Em Đến Là Để Ôm Anh

Chương 4


trước sau


Không khí trở nên rất kì quái, Vân Chức muốn lờ đi cũng rất khó, tay cầm túi giấy nhựa của cô có hơi cứng đờ ra, dù tối nay đã có vài lần mắt đối mắt với Tần Nghiên Bắc nhưng cô vẫn khó mà thích ứng được với cái cảm giác áp bức vô hình mà người đàn ông này mang lại.
 
Vân Chức đoán anh không vừa ý với cái bao tay này, hoặc là anh cảm thấy từ khi bước vào cửa thì cô nên tự giác đeo vào rồi.
 
Thế là cô quyết định xé nó ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là lớp răng cưa bằng nhựa ở bên ngoài lại làm không tốt lắm, nó không thể xé ra, dù có thử nhiều lần cũng không được, Vân Chức đứng trước cửa như đâm lao thì phải theo lao , cô lại không thể nói với Tần tiên sinh mượn cây kéo, còn nếu muốn đi ra ngoài tìm thì sẽ lạc đường mất.
 
Không có cách nào, cô bất lực thở dài, sau đó dùng sức cắn chặt vào một bên còn nguyên vẹn, chưa bị kéo rách.
 
Người con gái khó xử cúi đầu xuống, bờ mi run rẩy, giữa đôi môi đỏ hồng kẹp một miếng bao kế hoạch hóa gia đình, cô đang dựa vào cánh cửa phòng, khiến cho bốn góc cửa phòng sách như muốn đốt cháy, không khí trở nên sốt ruột hơn.
 
Cuộc họp video không hề bị gián đoạn, tín hiệu đường truyền vẫn rất ổn định, phó tổng như đang ngồi trên đống lửa, luôn trong trạng thái lo sợ, không biết có thái độ nào chưa đúng khiến Tần Nghiên Bắc thấy không thoải mái hay không.
 
Dù sao thì người đang xuất hiện trên màn hình, từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra được sự cố kiềm chế, lông mày cau lại trông rất khó coi, chỉ là anh lại không quay mặt về phía màn hình đang diễn ra cuộc họp, loa mở nhưng chỗ mic nói thì có thể tắt đi nên cũng không nghe được bên đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
 
Ngay khi Vân Chức cắn chặt, Tần Nghiên Bắc gõ tay lên mặt bàn, hỏi cô: “Cô không cảm thấy như vậy quá vội vàng sao?”
 
Dù Tần Chấn có không kiên nhẫn đi nữa, muốn nắm cán của anh, để cho một người phụ nữ vừa mới gặp mặt nhau không lâu cứ liên tục tấn công dồn dập, dùng phương thức này công khai nói rõ mục đích của cô, mới đầu là nắm tay sờ soạng, khi được dắt về nhà lại lập tức đi thêm bước nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù thật sự có là yêu thầm mấy năm nhưng Tần Chấn đã bày vẻ ra quá lộ liễu và vô sỉ.
 
Vân Chức không đọc được suy nghĩ của Tần Nghiên Bắc, cô vừa dùng sức thì gói nhựa đã xé toạc ra, cô hơi thả hàm răng ra rồi hỏi anh: “Hôm nay tuyết nhiều, khí trời thấp, thường thì chân mà bị thương sẽ càng đau hơn, Tần tiên sinh, anh…không vội thay thuốc à?”
 
Cô nói xong rồi rút một cái bao tay hình thoi ra.
 
Một lớp, trong suốt, một lớp màng cao su.
 
Một sợi dây thần kinh nào đó của Tần Nghiên Bắc cứ như bị kéo căng ra theo từng động tác của cô, mãi cho đến khi anh nhìn rõ rốt cuộc là cái gì, và cụm từ ‘thay thuốc’ được nhấn mạnh trong lời nói của cô, động mạch cảnh bị cổ áo sơ mi che lại, cơn giận như muốn nổ tung lại đột nhiên tan biến.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
....Cô tuỳ cơ ứng biến cũng khá nhanh đấy.
 
Lấy những câu nói mơ mơ hồ hồ để thăm dò thái độ của anh, không ngờ rằng cô có thể thuận theo lẽ tự nhiên lái sáng chuyện thay thuốc.
 
Vậy nên, rốt cuộc là cô đã nghe thấy âm thanh khô khốc đó chưa.
 
Gương mặt của vị thái tử gia này vẫn bình như chân vại, ngước mắt lên, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn chằm chằm Vân Chức, thái độ ung dung không hề quan tâm gì đến chủ đề vừa mới nhắc tới lúc trước: “Người gấp gáp là cô, tôi không cần.”
 
Vân Chức do dự một chút, ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, sẵn tiện đeo bao tay lên.
 
Nói cũng đúng, cô gấp gáp muốn báo đáp ân tình, Tần Nghiên Bắc lại không có nhu cầu này.
 
Tần Nghiên Bắc càng nhìn lớp nhựa cao su mỏng càng thấy trong chướng mắt, nó như là thứ mà Vân Chức dùng để nhắc nhở anh ban nãy đã nghĩ bậy bạ cái gì, giọng điệu anh rất bình tĩnh: “Cởi ra, đừng để cho tôi phải nhìn thấy thứ này.”
 
Thái tử gia bình thường không gọi đồ ăn ngoài, thỉnh thoảng hiếm lắm mới gọi nhưng cũng sẽ không có ai đưa bao tay như vậy đến trước mặt anh cả.
 
Anh chán ghét nhíu mày, công ty làm ra cái loại bao tay mỏng như không có cảm giác này chắc nên phá sản rồi.
 
Vân Chức còn chưa kịp phản ứng, dì Trịnh đã chạy đến, lặng lẽ đứng ở trước cửa nhẹ nhàng nói: “Tần tổng, bác sĩ Phương len lỏi qua được cơn tuyết đến nhà rồi, đang ở dưới lầu.”
 
Bác sĩ Phương đến rồi thì đương nhiên không cần đến cô nữa, Vân Chức thất vọng cúi gằm mặt, xong rồi, thất bại nữa rồi, mà đeo bao tay lên cũng bị ghét bỏ nữa.
 
Muốn báo đáp ân tình cho Tần Nghiên Bắc thật khó.
 
Lúc Phương Giản lên lầu đúng lúc nhìn thấy Vân Chức đi xuống lầu. Khúc cua cầu thang của căn nhà này trước giờ luôn lạnh lẽo trống rỗng, bỗng nhiên xuất hiện một người con gái, mà còn là kiểu mỹ nữ thuần khiết, trong sáng. Khoan hãy nói đến nhan sắc, chiều cao bởi vì sự xuất hiện của cô đối với c9 đã là một sự thần kì.
 
Trong phòng sách Tần Nghiên Bắc tạm dừng cuộc họp video,Phương Giản vào phòng tiện tay đóng cửa lại, lặng lẽ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt anh: “Nghiên Bắc, trạng thái của cậu hôm nay vẫn ổn chứ, tớ đi bộ đến nên hơi mất thời gian.”
 
Tần Nghiên Bắc hơi mở mắt, đôi môi có một chút nhợt nhạt, từ tốn mỉm cười: “Khá tốt.”
 
Phương Giản cau mày.
 
Tốt là thấy lạ rồi.
 
Ngày nào cũng có thể tốt nhưng ngày sinh nhật thì không thể nào.
 
Phương Giản tự nhiên chuyển đề tài: “Cô gái vừa nãy là ai vậy? Cậu chưa bao giờ dẫn ai về nhà mà, người của Tần gia không thể trèo lên cánh cửa này của cậu mà.”
 
Tần Nghiên Bắc hơi nhếch môi: “Người của Tần Chấn, ông ta cùng đường bí lối, chỉ có thể dùng cái thủ đoạn tầm thường này.”
 
Phương Giản ngạc nhiên, hơi lờ mờ hiểu ra: “Vậy nên đó là mỹ nhân kế do chú tư cậu sắp xếp đến à? Chắc chứ?”
 
Tần Nghiên Bắc điềm nhiên nói: “Chắc đến 90%.”
 
Phương Giản càng ngạc nhiên hơn, Tần Nghiên Bắc chưa bao giờ nói nhiều đến vậy, cái 90% trong lời anh nói tương đương với 100% rồi. Vả lại với tác phong làm việc của vị thái tử gia này, nếu bên cạnh anh xuất hiện một người như thế thì chắc chưa tới hai phút, mấy chuyện như thế này trước kia không phải không có.
 
Nhưng bây giờ anh lại dẫn người về nhà.
 
Phương Giản hỏi thăm dò: “Nếu đã biết cô ta có mục đích, sao cậu—“
 
Tần Nghiên Bắc nhìn vào ánh mắt của anh, đẩy ghế ra đứng dậy như bình thường.
 
Khoảng cách thời gian từ khi ngồi đến lúc đứng lên của người đàn ông này còn không mất quá hai ba giây, nhưng đôi chân thon dài chậm rãi bước ra khỏi bàn, khí chất nghiêm nghị trên người anh không còn bị giới hạn trong không gian chiếc xe lăn. Anh nới lỏng chiếc áo sơ mi đen và quần tây, nó như xiềng xích trói buộc bản chất hoang dã của mình.
 
Tần Nghiên Bắc cười lạnh lùng nói: “Tần Chấn giở trò trên chiếc xe của tớ, muốn tớ bị liệt để mất đi quyền thừa kế, ông ta có thể nhân lúc rối bời đảm nhiệm theo lẽ đương nhiên, không cần phải gánh nặng chuyện tập đoàn, khóc lóc giành lấy Tần thị từ trong tay ông nội. Nhưng tiếc là để ông ta phải thấy vọng rồi, hai chân của tớ vẫn chưa phế.”
 
“Từ lúc bắt đầu giả vờ nhập viện tớ đã phong tỏa chặt chẽ tin tức xung quanh, một người dưới trướng ông ta cũng không vào được, vì chưa thể nhìn được chân của tớ đã gãy hay chưa nên mới bất ăn lo lắng, vội vàng tìm một người phụ nữ đến do thám tình hình.”
 
Anh cầm một chiếc bật lửa ở trên bàn lên, bật tắt theo nhịp, ánh sáng từ chiếc bật lửa như đang chiếu sáng những hộp thuốc để người ta nhìn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
“Sở dĩ tớ ngồi xe lăn ở trước mặt người người, không phải là để ông ta lộ ra càng nhiều thủ đoạn đang giấu diếm, giải quyết tận gốc một lần luôn sao. Tớ không để người phụ nữ này ở lại làm sao ông ta có thể yên tâm mà hành động bước tiếp theo.”
 
Phương Giản là một trong số ít những người biết chuyện, trong lòng anh đương nhiên hiểu lý lẽ này, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

 
Tần Nghiên Bắc chưa bao giờ là kiểu sẽ lợi dụng phụ nữ cả.
 
Anh hơi khó tin, sờ sờ cánh mũi hỏi: “.....Thật à? Chỉ vì cái này?”
 
Tuyệt đối không phải là vừa nhìn đã thích người ta à?
 
Nhìn vào mắt Tần Nghiên Bắc khiến Phương Giản im bặt, chỉ sợ rằng hỏi thêm câu nữa thì đến cái mạng nhỏ này cũng không giữ được, anh vội vàng lãng sang chủ đề khác liên quan đến Tần Nghiên Bắc: “Được rồi, phụ nữ

hay không tớ không quản nổi. Tớ biết hôm nay cậu thấy khó chịu, cố gắng kìm nén cảm xúc cũng rất khó chịu. Nếu không phải vì để di dời sự chú ý, cậu cũng sẽ không chịu đựng để đi đến quán bar gì gì. Tớ đến mang cho cậu loại thuốc mới, cố gắng để cậu thuận lợi qua cái sinh nhật này đấy.”
 
Tần Nghiên Bắc nhìn thấy đủ mọi hộp thuốc trên tay Phương Giản, không cần nhìn anh cũng tự hình dung được đủ mọi tác dụng phụ của nó. Bất chợt nhớ đến mùi sữa tắm trên người Vân Chức, những sợi gân trên cổ anh nổi lên một cách rõ ràng.
 
Anh không muốn nổi giận.
 
Cũng không muốn bị chi phối do tác dụng phụ của những loại thuốc này mang lại.
 
Cơ thể bị mê hoặc bởi khao khát về mùi hương ấm áp đó.
 
Là bác sĩ tâm lý của Tần Nghiên Bắc, Phương Giản thấy trong lòng có hơi ngột ngạt.
 
Rối loạn lưỡng cực không điển hình, bác sĩ có uy tín hơn trong Tần gia từng chẩn đoán cho Tần Nghiên Bắc, ông ta nói rằng khi còn nhỏ Tần Nghiên Bắc đã mắc chứng hoang tưởng phi thực tế, và đến bây giờ có khả năng anh vẫn còn những triệu chứng tương tự.
 
Nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn không đồng ý.
 
Hoang tưởng ở đâu, anh ở bên cạnh Tần Nghiên Bắc lâu như vậy làm sao chưa bao giờ thấy chứ.
 
Phương Giản chờ cho đến khi gọi là đủ thời gian thay thuốc cho vết thương ở chân, anh xong mới đứng dậy rời đi. Lúc chuẩn bị đi ra anh đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Nghiên Bắc, bây giờ cậu còn mơ những thứ đó không?”
 
Tần Nghiên Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ trắng xóa: “Không, đã quên rồi.”
 
Thật sự đã quên rồi.
 
Nhưng tối nay, Vân Chức khiến anh nhớ lại những giấc mơ đó.
-----
Vân Chức nhìn thấy đợt tuyết rơi này dường như không có ý định sẽ ngừng, tối nay e là không đi được. Nếu đã thất bại trong việc thay thuốc cho anh thì cũng phải làm cho ân nhân cái gì đó, không thể lãng phí thời gian như vậy được.
 
Cô biết hôm nay là sinh nhật của Tần Nghiên Bắc, nhưng dù quán bar rộng lớn đến mấy cũng không hề có tí cảm giác sinh nhật nào, ngay cả một chiếc bánh kem cơ bản cũng không có.
 
Có lẽ thái tử gia không ăn đồ ngọt, nhưng dù nói thế nào thì hình thức cũng nên có mà.
 
Thời tiết khắc nghiệt, đi mua chắc chắn là không khả thi, Vân Chức nhờ được dì Trịnh dẫn cô đến phòng bếp, nhìn xem có nguyên liệu gì có thể dùng không.
 
Dì Trịnh vui vẻ đồng ý, bà khoác tay cô rồi nhỏ giọng nói: “Tần tổng chưa bao giờ đụng vào mấy món ngọt, lúc trước dì nhân lúc cậu ấy đi công tác không có ở nhà mà mua mấy nguyên liệu để làm bánh ngọt, mượn phòng bếp của cậu ấy làm mấy lần, bây giờ cũng không còn bao nhiêu cả.”
 
Vân Chức mỉm cười: “Chỉ là muốn tạo cho anh ấy chút không khí, dù sao anh ấy cũng không ăn nên con làm một cái nhỏ nhỏ thôi là được.”
 
Những nguyên liệu làm bánh kem khác đều không đủ, chỉ có đồ làm bánh tiramisu cũng tạm coi là đầy đủ, có thể miễn cưỡng kết hợp để tạo ra một cái mini.
 
Tài nghệ nấu nướng của Vân Chức rất giỏi, mấy món đồ ngọt với cô cũng chỉ là chuyện nhỏ. Cô đeo tạp dề lên, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến trên lầu nên động tác cũng rất nhẹ nhàng.
 
Dì Trịnh vốn muốn phụ nhưng đứng kế bên một lúc cũng không biết phải giúp gì, bà ngạc nhiên khen ngợi: “Bây giờ có ít người trẻ lợi hại giống con, dì còn tưởng con yểu điệu cái gì cũng chưa từng làm đấy chứ.”
 
Vân Chức cúi đầu mỉm cười, vài sợi tóc buông lơi bên môi, có vài giây thất thần, cô im lặng cúi mắt, giọng nói ấm áp nửa đùa nửa thật: “Thứ con biết làm nhiều lắm.”
 
Một chiếc bánh tiramisu mini không mất nhiều thời gian, sau khi làm lạnh có thể lấy ra ăn luôn.
 
Vân Chức nấu socola lên, định sẽ trang trí lên mặt bánh một vài họa tiết nhỏ. Vừa chuẩn bị làm thì điện thoại lại reo lên, cô nhìn thấy có người gọi đến nên rút khăn ra lau tay: “Dì, con đi nghe điện thoại, dì giúp con vẽ đơn giản gì đó lên nhé. Tần tiên sinh như thế nào thì dì vẽ cái đó, sau đó dì cứ tặng cho anh ấy là được rồi ạ.”
 
Dì Trịnh chống nạnh đứng bên cạnh bàn nấu ăn, bà cố gắng cách mấy cũng không vẽ được hình thù gì từ socola mà Vân Chức vừa nấu lên.
 
Lỡ như làm không đâu vào đâu thì cơn thịnh nộ của Tần tổng ai có thể chịu nổi đây.
 
Dì Trịnh xoay người nhìn Vân Chức, đôi chân dài và eo thon, làn da trắng sáng của Vân Chức, cô chính là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí phu nhân. Bà lại quay đầu nhìn tô socola còn lại một ít, cánh tay di chuyển rồi nhuẫn nhuyễn vẽ một hình trái tim lên mặt bánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Cũng coi như là sẽ không xảy ra sai sót gì rồi.
 
Dì Trịnh cẩn thận đi lên lầu, trước khi gõ cửa còn không kiềm chế được sự run rẩy.
 
Tần Nghiên Bắc không ăn sinh nhật, thật sự là bà biết điều này. Nhưng Vân Chức đến, bà cũng không nói được sự can đảm này  từ đâu mà có nhưng bà muốn mạo hiểm thử một lần.
 
“Tần tổng.” Dì Trịnh gõ cửa, “Vân tiểu thư làm đồ ăn khuya cho cậu.”
 
Một giọng nói xa cách từ trong phòng truyền ra ngoài: “Vứt đi.”
 
Dì Trịnh vội vàng nói: “Là… bánh, bánh kem sinh nhật. Nguyên liệu có sẵn trong nhà, tôi nhìn cô ấy làm trong suốt quá trình nên tuyệt đối không có cơ hội động tay động chân gì đâu ạ, rất sạch sẽ.”
 
Lần này giọng nói rất dọa người: “Không nghe rõ sao, vứt đi.”
 
Dì Trịnh thở dài một hơi, bà nhìn chiếc bánh nhỏ trong tay, dù sao cũng không nỡ vứt nên lặng lẽ để lại trên chỗ ban công cạnh cửa, đi vài ba bước lại quay đầu nhìn.
 
Sau một lúc tuyết bên ngoài cũng dần dần ngơi bớt, cửa phòng sách đóng chặt giờ mới mở ra, người đàn ông không ngồi trên xe lăn, cả người như vừa mới tắm, ướt đẫm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Anh vội vàng bước vào hành lang, muốn đi thang máy xuống phòng bếp để nhìn thùng rác xem thế nào rồi, nhưng ánh mắt anh lập tức bị một chiếc bánh nhỏ cô đơn thu hút.
 
Tiramisu, bên trên còn vẽ một hình trái tim bằng socola.
 
Ở giữa trái tim, ngọn nến đã tắt từ lâu, nhưng có thể thấy lúc nó sáng lên có thể thắp sáng bóng tối bao la trong ngôi nhà này như thế nào.
 
Tần Nghiên Bắc ung dung cầm chiếc bánh lên, dùng nĩa xắn một miếng trên mặt bánh.
 
Socola có hơi đông lại nhưng mùi thơm từ cà phê và rượu nhẹ vẫn còn hơi vương vấn sự ấm áp của Vân Chức.
 
Anh cúi mắt nhìn.
 
Cứ coi như cái bao tay là anh hiểu lầm đi.
 
Trái tim này giải thích thế nào đây?
 
Không có ý thả thính vậy mà lại tự tay làm bánh kem sinh nhật rồi còn vẽ hình trái tim lên mặt bánh cho anh à?
 
Cứ lấy những thủ đoạn dồn dập này của Vân Chức mà suy nghĩ, sợ rằng còn chưa dừng lại ở đây.
 
Đêm khuya ở căn biệt thự, ánh đèn hành lang hơi dịu xuống, người đàn ông anh tuấn cầm một chiếc bánh nhỏ, vai rộng chân dài, khí chất ngời ngời đang mất kiên nhẫn thử một miếng bánh.
 
Lúc xắn miếng thứ hai Tần Nghiên Bắc khẽ nhìn chằm chằm, nghi ngờ Vân Chức còn giấu một món quà trong chiếc bánh.
 
Trẻ con nực cười.
 
Mãi cho đến khi anh ăn hết gần nửa cái bánh, cái gọi là món quà bất ngờ không hề thấy bóng dáng đâu, mà trái tim nho nhỏ trên bánh đã bị khoét đi một lỗ.
 
Sắc mặt đang bình tĩnh của Tần Nghiên Bắc hơi trùng xuống.
 
Sao, anh cho cô qua đêm ở đây nên cô tưởng rằng theo đuổi anh dễ dàng đến thế cơ à, ngay cả chút tâm cơ cũng không muốn dùng để quyến rũ anh à?!

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện