Cái trán Vân Chức tựa trên vai Tần Nghiên Bắc, hai người đối mặt với nhau ở khoảng cách rất gần, nhiệt độ cơ thể tự nhiên giao hòa, dưới sự bao vây và kiểm soát của anh cô không còn chỗ để vùng vẫy thoát ra, chỉ có thể nghe nhịp tim đập mạnh vào màng nhĩ của mình.
Cảnh tượng Tần Nghiên Bắc đi qua ban nãy vẫn còn chồng chéo trước mắt cô.
Cô đã từng nhiều lần làm tình nguyện viên, nhìn thấy những người bị thương ở chân như thế nào, nếu là thời kì phục hồi, mới đứng dậy được thì lực ở cơ chân cũng không thể quay trở lại như bình thường nhanh chóng được, ít nhất cũng cần phải mất một khoảng thời gian thích nghi mới có thể đi lại một cách thuận lợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Tần Nghiên Bắc….
Anh làm gì có chỗ nào giống như từ bị thương sang hồi phục chứ? Cũng không thể nào là lại tiêm thuốc tê vào được chứ?!
Nhắc đến thuốc tiêm này, Vân Chức suy đoán về đôi chân lành lặn của anh, thời gian tết lúc đó có lẽ anh đã khỏi rồi, nói không chừng còn sớm hơn như vậy nữa.
Vân Chức bất giác siết chặt lấy cổ áo anh, mơ hồ lí nhí hỏi “Thật sự là anh đã trị xong rất lâu rồi có phải không? Nếu chuyện này có sự cân nhắc lợi hại, không thể công khai một cách đơn giản, em cũng có thể hiểu được mà, cần gì phải giấu em chứ?”
“Hay là anh cảm thấy em cũng sẽ nói bậy bạ với bên ngoài, ảnh hưởng đến kế hoạch của anh?” Cô cau mày càng ngày càng chặt hơn, định ngẩng đầu lên từ trong cánh tay anh, nhìn đôi mắt anh, nhưng bị anh ôm mỗi lúc một chặt hơn nên cô căn bản là không nhúc nhích nổi “Anh hoài nghi em, hay là dùng cái trò tiêm thuốc gì đó lừa em bộ thú vị lắm sao? Nếu thật sự em không bắt gặp, anh định khi nào mới để cho em biết?”
Vân Chức nói xong, xương cốt ở phần eo bắt đầu thấy đau, bị anh ấn chặt đến mức hận không thể bỏ cô vào cơ thể anh.
“Hoài nghi? Thú vị?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghiên Bắc cuối cùng cũng lên tiếng, môi anh lạnh đến mức khiến người ta rùng mình, anh muốn cắn cô để phát tiết giống như lúc trước, nhưng lại dừng bên tai cô không tiếp tục nữa.
“Sự thật lẽ nào không phải là chân anh mà khỏe rồi, em sẽ cho rằng mình đã báo ơn xong, không có lí do gì để ở lại nữa sao?! Vân Chức, hay là em muốn nói cho anh biết, dù bây giờ không ngồi xe lăn, dùng đôi chân này đứng trước mặt em thì em cũng có thể dám chắc sẽ tiếp tục ở bên cạnh anh không?”
Vân Chức ngạc nhiên nghẹn lời.
Vết máu trên tay Tần Nghiên Bắc dính lên áo cô, từ từ khô lại, khi cử động, cơn đau kịch liệt, anh tiếp tục ra sức, ôm eo cô ở bên hông, đầu ngón tay ghì xuống.
Anh nhập mã vân tay cô, mơ hồ nói cho cô rất nhiều lần về địa điểm văn phòng nhưng cô không đến đây dù chỉ một lần.
Hôm nay dù có đến cũng đưa cho anh kết quả như thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói của Tần Nghiên Bắc lạnh lùng tàn nhẫn, dường như không thể lay chuyển được, ở giữa lại có một tia âm u “Nếu không phải em mở cánh cửa này, không đến mức không thể kéo dài nữa, anh không thể nói cho em biết, em hi vọng anh thông báo cho em là anh đã khỏe rồi, không còn chuyện gì để em báo ơn nữa sao?!”
Những câu nói này của anh, dù không trực tiếp chỉ rõ điều gì, nhưng tính công kính lại mạnh mẽ hơn những lời suy đoán đó của người trợ lý.
Vân Chức đột nhiên thấy sợ hãi anh sẽ nói gì tiếp.
Cô quay trở lại muốn nói chuyện thẳng thắn với anh, nhưng trong lòng cô phần lớn là có ý định muốn giải bỏ hiểu lầm.
Đợi đến khi thật sự đối diện rồi cô mới phát hiện ra có vẻ như không phải là hiểu lầm, suy nghĩ lo bò trắng răng của cô vậy mà lại thành hiện thực, cô trở tay không kịp, không biết phải đối mắt thế nào.
“Tần Nghiên Bắc…” Câu cuối của Vân Chức có hơi run rẩy “Em nghĩ---“
Tần Nghiên Bắc vòng tay ra sau ót cô, đột nhiên vuốt ve.
Vân Chức cúi đầu, lời nói bị nghẹn lại, cũng không nói được gì tiếp.
Tần Nghiên Bắc dứt khoát bế cô lên, Vân Chức sợ hãi kêu lên, cắn chặt môi, cố hết sức đẩy anh ra, vai và cánh tay ôm trong bộ đồ vẫn bất động, anh bế cô đến bàn làm việc, cầm điện thoại trên bàn lên gọi bảo trợ lý đi vào.
Trợ lý chờ bên ngoài lo lắng, nghe thấy mệnh lệnh liền lập tức xuất hiện, mở mắt nhìn chằm chằm Tần Nghiên Bắc đang dựa vào bàn.
Anh không nhìn rõ được là thái tử gia đang đứng hay là mượn sức từ cái bàn, cũng không dám đoán bậy bạ, sau đó nhìn thấy Tần Nghiên Bắc cởi áo vest xuống phủ lên người Vân Chức.
Những vết máu loang màu trên eo Vân Chức bị che lại, áo vest tối màu dài phủ lên khiến cô càng trông mỏng manh dễ vỡ hơn.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, anh lau một tầng nước nhỏ đọng trên lông mi của cô, nó dính lại trên đầu ngón tay. Anh dùng sức giữ ót cô để xoay người cô lại, anh nhìn trợ lý.
“Đưa Vân tiểu thư về Nam Sơn,” Đôi mắt anh dán chặt vào lưng cô trong bộ vest của anh, “Để cô ấy đợi tôi về, không được đi ra ngoài.”
Anh trầm giọng nói “Chức Chức, sắp mưa rồi, ở trong nhà không được đi đâu, anh sẽ về nhanh thôi. Dù em muốn nói gì, đến lúc đó anh sẽ cho em cơ hội nói.”
Vân Chức đi loạng choạng về phía trợ lý, tim sắp vọt lên cổ họng.
Trong mắt cô có sự phức tạp, quay đầu nhìn Tần Nghiên Bắc.
Anh vẫn dựa vào đó, sau lưng là khung cửa sổ kính trong suốt với màu xám u ám, hai bàn tay buông thõng bên cạnh, những vết máu đỏ sẫm khiến tim người ta loạn nhịp, nhưng anh rất tỉnh táo và không có triệu chứng phát bệnh nào.
Anh rất lí trí.
Rốt cuộc là làm sao mà lại đi đến bước này.
Nếu bây giờ cô lập tức thu dọn, cái gì nên cắt thì mau chóng cắt đứt, nhân lúc nó chưa bị chọc thủng, liệu vẫn kịp để Tần Nghiên Bắc quay trở lại quỹ đạo bình thường hay không!
Không được kích thích anh, điều cô cần làm là mau mau rời khỏi tòa nhà này, quay về thu dọn đồ đạc, chân anh khỏi rồi, đồng nghĩ với việc báo ơn theo kế hoạch của cô đã kết thúc, cô thật sự nên đi rồi.
Vân Chức cụp mắt, có chút đờ đẫn đi về phía trước, phía sau lưng Tần Nghiên Bắc nói “Dắt cô ấy đi thang máy công cộng, đi qua khu trung tâm.”
Vân Chức ngạc nhiên, đây là ý gì, muốn để cô đi cùng với trợ lý thân cận của anh, bước ra khỏi tòa nhà Tần thị trong con mắt của vô số người? Anh muốn ám chỉ cho người khác biết về điều gì?!
“…Tần Nghiên Bắc!”
“Nghe lời,” Vành mắt Tần Nghiên Bắc hơi đỏ, anh nhướng môi “Làm theo lời anh nói.”
Vân Chức biết mình không thể tranh luận với anh, trước hết là phải lập tức đi, ở lại càng lâu thì sẽ càng không thể kiểm soát, nhân lúc này vẫn còn kịp…..
Cô không nói gì nữa, nắm lấy mép của bộ đồ, cắn răng bước ra khỏi văn phòng với trợ lý.
Cánh cửa đóng sầm rồi khóa lại, tất cả các chỉ thị bằng vân tay đều được điều khiển từ xa, trong phòng vẫn còn hơi thở của Vân Chức, giống như êm dịu, giống như một liều thuốc độc làm tan xương nát thịt.
Đầu ngón tay tần Nghiên Bắc trắng bệch, anh cầm lấy phần tài liệu xếp chồng ỏ góc bàn trước khi Vân Chức bước vào.
Tại hiện trường vụ cháy năm đó ở huyện Đồng, một đội cứu hộ đã lao vào cứu, trong hồ sơ liên quan của Vân Chức có ghi tên hai thành viên tham gia giải cứu cô, và thông tin chi tiết đều ở những tờ giấy này.
Giấy in bị siết chặt trong bàn tay anh.
Tiêu Thụy người đang cố gắng điều tra nguồn gốc lúc này gọi điện đến, tích hợp thông tin thu được, nghiêm nghị nói: “Nghiên Bắc, giống như những gì cậu nghĩ, việc năm đó quả thật có ẩn tình, hai nhân viên cứu hộ năm đó tớ đã tìm được rồi, ban đầu họ đều không nói, sau đó cũng coi như hợp tác, thừa nhận Vân Chức không phải được bọn họ cứu.”
“Địa điểm xảy ra sự cố năm đó chính là nơi sát núi, đường xá xa xôi, lúc đội cứu hộ đến thì tình hình đã rất thảm khốc rồi, người chết và bị thương không ít, Vân Chức được người nào đó cứu ra trước nên mới may mắn thoát được.”
“Nhưng người cứu cô ấy lại không muốn để lại danh tính, để tránh phiền phực, cũng như tôn trọng nguyện vọng của người này, cuối cùng lúc bên nhà chức trách thống kế số liệu đã viết tên Vân Chức dưới hai người cứu hộ này, mấy năm nay họ cũng chưa từng nói đến.”
“Còn việc người thực sự cứu Vân Chức….”
Điện thoại Tần Nghiên Bắc vứt trên bàn, thời gian cuộc gọi đang tích lũy từng phút trên màn hình, anh như đang đứng trên lớp băng mỏng giữa vực thẳm, dưới chân có những vết nứt, cơn lạnh ùa vào tận xương tủy và hoành hành.
“Nói.”
Tiêu Thụy bên cạnh Tần Nghiên Bắc mấy năm, và khi hiếm khi có do dự như vậy, anh ta hít một hơi thật sâu và nhỏ giọng nói: "Trong đó một người hoàn toàn không hề hay biết chân tướng, một người tận mắt chứng kiến đã nhìn thấy người đó, theo lời anh ta kể, đó là nam, trẻ tuổi sáng lạn, không biết cụ thể tên là gì, nhưng tại hiện trường nghe thấy anh ta nói với người khác là họ Giang.”
Hai câu tường thuật, một cái họ, đột nhiên có một thứ xiềng xích vạn cân đè lên người của Tần Yến Bắc.
Anh nghiến răng thật chặt.
Tiêu Thụy khựng lại “Anh ta còn chụp được một tấm ảnh, có hơi mờ nhưng có thể nhận ra được người trong đó, hôm đó là mùa hè, người đó mặc một chiếc áo thun ngắn tay, vị trí trên khủy tay còn có một vết bỏng.”
“Tớ đã lập tức đi điều tra thời gian gần đây của Giang Thời Nhất, tháng trước, Weibo trường đại học của họ đã đăng một bộ sưu tập các sinh viên tốt nghiệp, trong đó có một bức ảnh chụp cậu ta