm còn chui vào trong chăn lén lúi hồi tưởng lại.
 
Ai ngờ bây giờ Tần Nghiên Bắc đang mặc trên người bộ trang phục có tạo hình y hệt, cô cuối cùng cũng phát hiện tác phẩm dưới cọ vẽ của mình vẫn quá yếu, so với hình ảnh sống động của thái tử gia này, bức ảnh đó căn bản chưa đủ tầm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thật sự rất đẹp, mặc thế này thật sự trông rất phóng khoáng. Tuy nhiên, anh vẫn có sự trầm tĩnh và nghiêm nghị của riêng mình, có thể hoàn toàn đảm nhận được khí chất của một hoàng đế trong bối cảnh nguyên tác. Đang ngồi nén sủi cảo, sự tương phản này, Vân Chức bình tĩnh lại, khoang mũi cũng cảm thấy có hơi nóng.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là khung cảnh mỹ miều gì từ trong mơ biến ra thành hiện thực vậy.
 
Cô cảm thấy nó rất cảm động.
 
Tần Nghiên Bắc chậm rãi cầm chiếc sủi cảo đã được nặn đặt lên cái khay trên bàn, vững vàng cổ tay, anh liếc nhìn biểu cảm của Vân Chức từ khóe mắt, vành tai đỏ bừng mất tự nhiên.
 
Người phụ nữ này, quả nhiên là thích nhìn kiểu không đứng đắn như này mà.
 
Cái tên cẩu nam Giang Thời Nhất kia vừa thấp vừa gầy, mặc vào sao mang tới hiệu ứng được. Nếu không phải bộ đồ này hơi nhỏ, anh mặc vào khá chật thì còn đẹp hơn cả bây giờ đấy không phải sao?
 
Nhìn thấy cô đang nhìn anh như thế chưa bao giờ thấy thế giới, như bị câu dẫn nhìn chằm chằm anh, còn quan sát cả cơ thể anh, như thể sợ là anh không biết cô thích thú nhiều cỡ nào vậy.
 
Hừ.
 
Vân Chức vẫn rất yêu anh, ánh mắt rõ ràng như vậy, nếu thời gian mà ngưng đọng được thì chắc cô sẽ cởi hết đồ trên người anh ra mất.
 
 Sự bất an trong lòng của Tần Nghiên Bắc hơi bị đè nén, hai mắt nhướng lên, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, xoay người đi lấy vỏ bánh mới. Anh mượn động tác này để cho cô nhìn lâu nhất, chỗ eo không nguyên vẹn lộ ra làn da cho cô nhìn đến mướt cả mắt.
 
Haizzz 
 
Bạn gái sao mà háo sắc thế.
 
Anh bình tĩnh hỏi: “Thế này đẹp chưa?”
 
Vân Chức hơi ngại ngùng lấy tay che mũi, hơi cúi mắt xuống, thẳng thắn gật đầu.
 
Một lúc lâu sau, Tần Nghiên Bắc lại nhìn thấy Vân Chức đang cười với mình, anh mím môi, vừa kéo mảnh vải đã bị hư hỏng, lộ ra cơ bụng càng săn chắc hơn cho cô nhìn.
 
Đôi mắt hơi cụp xuống, dung túng nói: “Đừng tỏ ra cẩn thận, dè dặt như vậy. Nếu muốn nhìn thì cứ nhìn cho đủ đi, sau này muốn làm kiểu này nữa thì đừng mua cho người khác, cứ đưa anh.”
 
Nhịp tim của Vân Chức gần như đang đập loạn xạ, cô vốn muốn nói đủ rồi đủ rồi, nhưng cơ thể lại chân thật hơn, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn chỗ thắt lưng anh, sau đó nhận ra anh hiểu lầm rồi nên hắng giọng giải thích: “Em không có mua cho người khác.”
 
Tần Nghiên Bắc cau mày: “Không phải là ở chỗ sân khấu trước mặt anh, em tặng cho Giang Thời Nhất sao?” 
 
Vân Chức mỉm cười nói: “Em đưa đồ diễn dùm cho thầy giáo thôi-----“
 
Nói đến đầy, cô đột nhiên phát hiện ra vấn đề trong đó, nếu là đồ diễn thì sao có thể trùng hợp đúng ngay hình tượng nhân vật mà cô từng vẽ chứ, lại còn được Giang Thời Nhất xách đi từ sân khấu, có lẽ là do anh ấy đặc biệt làm, để muốn cho cô nhìn thấy anh mặc. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vân Chức tưởng tượng thử về hiệu ứng khi Giang Thời Nhất mặc lên người, cánh tay có hơi nổi da gà, lại nhìn về Tần Nghiên Bắc ở trước mặt cô liền cảm thấy đây là vẻ đẹp trời cho không gì sánh bằng.
 
Quả thật… khác biệt rất lớn.
 
Vân Chức vốn muốn về nhà thay đồ rồi sẽ đi tìm Giang Thời Nhất để nghe anh nói rõ ràng về sự việc vụ cháy năm đó, sao tự nhiên lại nói về nó
 
Giang Thời Nhất là người trong cuộc, lẽ nào Tần Nghiên Bắc không phải? Chẳng phải Tần Nghiên Bắc là người đã cứu mạng cô thì anh phải là người biết rõ nhất quá trình thực sự sao?
 

Nếu cô thật sự muốn biết gì đó thì hỏi Tần Nghiên Bắc là được rồi, hà tất gì phải mang một tâm thế không tình nguyện rời khỏi căn nhà ấm áp này vào đêm tối để đi ra ngoài tìm người khác chứ.
 
Sâu trong trái tim của Tần Nghiên Bắc bị lời nói đơn giản của Vân Chức làm cho cảm động, một tầng sương u ám bao trùm lấy hàng lông mày của anh như một thói quen giờ đã giãn ra, anh đưa tay lên muốn bảo Vân Chức đi qua.
 
Anh còn chưa kịp cảm thấy mãn nguyện khi được bạn gái đối xử có một không hai thì trong phòng khách lại vang lên tiếng mèo kêu rất không đúng lúc.
 
Vân Chức ngạc nhiên, giờ cô mới nhớ vừa nãy cô vội vàng chạy

vào bếp mà đã đặt túi mèo trên bàn, Nhạn Nhạn có lẽ chờ đợi quá lâu rồi.
 
Cô vội vàng nói xin lỗi với Tần Nghiên Bắc rồi xoay người chạy ra phòng khách, cô mở khóa kéo bế Nhạn Nhạn ra, ôm nó vào trong lòng rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
 
Nhạn Nhạn ngẩng đầu, ôm lấy cằm của Vân Chức, vươn đầu lè lưỡi ra liếm láp, tiếng kêu meo meo nhẹ nhàng hơn ban nãy.
 
Tần Nghiên Bắc lặng lẽ nhảy khỏi bàn nấu ăn, kéo xe lăn ra khỏi phòng bếp, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
 
Cô bạn gái yêu anh yêu đến mức sâu sắc, mấy phút trước còn đang chìm đắm với cơ thể của anh, nhưng bây giờ vậy mà lại bị mê hoặc bởi một con mèo không biết từ đâu đến. Đặc biệt à con mèo này còn đang yếu ớt nằm trước ngực cô, ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm anh một cách rất không thân thiện, thậm chí có một chút ý tứ muốn khiêu khích.
 
Vân Chức quay lưng lại phía phòng bếp nên không phát hiện Tần Nghiên Bắc đã đi ra, cô nhỏ nhẹ dỗ con mèo: “Nhạn Nhạn ngoan đi nhé.”
 
Tần Nghiên Bắc âm thầm siết chặt cái thanh vịn xe lăn.
 
Dùng ngữ khí này dỗ anh á, bảo anh ngoan á?!
 
Có phải là cô đang hơi được voi đòi tiên rồi không!
 
Nhưng trên hết, một linh cảm khác khó chấp nhận hơn đã lóe lên, vô hình trung bám vào cổ họng.
 
Nhạn Nhạn nhìn về phía Tần Nghiên Bắc rồi kêu một tiếng meo, Vân Chức mới quay đầu nhìn về phía chiếc xe lăn cách mấy mét, trên khuôn mặt vị nguyên soái đầy âm u, nó hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh lúc gói sủi cảo.
 
Vân Chức nghĩ là anh không thích mèo, cô nhấc Nhạn Nhạn lên để giới thiệu với anh: “Đây là mèo ở phòng tranh của em, tuổi còn rất nhỏ, có hơi dính người. Có liên quan đến Tô Triệu trước đây, chính là đứa nhỏ bị anh ta đạp, Nó bị thương rất lâu, không thể tự đi, hôm nay là giao thừa, nó ở bên ngoài không quen nên em mang nó về đây.”
 
“Nào, Nhạn Nhạn---“
 
Vân Chức ôm lấy hai chân của chú mèo vẫy vẫy về phía Tần Nghiên Bắc.
 
Lồng ngực của Tần Nghiên Bắc hơi bị siết chặt, cố ý không nghĩ tới những lời của Vân Chức, anh mím môi mà nhìn chằm chằm cô.
 
Lại gọi anh là Nhạn Nhạn, hôm nay làm sao mà cô lại to gan như vậy chứ!
 
“-----Nhạn Nhạn, đó là Tần tiên sinh, con lễ phép một chút, chào một tiếng xem nào.”
 
Vân Chức vừa nói xong, âm cuối mang theo vẻ dịu dàng thường ngày, dường như sợ người lạ làm sợ mèo con, để an ủi, cô cúi đầu hôn lên tai nó trước khi ôm nó và ngẩng đầu nhìn Tần Nghiên Bắc. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm về phía một người một mèo này, cố gắng tìm kiếm tình yêu từ trong ánh mắt của Vân Chức, cùng với cảm giác thân mật sâu sắc từ hai từ ‘Nhạn Nhạn’ của cô, anh nghiên răng, ngón tay siết chặt, chậm rãi hỏi: “Em nói con mèo này tên gì?”
 
Vân Chức trả lời một cách tự nhiên: “Nhạn Nhạn, đặt hồi lúc mới sinh.”
 
Cô ngạc nhiên bắt lấy được điểm quan trọng trong đó, cô xin lỗi: “Nó đồng âm với tên của anh, anh đừng cảm thấy bị xúc phạm là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Tần Nghiên Bắc cố gắng kiểm soát lại nhịp thở của mình, không cho bản thân lộ ra quá nhiều cảm xúc để Vân Chức tận mắt nhìn thấy.
 
Hóa ra cô còn biết nó đồng âm cơ à?!
 
Vậy nên ý cô là, Nghiên Nghiên là con mèo này sao?! Sự lo lắng, đau lòng, nói về vết thương cần được chăm sóc, sự nhung nhớ mà ngày ngày cô nói trong những cuộc điện thoại, là nó?
 
Làm sao có thể chứ.
 
Liệu sẽ có chuyện trùng hợp như thế hả? Mèo cô nuôi vậy mà lại đồng âm với tên của anh, còn làm ra vẻ mặt vô tội như vừa mới nhận ra. Là cô không muốn mình bộc lộ ra tình yêu quá nhiều bị anh biết, sợ bản thân bị thiệt thòi trong tình yêu sao?!
 
Tần Ngạo Bắc kiềm chế mưa gió cuồng bạo trong lòng, giơ tay gọi Vân Chức: “Chức Chức, lại đây.”
 
Xung quanh có rất nhiều người gọi cái tên này, từ lâu Vân Chức đã quen, nhưng mỗi lần nó phát ra từ miệng Tần Nghiên Bắc cô đều không quen được, có chút ngượng ngùng cắn môi dưới.
 
Có thể là do giọng nói của anh trầm nên vô tình có một chút sự dịu dàng, Vân Chức chần chừ một chút, còn bế theo Nhạn Nhạn đi qua, đứng bên cạnh chân anh, cúi người thăm dò nhìn anh.
 
Tần Nghiên Bắc nhấc tay lên, giống như xe lăn vô tình mất kiểm soát, không tự chủ được phương hướng, tiện tay đem cô ôm, ôm cả người cô vào lòng.
 
Vân Chức hít thở nặng nề, một tay cô nắm chặt áo trên vai anh, quân hàm trên vai của quân phục cứa vào tay khiến cô thấy đau mà rụt tay lại, nhưng nó lại bị anh xoay cánh tay kéo lại, hai làn da ma sát trong ngắn ngủi, giống như dày đặc mạch điện đã bày ra, nó quét qua xương cốt khiến cô tê dại.
 
Tần Nghiên Bắc nhìn cô một cách chăm chú, đôi mắt đen như mực, anh nhích sát lại gần hỏi: “Tên con mèo này, có hàm ý gì đặc biệt.”
 
Vân Chức cảm nhận được sự uy hiếm không có cách nào nói nên lời, tinh thần cô căng ra, nuốt nước bọt thành thật nói: “Khi con mèo mẹ sinh, nó sinh cùng lúc hai đứa, nên tụi em đặt tên theo cặp, một con tên là Nhạn Nhan, con còn lại---“
 
Tần Nghiên Bắc siết chặt cổ tay gầy guộc của cô.
 
Nếu con còn lại tên là Bắc Bắc thì anh có thể tha thứ cho cô.
 
Dù con mèo này sinh ra trước khi cô và anh chính thức quen nhau, nhưng dù sao cô cũng yêu thầm anh rất lâu rồi, lại không thể đến gần nên mới gửi gắm tình cảm không thể tuyên bố với anh lên con mèo này. Nếu là thế thì miễn cưỡng anh cũng có thể chấp nhận được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Sau một lúc im lặng khi đối mặt với Tần Nghiên Bắc, Vân Chức nghiêng đầu, có hơi ngại ngùng giải thích.
 
“Bởi vì hai con mèo mới sinh lúc đó phản ứng lại với con chim nhạn ở trên truyền hình, nên để tránh rắc rối---“
 
“Một con tên là Nhạn Nhạn, con còn lại tên là Đại Đại.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện