Em Đến Là Để Ôm Anh

Chương 41


trước sau


1:40 chiều khi xe chạy đến sân bay quốc tế Hoài Thành, chỉ còn 20 phút nữa là đến giờ khởi hành, Sao Chức Nữ đã xuất sắc vượt qua vòng kiểm tra cuối cùng kéo dài ba ngày do Cục Hàng không Dân dụng và các cơ quan quốc gia có liên quan khác tiến hành. Bây giờ nó đang đậu trên mặt đất, đợi mệnh lệnh để chính thức cất cánh.
 
Các phương tiện truyền thông chính thức đã chiếm các vị trí quay phim tốt nhất tại sân bay, bởi vì họ không thể can thiệp vào công tác thực hiện chuyến bay, ngoại trừ một số phương tiện truyền thông cấp nhà nước đặc biệt, thiết bị quay phim về cơ bản đều phải đặt ở sảnh chờ, ở khoảng cách rất xa, phát sóng trực tiếp trên nhiều nền tảng khác nhau.
 
Vân Chức được Tần Nghiên Bắc nắm tay dắt đi, họ đi bằng lối riêng, cô nhìn thấy nhiều người đứng xa xa, thông qua những lỗ hở cô nhìn thấy chiếc máy bay Sao Chức Nữ ngoài đời thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Toàn thân màu trắng tinh, chỉ có logo đơn giản ở đầu và đuôi, bên thân là một mảng hình khu rừng đào lớn trải rộng.
 
Hoa văn phun sơn nhìn thoáng qua là cô biết gần như được sao chép 100% hoa văn trên vải của cô.
 
Anh thật sự đã đặt bức tranh của cô lên máy bay với sự phô trương, cho vô số cặp mắt, cũng như bầu trời và những đám mây chứng kiến.
 
Xác minh thân phận xong, Tần Nghiên Bắc kéo Vân Chức đi qua cầu hành lang, hai bên cầu hành lang làm bằng thủy tinh trong suốt, Vân Chức cuối cùng cũng có thể nhìn rõ hơn toàn cảnh chiếc máy bay, cô không kiềm được nhón chân lên để nhìn.
 
“Nghiên Bắc, sao em thấy trông nó đắt hơn những chiếc máy bay khác thế, là em hoa mắt à?”
 
“Màu nền trắng này cũng thật sự rất đẹp, rừng đào của em nên dày hơn một chút, và sẽ tốt hơn nếu điểm rơi cánh hoa bên trái được nâng lên—”
 
Cô càng ngày càng trở nên hồi hộp hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bản vẽ này, phản hồi cấp trên như thế nào, hợp không, liệu có giảm giá trị của chiếc máy bay không?”
 
“Hôm nay anh dẫn em đến, thật sự là không gây phiền sao? Một lát nữa em có cần trốn không, em không muốn để người khác nói ra nói vào là anh đem người nhà….”
 
Ánh mặt trời ấm áp, xuyên qua tấm kính, chiếu vào đôi lông mi long lanh, ngón tay thon dài của cô đeo một chiếc nhẫn, áp chặt lên lan can kim loại, tựa hồ sợ anh nhất thời đổi ý thật sự sẽ đuổi cô trở về.
 
Tần Nghiên Bắc cúi người nhìn cô, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm cô không rời, mãi đến khi khuôn mặt Vân Chức bắt đầu nóng lên anh mới hôn cô, tự trách nói: “Là anh làm không tốt, để bã xã anh phải nghi ngờ như này.”
 
Mí mắt Vân Chức run lên, đột nhiên khóe mắt phát hiện bên trong cửa sổ lớn xây theo kiểu Pháp có rất nhiều người đang điên cuồng vẫy tay về phía này.
 
Cô sững người, bây giờ mới phản ứng ra cây cầu có mái che không phải là nơi riêng tư, tuy ở xa nhưng hiện tại có rất nhiều camera độ phân giải cao được lắp đặt, phóng to lên là có thể nhìn rõ.
 
Không chỉ là chụp hình lấy tư liệu, có lẽ đã phát sóng trực tiếp luôn rồi!
 
Vân Chức nắm tay Tần Nghiên Bắc: “Đi mau đi, bị chụp rồi!”
 
Tần Nghiên Bắc hoàn toàn không vội, anh xoay tay và nắm chặt tay cô, mỉm cười rồi lại quang minh chính đại hôn cô, sau đó mới dẫn bà xã của mình đi.
 
Nhịp tim của Vân Chức tăng vọt, cô lấy điện thoại ra và nhanh chóng kiểm tra trang chủ Weibo, quả nhiên, ảnh chụp màn hình phát sóng trực tiếp vừa rồi và những tiếng la hét khác nhau quét qua màn hình, cô lướt ngón tay, chọn hai bức ảnh có rõ nhất để lưu về.
 
Bố cục rất tốt, cây cầu ngăn cách bằng kính, cô và anh hôn nhau dưới ánh mặt trời.
 
Trước cửa cabin kiểm tra danh tính lần thứ hai, lúc Vân Chức đưa huy hiệu ra thì thấy bên trong đã có rất nhiều người, những người ngồi ở hàng ghế đầu cô chỉ gặp trên báo, còn những người khác là các nhân vật cộm cán có tên tuổi trong lĩnh vực hàng không. Tất cả mọi người đều mặc vest hoặc đồng phục, chỉ có cô còn đang mặc một chiếc váy đen tham gia cuộc thi ban nãy, trông có vẻ không đủ trang trọng.
 
Đợi đến khi cô quay đầu qua mới phát hiện không chỉ cô cô, mà Tần Nghiên Bắc cũng như vậy, thậm chí quần áo còn rất phù hợp với cô.
 
Đứng bên ngoài thì không thấy gì, nhưng đến khi bước vào cô mới ý thức được Tần Nghiên Bắc không định để cô phải thay đổi chính mình, thích ứng với môi trường này.
 
Vân Chức còn do dự một chút, không biết có nên tiến lên hay không, Tần Nghiên Bắc đã đan mười ngón tay vào với cô, đi về phía những người đang mỉm cười với họ. Anh nghiêng người trịnh trọng giới thiệu: “Tôi đã mời người đoạt huy chương vàng trẻ nhất vừa kết thúc cuộc thi, họa sĩ sơn dầu nổi tiếng đã vẽ mẫu thân máy bay cho Sao Chức Nữ. "
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả mọi người, dù có thân phận gì, đều đứng lên vỗ tay.
 
Vân Chức nắm chặt tay Tần Nghiên Bắc, mồ hôi giữa các ngón tay nóng ran tê dại, có gì đó nghẹn ở cổ họng, sau khi bình tĩnh lại, cô từ tốn cảm ơn rồi chào hỏi mọi người, cảm giác nóng bỏng ngọt ngào tràn ngập trong cơ thể cô, lan ra khắp người cô, như thể nó đã uốn nắn một bộ xương trở nên khỏe khoắn và có sức sống hơn.
 
Mãi mãi không cần phải hoài nghi chính mình.
 
Cô có thể đứng cạnh bên anh dù bất cứ nơi nào, bất cứ người nào, dưới hào quang chói rọi của anh, cô phải kiên trì dùng chính mình chói sáng đến anh.
 
Tần Nghiên Bắc tiếp tục chậm rãi nói: “Cũng là người nhà duy nhất của tôi, là người yêu thanh mai trúc mã của tôi.”
 
Bầu không khí đột nhiên trở nên thoải mái, Vân Chức cười ôm lấy anh, ngồi xuống, Tần Nghiên Bắc mới cúi đầu nhìn cô, đưa tay qua, nhàn nhạt nói: “Em nắm tay anh đau quá, nếu không anh sẽ nói ra hết một đống chức hiệu chưa kịp nói.”
 
Vân Chức tin lời anh nói, cầm lấy tay hắn cẩn thận ấn xuống, chậm rãi cong môi cười nhìn cô, nghiêng đầu thủ thỉ vào tai cô: “Ví dụ----“
 
“Bạn học Vân Chức gọi video kêu ông xã, câu dẫn anh xong rồi chạy, không dám gánh hậu quả.”
 
“Vị hôn thê nhìn người ta tắm mà không hề xấu hổ, còn cứng miệng không chịu thừa nhận.”
 
“Nhớ anh đến chết đi được, gặp mặt liền ôm, còn không biết nên công khai hôn----“
 
Từ vành tai đến xương quai xanh đều đỏ lên, cô đưa tay ra chặn miệng anh lại.
 
Anh lại cố ý muốn chọc cô!
 
Thật đấy, thật khó chịu khi không đấu võ mồm lại anh.
 
Vài phút sau, thời gian cất cánh bắt đầu đếm ngược, bộ đàm được gửi đến cho Tần Nghiên Bắc, cơ trưởng đang chờ sẵn, trong giây lát, mệnh lệnh cất cánh đã được đưa xuống rõ ràng.
 
Máy bay chạy đà trên đường băng, cất cánh, bóng dáng Hoài Thành trong tầm mắt dần nhỏ lại, ngoài cửa sổ bắt đầu có những đám mây nhấp nhô.
 
Biết là không thể có sơ hở gì, trong cabin vẫn còn vang lên tiếng hét, xen lẫn với tiếng nức nở khàn khàn của rất nhiều người, hai mắt Vân Chức cay cay, muốn quay đầu vội vàng lau khô khóe mắt, nhưng Tần Nghiên Bắc nghiêng người, nhẹ nhàng hôn cô.
 
Chuyến bay thử nghiệm này cất cánh từ Hoài Thành và hạ cánh ở Minh Thành. Mất một giờ năm mươi phút, đáp đúng giờ đã định.
 
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Minh Thành, hàng trăm chiếc máy ảnh đã túc trực sẵn tại đây đã được căn chỉnh để ghi lại khoảnh khắc đi vào lịch sử.
 
Vân Chức biết chắc hẳn Internet đang sôi sục nên cô không nhìn vào điện thoại, chuyên tâm theo dõi Tần Nghiên Bắc trong suốt quá trình buổi lễ, đến tận chiều mới kết thúc.
 
Cô nghe nói buổi tối ở Minh Thành sẽ có một buổi tiệc chúc mừng cho sự thành công lớn này, nghĩ rằng Tần Nghiên Bắc nhất định sẽ tham gia, nhưng anh lại không định đi. Hai người đi ăn một mình, rồi đưa cô về khách sạn anh đã đặt trước.
 
Vân Chức vừa vào cửa đã nhìn thấy trên giường có chăn ga gối thêu tông màu xám và hoa văn sẫm màu, cô đoán đó không phải là là chuẩn bị thông thường của khách sạn, có lẽ đã được thay đổi đặc biệt.
 
Đặc biệt thay đổi…..
 
Cô không kịp nghĩ nhiều, đáp án đã bày ra trước mắt, bàn tay nóng rực của người đàn ông này choàng lên người cô từ phía sau, bóp chặt eo cô, anh cúi đầu hỏi: “Hôm nay thưởng cho em, muốn cái gì, ông xã em đều có thể cho.”
 
Cách xưng hô, cách nói, ánh mắt, cảm xúc đều là sự cho đi và nhận lại đầy nóng bỏng.
 
Thanh âm Vân Chức khàn khàn, cô không đếm được cô đã gọi tên anh bao nhiêu lần, ga giường mới tinh đã nhăn nhúm ẩm ướt, nhưng Tần Nghiên Bắc cũng không có làm quá, biết kiềm chế, làm một lần là đã dỗ cô ngủ.
 
Vân Chức thật sự không buồn ngủ, bị anh dỗ dành nên cũng ngủ một lúc, nhưng lại tỉnh dậy rất nhanh. Cơn đau ở eo cũng đã giảm bớt không ít, lúc mở mắt ra đã nhìn thấy anh mặc đồ nghiêm chỉnh ngồi bên giường, trong màn đêm ung dung nhìn cô.
 
Có thể vì ban đêm, anh vẫn luôn yên lặng ngồi nhìn cô như thế.
 
Tần Nghiên Bắc ôm cô: “Còn mệt không em?”
 
Vân Chức lắc đầu.
 
Anh dịu dàng nói: “Tối nay Sao Chức Nữ có chuyến quay về, còn 1 tiếng hơn nữa sẽ cất cánh, chuyến bay này, em muốn trải nghiệm không?”
 
Vân Chức ngồi thẳng dậy, cô còn tưởng ngày mai mới khởi hành, không ngờ tối nay đã cất cánh.
 
Cô vội vàng đứng dậy định thu dọn, lúc này mới phát hiện không có gì để thu dọn, Tần Nghiên Bắc đã chuẩn bị từ trước, cầm chiếc áo gió mỏng dài đến bắp chân khoác lên người cô là có thể đi ra ngoài rồi.
 
Vân Chức nghĩ chuyến về có lẽ đội hình bay về sẽ không khác gì lúc chiều. Lúc cô đến nhân viên phần lớn đều có mặt, nhưng trên thực tế sau khi làm thủ tục, trong cabin ngoài những nhân viên quan trọng ra thì đều trống trải, khu bay thương gia bên kia kéo cửa, không nhìn rõ được bên trong, nhưng cũng không giống như là có người.
 
Sau khi hai người ngồi xuống hàng ghế đầu của hạng phổ thông, cửa bị đóng lại, âm thanh trong khoang nhắc nhở bọn họ chuẩn bị cất cánh.
 
Vân Chức càng thấy lạ: “Chuyến bay về chỉ có chúng ta thôi sao?”
 
Tần Nghiên Bắc gật đầu, không trả lời thẳng, đợi đến khi máy bay đã bay ổn định, anh mở dây an toàn ra đứng dậy, xoa đầu Vân Chức: “Anh đi kiểm tra hạng thương gia một vòng, 5 phút sau sẽ quay về.”
 
Vân Chức đương nhiên nghĩ là Tần Nghiên Bắc không an tâm tình hình bay, muốn đi kiểm tra thử, ban đầu cô không nghĩ nhiều, ngồi yên tại chỗ, nhìn anh kéo cửa hạng thương gia ra rồi đóng lại. Có vẻ như đè bên trong đã mở, ánh sáng mờ mờ lan qua khe hở.
 
Đến giờ phút này cô vẫn còn đắm chìm trong sự ngơ ngác vì bay một mình cùng anh, bất động ngồi nhìn cánh cửa đó, đợi anh đi ra.
 
Khi cô cảm nhận có gì đó không đúng, Vân Chức đợi một hồi có hơi lo, trong hạng thương gia cô không nghe thấy bất kì âm thanh nào, cô bất giác nhìn đồng hồ thấy đã trôi qua 10 phút rồi.
 
Năm phút anh đã nói sẽ không vô cớ kéo dài như vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ nói với cô.
 
Vân Chức thấy lo, không đợi được nữa, cô cởi dây an toàn ra, bước về phía khu thương gia rồi gõ cửa, gọi hai tiếng cũng không nghe thấy ai trả lời khiến cô vội vàng mở cửa ra.
 
Sững sờ tại chỗ.
 
Toàn bộ khoang hạng thương gia, cô có thể nhìn bao xa, càng sâu, càng tối tăm, bị bóng tối che khuất một nửa, từng lớp từng lớp hoa, ánh đèn ở vị trí trung tâm là sáng nhất, chùm hoa màu trắng sữa, trong khi hoa hồng chỉ có thể được sử dụng làm nền. Có một chiếc nhẫn kim cương đặt ở trên cao mà cô chưa từng thấy trước đây.
 
Đó không phải là chiếc trước đây cô đã từng tháo ra, cũng không phải là chiếc mà cô thích bây giờ, viên kim cương này được chạm khắc thành những giọt nước, làm tan chảy ánh sáng tụ lại từ mọi hướng, và cảnh buổi tối của những đám mây chiếu xuyên qua từ cửa sổ bên ngoài cabin.
 
Vân Chức không nói nên lời, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trái tim không ngừng siết lại ,co rúm, khi nhìn thấy bóng dáng người đàn ông từ trong bóng tối đi ra, trong tay như đang cầm một chùm hoa đào nhỏ nhắn.
 
Anh cố ý nói 5 phút.
 
Chính là đợi sau khi quá 5 phút, cô có thể sẽ đi tìm anh, chủ động mở cửa ra.
 
Trong đây là phần đời sau này của anh.
 
Thậm chí anh còn chưa nói gì, cô đã cố gắng để trả lời.
 
Cô đồng ý.
 
Cô đồng ý cả.
 

Tần Nghiên Bắc nói với cô: “Vì bay nên anh cũng không có cách, dù sao cũng sẽ xảy ra sai sót, chỉ có thể cố gắng làm như thế này, những người khác đã sắp xếp chuyến bay khác, vì để tối nay không bị làm phiền.”
 
Yết hầu anh khẽ trượt, môi cong lên: “Chức Chức, chuyến bay thử là của đất nước, nhưng chuyến bay về nhà này chỉ thuộc về em.”
 
“Thật sự….anh đã không còn gì để có thể cho em, chỉ có thể xin em, dung túng cho giấc mơ cuối cùng của anh được không,” Đôi mắt anh như phát sáng, như làn nước gợn sóng, “Không chỉ là đính hôn, không chỉ là vị hôn thê, được không em?”
 
Ở độ cao 10.000 mét trên bầu trời, xuyên qua những đám mây và những ngôi sao, đầu gối khuỵu xuống trong màn đêm rực rỡ nhất: "Vân Chức, anh muốn kết hôn với em."  
 
Kết hôn.
 
Có một mái nhà.
 
Không còn sợ hãi trước sự hoang vắng hay cô đơn của thế giới này.
 
Bất kể là mùa nào, dù là sinh tử luân hồi hư ảo, anh chỉ muốn sợi chỉ đỏ trong tay cô giữ lấy linh hồn anh, sự trói buộc dài đằng đẵng, khắc ghi dấu ấn của cô.
 
Chuyến bay này sẽ là chuyến đi không bao giờ ngừng lại của anh, mang theo ánh trăng và vì sao về với nơi anh thuộc về.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
 
Đến đây là kết thúc rồi~
 
Thái tử và Chức Chức cảm ơn cả nhà.
 
Thật sự rất cảm ơn, cúi đầu cảm ơn vì luôn ở đây.
 
Gần đây do tình hình sức khỏe, nên phiên ngoài không chắc là sẽ có, để tôi nghỉ ngơi thêm vài ngày xem sao, sau đó cuốn sách tiếp theo sẽ ra mắt vào khoảng cuối tháng 9.
 
Chỗ bị anh cầm vào Vân Chức cảm thấy lạnh, sau lại nóng lên, giọng điệu bình tĩnh trầm thấp không lộ ra vẻ dữ tợn, ánh mắt sâu không đáy nhưng lại rất bình tĩnh, hoàn toàn khác với trạng thái mất lý trí lúc phát bệnh trước kia, cô không thể coi anh như một bệnh nhân.
 
Ngực cô ngột ngạt, căng tức và đau đớn, biết cô không thể trốn tránh nữa, Tần Nghiên Bắc đã đặc biệt quay về để ép cô đối mặt và xé lớp giấy mà cô không muốn chọc thủng nhất.
 
“Em không có…. Vứt bỏ anh,” Vân Chức vũng vẫy rồi nói ra cái từ nghe đầy thân mật này, “Đây là nhà của anh, em đã hoàn thành xong nhiệm vụ thì nên rời đi rồi, sau này anh và em đều phải sống cuộc đời của riêng mình, không phải là hợp tình hợp lý sao?”
 
Tần Nghiên Bắc cười lạnh lùng như có như không: “Nhiệm vụ? Hình dung đủ chuẩn xác đấy, em đối với anh, chỉ là một nhiệm vụ bắt buộc phải đến để hoàn thành, nếu không có phần ơn tình này, anh ở trong mắt em có phải là đều không đáng để nhắc đến không?”
 
Vân Chức khó khăn hít thở, có hơi trách khứ chính mình gấp gáp nên dùng sai từ.
 
Cô muốn phản bác là không phải như thế, đương nhiên không có lạnh lùng đến vậy, nhưng Tần Nghiên Bắc đã siết chặt tay, kéo cô lại gần mình hơn, cúi mắt nhìn chằm chằm cô rồi hỏi: “Cái hợp tình hợp lý

của em, chỉ là sự hợp lý của chính bản thân em, em đã từng suy nghĩ đến anh chưa?”
 
“Mối qua hệ giữa hai người, em định tùy tiện bắt đầu từ một phía rồi lại tùy tiện kết thúc từ một phía,” Ánh mắt ủ rũ của anh như khuấy động một cơn mưa hung hãn, “Vân Chức, em dám tự tìm đến cửa đòi báo ơn, đợi đến khi đi rồi, ngay cả đợi anh quay về, dũng khí đối mặt với anh cũng không có?!”
 
Vành mắt Vân Chức đỏ lên, cô thừa nhận cô quả thật không biết phải đối diện làm sao, có hơi muốn chạy trốn sự đối xử lạnh nhạt này.
 
Nhưng cô cũng không bao giờ yêu đương, đối với tình huống này hoàn toàn không chút phòng bị, còn chưa đến một tiếng đồng hồ cô đột nhiên đón nhận một sự thay đổi vượt xa tưởng tượng như vậy, sợ chính mình không thể giải quyết hợp tình, sợ hai người đối mặt thẳng thắn với nhau quá gượng gạo, kết quả sẽ càng tệ hơn.
 
Thế này có gì sai sao, tiêu hóa cảm xúc một mình không tốt hơn là ăn miếng trả miếng như thế này sao?
 
Từ từ âm thầm thấu hiểu ý tứ của đối phương, hiểu những ám hiệu không tốt sao?
 
Dù cô thật sự là ‘vị hôn thê’ đó, cảm tình mà Tần Nghiên Bắc dành cho cô cũng chưa đến mức sâu đậm bao nhiêu, sở dĩ muốn bàn đến chuyện hôn nhân, nói không chừng là vì cô có tác dụng với bệnh tình của anh mà thôi.
 
Anh đến tuổi kết hôn rồi, không muốn bị gia tộc chi phối mới chọn cô, cũng không phải không thể giải thích.
 
Cô rốt cuộc có gì…đáng để anh băng qua bão tố, hỏi một câu trịnh trọng đến như vậy.
 
Áo của Vân chức bị nước mưa của Tần Nghiên Bắc làm ướt, giống như một con chim bay ra khỏi lồng trong mưa và bị bắt, cô khó chịu nói: “Chân của anh đã khỏe rồi, tâm lý cũng đã ổn định lên, em không còn tác dụng gì với anh nữa, có thể chung sống một thời gian dài như vậy, khiến anh cảm thấy quen thuộc, có chút cảm xúc sai lệch, đợi khi xa nhau tự nhiên sẽ tốt hơn…”
 
Cửa bị đóng chặt lại, gió mạnh và mưa xối xả lùa qua khe hở, quấn lấy ngón tay người ta ướt đẫm, lạnh và nhớp nháp, như nước mắt trên bàn tay.
 
Tần Nghiên Bắc nhìn cô mãi,  từ từ nói: “Cảm xúc sai lệch?”
 
Anh cau mày, nếp nhăn rất sâu, từng câu từng chữ được đào ra từ những nếp gấp của trái tim bị chôn vùi sâu, với vết thương mới lành, không có chỗ cho anh giấu những thứ gai góc này trong người, anh đã trải ra cho cô nhìn vào một cách trực diện.
 
“Vân Chức, anh bị bệnh, thứ em biết chỉ là rối loạn lưỡng cực, thứ em không biết còn có phản ứng nực cười gây ra bệnh này, là bệnh hoang tưởng.” Anh phát ra những câu từ cực kì ghê tởm giữa môi mình, tay ấn chặt lên thái dương mình, “Mấy năm trước, bác sĩ ở Tần gia từng nói anh có bệnh hoang tưởng nghiêm trọng, anh không tin, Phương Giản cũng không tin, họ nói một cách chắc chắn, anh cũng tưởng nhóm người khốn nạn đã gieo tội cho anh, nhưng bây giờ anh đã tin điều đó."
 
Anh khẽ ho hai lần với giọng bị bóp nghẹt, khiến nó càng trở nên khàn hơn.
 
“Đêm sinh nhật anh nhận được tin, Tần Chấn tìm được một người phụ nữ đến bên cạnh anh làm tai mắt, lúc đó em vừa lúc xuất hiện, mọi tình huống đều trùng khớp, chứng minh người được ông ta cử đến là em.”
 
Vân Chức ngạc nhiên mở to mắt, hơi nước bên trong lấp lánh.
 
Tần Nghiên Bắc nắm cằm cô, nâng mặt cô lên cao hơn: “Tần Chấn đã bày binh bố trận mọi thứ, sắp xếp em vào vị trí gián điệp này, khiến anh nghĩ đó là em, thế nên tự nói chính mình đừng từ chối nhanh quá, cho em cơ hội phát huy, tiện cho việc anh thu dọn em. Còn chuyện báo ơn, với khoản tiền thưởng mà Tần Chấn cố ý sắp xếp, chẳng khác gì một cái cớ cao siêu. "
 
“Anh dùng lý do này để nhìn mọi thứ nghiêm túc lên, bảo em lên xe, đưa em về Nam Sơn, để em ngủ lại, giải vây cho em, nhìn em cứ hết lần này đến lần khác vượt qua giới hạn nên có….”
 
Anh không cười nỗi nữa.
 
“Mãi cho đến khi anh bắt đầu mong chờ một cách vô lý, mong chờ em cố gắng hơn chút nữa, nói với anh những lời thân mật hơn, có thể tìm nhiều lý do đến ôm anh, thậm chí cơ thể này em muốn ngắm nhìn hay muốn chạm vào, muốn nhìn anh mặc những bộ đồ kì lạ đến thế nào anh đều có thể tùy ý em.”
 
“Sau này anh thường xuyên mất ngủ, nhìn chằm chằm cái cây ra hoa dưới lầu, rốt cuộc đến lúc nào em mới có dũng khí đến hôn anh một lần chứ.”
 
Vân Chức hoàn toàn nghẹt thở, cô ngây người nhìn Tần Nghiên Bắc, đôi mắt đen điên cuồng nhàn nhạt lộ ra, vậy mà nhịn không được, muốn khóc.

 
Vào giờ khắc cô đã xây dựng một lớp phòng bị, nhưng lại như bị anh bạo lực ép chế bước vào trái tim đầy lỗ hổng của mình.
 
Lúc này vậy mà Tần Nghiên Bắc lại không hề mất kiểm soát chút nào, anh đứng thẳng người, vai hơi dùng sức, rất tỉnh táo và lý trí, chìm đắm trước mặt cô.
 
“Em kiên trì bám lấy anh, ở sân bay chắn trước mặt anh, không sợ bệnh tình của anh, anh cứ vậy mà nghĩ là em đã yêu anh rồi,” Đường cong trên đôi môi tái nhợt của anh khiến người ta sợ, “Anh nghĩ rằng, Nghiên Nghiên là anh, từng câu từng chữ em bảo em nhớ nhung với người ta trong điện thoại là anh, nghĩ mỗi một sự thân mật em dành cho anh đều là vì thích anh.”
 
"Anh giữ cảm giác này mà bản thân mình tưởng tượng và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi em có thể chính thức tỏ tình với anh vào một ngày nào đó."
 
Tóc mái hơi ướt của Tần Nghiên Bắc rũ xuống, che đi một nửa con ngươi đen đầy tơ máu, anh bình tĩnh mà hung hăng lấy hộp nhẫn đã chuẩn bị sẵn ra, lớp nhung tinh xảo bị ngón tay dính đầy mưa và máu của anh hằn lên một vết.
 
Anh dùng ngón tay cái bật nắp hộp ra, những viên kim cương sáng lấp lánh dưới ngọn đèn, cổ họng anh như bị nghẹn lại, khí oxy để duy trì sự sống đã bị Vân Chức khống chế trong từng hơi thở.
 
“Em muốn cảm giác an toàn, anh dắt em về Tần gia rồi, em muốn tình cảm anh đã cho em, tết em uống say nói muốn một gia đình cùng anh, anh liền mua nhẫn, muốn cưới em về.”
 
“Vân Chức,” anh tiến lại gần, buộc hai chân cô từ từ lùi lại, vô số sợi tơ mỏng manh trong suốt đan xen giữa hai người bị cuốn vào một tấm lưới dày đặc hơn bởi động tác của anh, “Em đã từng thấy ai ngu ngốc nực cười như vậy chưa? Ban đầu biết rõ rằng em là tai mắt được sắp xếp bởi phe đối lập, mà vẫn không màng nhảy vào.”
 
“Đợi đến khi nhảy vào rồi lại phát hiện mọi yêu thương đều chỉ là sự hoang tưởng của anh, nhưng anh đã để mặc chính mình đi vào đường cùng, dù bây giờ hiểu rõ em hận không thể đá anh đi, anh cũng mãi mãi không thể quay lại như trước kia được.”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nghiên Bắc nắm chặt chiếc nhận, góc cắt của viên kim cương đã trở thành vũ khí sắc bén nhất.
 
Anh gần như không thể nghe thấy giọng nói ban đầu của mình, và rít lên, "Đây có phải là câu nói nực cười nhất mà em từng nghe không? Em chưa bao giờ thích anh, nhuwng anh thế mà lại muốn kết hôn cùng em.”
 
Vân Chức đột nhiên muốn rơi nước mắt.
 
Cô không cảm thấy nực cười, trái tim vô cớ thấy ngột ngạt và đau đớn.
 
Tần Nghiên Bắc là người kiêu ngạo đến thế nào, cần cẩn thận hơn gấp bội, cần dỗ dành, mới có thể đổi lại được một chút sự gần gũi của thái tử gia. Dù trong quá trình có vô vàn những hiểu lầm cô đều hiểu rõ những chuyện trước giờ cô làm cho anh không hề có gì quá đáng, chỉ là sự báo ơn mà thôi.
 
Nhưng cái những quan tâm và gần gũi của cái sự  ‘báo ơn mà thôi’ này căn bản không phải là một thứ tình cảm nặng nề, nhưng người nào đứng trên mây cao đều vướng vào một tình yêu lo toan được và mất.
 
Đặc biệt là người thiếu cảm giác yêu thương mới sẽ sẽ coi chút sự ấm áp này như báo vật.
 
Vô tình đưa cho anh một ít kẹo ngọt hảo hạng, anh nắm chặt trong tay, tưởng rằng mình đã có được vị ngọt ngào nhất trên đời.
 
Vân Chức cắn mu bàn tay, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi..."
 
Những điều khác đã không còn quan trọng nữa, anh hiểu lầm cô, nghĩ cô có những mục đích, hiểu sai thành ý của cô, chân anh đã khỏi nhưng không nói cho cô đều không nghiêm trọng bằng chuyện này.
 
Xin lỗi vì sự chậm chạp của cô, không hề nhận ra điều bất ổn ngay từ đầu để nói rõ ràng với anh, để anh nghĩ đó là tình yêu. Dựa vào những ngọn nến yếu ớt này, anh kiên trì bước ra khỏi những lần phát bệnh hết lần này đến lần khác, vì để không chật vật trước mặt cô anh không biết đã làm bản thân bị thương không biết bao nhiêu.
 
Đến cuối cô lại muốn dập tắt ánh sáng mà anh đang cẩn thận duy trì bằng chính đôi tay của mình.
 
Tần Nghiên Bắc nắm chặt tay Vân Chức, khẽ vuốt năm ngón tay của cô ấy ra, đặt chiếc nhẫn trực tiếp vào ngón giữa bên trái của cô, nơi vị hôn phu nên đeo nó.
 
Giọng điệu của anh vẫn ổn định, không hề suy sụp, chỉ lộ ra vẻ khô khan sẽ bộc phát bất cứ lúc nào: "Em còn muốn gì nữa, chỉ cần anh có, hôm nay cả  Tần gia đều nhìn thấy vị hôn thê của anh, em đeo nhẫn vào, chúng ta ổn định rồi, em không yêu anh cũng không sao cả.”
 
Khóe miệng anh cong lên, vừa đau vừa chát nhìn cô mỉm cười: “Anh yêu em là được rồi.”
 
Vân Chức cố hết sức co ngón tay lại, bất chấp đau đớn, hàm của Tần Nghiên Bắc căng ra, góc cạnh bấu víu chặt lấy ngón tay cô, đan tay vào cô.
 
Vân Chức run rẩy nói: “Tần Nghiên Bắc, anh đừng như vậy, em có người mình thích rồi.”
 
Cô không thể giấu anh, cho anh nhiều hi vọng, nếu không chỉ khiến anh càng tổn thương thêm mà thôi.
 
Tất cả những động tác ép buộc đều ngưng đọng ngay lập tức, tiếng mưa ồn ào đột nhiên tăng lên, thần kinh như bị kéo đến cực hạn, lộ ra cảm giác hoảng sợ sắp bị cắt đứt.
 
Vân Chức thấy hơi nghẹt thở, nức nở trịnh trọng nói: “Em thật sự đã có người mình rất thích rồi, em thích anh ấy…. mấy năm rồi.”
 
Cô không có dũng khí để nhìn khuôn mặt Tần Nghiên Bắc, đợi đến khi anh phát hỏa, thậm chí là mất lí trí làm tổn thương cô, cô đều chịu hết, chiri cần anh có thể dừng lại kịp thời.
 
Gió lạnh kèm theo hạt mưa như thổi tung cánh cửa, Tần Nghiên Bắc chậm rãi hỏi: "Em nói cái gì?"
 
Phát hiện mình không được yêu, biết được Giang Thời Nhất có thể là người cứu mạng thật sự của cô đều không đau bằng nỗi đau lúc này, như có thứ gì đó bùng nổ trong sâu thẳm ý thức, giống như phản ứng của một người bình thường với tâm trí và cơ thể khỏe mạnh, tất cả đều bị cọ xát thành bột phấn.
 
Vân Chức không hề nhắc lại, cô biết, anh đã nghe rất rõ.
 
Tiếng thở của anh ngay trước mặt, cào xé làn da run rẩy của Vân Chức.
 
Cô vô thức cảm nhận điều gì đó không đúng.
 
Trạng thái bây giờ của Tần Nghiên Bắc hình như cô chưa bao giờ nhìn thấy.
 
Xương sườn Vân Chức tê dại vì nhịp tim đập dữ dội, cô muốn lùi lại, nhưng đột nhiên nghe thấy Tần Nghiên Bắc nói: "Thế thì sao? Chỉ là thích, dù sao yêu đương kết hôn cũng là của anh.”
 
Vân Chức nín thở, vô thức ngẩng đầu lên, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ngay khi đụng phải ánh mắt anh cô vẫn run lên.
 
Sắc mặt Tần Nghiên Bắc như bị mây mù dày đặc phía sau che mất, anh cao ráo thẳng tắp, đường nét có thể bao phủ cả cô, cụp mắt xuống nhìn cô từ trên cao xuống: "Chức Chức, anh quá đau rồi, em đến ôm anh đi, nghe lời.”
 
Vân Chức không nhúc nhích.
 
Vành mắt anh đỏ lên: “Không phải báo ơn sao, anh không bảo dừng lại em không có quyền dừng giữa chừng, đến ôm anh!”
 
Vân Chức nhắm chặt mắt, không thể chịu đựng được ánh mắt này của anh: “Anh….anh xoay người qua đi, đợi khi xoay qua rồi….em sẽ ôm anh!”
 
Tần Nghiên Bắc bình tĩnh nhìn cô, các đốt ngón tay anh bủn rủn, mím chặt môi, anh biết cô đang nói dối mình, nhưng anh vẫn nghiến răng quay người lại, đưa cho cô cái lưng sắp bị áp đảo.
 
Anh hơi nhắm mắt, hàng mi đen láy bị mưa bay theo gió thổi vào.
 
Có người tiến đến từ phía sau, và nhiệt độ cơ thể mà anh thèm muốn nhất dần dần bao quanh anh, và các đường gân nơi cổ anh căng phồng, nhưng thứ cuối cùng rơi vào anh không phải là cánh tay mềm mại của cô gái, mà là một chiếc áo khoác anh cởi ra để giữ ấm cho cô. 
 
Bước chân bắt đầu rời xa, Vân Chức nhân cơ hội này trốn anh.
 
Thế giới mà Tần Nghiên Bắc đang chật vật chống đỡ đã hoàn toàn sụp đổ.
 
Anh đột nhiên xoay người, nắm chặt lấy bả vai thon gọn của Vân Chức, kéo cô vào trong vòng tay, ngón tay thon dài luồng vào tóc cô.
 
Bước chân loạng choạng mất kiểm soát, đôi chân thon dài đều đều vướng vào nhau.
 
Anh ghì chặt sau đầu cô, ép cô ngửa mặt lên, đưa tay ra che đôi mắt trong veo của cô, nước nóng chảy ra từ khóe mắt cô, lặng lẽ chảy trên khóe miệng.
 
Gió và nhịp tim đang rít lên, trước khi Vân Chức có thể cảm nhận được vị mặn, Tần Nghiên Bắc đã cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt đẫm nước mắt của cô.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện