Em Đến Là Để Ôm Anh

Chương 43


trước sau


Vân Chức gần như có thể nghe thấy tiếng máu chảy của chính mình.
 
Tay chân cô lạnh ngắt, toàn bộ nhiệt độ đều như tràn lên trên môi cô và cổ tay bị trói bởi cà vạt, ngay cả khi Tần Nghiên Bắc thực sự không làm gì quá khích, cô vẫn có một cảm giác hoảng sợ chưa từng có và cảm giác run rẩy không nói nên lời.
 
Trái tim đập nhanh như xuyên thủng xương sườn, đập thình thịch đập vào màng nhĩ, thanh âm càng ngày càng nặng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoa văn trên cà vạt cọ xát vào da cổ tay, ngứa đến tê dại, khó chịu, môi bị ngón tay xoa mạnh, hiển nhiên là vẫn dễ đối mặt hơn nụ hôn mạnh mẽ đột ngột lần trước, nhưng bởi vì của môi trường hiện tại, mọi thứ đều được bao phủ bởi sự quá khích tột độ.
 
Cổ áo Vân Chức bị nơi rộng ra, hơi thở trầm thấp của anh như có như không lướt trên bề mặt, mỗi lần lên xuống đều khiến nhịp đập của cô tăng nhanh, kéo theo tất cả các dây thần kinh trong cơ thể, tạo ra một âm vang như sắp bị trật bánh.
 
Phòng ngủ âm thầm bị khóa chặt, giường ngủ, cà vạt buộc chặt, đôi mắt đen bướng bỉnh của người đàn ông, ngón tay kẹp giữa hai môi, không hề giống như không có chút nguy hiểm nào, nhưng lời anh nói ra lại châm chích cả người Vân Chức, khiến cô thấy cay cay sống mũi.
 
Một bậc diêm vương quyết đoán trong phòng họp, đưa ra phán quyết tử hình cho đám người cấp cao kia, vừa quay đầu đối diện với cô, trông thì có vẻ như đang say mê những ham muốn săn mồi, nhưng thực tế là anh đang cầu xin cô.
 
Tần Nghiên Bắc cái gì cũng rõ, anh hiểu được lí do cô bảo vệ mình trước mặt Tần Chấn, biết rõ cô chẳng qua chỉ là muốn giúp đỡ ân nhân mà thôi.
 
Anh đã chấp nhận chuyện cô không yêu mình, chỉ là cầu xin cô cho anh một cảm giác dù là ảo tưởng cũng được, để anh tiếp tục sống trong cơn hoảng tưởng của chính mình.
 
Vân Chức vùi đầu sâu trong gối, sự thôn tính và cầu xin cùng lúc đặt lên người cô, cô vừa sợ hãi lại vừa không nhẫn nại, huống hồ gì chênh lệch về sức, bất cứ lúc nào Tần Nghiên Bắc đều có thể mất kiểm soát, giữa đôi môi cô ngậm ngón tay anh, cũng không nói được cái gì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lo lắng, sợ hãi và căng thẳng chồng chất ngày càng nhiều, Vân Chức không khỏi vặn vẹo cổ tay, cà vạt giống như dây xích, bất luận thế nào cũng không thể tháo ra, mắt đỏ lên, hơi thở nhẹ nhàng. với một tiếng run rẩy đứt quãng, và cô nhìn chằm chằm Tần Nghiên Bắc với đôi mắt long lanh.
 
Dáng vẻ muốn khóc của cô như đang kích thích anh, Vân chức nhìn thấy rõ ánh mắt càng sâu của anh, đen láy khiến người ta phát hoảng.
 
Vân Chức miễn cưỡng nói với anh: “Tần Nghiên Bắc, anh sẽ không làm như vậy…”
 
Cô còn chưa nói xong đã vội dùng lại, chỉ bởi vì mỗi một câu chữ, lưỡi cô sẽ cuộn trào không ngừng, ngón trỏ của anh đè lên môi và hàm răng của cô. Ở một khoảng cách gần như vậy, đầu lưỡi ấm áp ở trên đầu ngón tay của anh cứ lướt qua.
 
Bàn tay ôm lấy cổ họng Vân Chức càng tăng thêm lực, lông mi Tần Nghiên Bắc rũ xuống, bên trong không có một tia sáng.
 
Ngón tay đã ướt.
 
Là do cô làm.
 
Biết rõ chỉ là ảo tưởng, nhưng mỗi một sự gần gũi anh cưỡng ép để có vẫn làm cho người anh nóng lên và trái tim nhói đau.
 
Muốn ức hiếp, đạt được, giữ cho riêng mình, giấu ở một nơi không có ai khác, cho dù là trong lòng cô có ai thì cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh.
 
Nhưng khi anh cúi đầu nhìn Vân Chức cô lại giật mình, trong đôi mắt toàn là sự cảnh cáo, chớp mũi và khóe mắt cô đỏ bừng, hít thở khó khăn, và những âm thanh thút thít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Tay anh hơi run nhẹ, vuốt ve làn da hằn vết của cô.
 
Tần Nghiên Bắc cúi người muốn ôm Vân Chức, cô nghĩ anh lại muốn làm gì đó quá đang hơn nên gấp gáp cắn chặt răng, cô thật sự đã cắn anh, nước mắt rơi khỏi khóe mắt và chảy xuống gối.
 
Cô đã khóc, trái tim anh đau như dao cứa, nhắm mắt ôm chầm lấy cô, cố ý không giải thích,vì thế mà cô tự nhiên cắn càng mạnh hơn.
 
Mãi đến khi ngón tay cảm thấy đau, Vân Chức cũng cảm nhận được vị máu nhàn nhạt cô mới vội vàng nhả ra, dè dặt nhìn phản ứng của anh.
 
Tần Nghiên Bắc cười, thấp giọng nói: “Chức Chức, em nhìn đi, anh có dấu vết rồi.”
 
Tay anh vòng qua ôm chặt lấy cô, hôn lên hàng mi ươn ướt của cô: “Em nói cho anh biết, lúc em thích người khác trông như thế nào.”
 
Ngực Vân Chức phập phồng, cô không nói gì.
 
Anh nhắm mắt lại và đặt cô nằm nghiêng trong vòng tay của mình, như thể sợi dây buộc trên đầu giường trói cô không tồn tại, như thể anh đang cùng người mình yêu ôm nhau.
 
“Cũng cần thân mật hơn nhiều so với thời gian em báo ơn cho anh chứ hả? Sẽ giống với những gì anh tưởng tượng ra, muốn ôm anh ta, chạm vào cơ thể anh ta, chủ động hôn anh ta, muốn được anh ta thừa nhận, để anh ta yêu em, phải không?”
 
Hơi thở anh rất nóng, phả vào vành tai cô.
 
Nhịp tim Vân Chức như xét xẹt quá.
 
Nói đến người đó, tùy ý nói đại một câu cũng là sự khiêu khích đối với Tần Nghiên Bắc, nhưng cô không thể đặc biệt né tránh, né tránh chỉ là kế sách tê liệt tạm thời, nó khiến anh càng lún sâu hơn mà thôi. Cô lắc đầu khàn giọng nói: “Em…. Sẽ âm thầm nhớ anh ấy.”
 
Ghen tuông ăn mòn trái tim anh.
 
Trong căn phòng tối đen, anh trói tay Vân Chức, cắn lên ót cô, giống như một con thú dữ: “Vân Chức, anh không buông được, em không cần phải hoang tưởng, từ hôm nay trở đi anh sẽ bắt đầu theo đuổi em được không, em cũng phải thử, thử âm thầm nghĩ về anh một lần.”
--
 
Vân Chức có hơi phục chính mình, Trong bầu không khí căng thẳng đó, cô vừa lo lắng vừa buồn bã, cảm xúc dâng trào.
 
Sau đó, khi Tần Nghiên Bắc giữ chặt cô không chịu buông ra, cô chóng mặt ngủ thiếp đi.
 
Thật sự không thể trách cô, ai bảo đêm hôm trước Tần Nghiên Bắc nhốt cô ở Nam Sơn, cả đêm cô không dám nhắm mắt, sau đó lại dữ dội như vậy, cô thật sự là không trụ nổi.
 
Vân Chức mơ nhiều giấc mơ lung tung, cô mơ về căn nhà nhỏ có cửa sổ trần đó, người thanh niên dáng người cao ráo, ngón tay thon dài cằm quả đào còn đọng sương và ném nhẹ về phía cô, mỉm cười một cách uể oải.
 
Cô không nhìn rõ khuôn mặt của anh, gấp gáp đến rơi lệ, bắc cái thang leo lên đi theo anh.
 
Cơ thể anh lạnh ngắt, cô liều mạng nắm lấy ngón trỏ của anh, nhưng đột nhiên tầm mắt trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy vết răng cắn có máu bắn tung tóe, sau đó ngẩng đầu lên, Tần Nghiên Bắc từ trên nóc nhà nhìn chằm chằm vào cô, mắt hằn tơ máu, trầm giọng hỏi: "Vân Chức, em không cần anh đến vậy sao?”
 
Tim Vân Chức như chững lại.
 
Con dao cùn được mài sắc bén, y như rằng phải xé toạc một mảnh đưa cho anh vậy.
 
Cô ấn chặt lồng ngực, bừng tỉnh từ trong giấc mơ, bản thân còn đang nằm trong phòng nghỉ của văn phòng, chỉ là cà vạt đã biến mất, hai tay cô bình yên đặt trong chăn, cánh tay còn có hai vết hằn đỏ, có lẽ là được bôi thuốc ban nãy, có cảm giác man mát dễ chịu.
 
Vân Chức gác tay qua mắt, cô bất giác sờ bên gối và bất ngờ phát hiện điện thoại cô để ở đó.
 
Tối qua sau khi Tần Nghiên Bắc quăng điện thoại cô đi thì đến tận bây giờ cô mới lấy được.
 
Vân Chức ngồi dậy bật điện thoại lên lướt một chút, không có gì thay đổi, danh bạ và danh sách bạn bè trong wechat có vẻ như hơi ít đi, nhưng cụ thể là thiếu ai thì nhất thời cô không nhìn ra.
 
Ngay lập tức cô muốn liên lạc cho Đường Dao, mới phát hiện ra không có mạng, vừa muốn thử gọi điện thoại thì một cuộc điện thoại khác gọi đến, là số lạ.
 
Vân Chức hơi do dự một lát rồi mới bắt máy.
 
Giọng nói của đối phương rất nhẹ nhàng, đi thẳng vào vấn đề: “Là Vân tiểu thư phải không? Tôi là phó đạo diễn của đoàn phim “Mù sương”, tôi họ Triệu, liên lạc với cô là muốn hỏi xem cô có thời gian không, đến để vẽ hai tấm poster cho bộ phim điện ảnh của chúng tôi, vấn đề tiền bản quyền cô không cần lo, chúng tôi biết cô sin đây còn trẻ nhưng đầy tài năng, ở trong giới rất được hoan nghênh và yêu thích, vậy nên giá cả nhất định khiến cô thấy hài lòng.”
 
Vân Chức sững người, chần chừ mấy giây rồi mới hỏi: “Phim Mù Sương sao?”
 
Đường Dao chính là một tay đu idol chính hiệu, ảnh đế là ông xã của cô ấy, ảnh hậu chính là bà xã của cô ấy, cô ngồi bên cạnh nghe riết thành quen nên cũng nghe ngóng được chút tin tức nóng hỏi.
 
“Mù sương” bộ phim này cô đương nhiên đã nghe qua, là một bộ phim điện ảnh được nhiều sự quan tâm gần đây, đội ngũ từ hậu cần đến dàn diễn viên đều rất mạnh, có chủ đề hấp dẫn, câu chuyện gây được sự chú ý, nghĩ thôi cũng biết sẽ rất hot.
 
Cô chỉ nghe về một bộ phim điện ảnh như vậy trong giới giải trí.
 
Phó đạo diễn Triệu sợ cô hoài nghi, trực tiếp giới thiệu tin tức riêng tư tương đối của bộ phim để chứng thực danh tính, sau đó nói: “Chuyện poster là quyết định thống nhất của đoàn phim và bên phát hành , còn hi vọng Sin có thể bớt chút thời gian giúp đỡ, chúng tôi thật sự rất cảm kích.”
 
Lúc này Vân Chức mới từ từ thấy tin tưởng, lo lắng hỏi: “Ngài xác định phong cách vẽ của tôi thích hợp với phim điện ảnh sao?”
 
“Cực kì thích hợp,” Đạo diễn Triệu mỉm cười, “Tôi cũng hiểu về tranh, poster mấy năm nay thì phong cách riêng của cô thật sự rất rõ ràng, dù bức tranh tổng thể buồn và tối, nhưng cảm giác ánh sáng thoát ra và màu sắc tươi sáng được sử dụng rất tốt. Trong giới đều nói quan điểm cơ bản của cô như ánh sáng toát lên từ bóng tối, cực kì phù hợp với chủ đề của chúng tôi.”
 
“Nói ra thì hơi xấu hổ,” Đạo diễn cảm khái, “Trước khi hiểu về con người cô tôi vẫn luôn nghĩ hình tượng của sin có lẽ là hơi âm u, không ngờ vậy mà lại là một đại mỹ nhân trời sinh mà còn trẻ tuổi, trông khá khác biệt. Nếu cô đồng ý tôi tin tưởng hai tấm poster tuyệt đối có thể khiến bản thân cô nổi như cồn.”
 
Bản thân Vân Chức không muốn nổi như cồn, nhưng sin thì được, có thể làm poster cho một bộ phim điện ảnh lớn như vậy, là cơ hội lớn nhất để cô bước vào, cô không muốn bỏ lỡ.
 
Cô nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nghĩ đến chuyện Tần Nghiên Bắc vậy mà để lại điện thoại cho cô, có lẽ là ngầm cho phép cô liên hệ với người khác, sẽ không ngăn cản từ bên trong.
 

Vân Chức xuống quyết tâm: “Được, khi nào chúng ta bàn chuyện hợp đồng?”
 
Đạo diễn thương lượng: “Càng sớm càng tốt, cô xem địa điểm ở Thanh Đại được chứ? Ở trường có lẽ cô sẽ tự do hơn, nếu tiện thì thời gian sẽ là ngày tới 3 giờ chiều.”
 
Hiện tại sinh viên trường đại học Thanh Đại đã lần lượt trở lại trường, nhưng trường học vẫn chưa chính thức bắt đầu, ngày mốt chỉ là ngày trước ngày khai giảng, tương đối sạch sẽ.
 
Vân Chức đồng ý, đang nghĩ làm sao để có thể nói với Tần Nghiên Bắc, vừa định nói thôi bỏ đi thì cửa phòng được đẩy vào từ bên ngoài, khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông chắn luồng sáng, khuôn mặt rơi vào bóng tối.
 
Một miếng băng cá nhân quấn quanh ngón tay anh, rõ ràng che đi dấu răng.
 
Vân Chức nhỏ giọng hỏi: “….Rất nghiêm trọng sao.”
 
“Không nghiêm trọng,” Tần Nghiên Bắc bình tĩnh nhìn cô, nhỏ giọng nói, “Là anh không muốn để nó đụng nước, sợ rửa mất vết máu em cắn.”
 
Vân Chức nghẹn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, một lúc sau mới khịt mũi, quay đầu: “….Em sắp vào học rồi, ngày tới buổi chiều muốn quay về trường trước một chuyến, anh….”
 
“Anh để em đi,” Tần Nghiên Bắc lên tiếng cắt ngang, anh đi đến bên giường, bàn tay dán băng cá nhân thô ráp chạm lên khóe môi cô, vén vài sợi tóc qua, “Anh cũng đi cùng em.”
 
Vân Chức biết, anh như một cái ổ khóa.
 
Hai giờ chiều cùng ngày đã hẹn, xe khởi hành từ khu  Nam Sơn, lái thẳng đến Thanh Đại, tuyến đường này, chiếc xe này, Vân Chức không đếm được đã bao nhiêu lần, nhưng không có lần nào như bây giờ,  cô bị người đàn ông bao quanh

trong một khuôn khổ.
 
Địa điểm hẹn với phó đạo diễn Triệu là studio nhỏ trên tầng hai của tòa nhà Hàng Tri của Học viện Mỹ thuật thuộc đại học Thanh Đại, bên kia tình cờ có công việc ở Học viện Mỹ thuật nên Vân Chức phối hợp với lịch trình của ông.
 
Chiếc xe màu đen chói lọi chạy qua cổng Thanh Đại, không để ý đến những ánh nhìn xung quanh, ngang nhiên dừng lại ở tầng dưới của tòa nhà Hàng Tri.
 
Vân Chức không hề trang điểm, cô mặc quần áo như thường ngày, đeo một cái túi tote cô thường dùng, trước khi xuống xe cô nói: “Anh có thể để em tự mình lên không.”
 
Tần Nghiên Bắc đáp: “Vân Chức, anh là thương nhân đương nhiên nói chuyện làm ăn.”
 
Tay Vân Chức siết chặt.
 
Tần Nghiên Bắc nuốt nước bọt, trầm giọng yêu cầu: “Em chấp nhận anh theo đuổi em, anh liền đồng ý cho em hôm nay lên lầu một mình. Nếu không chúng ta cùng xuống xe, anh nắm tay em đi vào, dù em gặp ai đi nữa cả quá trình anh đều sẽ không buông.”
 
Nói xong anh đã thật sự đưa tay ra, nước da trông đặc biệt tái nhợt trên bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ xe.
 
Vân Chức đương nhiên biết anh nói được làm được, nhắm mắt cắn chặt môi dưới, cuối cùng vẫn không thể đồng ý một cách thẳng thừng, nhỏ giọng nói: “….Anh để em xuống xe đi.”
 
Cửa xe mở khóa, lúc Vân Chức cầm túi đẩy cửa lại bị Tần Nghiên Bắc bắt lấy cánh tay, kéo lại: “Chức Chức, em nên biết, điện thoại của em trước mắt chỉ có thể bị động nhận điện thoại, không thể chủ động gọi cho người ngoài, trong khu này cũng không có đường truyền để em có thể chạy trốn, đừng có thử.”
 
Vân Chức tin, Tần Nghiên Bắc tuyệt đối có năng lực phủ sóng mạng lưới.
 
Anh là ân nhân của cô.
 
Mãi mãi là như vậy.
 
Đến bây giờ cô vậy mà vẫn không nỡ để dùng cách thô lỗ, tuyệt tình nhất để đối xử với anh, cô vẫn đang ôm hi vọng anh có thể chủ động buông tay, không đi quá xa đến con đường cùng đó.
 
Tần Nghiên Bắc dùng đầu ngón tay vuốt đôi mi dài run rẩy của cô: "Anh sẽ đợi em trên xe."
 
Vân Chi đi lên tầng hai của tòa Hàng Tri, thuận lợi gặp được phó đạo diễn Triệu, bản hợp đồng mà bên kia đưa ra rất chân thành, Vân Chức hoàn toàn yên tâm, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì liền ký tên đồng ý, quyết định nhanh chóng về chuyện bản thảo.
 
Trước sau khi ký hợp đồng chỉ mất khoảng nửa tiếng, bàn xong công việc, Vân Chức lấy lí do điện thoại hết pin để mượn điện thoại đối phương gọi cho Đường Dao, không thể nói quá nhiều cô chỉ báo bình an, nói rằng sau này sẽ tìm cơ hội để liên lạc.
 
Những người khác, Vân Chức vậy mà không biết cô còn có thể tìm ai.
 
Để tránh cho phó đạo diễn Triệu sinh nghi ngờ nên cô trả điện thoại lại một cách tự nhiên, từ đầu đến cuối cô đều tin rằng Tần Nghiên Bắc sẽ thật sự không làm hại cô.
 
Phó đạo diễn Triệu đi ra khỏi phòng tranh cùng Vân Chức, tầng thấp và không có thang máy, và trường học vẫn chưa chính thức khai giảng nên ở tòa Hàng Tri không có ai.
 
Lúc sắp đến cửa chào tạm biệt, ánh mắt Vân Chức nhìn thấy có ba nữ sinh đi từ bên ngoài vào, đi chung cây dù cô mới biết đã mưa.
 
Mùa xuân ở Hoài Thành vốn nhiều mưa, cô không đặt nhiều sự chú ý nên đã nhìn đi chỗ khác, không ngờ một cô gái đứng giữa đột nhiên đi về bên này, ngạc nhiên hỏi: “Đạo diễn Triệu? Sao ngài lại ở đây? Hai ngày nay tôi gọi điện, gửi tin nhắn cho ngài, sao ngài vẫn luôn không hồi âm lại?”
 
Phó đạo diễn Triệu ngơ ngác, rõ ràng là không ngờ sẽ gặp đối phương ở chỗ này, có hơi ngại ngùng mỉm cười: “Chuyện ở đoàn phim quá bận, không nhìn thấy, thật xin lỗi nhé.”
 
Ông quay sang gật đầu với Vân Chức: “Thế thì tôi đi trước, chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”
 
Vân Chức vừa mới đồng ý thì nữ sinh đó đi đến gần hơn, nhìn đi nhìn lại mấy lần, liếc nhìn đến bản hợp đồng lộ ra từ trong túi của Vân Chức, không thể chấp nhận, cau mày hỏi: “Đạo diễn Triệu, xem ra ý của ngài có phải là chọn cô ấy rồi không? Thế tôi qua lại với ngài lâu như vậy không thử cân nhắc?”
 
Đạo diễn Triệu nói: “Xin lỗi, chúng tôi vốn là ngưỡng mộ về phong cách của Sin, bên này tôi còn có việc gấp không thể ở lại nữa, sau này có cơ hội sẽ lại hợp tác.”
 
Dù sao lăn lộn trong giới giải trí, ông sợ mọi tranh chấp ở nơi công cộng sẽ ảnh hưởng không tốt nên đã nhanh chóng rời khỏi tòa Hàng Tri sau khi tạm biệt Vân Chức.
 
Cô gái đó đuổi theo vài bước, cũng không dám ép người quá sợ sẽ mất mặt, xoay người cau mày nhìn về phía Vân Chức.
 
Bây giờ Vân Chức mới nhận ra đây là đàn chị Từ Khuynh, Từ Khuynh có phong cách không giống cô, ở trong giới rất có tiếng với những người trẻ.
 
Vân Chức lễ phép chào một tiếng rồi định rời đi, mới bước ra tới cổng còn chưa đi ra khỏi đi thì Từ Khuynh đã bước nhanh chặn đầu cô.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vân Chức, cô đứng trước mặt tôi còn kiêu ngạo cái gì hả, giành tài nguyên của tôi có phải đắc ý đến chết rồi không?”
 
Giọng nói Vân Chức rất bình tĩnh: “Tôi không đụng chạm tài nguyên của bất cứ ai cả, là bên đoàn phim chủ động liên lạc với tôi.”
 
“Đoàn phim đã liên lạc với tôi hơn cả nửa tháng, sắp sửa kí hợp đồng rồi, đột nhiên không có động tĩnh gì rồi đổi thành cô, cô còn mặt mũi nói không giởi trò?!” Sắc mặt của Từ Khuynh càng khó coi hơn, ‘bạch’ cây dù bị vứt đi. “Cô nghĩ rằng dựa vào một cái danh hư ảo ‘sin’ đó là tự có thể cau fan chứ gì? Cô có biết sau lưng tôi là ai không hả?!”
 
Từ Khuynh cao cao tại thượng đứng đánh giá quần áo và túi của Vân Chức: “Bạn trai của tôi là Viên Lương, cùng tầng lớp với Đường Dao, nghe nói rồi chứ gì. Công ty con lớn nhất của nhà họ Tần là cha của Viên Lương. Chính miệng anh ấy đồng ý đem tài nguyên của tấm poster bộ phim điện ảnh này cho tôi, cô tưởng hôm nay mình dựa vào cái danh sin có thể cướp được là cô có thể nổi lên?!”
 
“Cái gì mà giá trị bản thân đáng giá, tự cô còn không hiểu chính mình?” Từ Khuynh ép trước mặt Vân Chức, ánh mắt phức tạp,” Xuất thân từ một gia đình bình thường ở một thành phố nhỏ, trong nhà còn trọng nam khinh nữ, anh trai của cô là một thằng ngốc còn được ba mẹ cô coi như bảo bối. Từ nhỏ cô là con sen mà! Tiền cô kiếm được có đồng nào tiêu lên người mình được hả?”
 
Ánh mắt Vân Chức chuyển sang lạnh lùng, ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay.
 
Cửa tòa nhà mở toang, màn mưa hắt vào, giày của Vân Chức có chút ướt.
 
Từ Khuynh đưa tay ra, cô gái đi cùng lập tức hiểu ý, sách túi thay cô.
 
Từ Khuynh đưa cái túi ra trước mặt Vân Chức, nói: “Cô dùng qua túi xách kiểu này chưa, có thể đoán nó trị giá bao nhiêu không? À, suýt nữa thì quên, cô có một cô bạn thân thiên kim, hiểu thì vẫn hiểu chứ, có lẽ biết cái túi này gần 20 mấy vạn tệ.”
 
“Cô nhìn cả người cô bây giờ đi, từ đầu đến cuối được nổi hai ngàn không? Cái túi này mua hàng nhái trước cổng trường chứ gì, giá chắc chưa tới 200 tệ phải không?”
 
Từ Khuynh nhăn mũi, như không chịu nổi mùi nghèo hèn của Vân Chức, lùi về sau giãn xa khoảng cách với cô.
 
“Một giới vẽ tranh phức tạp như vậy, cô có thể bơi trong giới giải trí sao? Thế lấy tài nguyên kiểm soát thế trận, có gia thế mới dùng được. Kẻ bình thường đều phải cầu trời khẩn phật, sin cái gì, cô thật sự coi bản thân mình là cái gì hả?!”
 
Cả tòa Hàng Tri không một bóng người khiến giọng nói của Từ Khuynh trở nên rõ ràng hơn.
 
Cô ta lấy trong túi ra một lọ nước hoa và nói: "Viên Lương bây giờ coi tôi như tổ tông mà dỗ dành. Nước hoa này rất rẻ. Nó được làm theo yêu cầu và chỉ vài chục nghìn đô la, nhưng nếu tôi làm rơi, buổi tối anh ấy sẽ đền bù cho tôi cái càng đắc hơn.”
 
Nói xong Từ Khuynh làm như mình trượt tay, nước hoa rơi xuống sàn, trong tiếng vỡ tan cô ta cảnh cáo Vân Chức: “Cô lập tức chủ động đi bỏ hợp đồng với bên đoàn phim đi, việc này tôi còn có thể bỏ qua cho cô một lần, nếu không Viên Lương có cách khác khiến cô sau này không đi được trong giới tranh đâu!”
 
Cô ta  đánh giá Vân chức, vô thức ép giọng xuống, như một sự uy hiếp bên tai: “Đến lúc đó cô không có tiền đưa về nhà, cẩn thận không thì ba mẹ cô lại tống cô đến nơi đó như lần trước—“
 
Hai câu tiếp theo của cô ta bị lọt vào trong chiếc chai thủy tinh vỡ, như thể chúng cố tình không nghe được.
 
Vài mảnh thủy tinh vung lên, Vân Chức tránh được, nhưng vẫn có một mảnh xuyên qua dái tai cô nhanh chóng tạo thành một vết cắt nhỏ.
 
Vân Chức thay đau, lại cũng không quen, cô cầm hợp đồng vừa mới kí xong ra, cắn răng cuộn chúng lại chuẩn bị đánh cho Từ Khuynh tỉnh ra.
 
Cô vừa bước lên một bước thì màn mưa ngoài cửa đột nhiên bị một giọng nói trầm thấp cắt đứt: “Ai không đi được trong giới vẽ tranh?”
 
Thần kinh của Vân Chức đột nhiên bị thắt lại, cô cầm hợp đồng, từ từ quay mặt lại.
 
Một chiếc ô đen bước vội vàng xuất hiện bên ngoài cửa kính.
 
Những ngón tay mảnh khảnh cầm ô có những đốt ngón tay rõ ràng, và những đường gân màu lục lam nhạt phồng lên lộ rõ ​​vẻ lạnh lẽo trong mưa. Trên cổ tay áo khoác, một đoạn xương cổ tay nhợt nhạt và sắc nét nâng ô lên, lộ ra một đôi mắt nghiêm nghị.
 
Cách màn mưa, Vân Chức ngạt thở, trong mắt có tia phức tạp.
 
Một tay Tần Nghiên Bắc đang cầm một chiếc túi giấy mới tinh. Dáng người cao lớn đang cầm ô đứng ngoài cửa, lông mày đầy vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
 
“Chức Chức, lại đây.”
 
Lòng bàn tay của Vân chức đầy những vết lõm do móng tay báu tạo nên.
 
Cô di chuyển một cách ma xui quỷ khiến về phía anh, ngay khi sắp bị ướt mưa thì bị cánh tay của anh quấn lấy, và chiếc ô nghiêng hẳn lên đỉnh đầu.
 
Tần Nghiên Bắc thản nhiên mở túi giấy rút túi bên trong ra, cả người Từ Khuynh hoàn toàn sững sờ, mở to mắt nhìn phiên bản giới hạn bảy chữ số hiếm có mà cô chỉ được nhìn thấy trong ảnh.
 
“Quà kí hợp đồng cho em,” Giọng nói anh lạnh và xa lạ, “nhưng bây giờ, Chức Chức không cần dùng nữa, nó không đẹp bằng cái tui tote mua ngoài cổng trường.”
 
Tần Nghiên Bắc thản nhiên ném chiếc túi phiên bản giới hạn khiến Từ Khuynh trợn mắt, rồi ném nó dưới bậc thềm đẫm nước mưa, ngay dưới bậc thềm xe hơi.
 
Sau đó anh cầm dù ôm Vân Chức, để cô đạp lên chiếc túi, tiện lên xe.
 
“Thứ này cũng chỉ đáng để lót giày cho vị hôn thê của anh thôi.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện