Kích cỡ của chiếc bánh tiramisu này thật sự rất nhỏ, đợi đến khi anh xác định trong chiếc bánh không hề giấu gì khác thì cũng chỉ còn được mấy miếng.
Dưới ánh đèn khu hành lang sắc mặt Tần Nghiên Bắc rất bình tĩnh, ánh mắt hơi chùng xuống liếc qua ánh đèn chùm treo ở giữa, nhìn về phía phòng của Vân Chức ở lầu hai, khóe miệng hơi mím lại, yết hầu khẽ dao động rồi nuốt miếng bánh kem đáng thương còn sót lại trong đĩa.
Anh đem cái đái đĩa đã sạch trơn về phòng sách, sẵn tay gói nó vào nhiều lớp giấy để che giấu rồi mới vứt đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Màn hình máy tính trên bàn sáng lên, Trình Quyết gửi những thông tin cá nhân của Vân Chức đến, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Nghiên Bắc, cô gái này tên là Vân Chức, thật sự đang học ở Thanh Đại, là sinh viên năm ba, là mỹ nữ có tiếng của học viện mỹ thuật. Cô ta vốn phải là hoa khôi của trường đấy, nhưng ai ngờ bình chọn đang tốt đẹp lại bị một người ở khoa tài chính quậy rối tung rối mù, cuối cùng khoa mỹ thuật chỉ đành rút lui, vậy nên cô ấy mới chỉ là mỹ nữ của khoa thôi.”
Từng câu từng chữ đều như lên tiếng bất bình thay cho Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc không để tâm mấy lời nhảm nhí này của anh ấy, anh mở thẳng hồ sơ thông tin ra, bên trong được ghi chép rất kĩ càng. Hồ sơ thông tin liệt kê ra tình hình và lý lịch từ nhỏ đến lớn của cô một cách ngọn gàng, đơn giản đến kinh ngạc.
Các thành viên trong gia đình có ba mẹ và anh trai, tuần tự mà làm từ đi học, trưởng thành, tốt nghiệp, đến chuyện tháng 11 năm nay bị chụp có qua lại nói chuyện với Trình Chấn ở trường. Còn như việc cô gặp anh từ khi nào, cái gọi là yêu thầm đó bắt đầu từ bao giờ có lẽ chỉ có chính bản thân cô biết.
Sự chú ý của Tần Nghiên Bắc dừng lại ở hai cột trường cấp 2 của Vân Chức.
Tài liệu cho thấy lúc còn nhỏ Vân Chức có sáu năm ở lại Dư Thành, một thành phố cấp một ở phía Nam, nó không có chút liên quan gì với nơi đã xuất hiện trong giấc mơ của anh vô số lần.
Tần Nghiên Bắc nhếch miệng cười tự giễu, anh đóng máy tính lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh tưởng rằng bản thân đã quên sạch sẽ rồi, nào ngờ mãi đến bây giờ anh vẫn còn hoang tưởng những thứ không thực tế, cố gắng lục tìm những manh mối ở thực tế, cái mà anh nghĩ rằng có thể ứng với những giấc mơ đó của anh.
Đêm khuya nhưng tuyết vẫn còn rơi, những bông tuyết trắng xóa bị gió thổi, đọng lại trên cửa kính, sau đó lại lặng lẽ trượt xuống.
Trong căn phòng ngủ ánh sáng mập mờ, Tần Nghiên Bắc chợt tỉnh giấc từ trong cơn mơ, đôi mắt đen láy như phát sáng, lồng ngực phập phồng lên xuống, anh dần dần nhận ra hiện thực và hoàn cảnh xung quanh mình, và những tia lửa sáng rực kia dần dần quay trở lại sự tĩnh lặng vốn có.
Đã rất lâu rồi anh mới mơ thấy lại một cái sân trồng nhiều loại hoa núi không được nhiều người biết đến, có một ngôi nhà gạch nhỏ nằm độc lập ở phía nam. Khi còn nhỏ anh hay trèo lên tường rồi nhảy qua mái ngói của căn nhà, từ trên mái ngói nhìn xuống, nhìn thấy bóng người nhỏ bé.
Có lẽ là người.
Anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy cả khuôn mặt người đó trong giấc mơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là đôi mắt đó, nhìn về phía anh một cách trống rỗng và ướt át, giống như một con nai mất phương hướng giữa núi rừng.
Anh không nhìn thấy cái ‘người’ luôn tồn tại như thực như ảo trong giấc mơ khi trưởng thành trông như thế nào, nhưng đêm nay nghe có vẻ rất châm biếm nhưng hình như đó là đôi mắt của Vân Chức.
Trong mơ thì không có cảm giác về mùi vị, những cành lá xanh tươi và bông hoa như quấn chặt lại vào nhau, nó hệt như hương thơm nhàn nhạt trên người Vân Chức, nó có thể xoa dịu được thần kinh của anh.
Nhưng lúc này ở lầu hai phòng dành cho khách, mục đích của cô rất rõ ràng, chính là lấy lí do yêu thầm để làm con bài, cô nghĩ đủ mọi cách để tấn công anh, đợi đến khi lấy được chiến tích thì sẽ giao lại cho Tần Chấn.
Cánh tay Tần Nghiên Bắc gác lên trán làm lộ ra vết sẹo bỏng trên xương cổ tay, ban đêm trông nó đặc biệt chói mắt.
---
Cả đêm Vân Chức đều không ngủ ngon, không phải là căn phòng này có vấn đề gì mà là do cuộc gọi sau khi cô làm xong bánh kem đó.
Sáng sớm khi trời còn chưa sáng hẳn cô đã tỉnh dậy, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, cô gấp mền gối cẩn thận đến mức không có một nếp nhăn nào. Vân Chức đi xuống lầu để giúp dì Trịnh chuẩn bị đồ ăn sáng, dì Trình nhìn thấy cô có vẻ không quá thoải mái nên đẩy cô ra ngoài: “Con là khách mà, không cần làm đâu, mau đi uống gì đó đi, đợi lát nữa là xong rồi.”
Vân Chức bị đẩy sang một bên, dì Trịnh chân tay rất nhanh nhẹn, bà bỏ mỳ vào nồi, rồi lại đi làm việc khác. Vân Chức đứng trong nhà bếp cũng giúp bà rót sữa ra ly.
Rót được một nửa thì điện thoại lại reo lên.
Vân Chức vừa mới nhấn nghe thì giọng nói đầy phẫn nộ của Đường Dao đã như muốn nuốt chửng cái loa: “Chức Chức, chuyện phòng tranh tớ vừa mới nghe nói, bị tức đến mức con mẹ nó muốn bung cả cái móng tay ra!”
Đầu học kỳ hai năm hai đại học, Đường Dao và Vân Chức cùng nhau mở một quán cà phê tranh và mèo gần trường đại học Thanh Đại, điều kiện gia đình Đường Dao rất tốt, tranh của Vân Chức cũng nổi tiếng, cũng kiếm được không ít tiền. Hai người cùng nhau hù hạp, đều là bà chủ, chỉ là tính cách Đường Dao hoang dã, không quá quan tâm nên phòng tranh thường ngày đều là do Vân Chức trông coi.
Trong phòng tranh có nuôi 7 con mèo, tính cách của những chú mèo đều rất đáng yêu. Không lâu trước đây có một con mèo cái sinh một đàn con, trong đó có hai đưa rất ốm yếu, Vân Chức luôn chăm sóc chúng tỉ mỉ, cẩn thận, Đường Dao cũng rất chu đáo, bởi vì lần đầu tiên hai đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời là khi nhìn thấy con ngỗng trên TV, nên đã đặt tên chúng là Đại Đại và Nhạn Nhạn.
Đại Đại khỏe hơn một chút còn Nhạn Nhạn thì càng yếu ớt, Nhạn Nhạn khó khăn lắm mới chắc khỏe lên, ai ngờ tối qua lại bị một tên phú nhị đại xấu xa đạp một cái khiến nó không cử động được ngay tại chỗ.
Vân Chức phản ứng lại liền an ủi Đường Dao: “Đừng lo lắng, vết thương tối qua của Nhạn Nhạn đã xử lý rồi, may mà bệnh viện thú y gần đó không đóng cửa.”
Giọng nói Đường Dao khàn đi, cô nói kháy: “Đều là do cái tên cẩu nam Tô Triệu đó! Không phải loại người mà! Anh ta làm phiền cậu bao lâu rồi? Ngày ngày chạy đến phòng tranh điểm danh, có việc hay không cũng đến trường chặn đầu cậu, cậu nói bao nhiêu lần là không có khả năng mà anh ta làm như thể không nghe thấy vậy.”
“Tối qua bởi vì đến phòng tranh đợi cậu không được, lại còn có tuyết lớn làm ùn tắc giao thông nên trút hết cơn giận lên con mèo vô tội, đây là chuyện một con người làm được sao?” Đường Dao hận không thể xé nát tay đối phương, “Nếu không phải nhà bọn họ chèn ép hợp đồng năm sau của ba tớ thì tớ đã sớm xử lý anh ta rồi, bây giờ liên lụy tới Nhạn Nhạn chịu khổ.”
Vân Chức vừa định nói chuyện thì điện thoại hơi run lên, cô nhận được một tin nhắn.
Vốn là số lạ nhưng bởi vì gửi qua nhiều, không muốn quen biết cũng không được---
“Vân Chức, buổi trưa gặp nhau đi, nếu mà em còn từ chối anh thì anh chỉ đành đứng ở phòng tranh đợi thôi đấy. Nếu mà anh có lỡ đạp mấy con mèo của em thì em cũng đừng có trách anh nhé.”
Sự chú ý của Vân Chức đều dồn lên màn hình, không chú ý âm thanh của chiếc xe lăn đằng sau càng ngày càng gần hơn.
Cô cau mày đọc tin nhắn, không thèm quan tâm, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với Đường Dao: “Vết thương của Nhạn Nhạn tớ thật sự rất đau lòng, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không thể đi được. Nhưng cũng không sao, ôm nó nhiều một chút là được, tớ vốn rất thích nó nên được ôm nhiều một chút cũng được.” *
Không khí bị siết chặt và ngưng tụ một cách kì lạ.
Vân Chức cằm điện thoại, đột nhiên cảm thấy hơi thở hơi nặng nề.
Tần Nghiên Bắc đứng phía sau lưng cách Vân Chức không xa, chỉ khoảng chừng mấy bước chân, lời nói ban nãy anh không nghe thấy nhưng đoạn cuối cùng thì đều nghe rõ từng câu từng chữ.
Dau lòng cho vết thương của anh.
Không thể bước đi.
Ôm nhiều hơn là được.
Cô vốn rất thích anh.
Câu nói ‘Tôi đến là để ôm anh’ trong quán bar lại một lần nữa ùa về bên tai, nhưng điều không tài nào chịu được là khi anh không có ở trước mặt mà Vân Chức lại dám kêu anh là “Nghiên Nghiên” á? !
Vân Chức đứng ngồi không yên, ngay cả vai cũng bắt đầu hơi tê dại, cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó, đột nhiên quay người lại, đụng phải con ngươi đen không đáy của vị thái tử gia này. Anh dựa lưng vào xe lăn, ánh mắt hơi nhướng lên, gần như có thể ăn tươi nuốt sống cô.
Vân Chức hoàn toàn không có chuẩn bị, hộp sữa trong tay suýt nữa rơi xuống sàn, cũng không có cơ hội để nhìn hai vành tai đang dần dần biến sắc của anh.
“Xin lỗi Tần tiên sinh.” Dù nói thế nào thì cứ xin lỗi trước đã, Vân Chức chân thành nói, “Bây giờ em sẽ đi ra khỏi phòng bếp, sẽ không ảnh hưởng đến buổi sáng của anh.”
Cô thật sự có thể cảm nhận được cơn tức giận của vị thái tử gia này một cách rõ ràng.
Ghét bỏ cũng đừng rõ ràng đến mức vậy chứ.
Tần Nghiên Bắc tức đến buồn cười vì biểu cảm phản ứng của cô.
Sau lưng dám dùng giọng điệu ngọt ngào đó để gọi anh một tiếng ‘Nghiên Nghiên’, vậy sao ở trước mặt lại bày ra dáng vẻ hết sức lo sợ, cung kính gọi cái gì mà ‘Tần tiên sinh’ hả, là đang đóng kịch cho ai xem.
--
Cuối cùng bữa sáng vẫn là do dì Trịnh phụ trách, bên ngoài trời tuyết đã ngừng, dù cho tuyết có đọng lại dày hơn nữa cũng có thể đi bộ về. Vân Chức vốn muốn