Vân Chức gần như có thể nghe thấy tiếng máu chảy của chính mình.
Tay chân cô lạnh ngắt, toàn bộ nhiệt độ đều như tràn lên trên môi cô và cổ tay bị trói bởi cà vạt, ngay cả khi Tần Nghiên Bắc thực sự không làm gì quá khích, cô vẫn có một cảm giác hoảng sợ chưa từng có và cảm giác run rẩy không nói nên lời.
Trái tim đập nhanh như xuyên thủng xương sườn, đập thình thịch đập vào màng nhĩ, thanh âm càng ngày càng nặng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoa văn trên cà vạt cọ xát vào da cổ tay, ngứa đến tê dại, khó chịu, môi bị ngón tay xoa mạnh, hiển nhiên là vẫn dễ đối mặt hơn nụ hôn mạnh mẽ đột ngột lần trước, nhưng bởi vì của môi trường hiện tại, mọi thứ đều được bao phủ bởi sự quá khích tột độ.
Cổ áo Vân Chức bị nơi rộng ra, hơi thở trầm thấp của anh như có như không lướt trên bề mặt, mỗi lần lên xuống đều khiến nhịp đập của cô tăng nhanh, kéo theo tất cả các dây thần kinh trong cơ thể, tạo ra một âm vang như sắp bị trật bánh.
Phòng ngủ âm thầm bị khóa chặt, giường ngủ, cà vạt buộc chặt, đôi mắt đen bướng bỉnh của người đàn ông, ngón tay kẹp giữa hai môi, không hề giống như không có chút nguy hiểm nào, nhưng lời anh nói ra lại châm chích cả người Vân Chức, khiến cô thấy cay cay sống mũi.
Một bậc diêm vương quyết đoán trong phòng họp, đưa ra phán quyết tử hình cho đám người cấp cao kia, vừa quay đầu đối diện với cô, trông thì có vẻ như đang say mê những ham muốn săn mồi, nhưng thực tế là anh đang cầu xin cô.
Tần Nghiên Bắc cái gì cũng rõ, anh hiểu được lí do cô bảo vệ mình trước mặt Tần Chấn, biết rõ cô chẳng qua chỉ là muốn giúp đỡ ân nhân mà thôi.
Anh đã chấp nhận chuyện cô không yêu mình, chỉ là cầu xin cô cho anh một cảm giác dù là ảo tưởng cũng được, để anh tiếp tục sống trong cơn hoảng tưởng của chính mình.
Vân Chức vùi đầu sâu trong gối, sự thôn tính và cầu xin cùng lúc đặt lên người cô, cô vừa sợ hãi lại vừa không nhẫn nại, huống hồ gì chênh lệch về sức, bất cứ lúc nào Tần Nghiên Bắc đều có thể mất kiểm soát, giữa đôi môi cô ngậm ngón tay anh, cũng không nói được cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lo lắng, sợ hãi và căng thẳng chồng chất ngày càng nhiều, Vân Chức không khỏi vặn vẹo cổ tay, cà vạt giống như dây xích, bất luận thế nào cũng không thể tháo ra, mắt đỏ lên, hơi thở nhẹ nhàng. với một tiếng run rẩy đứt quãng, và cô nhìn chằm chằm Tần Nghiên Bắc với đôi mắt long lanh.
Dáng vẻ muốn khóc của cô như đang kích thích anh, Vân chức nhìn thấy rõ ánh mắt càng sâu của anh, đen láy khiến người ta phát hoảng.
Vân Chức miễn cưỡng nói với anh: “Tần Nghiên Bắc, anh sẽ không làm như vậy…”
Cô còn chưa nói xong đã vội dùng lại, chỉ bởi vì mỗi một câu chữ, lưỡi cô sẽ cuộn trào không ngừng, ngón trỏ của anh đè lên môi và hàm răng của cô. Ở một khoảng cách gần như vậy, đầu lưỡi ấm áp ở trên đầu ngón tay của anh cứ lướt qua.
Bàn tay ôm lấy cổ họng Vân Chức càng tăng thêm lực, lông mi Tần Nghiên Bắc rũ xuống, bên trong không có một tia sáng.
Ngón tay đã ướt.
Là do cô làm.
Biết rõ chỉ là ảo tưởng, nhưng mỗi một sự gần gũi anh cưỡng ép để có vẫn làm cho người anh nóng lên và trái tim nhói đau.
Muốn ức hiếp, đạt được, giữ cho riêng mình, giấu ở một nơi không có ai khác, cho dù là trong lòng cô có ai thì cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh.
Nhưng khi anh cúi đầu nhìn Vân Chức cô lại giật mình, trong đôi mắt toàn là sự cảnh cáo, chớp mũi và khóe mắt cô đỏ bừng, hít thở khó khăn, và những âm thanh thút thít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay anh hơi run nhẹ, vuốt ve làn da hằn vết của cô.
Tần Nghiên Bắc cúi người muốn ôm Vân Chức, cô nghĩ anh lại muốn làm gì đó quá đang hơn nên gấp gáp cắn chặt răng, cô thật sự đã cắn anh, nước mắt rơi khỏi khóe mắt và chảy xuống gối.
Cô đã khóc, trái tim anh đau như dao cứa, nhắm mắt ôm chầm lấy cô, cố ý không giải thích,vì thế mà cô tự nhiên cắn càng mạnh hơn.
Mãi đến khi ngón tay cảm thấy đau, Vân Chức cũng cảm nhận được vị máu nhàn nhạt cô mới vội vàng nhả ra, dè dặt nhìn phản ứng của anh.
Tần Nghiên Bắc cười, thấp giọng nói: “Chức Chức, em nhìn đi, anh có dấu vết rồi.”
Tay anh vòng qua ôm chặt lấy cô, hôn lên hàng mi ươn ướt của cô: “Em nói cho anh biết, lúc em thích người khác trông như thế nào.”
Ngực Vân Chức phập phồng, cô không nói gì.
Anh nhắm mắt lại và đặt cô nằm nghiêng trong vòng tay của mình, như thể sợi dây buộc trên đầu giường trói cô không tồn tại, như thể anh đang cùng người mình yêu ôm nhau.
“Cũng cần thân mật hơn nhiều so với thời gian em báo ơn cho anh chứ hả? Sẽ giống với những gì anh tưởng tượng ra, muốn ôm anh ta, chạm vào cơ thể anh ta, chủ động hôn anh ta, muốn được anh ta thừa nhận, để anh ta yêu em, phải không?”
Hơi thở anh rất nóng, phả vào vành tai cô.
Nhịp tim Vân Chức như xét xẹt quá.
Nói đến người đó, tùy ý nói đại một câu cũng là sự khiêu khích đối với Tần Nghiên Bắc, nhưng cô không thể đặc biệt né tránh, né tránh chỉ là kế sách tê liệt tạm thời, nó khiến anh càng lún sâu hơn mà thôi. Cô lắc đầu khàn giọng nói: “Em…. Sẽ âm thầm nhớ anh ấy.”
Ghen tuông ăn mòn trái tim anh.
Trong căn phòng tối đen, anh trói tay Vân Chức, cắn lên ót cô, giống như một con thú dữ: “Vân Chức, anh không buông được, em không cần phải hoang tưởng, từ hôm nay trở đi anh sẽ bắt đầu theo đuổi em được không, em cũng phải thử, thử âm thầm nghĩ về anh một lần.”
--
Vân Chức có hơi phục chính mình, Trong bầu không khí căng thẳng đó, cô vừa lo lắng vừa buồn bã, cảm xúc dâng trào.
Sau đó, khi Tần Nghiên Bắc giữ chặt cô không chịu buông ra, cô chóng mặt ngủ thiếp đi.
Thật sự không thể trách cô, ai bảo đêm hôm trước Tần Nghiên Bắc nhốt cô ở Nam Sơn, cả đêm cô không dám nhắm mắt, sau đó lại dữ dội như vậy, cô thật sự là không trụ nổi.
Vân Chức mơ nhiều giấc mơ lung tung, cô mơ về căn nhà nhỏ có cửa sổ trần đó, người thanh niên dáng người cao ráo, ngón tay thon dài cằm quả đào còn đọng sương và ném nhẹ về phía cô, mỉm cười một cách uể oải.
Cô không nhìn rõ khuôn mặt của anh, gấp gáp đến rơi lệ, bắc cái thang leo lên đi theo anh.
Cơ thể anh lạnh ngắt, cô liều mạng nắm lấy ngón trỏ của anh, nhưng đột nhiên tầm mắt trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy vết răng cắn có máu bắn tung tóe, sau đó ngẩng đầu lên, Tần Nghiên Bắc từ trên nóc nhà nhìn chằm chằm vào cô, mắt hằn tơ máu, trầm giọng hỏi: "Vân Chức, em không cần anh đến vậy sao?”
Tim Vân Chức như chững lại.
Con dao cùn được mài sắc bén, y như rằng phải xé toạc một mảnh đưa cho anh vậy.
Cô ấn chặt lồng ngực, bừng tỉnh từ trong giấc mơ, bản thân còn đang nằm trong phòng nghỉ của văn phòng, chỉ là cà vạt đã biến mất, hai tay cô bình yên đặt trong chăn, cánh tay còn có hai vết hằn đỏ, có lẽ là được bôi thuốc ban nãy, có cảm giác man mát dễ chịu.
Vân Chức gác tay qua mắt, cô bất giác sờ bên gối và bất ngờ phát hiện điện thoại cô để ở đó.
Tối qua sau khi Tần Nghiên Bắc quăng điện thoại cô đi thì đến tận bây giờ cô mới lấy được.
Vân Chức ngồi dậy bật điện thoại lên lướt một chút, không có gì thay đổi, danh bạ và danh sách bạn bè trong wechat có vẻ như hơi ít đi, nhưng cụ thể là thiếu ai thì nhất thời cô không nhìn ra.
Ngay lập tức cô muốn liên lạc cho Đường Dao, mới phát hiện ra không có mạng, vừa muốn thử gọi điện thoại thì một cuộc điện thoại khác gọi đến, là số lạ.
Vân Chức hơi do dự một lát rồi mới bắt máy.
Giọng nói của đối phương rất nhẹ nhàng, đi thẳng vào vấn đề: “Là Vân tiểu thư phải không? Tôi là phó đạo diễn của đoàn phim “Mù sương”, tôi họ Triệu, liên lạc với cô là muốn hỏi xem cô có thời gian không, đến để vẽ hai tấm poster cho bộ phim điện ảnh của chúng tôi, vấn đề tiền bản quyền cô không cần lo, chúng tôi biết cô sin đây còn trẻ nhưng đầy tài năng, ở trong giới rất được hoan nghênh và yêu thích, vậy nên giá cả nhất định khiến cô thấy hài lòng.”
Vân Chức sững người, chần chừ mấy giây rồi mới hỏi: “Phim Mù Sương sao?”
Đường Dao chính là một tay đu idol chính hiệu, ảnh đế là ông xã của cô ấy, ảnh hậu chính là bà xã của cô ấy, cô ngồi bên cạnh nghe riết thành quen nên cũng nghe ngóng được chút tin tức nóng hỏi.
“Mù sương” bộ phim này cô đương nhiên đã nghe qua, là một bộ phim điện ảnh được nhiều sự quan tâm gần đây, đội ngũ từ hậu cần đến dàn diễn viên đều rất mạnh, có chủ đề hấp dẫn, câu chuyện gây được sự chú ý, nghĩ thôi cũng biết sẽ rất hot.
Cô chỉ nghe về một bộ phim điện ảnh như vậy trong giới giải trí.
Phó đạo diễn Triệu sợ cô hoài nghi, trực tiếp giới thiệu tin tức riêng tư tương đối của bộ phim để chứng thực danh tính, sau đó nói: “Chuyện poster là quyết định thống nhất của đoàn phim và bên phát hành , còn hi vọng Sin có thể bớt chút thời gian giúp đỡ, chúng tôi thật sự rất cảm kích.”
Lúc này Vân Chức mới từ từ thấy tin tưởng, lo lắng hỏi: “Ngài xác định phong cách vẽ của tôi thích hợp với phim điện ảnh sao?”
“Cực kì thích hợp,” Đạo diễn Triệu mỉm cười, “Tôi cũng hiểu về tranh, poster mấy năm nay thì phong cách riêng của cô thật sự rất rõ ràng, dù bức tranh tổng thể buồn và tối, nhưng cảm giác ánh sáng thoát ra và màu sắc tươi sáng được sử dụng rất tốt. Trong giới đều nói quan điểm cơ bản của cô như ánh sáng toát lên từ bóng tối, cực kì phù hợp với chủ đề của chúng tôi.”
“Nói ra thì hơi xấu hổ,” Đạo diễn cảm khái, “Trước khi hiểu về con người cô tôi vẫn luôn nghĩ hình tượng của sin có lẽ là hơi âm u, không ngờ vậy mà lại là một đại mỹ nhân trời sinh mà còn trẻ tuổi, trông khá khác biệt. Nếu cô đồng ý tôi tin tưởng hai tấm poster tuyệt đối có thể khiến bản thân cô nổi như cồn.”
Bản thân Vân Chức không muốn nổi như cồn, nhưng sin thì được, có thể làm poster cho một bộ phim điện ảnh lớn như vậy, là cơ hội lớn nhất để cô bước vào, cô không muốn bỏ lỡ.
Cô nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nghĩ đến chuyện Tần Nghiên Bắc vậy mà để lại điện thoại cho cô, có lẽ là ngầm cho phép cô liên hệ với người khác, sẽ không ngăn cản từ bên trong.
Vân Chức xuống quyết tâm: “Được, khi nào chúng ta bàn chuyện hợp đồng?”
Đạo diễn thương lượng: “Càng sớm càng tốt, cô xem địa điểm ở Thanh Đại được chứ? Ở trường có lẽ cô sẽ tự do hơn, nếu tiện thì thời gian sẽ là ngày tới 3 giờ chiều.”
Hiện tại sinh viên trường đại học Thanh Đại đã lần lượt trở lại trường, nhưng trường học vẫn chưa chính thức bắt đầu, ngày mốt chỉ là ngày trước ngày khai giảng, tương đối sạch sẽ.
Vân Chức đồng ý, đang nghĩ làm sao để có thể nói với Tần Nghiên Bắc, vừa định nói thôi bỏ đi thì cửa phòng được đẩy vào từ bên ngoài, khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông chắn luồng sáng, khuôn mặt rơi vào bóng tối.
Một miếng băng cá nhân quấn quanh ngón tay anh, rõ ràng che đi dấu răng.
Vân Chức nhỏ giọng hỏi: “….Rất nghiêm trọng sao.”
“Không nghiêm trọng,” Tần Nghiên Bắc bình tĩnh nhìn cô, nhỏ giọng nói, “Là anh không muốn để nó đụng nước, sợ rửa mất vết máu em cắn.”
Vân Chức nghẹn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, một lúc sau mới khịt mũi, quay đầu: “….Em sắp vào học rồi, ngày tới buổi chiều muốn quay về trường trước một chuyến, anh….”
“Anh để em đi,” Tần Nghiên Bắc lên tiếng cắt ngang, anh đi đến bên giường, bàn tay dán băng cá nhân thô ráp chạm lên khóe môi cô, vén vài sợi tóc qua, “Anh cũng đi cùng em.”
Vân Chức biết, anh như một cái ổ khóa.
Hai giờ chiều cùng ngày đã hẹn, xe khởi hành từ khu Nam Sơn, lái thẳng đến Thanh Đại, tuyến đường này, chiếc xe này, Vân Chức không đếm được đã bao nhiêu lần, nhưng không có lần nào như bây giờ, cô bị người đàn ông bao quanh