Vân Chức ngủ không ngon giấc, nửa mê nửa tỉnh, luôn cảm thấy cơ thể của mình bị một sức lực không thể kháng cự lại trói chặt, hơi thở khó khăn, trong cơn mơ hồ cô khó chịu hừ vài tiếng, sự giam cầm đó mới có thể thả lỏng được một chút.
Năm nay tết khá muộn, sau 25 tháng giêng mới gần đến tết, thời gian này khí trời thất thường khi nóng khi lạnh, đặc biệt dễ bệnh.
Thể trạng người Vân Chức vốn rất yếu ớt, đương nhiên không thể may mắn thoát, từ tối hôm qua đã bắt đầu thấy lừ đừ không có sức, đến tối khuya nay đột nhiên trở nặng, không thể làm được cái gì, chỉ cuộn mình trong cái chăn ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi ngủ, chẳng qua cô sẽ gửi một tin nhắn cho Tần Nghiên Bắc như mọi thường, nghĩ đến nhiều nội dung anh trả lời lại nhưng không ngờ lại nhận được tin tức anh tự mình báo cho cô biết, anh sắp đính hôn.
Vân Chức gửi xong tin nhắn chúc phúc đó, hệt như cục đá rơi độp xuống biển rộng, Tần Nghiên Bắc không nói thêm câu gì nữa. Cô nhét điện thoại xuống dưới gối, cuộn mình lại cố gắng vào giấc thật nhanh, nhưng mấy chữ ngắn ngủi trong tin nhắn đó vẫn cứ ẩn hiện trước mặt cô, cưỡng chế lại cơn buồn ngủ của cô.
Trong bóng tối cô mở mắt, nhìn một vòng tất cả đồ đạc của mình ở trong phòng, nghĩ bụng nên tìm thời gian để gói ghém, dọn dẹp mọi thứ, thời gian cô sống ở khu Nam Sơn, có lẽ cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.
Chân của Tần Nghiên Bắc sắp sửa hồi phục, tình hình tâm lí của anh cũng vẫn không có xuất hiện điều gì bất thường từ hôm tết anh đến tìm cô đến giờ. Theo như lời Phương Giản nói, đây là dấu hiệu của giai đoạn hồi phục, rất có hi vọng.
Kế hoạch ban đầu của cô sẽ rời đi sau hai tháng, bây giờ xem ra Tần Nghiên Bắc sắp đính hôn rồi, thế thì sự tồn tại của cô sẽ trông rất thừa thãi và ngại ngùng.
Lúc bên cạnh anh không có ai, cô có thể ở lại cố gắng chăm sóc, nhưng bây giờ anh đã có vị hôn thê rồi, chắc chắn rất thích đối phương, trước kia không nghe anh nhắc đến, có lẽ là mới quen biết không lâu đã xác định được tâm ý.
Khuôn mặt trắng bệch của Vân Chức vùi sâu vào gối, cô mỉm cười, cứ như vậy, Tần Nghiên Bắc có người anh yêu, đương nhiên sẽ không cần đến cô, cô có thể yên tâm rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mà mấy hôm đó cô đã nhịn xuống, không hề vì sự suy đoán nhất thời mà đi hỏi Tần Nghiên Bắc có phải thích cô rồi không, nếu không thì thật sự quá nhục nhã. Mới mấy ngày, sự thật đã bày ra trước mặt cô một cách rõ ràng, anh đối với cô chỉ là sự yêu cầu cấp thiết cho việc chữa bệnh, anh sắp đính hôn rồi.
Có lẽ Tần Nghiên Bắc nhìn ra được là cô nghĩ nhiều, nên mới cố ý thông báo cho cô.
Vân Chức vui vẻ, cảm thấy an ủi cho ân nhân, nghĩ đến chuyện sau này anh có người ở bên cạnh, bệnh tĩnh sẽ không dễ phát tác nữa.
Nhưng cô cũng không thể hiểu vì sao, cả người như lơ lửng giữa không trung, có cố gắng như thế nào cũng không đáp xuống mặt đất được, trái tim như bị treo trong lồng ngực, có một vật thế cực kì nhỏ bé và ẩn sâu đang từ từ bóp vào, cô rõ ràng nên lược nó đi, nhưng cô có thể dễ dàng phát hiện ra những vết sưng tấy và căng trướng không thể giải thích được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Chức không hiểu được bản thân, tại sao báo ơn xong nhìn thấy tia sáng bước ra rồi, còn kì kèo.
Cô và anh bắt đầu từ ân tình, kết thúc khi anh đã hồi phục và trở về nơi vốn thuộc về, không còn kết cục nào tốt hơn như thế nữa, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, cố gắng để trả nợ, ai về lại thế giới của người đó. Mai này ánh sáng còn dài, từ từ quên đi đối phương, dù lắm lúc có nhớ đến, cũng sẽ phát hiện không có lí do gì để nhớ lại cả.
Cô cũng không thể bởi vì có được sự chăm sóc và ấm áp của anh mà không nỡ rời đi được.
Vân Chức cắn ngón tay, đè nén những dao động không mong muốn trong lòng, nhắm mắt ngủ thiếp đi, quyết tâm thu dọn đồ đạc càng sớm càng tốt, trước khi đi tốt nhất nên dọn sạch rau và cây cối trong nhà kính, không được để vị hôn thê của anh hiểu lầm và ảnh hưởng đến tình cảm mối quan hệ của họ.
Mấy ngày cuối cùng này, cô sẽ giúp Tần Nghiên Bắc làm cho tốt những bước phục hồi sau cuối, để đôi chân anh có thể đứng trở lại, tình hình tâm lí bình tĩnh lại để xuất hiện ở buổi lễ đính hôn, coi như đó là món quà đính hôn mà cô tặng anh đi.
Hôm sau Vân Chức tỉnh lại, cô bất ngờ phát hiện hình như mình ra rất nhiều mồ hôi, quần áo mặc ngủ cũng đều bị nhăn nhúm, rõ ràng là bị một sức lực mạnh đè ép.
Cô hoài nghi là do bản thân cảm nặng, ngủ không yên giấc rồi loay hoay nên thành ra như thế này, lúc xuống giường đi tắm, cô vô tình nhìn thấy một vài vết đỏ rất nhạt ở bên cổ.
Giống như…dấu vết bị ai đó cắn.
Nhưng vị trí vết đỏ này ở sau ót, góc độ khó nhìn, cô lấy chiếc gương nhỏ ra nhìn mấy lần cũng không thể nhìn rõ cụ thể trông như thế nào, mắt nhìn đăm đăm mãi nên có hơi hoa mắt, càng nhìn càng không giống, có lẽ là do cổ không thoải mái, trong mơ vô thức chèn ép nó.
Cô cố gắng bóp thêm vài lần nữa ở bên cạnh, khoan đã, nó thực sự rất giống nhau.
Vân Chức thở hắt ra, cô cảnh cáo chính mình phải tỉnh táo, tối qua Tần Nghiên Bắc vừa thông báo cho cô biết anh sắp đính hôn, có lẽ rất bận rộn, tối qua không thấy về nha, sao mà nửa đêm lại đột nhập vào phòng cô để cắn cô được chứ.
Nghĩ cái gì thế.
Vân Chức bình tĩnh lại, cô tìm vali, sắp xếp đồ đạc không quá cần thiết lại, chỉ chừa mấy món thừa dùng bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Cô đẩy cửa muốn ra khỏi phòng, nhưng lại sửng sốt trước cảnh tượng ngoài hành lang, bầu trời u ám, như thể một cơn mưa ập xuống, trong nhà chỉ có vài ngọn đèn. Trên chiếc xe lăn, người đàn ông im lặng ngồi trên đó, con ngươi đen của anh dán chặt mắt vào cô.
Khuôn mặt anh không hề có chút sự vui sướng khi sắp được đính hôn chút nào, khuôn mặt sâu xa, càng lạnh lùng hơn thường ngày.
Vân Chức nhạy cảm nhìn ra được trạng thái của anh không đúng lắm, nghĩ rằng anh có chỗ nào đó thấy không khỏe, cô bước nhanh lên phía trước: “Nghiên Bắc, sao anh lại đứng ở hành lang, anh về khi nào.”
Tần Nghiên Bắc không trả lời câu hỏi của cô, anh bình tĩnh lên tiếng: “Anh muốn hỏi thẳng em, chuyện đính hôn, ngoài câu ở trong tin nhắn đó, em còn câu nói nào muốn nói với anh nữa không.”
Vân Chức đi lại gần, cô xác định cơ thể anh không có gì bất thường, tinh thần cũng ổn định, mới yên tâm, suy nghĩ rồi nói: “Em hi vọng anh sẽ sống tốt, ở bên cạnh người anh thật lòng thích, chỉ cần là anh hạnh phúc thì dù là sức khỏe hay tâm lí đều có thể giải quyết được.”
Anh bật cười, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô: “Người anh thật lòng thích?”
Vân Chức gật đầu theo lẽ tự nhiên: “Vị hôn thê của anh, dù em chưa từng gặp, nhưng có thể được anh đặt trong tâm, chắc chắn là rất xuất sắc.”
Giọng nói vốn vẫn giữ sự bình tĩnh của Tần Nghiên Bắc hơi khàn đi: “Chính là những thứ này thôi? Không còn lời gì khác?”
Bây giờ trong nhà chỉ có anh và cô, cô đang giả vờ rộng lượng cho ai xem hả!
Ngay cả ghen cũng không biết thể hiện ra, tưởng là cứ giả vờ bình tĩnh, điềm nhiên như vậy là có thể khiến người ta đau lòng sao?!
Người đàn ông nào mà muốn nhìn thấy người yêu của mình khi biết tin mình đính hôn lại bày ra vẻ mặt không quan tâm, thậm chí là còn chúc phúc?! Rốt cuộc là cô có biết yêu đương không vậy! Có biết vào lúc thích hợp sẽ thể hiện sự quan tâm của mình không!
Có phải là một hai bắt anh phải làm quá đáng hơn không, ép cô đứng trước mặt, cô mới dám nói lời thật lòng với anh.
Một câu tỏ tình mà thôi, dù chỉ là vài chữ đơn giản, anh đã có thể chấp nhận, đối với cô như vậy khó lắm sao!
Trong lòng Vân Chức bắt đầu thấp thỏm, những suy nghĩ đã biến mắt lại từ từ lóe lên, cô siết chặt ngón tay, thuận theo ý định ban đầu nói: “Thế thì em chúc mừng anh trước… Đính hôn vui vẻ.”
Tần Nghiên Bắc cười lạnh lùng, mí mắt vô tình phát sáng.
Anh di chuyển xe lắn đi xuống lầu, nhưng từ đầu đến cuối Vân Chức cũng không thể xác định vị thái tử gia sắp sửa đính hôn này, rốt cuộc là tại sao lại tức giận thành thế này.
Cho dù suy nghĩ nhiều thế nào đi nữa, thậm chí cô còn tưởng tượng tiết mục thái tử cãi nhau với vị hôn thê rồi về nhà tìm cô để an ủi, nhưng cô không thể tưởng tượng được một lời chúc phúc bình thường của cô dành cho Tần Nghiên Bắc lại là vết thương sắc nhọn có thể cứa vào da thịt của anh.
Vân Chức đã chuẩn bị sắp phải nói lời từ biệt với Nam Sơn, nhưng bắt đầu từ hôm nay Tần Nghiên Bắc có phản ứng bất thường, thời gian dài ở đây gần như là sống cùng cô dưới một mái nhà từ sáng tới tối.
Thanh Đại còn chưa khai giảng, gần trường cũng không có gì gấp gáp để mở phòng tranh lại, cô căn bản đều chỉ ở trong nhà, hai người cứ ở cùng nhau như thế. Nhưng yêu cầu của Tần Nghiên Bắc đối với cô quá cao, thỉnh thoải một lúc không nhìn thấy cô là liền yêu cầu cô lập tức xuất hiện.
Vân Chức thấy kinh hồn bạt vía, cảm thấy đây là biểu hiện thiếu đi cảm giác an toàn của Tần Nghiên Bắc.
Cô gọi điện thoại cho Phương Giản, Phương Giản không nghĩ đến những chuyện khác, chỉ hứng thú về cặp đôi đang yêu nhau, anh cười nói: “Đây không phải là muốn đính hôn sao, đừng thấy cậu ta phô trương ra oai, thật chất là đang rất lo lắng.”
Vân Chức bán tín bán nghi, những cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Sự bất an của anh, đến từ hạnh phúc sắp sửa đến.
Chỉ là luôn không đi cùng vị hôn thê, như thế này có thật sự tốt không.
Vân Chức vì chuyện hôn sự của Tần Nghiên Bắc mà lo lắng, vừa nhìn vào đôi mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống của thái tử gia, lại không dám khuyên nhiều, chỉ đành mở to đôi mắt nhìn ekip đến khu Nam Sơn để chuẩn bị những thứ liên quan đến lễ đính hôn. Khi cô có mặt, họ lựa lễ phục, chọn địa điểm và quyết định những